Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 65: Nghĩa tình huynh muội



Vòng thi đấu thứ hai của kỳ thipháp sư Thiên Lang cuối cùng cũng kết thúc, hé lộ hai đội được vòngtrong. Khi cả 3 đội tập trung, lắng nghe thông báo của quân vương HoàngQuân, Thế Thành chợt mỉm cười khi nhìn thấy những người chàng hiếu kỳđều có mặt

Vòng 3, vòng quyết định của cuộc thi đấu này, sẽ diễn ra vào ngay đăngquang của Hoàng Quân, Mộc Nhã. Ba đội sẽ lần lượt chạm trán lẫn nhautheo hình thức đấu đơn, tính điểm. Nếu như ở vòng 2, mỗi người chỉ đượcthi đấu một lần thì ở vòng này, số lần thi đấu của một người là khônggiới hạn. Họ sẽ thi đấu đến khi thua cuộc hoặc đầu hàng, hoặc tất cả đối thủ đã không còn khả năng thi đấu

Cũng giống như các vòng trước, ở vòng 3, đấu thủ tuyệt nhiên không đượchạ sát, gây thương tổn vĩnh viễn cho nhau. Đồng thời, mỗi đội phải có đủ số lượng thí sinh dự thi, không được tự ý thay người dưới mọi trườnghợp. Đội nào vi phạm sẽ ngay lập tức bị xử thua cuộc

Sau những ngày thi đấu căng thẳng, Thế Thành cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Do đó, chàng ta quyết định nằm nghỉ một giấc, và đó cũng là khi, NgọcGiai hiện thân. Nhìn sang phía cửa sổ đối diện, nhận thấy chỉ còn PhụngNhan ở trong phòng, Ngọc Giai liền đi về phía đó rồi đẩy cửa bước vào

Trước mặt nàng lúc này đây, là một thân ảnh xinh đẹp trong phục trangđiệu đà với gương mặt tràn đầy nữ tính. Chưa hết, làn da trắng mịn,không tì vết cùng mái tóc mềm mượt, trải dài xuống tận gót chân, càngtôn lên vẻ đẹp của người đó, khiến cho ai nấy nhìn vào đều không thể tin rằng, đây thực sự là 1 nam nhân

Như thường lệ, Phụng Nhan đang ngồi trước gương, ngắm nhìn dung nhan bản thân mình. Chàng yêu kiều lên tiếng, “Ngọc Giai, ngươi hôm nay cóchuyện gì lại tự dưng đến tìm ta như vậy?” rồi theo thói quen đưa lượclên, chải lại mái tóc vốn chẳng bao giờ rối của mình

Ngọc Giai mỉm cười đáp, “Phụng Nhan, ta nghĩ ngươi cũng biết tại saorồi. Ta không phải Thế Thành, làm sao không nhận ra chuyện giữa ngươi và Tử Y cơ chứ?”

Nghe được những lời Ngọc Giai nói, đôi tay thon nhỏ của Phụng Nhan bỗngdừng lại giữa không trung trong giây lát, rồi sau đó lại trở về trạngthái trước đây của mình, “Ngọc Giai, ta biết ngươi quan tâm đến ta.Nhưng, có những chuyện, không phải cứ muốn là được”

Ngọc Giai thư thả vỗ cánh, bay về phía Phụng Nhan. Ngay khi chỉ còn cách tấm lưng chàng độ vài bước, Ngọc Giai dừng lại rồi tiếp, “Phụng Nhan,chuyện quá khứ, sao ngươi vẫn chẳng thể quên đi? Lỗi đâu phải của ngươi. Mà nếu có, cũng không thể trách một mình ngươi được. Hà cớ gì ngươi cứphải tự hành hạ mình như thế? Từ bé đến khi chuyện ấy xảy ra, ngươi vàTử Y vốn vô cùng thân thiết, 1 tấc không đi, 1 li không rời. Điều đó đủđể cho tất cả mọi người biết, tình cảm hai ngươi dành cho nhau là nhưthế nào”

