Tương Kiến Hoan

Quyển 3 - Chương 189: Kéo tơ



Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng, Diêu Tranh lại nói: “Ngươi cứ ở lại Hoài Âm, ta đi cầu phụ thân biện hộ giúp ngươi, ở nơi này không ai có thể động ngươi.”

“Hảo ý của quận chúa, thần tâm lĩnh.” Thanh âm chậm rãi của Lang Tuấn Hiệp vang lên, “Giang Châu còn có việc chưa xong, đây là chú định trong vận mệnh của ta, nhất định phải tự mình đối mặt.”

Diêu Tranh lại nói: “Sự tình xong, ngươi lại không thể trở về thì làm sao?”

Lang Tuấn Hiệp đáp: “Một bước sai, từng bước sai, ta đã không còn cách lựa chọn nào khác.”

“Ngươi có lỗi gì.” Diêu Tranh nói, “Ta thấy biểu đệ không phải còn sống rất tốt sao? Đương sơ nếu không phải ngươi…”

“Quên đi.” Lang Tuấn Hiệp nói.

Diêu Tranh không chỉ không ngừng lại, còn nói: “Bốn năm trước, lúc ngươi đến Hoài Âm đến cùng đã mang theo tin tức gì?”

“Bệ hạ phái ta về Tây Xuyên.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Điều tra hướng đi của Triệu Khuê và Mục Khoáng Đạt, lúc cần thiết có thể tạm thời lánh vào dưới trướng đối phương, ngủ đông đợi mệnh. Nháy mắt cũng đã bốn năm.”

“Ta còn nhớ năm ấy khi gặp ngươi ở Hoài Âm.” Diêu Tranh nói, “Người rất phấn chấn, ngón tay cũng không mất. Vì sao khi gặp lại ở Tây Xuyên mọi việc lại khác hẳn.”

“Vẫn là như thế.” Lang Tuấn Hiệp nhàn nhạt nói, “Trong mấy năm nay, việc lòng ta nghĩ vẫn cứ như nhau”

“Xin lỗi.” Diêu Tranh chợt nói.

Trên lầu hai, vẻ mặt của Vũ Độc cực kỳ kinh ngạc, giống như không tin Diêu Tranh sẽ chủ động nói lời xin lỗi cùng người khác.

“Đều qua rồi.” Lang Tuấn Hiệp mỉm cười nói, “Không đề cập tới cũng được.”

“Nếu không phải ta giận dỗi với ngươi.” Diêu Tranh nói, “Hôm đó cũng sẽ không…”

“Chính là vận mệnh an bày.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Quận chúa vì sao còn chưa nghi gia?”

“Nghi gia, nghi gia, mọi người đều hối thúc ta nghi gia.” Diêu Tranh biến sắc, nổi giận nói, “Mắc mớ gì tới ngươi?”

Lang Tuấn Hiệp cũng không khỏi nữa, Diêu Tranh cũng không còn bao nhiêu hứng trí, ngồi không bao lâu đã đứng dậy rời đi, Lang Tuấn Hiệp cũng theo nàng ra ngoài.

Đoạn Lĩnh dõi mắt nhìn theo, không ngờ đến Lang Tuấn Hiệp cùng Diêu Tranh đến nhanh đi lại càng nhanh, chỉ thấy Diêu Tranh sau khi lên bờ liền tung người thượng mã, không để ý đến Lang Tuấn Hiệp trực tiếp phóng đi. Lang Tuấn Hiệp đứng ở ven hồ một hồi, cũng không lên yên mà chậm rãi dắt ngựa rời khỏi bến tàu.

Một người một ngựa, Đoạn Lĩnh từ trên thuyền nhìn xuống, chỉ thấy bóng lưng nọ có một cỗ phiền muộn nói không ra lời.

“Vũ Độc?”

“Không có gì.” Vũ Độc lắc đầu, tựa hồ đắm chìm trong trong trí nhớ.

“Diêu Tranh và Lang Tuấn Hiệp có quen biết sao?” Đoạn Lĩnh có chút kinh ngạc, Vũ Độc cũng không rõ ràng, thế nhưng nghe đối thoại của bọn họ, hai người ra vẻ từng gặp mặt. Hẳn là năm đó khi phụ thân y phái Lang Tuấn Hiệp nam hạ điều tra tin tức.

