Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 74: Nhu tình



Nhu tình

Có trời mới biết hắn có bao nhiêu thống khổ.

Khi hắn lần theo tất cả manh mối điều tra lại phát hiện chân tướng đúng là nữ tử kia đang tương kế diễn một tuồng kịch, hắn đã đau đớn biết bao nhiêu!

Hắn không phải là thánh nhân, cho dù không còn yêu nữ tử kia, cũng sẽ không đẩy nàng vào biển lửa!

Hắn không làm được…

Đối với Lâm Tâm Uyển… Đối với nữ tử mình đã từng thương yêu cùng bảo hộ bấy lâu nay…

“Không được quay lưng lại với ta…” Hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, như là muốn bắt lấy sự sống cùng tia hy vọng cuối cùng, đặt môi lên sườn mặt trắng nõn của nàng, hắn vô cùng ôn nhu hôn nàng, “Nàng có thể trách ta, có thể mắng ta, có thể khóc, nhưng không được phép phớt lờ ta! Có biết không…”

Thân thể bị hắn ôm quá chặt, Lạc Cơ Nhi muốn vùng thoát  ra nhưng lại liên tục không nhúc nhích được, hơi thở hắn nóng rực phun lên trên da thịt mẫn cảm của nàng, từng đợt tê dại theo cần cổ tuyết trắng lan tràn ra toàn thân, khiến nàng chịu không nổi.

“Buông ra… Đừng đụng vào ta!” Nàng than nhẹ, không muốn mình cứ như vậy mà bị nhu tình của hắn kiềm giữ.

Buông ra.

Đừng đụng vào ta.

Giống như trước kia, trong mắt của nàng tràn đầy ánh nhìn cừu hận cùng ẩn nhẫn, cho dù không khống chế được ở dưới thân hắn, cho dù bởi vì đau đớn cùng đói khát mà nức nở khóc cầu xin hắn thương xót, nàng vẫn là nàng, trong cặp mắt trong veo của nàng không có lấy nửa điểm dơ bẩn, còn hắn thì bắt đầu từ khi nào, đã bị phán án tử hình không thể thay đổi ở trong lòng nàng?!!

Tay dần dần dùng sức giữ chặt thân thể nàng, nỗi đau đớn giống như xé rách, cứ như vậy xâm nhập vao tim hắn…

Trong cặp mắt thâm sâu tràn đầy tuyệt vọng, Mặc Uyên thả lỏng nàng một chút,  trong nháy mắt bàn tay to lại chuyển sang cổ tay nàng , mang cả người nàng xoay lại đối diện với hắn.

Lạc Cơ Nhi nhìn hắn, hơi thở có chút bất ổn, rồi nàng bị ép lùi lại hai bước, cảm thấy sau lưng có vật ghồ ghề thô ráp, ngẩng đầu lên đã thấy cả người đang dựa vào một gốc đại thụ. Ngay sau đó, hắn đã đem cả thân thể ép chặt vào người nàng!

Lạc Cơ Nhi cả kinh, cảm giác được tóc đen phía sau bị nắm lấy, ngón tay nóng rực thọc vào trong tóc nàng, mạnh mẽ giữ trụ gáy nàng!

Hơi thở nóng rực theo thân mình hắn từ từ cúi gần xuống…

“Ngươi muốn làm gì… Không cần! Buông ra!” Nàng giãy dụa theo bản năng, nhưng sau gáy lại bị hắn khống chế, thế nào cũng không thoát được

Một câu nói thốt ra:

“Quá muộn rồi, nô nhi…” Mặc Uyên nhẹ giọng kêu lên một tiếng, đôi mắt thâm sâu nhìn vào cặp mắt trong như nước, quan sát thật kỹ sự phản kháng của nàng. “Ta đã không thể buông ra…” mấy chữ sau cùng, từ lồng ngực hắn phát ra, rõ ràng mà nặng nề, giống như đang thệ huyết mà tuyên án…

Tiếp đó, hắn cúi đầu thở gấp một tiếng, không khống chế được hôn lên môi nàng.

Hắn chuyên tâm xâm lược, bá đạo mà không mất đi sự ôn nhu, che cánh môi nàng, Lạc Cơ Nhi kinh hãi thở dốc, lại bị đầu lưỡi nóng như lửa của hắn tìm được cơ hội cậy mở hàm răng của nàng, đem hơi thở nóng rực hung hăng tiến nhập, khơi mào cái lưỡi sợ hãi trốn tránh của nàng, mặc sức quấn lấy trêu đùa!