“Nhưng rồi, kể từ cái ngày ấy, ngươi trở nên xa lánh với Tử Y. Ngươi vànàng ta không còn hay chơi đùa cùng nhau nữa. Mà nếu có cũng là cãinhau, chứ đâu còn vui vẻ như ngày nào. Mặc dù bề ngoài ngươi tỏ ra lạnhnhạt, nhưng ta biết, ngươi vẫn luôn thầm quan tâm, lo lắng, bảo vệ choTử Y, sợ nàng ta rơi vào nguy hiểm. Đó chẳng phải lý do, ngày hôm ấy,khi hai người các ngươi đi ám sát thừa tướng, chính ngươi đã dành hếtphần chiến đấu, không để cho nàng ta ra tay còn gì?”

Sau một phút im lặng, Phụng Nhan quay người lại, mặt đối mặt với NgọcGiai, trên khuôn mặt chàng là một nụ cười tươi tắn vô ngần, một nụ cườitừ kẻ chưa bao giờ biết đến khổ đau, “Ngọc Giai, ngươi nhầm rồi. Chuyện ở thừa tướng phủ, đơn giản là bởi người của hắn làm tóc ta rụng, nên tamới mất bình tĩnh, ra tay sát hại toàn bộ bọn chúng. Ngọc Giai, chẳngnhẽ ngươi không biết, ta trân quý mái tóc ta đến thế nào ư?”

Ngọc Giai cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Phụng Nhan, trên môi khẽ nở nụ cười, “Thật vậy ư?”

“Ta …”

Phụng Nhan đang định đáp lời thì từ ngoài cửa truyền đến hơi lạnh, khiến cho chàng mở to mắt ngọc, lắp bắp lên tiếng, “Đây … đây là … Hỏng …hỏng rồi… Tử Y … Tử Y…”

Lời còn chưa dứt, thân thể Phụng Nhan đã bay vọt ra ngoài cửa, để lạiNgọc Giai đứng yên bất động trong phòng. Những tưởng, nàng sẽ ngay lậptức đuổi theo Phụng Nhan nhưng không, nàng chỉ đứng đó, để bóng tối baotrùm lấy mình

Độ tầm chục phút sau, từ đôi môi mang màu cánh hoa của nàng bỗng vanglên ngữ âm, thánh thót không khác gì tiếng suối chảy êm đềm ngày xuân,“Còn đợi gì nữa mà không ra tay? Chẳng nhẽ còn phải đợi ta mời các ngươi ư?”

Một đám hắc y nhân đẩy cửa xông vào, kẻ nào kẻ nấy vũ trang đầy đủ. Têntrưởng nhóm dùng gậy phép chỉ thẳng về phía Ngọc Giai, cất giọng đe dọa, “Ngươi … là yêu quái của kẻ tên Thế Thành? Nói, chủ nhân ngươi ở đâu”

“Các ngươi muốn tìm chàng ta để làm gì?”

Trưởng nhóm hắc y nhân gằn giọng đáp, “Chuyện đó còn cần phải hỏi ư?Chúng ta cần cái mạng chó của hắn. Mà nói cho chính xác, chúng ta cầncái mạng chó của tất cả đám đồng đội hắn. Lúc này đây, bọn chúng chắccũng đã bị xử lý xong rồi. Chỉ còn mỗi hắn là chúng ta tìm không ra. Yêu quái, nói, chủ nhân ngươi đâu? Nếu không đừng trách ta vô tình!”