“Sắc trời đã tối, trở về thôi.” Vũ Độc nói.

Hai người rời thuyền hoa về Diêu phủ, trên đường Đoạn Lĩnh lại nhớ về mùa xuân năm đó chia biệt cùng Lang Tuấn Hiệp, phụ thân đến, người nọ đi, mọi việc đều đương nhiên như thế. Không ngờ đến một khắc chia xa, khi gặp lại đã thành người xa lạ.

Đến đêm, vãn thiện ngoài dự liệu của Đoạn Lĩnh chỉ có một mình Lý Diễn Thu xuất hiện.

Trong mắt của y, người nhà họ Diêu đã giới thiệu xong liền không có gì quan trọng nữa. Lúc dùng vãn thiện, hai thúc chất ngồi đối diện nhau, Vũ Độc ở bên ngoài gác cửa, Trịnh Ngạn lại không biết đã đi nơi nào.

Thức ăn được bày lên, Đoạn Lĩnh đích thân thử thức ăn qua một lượt. Lý Diễn Thu nhấp một ngụm trà, nói: “Nào có nhiều quy củ như vậy, cứ thoải mái ăn đi.”

Lúc Lý Diễn Thu ở Nghiệp thành, Đoạn Lĩnh vẫn kiên trì thử thức ăn giúp y, có Vũ Độc ở đó, cho dù thật sự trúng độc cũng không quá phiền phức, thế nhưng thiếu niên lại dứt khoát phải làm cho xong, sau đó mới quay về chỗ của mình, nói: “Tứ thúc, nhi thần thực sự phải về rồi. Làm việc chi bằng làm cho trọn vẹn, nếu nhi thần đã đến Nghiệp thành thì nên cải quản nơi đó thật tốt. Như vậy mới không khiến… Phụ hoàng thất vọng.”

“Được rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Ta cũng không ngăn con, thế nhưng sau khi trở về vẫn nên cẩn thận một chút.”

Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, quyết định sáng mai liền xuất phát, dù sao Giang Châu còn có rất nhiều việc, Lý Diễn Thu cũng không thể cứ ở mãi tại Hoài Âm, y về sớm một tý cũng có thêm nhiều thời gian chuẩn bị.

“Hôm nay đơn độc gọi hoàng nhi đến đây.” Lý Diễn Thu suy nghĩ một chút, nói, “Là có chút việc muốn giải thích.”

Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, biết đây là Lý Diễn Thu có lời muốn dặn dò trước khi ly biệt.

Quả nhiên, câu đầu tiên Lý Diễn Thu nói chính là: “Năm đó người mưu hại phụ thân con, rất có thể người của Đại Trần.”

Đoạn Lĩnh không khỏi chấn động, cơ thể bất giác run rẩy, hổn hển hỏi: “Làm sao biết được?”

“Việc năm đó, ta cùng con đều không thấy tận mắt.” Lý Diễn Thu nói, “Hoàng nhi tại Thượng kinh, tứ thúc ở Tây Xuyên. Thế nhưng theo lời Vũ Độc cùng Ô Lạc Hầu Mục thuật lại, nội tình trong đó đại thể vẫn là rõ ràng. Vũ Độc nói cho ta biết, lúc con ở Đồng Quan từng tự tay giết một người gọi là Hạ Lan Yết?”

“Dạ!” Đoạn Lĩnh khó kềm chế được rung động, máu cũng tựa hồ lạnh xuống.

Y đã không thể tiếp tục ăn cơm, ngón tay lẩy bẩy đặt đũa xuống.

Lý Diễn Thu nói tiếp: “Hạ Lan Yết chính là thích khách đến từ Tây Vực, là phản đồ bị Du Lâm kiếm phái trục xuất. Hoàng nhi còn nhớ mùa đông năm ngoái, có đoàn sứ giả người Nguyên đến mang lễ sinh thần cho con, một trong số đó tên gọi Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ.”

“Vẫn nhớ.” Đoạn Lĩnh đáp.