“Đừng…”

Thỏa mãn nghe được nàng tràn ra tiếng than nhẹ vì hít thở không thông, hắn hôn càng sâu hơn, đem tất cả kìm nén trút xuống nụ hôn này, để mặc bàn tay nhỏ bé của nàng tùy ý xé rách quần áo hắn, hắn không chút cử động, cứ tà mị như vậy mà nghiêng người vỗ về chơi đùa nàng, chỉ chờ nàng tiêu tan toàn bộ khí lực, không còn sức để chống cự và cự tuyệt hắn nữa!

Không thể…

Không thể như vậy…

Thân thể của nàng xụi lơ tụt xuống trên thân cây, lại bị tay hắn đặt nắm chặt hông, nàng cố gắng tỉnh táo, giữ chặt ý thức, thế nhưng giữa rừng cây yên tĩnh không có đến nửa tiếng vang, chỉ còn lại hơi thở nóng rực cùng tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, từng tiếng từng tiếng xuyên qua hai thân thể áp sát mà truyền lại, lưỡi của nàng vẫn bị hắn tùy ý liếm giữ như trước, không chịu buông ra…

Mà Phong Dực đi theo sau cũng biết điều phải dừng bước.

Cặp mắt lạnh như băng dời đi khỏi hai người, hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng cùng cảnh giác thường ngày, tâm tĩnh như nước.

Dây dưa nóng bỏng như vậy, hắn đã không chỉ từng thấy một lần, nhưng chỉ là mỗi lần nhìn thấy, lòng liền nặng nề thêm vài phần. Hắn vẫn nhớ rõ đôi mắt trong veo mà quật cường của nữ tử kia, nàng chết cũng không chịu lên tiếng, thật cẩn trọng đem hận ý của mình chôn xuống, đợi tới một khắc có thể vùng lên trả thù. Nữ tử suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn như vậy… Ngay cả xương cổ tay cũng có thể bị người ta dễ dàng bẻ gẫy, hắn chỉ là nhịn không được… nhịn không được cứ như vậy mà đến gần nàng…

Lòng dường như có chút không bình tĩnh được, hắn nhắm mắt lại muốn đuổi tạp niệm này ra khỏi đầu.

“Vù ——”

Một tiếng vang rất nhỏ mãnh liệt xé gió bay tới gần!

“Đinh ——!” Một tiếng vang lên, Phong Dực nhanh chóng rút kiếm, chặn ám khí nhỏ đang xé gió mà đến lại trên không!

Trong rừng cây, gió thổi vù vù, trong nháy mắt lại có hàng loạt tiếng động vang lên!

Sự cảnh giác dày đặc nhanh chóng chiếm lĩnh trong đầu, cặp mắt Phong Dực lạnh như băng mang theo nghiêm nghị, lạnh giọng nói: “Vương gia, cẩn thận.”

—— Rõ ràng là, bọn họ đã bị theo dõi, từ lúc đi ra khỏi hoàng cung tới đây, bọn chúng hẳn đã ẩn nấp từ rất lâu.

Mặc Uyên mở mắt, không ngoài dự đoán đã bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng lên bởi hít thở không thông của nàng, cùng với đáy mắt chứa sự quật cường quyết không chịu khuất phục trước hành động bá đạo của hắn. Hắn có thể cảm nhận được trong không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng mà tràn ngập mùi máu, nàng ở trước mặt hắn nhỏ bé mềm mại, hắn thầm nghĩ nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, xua tan đi cảm giác sợ hãi kia.

“Đừng nhìn xung quanh…” Hắn chăm chú khóa chặt ánh mắt của nàng, thản nhiên ra lệnh, “Nhìn ta, ôm chặt ta là được…”

Bỗng nhiên, một bóng áo đen như quỷ mỵ, bay lướt nhanh trên không qua khu rừng!

Mặc Uyên chớp mắt một cái, vô thức ôm chặt lấy thân hình trong lòng, từ dưới tàng cây nhanh chóng hiện lên một đôi mắt lạnh như băng, chăm chú nhìn bóng đen kia biến mất.



Cánh tay rắn chắc trên lưng tăng lực, Lạc Cơ Nhi bị buộc phải bám vào ngực hắn, không thể trốn thoát càng không thể nhúc nhích, nàng nâng mắt lên, nhìn thấy trong mắt hắn trở nên sắc bén lạnh lùng, tuấn nhã cùng thản nhiên ngày thường trong lúc này hóa thành tia nhìn sâu kín, càng làm cho hắn thêm chói mắt.