Ngọc Giai cười lớn, khiến cho cả đám hắc y nhân có chút giật mình. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, tên trưởng nhóm gắt, “Ngươi … ngươi cười cáigì? Ngươi có biết đứng trước ngươi là ai không? Chúng ta chính là …”

Ngọc Giai liền cắt ngang lời tên trưởng nhóm, không để cho hắn nói hếtcâu, “Ta chẳng quan tâm các ngươi là ai. Thủy mã thượng thiên”

Một chú thủy mã với chiếc bờm bóng mượt hiện thân, không chút chần chừ lao thẳng về phía đám hắc y nhân

Tên trưởng nhóm thấy thế liền hét lớn, “Huynh đệ, chúng ta lên”

Và cứ như vậy, một hồi chiến đấu mới lại bắt đầu

----------------------------------------

Đang ngồi nghỉ trong phòng, Tuyết Lăng chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ

“Ai đấy?”, Tuyết Lăng nói

“Là ta Lãnh Nhu. Tuyết Lăng, ta có làm phiền nàng không?”, giọng LãnhNhu trầm thấp vang lên khiến cho Tuyết Lăng không khỏi phân vân. Chàngta đến gặp ta là có việc gì? Phải chăng là vì chuyện Lãnh Tình đã nhờta?

“Vào đi”

Tuyết Lăng vừa dứt lời thì cánh cửa phòng nàng khẽ mở, làm lộ ra một nam tử với vẻ ngoài nho nhã, người không đâu xa lạ chính là thái tử củaNguyệt Dạ quốc – Lãnh Nhu

Đưa mắt nhìn Lãnh Nhu, Tuyết Lăng mở lời, “Lãnh Nhu, chàng đến tìm ta có việc gì không?”

Lãnh Nhu nhẹ lắc đầu, “Ta hôm nay đến đơn thuần là muốn đích thân cảm ơn nàng. Khi xưa cũng vậy, ngày nay cũng thế, đều là nàng giải nguy chota…”

Tuyết Lăng đưa tay lên ngắt lên chàng, “Lãnh Nhu, chuyện đó ta nghĩkhông cần thiết. Chúng ta không phải là bằng hữu hay sao? Hơn nữa, tanghĩ có một số chuyện khác chàng thực sự muốn hỏi ta. Vậy thì, sao chàng còn phải chần chừ?”

Lãnh Nhu khẽ mỉm cười, ôn tồn nói, “Đúng là không có việc gì qua mắtđược nàng. Đúng, hôm nay ta đến, đích thực là vì mục đích khác. TuyếtLăng, hoàng muội ta đã nói gì với nàng vậy? Nàng có thể cho ta biết cóđược không?”

“Lãnh Tình và ta, đơn giản chỉ nói về chút chuyện của nữ nhân, thiếtnghĩ đối với nam nhân như chàng, chắc chẳng quan trọng”. Tuyết Lăng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nhu, nói với bộ dạng vô cùng chân thật, khiến cho ai nấy đều không thể tin rằng, những lời của nàng, hoàn toàn chỉ là nóidối

Lãnh Nhu đưa mắt quan sát biểu hiện của Tuyết Lăng, nhằm xác định xemđiều nàng nói có phải sự thật hay không. Tiếc rằng, với bản tính thậtthà, nhân hậu của mình, Lãnh Nhu đâu phải là đối thủ của Tuyết Lăng cơchứ. Chàng ta đâu biết rằng, trong bao năm qua, Tuyết Lăng đã nói dốikhông chỉ 1-2 lần. Nếu không như vậy, làm sao thân phận thánh chủ Tư Ảnh môn của nàng, đến giờ vẫn không ai biết được?

Giây lát sau, chàng cúi đầu nói, “Nếu đã như vậy, ta xin mạn phép cáotừ” rồi quay người, toan bước về phía cửa. Đúng lúc đó, Tuyết Lăng cấtlời, khiến cho đôi chân chàng bất động, “Lãnh Nhu, nếu đã đến rồi saokhông ở lại một lúc?”

Lãnh Nhu không nói gì mà chỉ gật đầu rồi ngồi xuống ghế đối diện TuyếtLăng, “Tuyết Lăng, nàng phải chăng có chuyện gì muốn nói với ta ư?”

Nhẹ lắc đầu, Tuyết Lăng đáp, “Không có gì. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy có chút tò mò về chàng và Lãnh Tình mà thôi”

“Về ta và Lãnh Tình ư? Rốt cuộc có chuyện gì về chúng ta khiến nàng phải tò mò vậy?”