“Sư phụ của hắn chính là Duyên Đà, Duyên Đà lúc sinh tiền đã trục xuất Hạ Lan Yết, khiến kẻ này không có chỗ đặt chân nơi Mạc Bắc, trằn trọc đến Liêu quốc, có khả năng rất lớn đã gia nhập vào Nam Viện. Đêm đó phụ thân con dẫn binh đi Thượng kinh lại lọt vào ổ thích khách tập kích, Vũ Độc từng nói, dựa theo thân thủ của bọn họ, rất có khả năng là cùng một nhóm người.”

Đây là một việc mà bấy lâu nay Đoạn Lĩnh vẫn thủy chung không nghĩ ra manh mối, Mục Khoáng Đạt phái Thương Lưu Quân đến hành thích Lý Diễn Thu, như vậy chỗ của y còn có nhân thủ sao? Lại mai phục ở phương nào?

Đến đây, mọi việc đều đã có thể sắp xếp hợp lý.

Mục Khoáng Đạt cấu kết với Hàn Duy Dung của Nam viện Liêu quốc! Thích khách trước sau vẫn ẩn thân trong lãnh thổ Liêu quốc, cũng là đám người năm đó Hạ Lan Yết thống lĩnh hành thích phụ thân của y!

“Đám thích khách này…” Đoạn Lĩnh kinh ngạc nói.

“Là người của Du Lâm kiếm phái.” Lý Diễn Thu đáp, “Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ mang đi một nhóm, một nhóm khác do Hạ Lan Yết tiếp nhận. Ô Lạc Hầu Mục nói, y đã cho ngươi một chuỗi phật châu có phải không?”

“Ở Nghiệp thành.” Đoạn Lĩnh cũng không có mang theo trên người.

“Đó chính là tín vật lúc sinh tiền của Duyên Đà, Du Lâm đàn hương châu.” Lý Diễn Thu nói, “Người giữ chuỗi hạt châu có thể ra lệnh cho nhân sỹ Du Lâm kiếm phái. Hạ Lan Yết hại chết phụ thân con, Ô Lạc Hầu Mục vì báo thù cho huynh ấy liền chém tay của Hạ Lan Yết xuống, đoạt lấy chuỗi phật châu này.”

“Y căn bản không nói với nhi thần.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như nhi thần mang phật châu, thích khách Du Lâm không thể ra tay được…”

“Ta đã quở trách y.” Lý Diễn Thu nói, “May là con không có mang, thật tưởng rằng đó là Trấn Sơn Hà? Phật châu rơi vào trong tay người Hán, bọn ho tuyệt đối sẽ là kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên đến hành thích con, đoạt lại tín vật, ngược lại chính là đưa con vào hiểm cảnh, Ô Lạc Hầu Mục thực sự lại ngây thơ đến vậy.”

Chính là như thế sao? Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, hay là Lang Tuấn Hiệp có một loại chấp nhất khác, chỉ muốn mình mang tín vật mà y đưa đến?

“Mà thôi, không đề cập tới việc này.” Lý Diễn Thu lại nói, “Đêm đó trong sơn cốc, cùng nhóm người tập kích hoàng huynh tại Thượng kinh đều là nhân sỹ Du Lâm. Nếu Mục Khoáng Đạt có thể sai sử bọn họ, nói vậy hẳn vẫn luôn duy trì liên hệ mật thiết.”

“Đúng vậy.” Đoạn Lĩnh không khỏi sinh ra lửa giận.

Lý Diễn Thu nói: “Nhưng cũng không bài trừ bọn họ chỉ là mới đồng hành gần đây, những nội tình trong đó chúng ta cũng không có manh mối xác thực, cần con đi thám thính.”

“Con?” Đoạn Lĩnh nói: “Nghiệp thành tuy rằng giáp giới cùng Liêu quốc, thế nhưng…”

Đoạn Lĩnh đột nhiên nhớ tới, Gia Luật Tông Chân chính là Hoàng đế Liêu quốc! Hàn Duy Dung là kẻ dưới mí mắt của hắn, chỉ cần hỏi một tiếng không phải liền xong rồi sao?

“Nhi thần đã hiểu.” Đoạn Lĩnh nói, “Khi trở về sẽ lập tức gửi thư cho Tông Chân.”

Lý Diễn Thu gật đầu, còn nói: “Hạ Lan Yết chết trong tay con, ở ý nghĩa nào đó mà nói cũng chính là đã báo được thù.”