“Lãnh Nhu, từ những điều ta quan sát được, tình cảm của chàng và LãnhNhu thật không tầm thường. Còn nhớ năm đó, tại Huyết Âm lâm, khi Kền Kền Yêu định sát hại hai người, chàng đã không chút nghĩ suy, đứng lên phía trước bảo vệ muội muội mình, dù cho khi ấy pháp lực chàng chẳng đáng là bao”

Nghe thấy những lời Tuyết Lăng nói, Lãnh Nhu mỉm cười lên tiếng, “Ra làchuyện đó sao? Tuyết Lăng, nàng nói quả không sai. Tình cảm giữa ta vàhoàng muội quả thực vô cùng thân thiết. Không như các vị vua khác, phụhoàng ta chỉ có một mình mẫu hậu ta là thê tử. Mẫu hậu ta lại chỉ có tavà hoàng muội. Cả một hoàng cung rộng lớn, ai nấy đều bận rộn với côngviệc của chính mình, vậy nên từ bé đến lớn, ta và hoàng muội lớn lên bên nhau như hình với bóng. Đó cũng là tại sao, ta cùng với phụ hoàng đếnVĩ Đồ, đưa Lãnh Tình tham gia kỳ khảo sát pháp sư. Bởi ta lo lắng rằng,nếu không có ta, sẽ không có ai bảo vệ muội ấy”

Lãnh Nhu này xem ra cũng là một vị hoàng huynh tốt, hết mực yêu thươngmuội muội mình. Nhìn chàng ta, ta lại nhớ đến đại ca mình, Đoạn TuấnKhởi. Đúng, đại ca ta tính tình trẻ con, nghĩ gì làm nấy, ầm ĩ cả ngàynhưng lúc nào cũng vậy, huynh ấy luôn ở bên ta, lo lắng cho ta, bao bọcta. Còn nhớ ngày đại ca lên đường phiêu du giang hồ, huynh ấy khôngngừng nhắc nhở ta phải thế này thế kia, rằng nếu có kẻ dám bắt nạt ta,phải ngay lập tức nói cho huynh để huynh xử lý ... Tuấn Khởi ơi TuấnKhởi, muội muội của huynh thật sự không có hiền lành như trong suy nghĩcủa huynh đâu

Nhận thấy Tuyết Lăng có vẻ hơi khác thường, Lãnh Nhu nói, “Tuyết Lăng,nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Bộ những gì ta vừa nói có chỗ nàokhông đúng ư?”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Không có gì. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy tò mò mộtđiều. Lãnh Nhu, sau này, Lãnh Tình chắc chắn sẽ phải thành thân. Nếu như phò mã là người của Nguyệt Dạ, chuyện đó không còn gì phải bàn. Nhưngnếu, người nàng ta lấy lại thuộc Thiên Lang quốc, Vĩ Đồ quốc hay là Tầngia hoặc cũng có thể là Đoạn gia ta, khi ấy, chàng sẽ làm gì? Cả đờinày, liệu chàng có bảo vệ nàng ta mãi được không?”

Lãnh Nhu khẽ thở dài, giọng chàng pha chút buồn bã, “Ta … quả thực, giờđây, ta chưa nghĩ đến chuyện đó. Ta chỉ biết một điều rằng, trên đờinày, nếu có kẻ dám làm thương tổn hoàng muội, ta nhất định không bao giờ tha thứ cho kẻ đó. Dù cho kẻ đó có là ai chăng nữa”

“Lãnh Tình nếu nghe được những lời này, chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúcvì có được một vị ca ca yêu thương mình hết mực như chàng”. Suy nghĩgiây lát, Tuyết Lăng liền mở lời, “Lãnh Nhu, có một chuyện ta cảm thấykhó hiểu, muốn được chàng chỉ điểm”

“Có chuyện gì nàng cứ nói. Nếu biết ta sẽ trả lời”

“Đó là về phụ hoàng chàng, Lãnh Khuyết quân vương. Theo như ta đượcbiết, để có thể trở thành quốc vương, một trong những yếu tố tiên quyếtlà phải biết sử dụng pháp thuật. Thế nhưng, nhớ lúc đám hắc y ám sát mọi người, phụ hoàng chàng lại … Nếu chàng cảm thấy chuyện đó có phần quáriêng tư thì cho ta xin lỗi”

“Không có gi. Quả thực, để trở thành quân vương, người đó nhất định phải có phép thuật. Nhưng, phụ hoàng ta … lại không hề biết dù chỉ 1 chút.Đáng ra, người lên chức quân vương Nguyệt Dạ phải là hoàng huynh củangười, cũng tức hoàng bá bá của ta, phụ thân của Lãnh Tư hoàng biểu tỷ.Nhưng rồi, hoàng bá bá không hiểu sao lại bị đột tử, cộng thêm việc mẫuhậu ta ra sức giúp đỡ, thành thử phụ hoàng ta mới có thể ngồi lên ngôibáu. Đây cũng chỉ là những điều ta nghe kể lại nên cũng không dám chắclà đúng”

“Như vậy, có phải Lãnh Tư rời hoàng cung, lên đường học nghệ là có liênquan đến việc hoàng bá bá của chàng bị đột tử không? Vậy còn mẫu thâncủa tỷ ấy đâu? Chẳng nhẽ cũng đi theo hoàng bá bá chàng?”

Lãnh Nhu nhẹ gật đầu, “Ngày ấy, hoàng bá mẫu ta quá đau xót trước cáichết bí ẩn của trượng phu mình, đã quyên sinh theo chồng. Phải chứngkiến lần lượt phụ mẫu qua đời, Lãnh Tư phải gánh chịu một cú sốc khônghề nhỏ. Cả 1 thời gian dài, tỷ ấy không cười không nói, chỉ ngồi im mộtchỗ. Phụ hoàng ta thấy như vậy liền quyết định đưa tỷ ấy rời xa hoàngcung, rời xa Nguyệt Dạ để vơi bớt nỗi buồn. May sao mọi chuyện đều trởnên ổn thỏa…”

“Đúng vậy”. Thật khó có tưởng tượng, một người với bề ngoài cởi mở, vuivẻ như Lãnh Tư lại phải chịu một tuổi thơ quá mức bi kịch. Vạn vật đúnglà không thể xét đoán dựa theo bề ngoài …

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chợt chiếu vào chỗ Tuyết Lăng ngồi, làm tônlên làn da tuyết trắng, đôi môi hồng hào, căng tràn sức sống, mái tócđen nháy, êm mượt tựa suối xuân không ngừng tuôn chảy của nàng

Lãnh Nhu ngồi yên ngắm nhìn Tuyết Lăng, dường như nội tâm chàng đang đấu tranh hết sức dữ dội, chàng mấp máy môi, định nói gì đó nhưng rồi lạithôi. Cuối cùng, lấy hết can đảm của mình, Lãnh Nhu cất lời, “Tuyết Lăng … Ta …”

Và đúng lúc ấy, cánh cửa phòng Tuyết Lăng lại một lần nữa mở tung, hiệnlên một thân nam tử với vẻ ngoài lạnh lùng, ngũ quan thanh tú, lay độnglòng người

Nhìn thấy Khởi Tân, Tuyết Lăng cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui lạ thường, “Nhị ca, huynh đến có chuyện gì vậy?”

Khởi Tân đang định đáp lời thì nhìn thấy Lãnh Nhu. Khẽ thở dài một hơi,Lãnh Nhu cúi chào huynh muội Tuyết Lăng rồi nhanh chóng ra về

Khởi Tân nói, “Ta có làm phiền hai người không?”

Tuyết Lăng mỉm cười đáp, “Không đâu. Nhị ca, huynh đến phòng muội có chuyện gì vậy?”

“Đại ca và ta đang định đi dạo ngự hoa viên. Muội có muốn cùng đi không?”