“Thế nhưng khi đó Hạ Lan Yết là đại diện Tây Lương xuất chiến.” Đoạn Lĩnh nhớ tới tràng âm mưu lúc ấy tại Đồng Quan, nói, “Y vì sao lại dính dáng cùng Tây Lương rồi?”

Lý Diễn Thu nói: “Đây cũng là một trong những việc trọng yếu ta đã bàn với Diêu hầu lúc chiều. Con có một biểu muội bà con xa do đích thân con tống giá rời khỏi Đồng Quan. Diêu gia lập liên hệ với Tây Lương, sau khi phái ra thương đội thì nhận được tin tức: Sau trận Thượng kinh, Liêu quốc hoài nghi Hàn Duy Dung vì muốn đoạt quyền của Gia Luật Đại Thạch, không chỉ phái ra thích khách ám sát mà còn bán đứng Thượng kinh. Hàn Duy Dung vì muốn che giấu tin tức liền an bày cho Hạ Lan Yết rời đi, trốn đến lãnh địa Tây Lương tạm thời cư trú.”

Đoạn Lĩnh rùng mình, hỏi: “Gia Luật Đại Thạch cũng là bị thích sát?!”

Đoạn Lĩnh nhớ đến cái đêm trước khi Thượng kinh bị phá, tối đó Gia Luật Đại Thạch dẫn quân xuất thành quyết chiến, trên người trúng tên, sau khi trở về vì thương nặng mà chết, hôm nay nhớ lại, quả thực rất giống triệu chứng trúng độc.

“Tám chín phần mười.” Lý Diễn Thu thở dài, thúc chất hai người cứ thế trầm mặc không có tâm trạng ăn uống. Lý Diễn Thu lại nói: “Ô Lạc Hầu Mục nói cho ta biết, khi y quay về Tây Xuyên đã trúng một loại độc, trúng từ trên kiếm của Thương Lưu Quân, sau đó được Vũ Độc phối dược chữa trị. Mà chất độc lần này Trịnh Ngạn trúng phải dưới chân Định Quân sơn cũng là cùng loại.”

“Cũng giống loại năm đó phụ hoàng trúng phải?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Cơ hồ là như nhau.” Lý Diễn Thu đáp, “Đều là chiết xuất độc tố từ một loại rắn đuôi chuông Tây Vực. Chẳng qua liều lượng năm đó tam hoàng huynh trúng phải nồng đậm hơn rất nhiều, còn pha trộn thêm nọc của bò cạp và rết. Dùng phương thức của Vũ Độc không thể lập tức giúp huynh ấy chữa trị, thế nên mấy năm nay, hắn vẫn thường vì chuyện này mà hỗ thẹn.”

Đoạn Lĩnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thân ảnh của Vũ Độc vẫn cách một lớp vách thủ hộ bọn họ.

Về chế độc chi đạo, Đoạn Lĩnh theo Vũ Độc đã lâu cũng hiểu được một ít. Quá trình hạ độc hay giải độc đều là phi thường phức tạp, nếu phối hợp nhiều loại độc tố quý hiếm với nhau, muốn giải độc là khó khăn không thể tưởng tượng. Đồng thời, có vài loại độc tố không phải muốn chế luyện là chế luyện được.

“Cái lý do này, hoàng nhi tin chăng?” Lý Diễn Thu hỏi ngược lại.

“Tin tưởng.” Đoạn Lĩnh gật đầu, nói, “Du Lâm kiếm phái có truyền thống sử dụng loại độc tố từ rắn đuôi chuông này, bọn họ có thể lau trên thân kiếm hoặc ám khí, thế nhưng muốn tru diệt cao thủ bọn họ sẽ pha vào thêm nọc độc của nhền nhện, bò cạp gì đó. Thông thường, theo thói quen hạ độc của mỗi người mà thành phần lại có thay đổi khác biệt, Vũ Độc hiểu rõ loại độc này, trước tiên phải cần lấy máu, sau đó tìm hiểu nguyên tố trong đó mà đưa ra cách giải thích hợp nhất, hiệp trợ quá trình bức độc ra ngoài. Thật sự không có cách nào lập tức giải trừ loại độc này.”

“Kỳ thực nhi thần không trách hắn.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, lại nói, “Đều qua rồi, cũng là việc không còn cách nào khác.”