“Chuyện đó mà huynh còn phải hỏi sao?”, nói xong, Tuyết Lăng liền nắmtay Khởi Tân, kéo chàng ta chạy về phía ngự hoa viên, nơi giờ phút nàyđang có người đại ca hết mực yêu thương nàng đứng đợi. Nhìn thấy haingười Khởi Tân, Tuyết Lăng, Tuấn Khởi vui vẻ lên tiếng, “Hai người làmgì lâu vậy? Để ta đợi thêm chút nữa là ta kệ hai người đấy nhé”

Tuyết Lăng tinh nghịch đáp, “Thật ư? Nếu thế muội và nhị ca sẽ đi chơi cùng nhau, mặc kệ huynh luôn”

Tuấn Khởi dùng tay tóm lấy cánh tay Khởi Tân, “Khởi Tân làm sao có thể mặc kệ ta được, phải không?”

Tuyết Lăng không chịu kém, liền kéo tay còn lại của Khởi Tân về phíamình, “Đại ca, huynh đừng có tự mãn như vậy chứ? Nhị ca chọn ai, chuyệnđó còn chưa biết được đâu”

Bất lực lắc đầu, Khởi Tân nhẹ giọng nói, “Thôi nào. Hai người có phảitrẻ con nữa đâu. Chúng ta rốt cuộc có đi ngắm cảnh nữa không đây?”

Tuyết Lăng, Tuấn Khởi đồng thanh, “Tất nhiên là có rồi”

Nói xong, ba người bọn họ cùng nhau thong dong dạo chơi ngự hoa viênNguyệt Dạ. Và rồi, Khởi Tân không hiểu sao, chợt vô duyên vô cớ hắt xì

----------------------------------------

Ta đói!!!

Ta đói!!!

Ta muốn máu!!!

Ta muốn máu!!!

MÁU!!!!!

Trong con hẻm vắng vẻ, ít người qua lại, một thân ảnh xinh đẹp đangkhông ngừng vật vã, lăn lộn. Ánh mắt nàng toát lên vẻ khát máu, độc áctựa loài quỷ dữ dưới địa ngục bảy tầng. Đôi tay nàng ôm chặt lấy bụng,cố gắng níu giữ chút ý thức ít ỏi còn lại trong mình

Không!!!

Ta không thể!!!

Không thể!!!

Đúng vào lúc ấy, bên cạnh nàng chợt xuất hiện 5 – 6 gã hắc y nhân bí ẩn, vũ trang đầy mình. Một tên trong số chúng chỉ vào nàng, lên tiếng hỏi,“Ngươi chính là Tử Y?”

Không thấy tiếng trả lời, hắn ta cười nói, “Sao? Thấy bọn ta nên sợ rồichứ gì? Ngươi hóa ra cũng chỉ là 1 nam nhân vô dụng mà thôi. Cái gì màpháp sư? Cái gì mà đáng sợ? Ta khinh!” rồi quay về đồng bọn của mình,“Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta vớ bở rồi. Món tiền đó chắc chắn nằmgọn trong tay chúng ta”

“Ha ha ha…”

Từng tiếng cười man rợ của đám hắc y nhân vang lên trong hẻm tối, tựanhư giọt nước làm tràn ly, khiến cho chút cố gắng của Tử Y chợt trở nênvô ích

MÁU!!!

Hơi lạnh đột nhiên lan tràn trong không khí, khiến cho cả đám hắc y nhân rùng mình, đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Một tên trong số chúng nói, “Là yêu quái phương nào dám đến đây cản trở việc tốt của ông mày. Còn không mau cút đi”

Những tưởng sau câu nói của hắn, cơn lạnh sẽ chấm dứt và mọi chuyện sẽtrở về như cũ. Nhưng không, không khí ngày càng lạnh giá, thậm chí giờđây, hơi thở của đám hắc y nhân đã trở thành những làn khói trắng, khiến chúng đứng sát vào nhau, tư thế sẵn sàng, chuẩn bị chiến đấu

Một tên hắc y nhân chỉ về phía Tử Y đang nằm sóng xoài dưới đất, lớn tiếng hô, “Là hắn. Hơi lạnh phát ra từ người hắn”

Lời nói của hắn khiến cho cả đám còn lại dồn toàn bộ sự chú ý vào Đán Tử Y, người giờ phút này đang từ từ rời khỏi mặt đất

Thân hình nam tử của Đán Tử Y chầm chậm thay đổi, đưa nàng trở về vớithân phận nữ tử vốn có của mình. Sắc mặt nàng băng lạnh với đôi mắt, đôi môi, mái tóc mang cùng màu trắng xanh, thứ sắc màu tuyệt mỹ nhưng cũngtuyệt nhiên vô tình. Sau tấm lưng thon thả của nàng là 6 thanh băng dài, mỏng manh nhưng không hề dễ vỡ, đang chĩa về những phương hướng khácnhau

Tên hắc y nhân đứng đầu run run tay chỉ về phía, lắp bắp nói, “Ngươi …là người hay yêu??? Là … nam hay nữ…? Rốt cuộc, ngươi là cái giốnggì???”

Tử Y quay lưng, trừng mắt về phía đám đám hắc y nhân. Môi ngọc khẽ mở,làm lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, thứ không hề ăn nhập với vẻ ngoài củanàng, thứ trước đây chưa hề xuất hiện khi nàng trở về bản thể

Ánh mắt Tử Y điên loạn nhìn những kẻ phía trước, đặc biệt là phần cổ lộra khỏi lớp hắc y. Nàng dùng lưỡi liếm một lượt quanh đôi môi mình, rồikhông nói không rằng, lao thẳng về phía bọn chúng

Một tên hắc y nhân thấy thế liền hét, “Ngươi nghĩ ta sợ ngươi ư? Không đâu” rồi phi thân lên, trực diện đối chiến với nàng

Lúc này đây, Tử Y không hề cầm trong tay sáo ngọc, vũ khí quen thuộc của mình. Thay vào đó, nàng dùng tay không chiến đấu

“Thường xuân độc”

Một sợi dây leo gai góc đầy mình bay về phía Tử Y, hòng chế ngự nàng.Thế nhưng, điều đó lại không hề xảy ra. Tử Y dùng tay, không tốn chútsức lực xé rách nó khiến cho tên hắc y nhân trợn tròn mắt. Làm sao cóthể, ta thân là Trung Vương cấp 6, pháp thuật của ta há có thể dễ dàngphá bỏ như vậy!

Chấn động bởi điều mình vừa nhìn thấy, hắc y nhân không nhận ra Tử Y đãxuất hiện phía sau lưng mình. Còn chưa kịp quay người chống đỡ thì bàntay nàng đã xuyên qua, làm đứt đôi cổ, khiến cho hắn chết ngay tại trận

Tử Y cầm chiếc đầu đứt lìa của hắn giơ lên phía trên, thè lưỡi ra, nếmtrải thứ chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống. Tựa như ném trải mỹ tửu hiếm có chốn nhân gian, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ sung sướng khác thường

Những tên hắc y nhân còn lại chứng kiến cảnh ấy đều nôn thốc nôn tháo,chân tay cứng đờ, muốn di chuyển cũng di chuyển không nổi, đành đứng đó, phó thác sinh mạng mình cho ông trời

Máu tươi tuôn tràn trên gương mặt Tử Y, chầm chậm chạy xuống cổ, xuốngthân hình xinh đẹp của nàng. Khi chiếc đầu trên tay đã cạn kiệt, nàngdùng phép hóa nó thành băng rồi bóp nát bằng đôi bàn tay mình. Xong xuôi đâu đấy, nàng đi về phía những kẻ đang run sợ, co ro ngồi 1 góc trongbóng tối

Băng giá ngập tràn trong con hẻm chật hẹp, trải dài theo từng bước châncủa Tử Y, người thiếu nữ với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng vô cùng khát máu,người thiếu nữ đám hắc y nhân nhìn thấy trong những giây phút cuối cùngcủa cuộc đời mình