Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 67: Thập hoàng tử là anh ta! Con của chúng ta!



Liệt Minh Dã ngủ thiếp đi, tôi ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu ta rồi khẽthở dài. Tôi nhận thấy được tình cảm mình dành cho cậu ta ngoại trừ tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, còn có cả tình cảm của một người mẹ nữa. Thứ tình cảm này càng khiến cho tôi thương yêucậu ta hơn, hi vọng cậu ta chịu ít tổn thương hết mức có thể.

Lau đi vệt nước mắt trên mặt Liệt Minh Dã, tôi thầm nghĩ, không biết đếnbao giờ cậu ta mới có thể quên được quá khứ đau khổ ấy, để mỗi lần nhớlại, cậu ta sẽ không phải khóc trong đau đớn như thế này nữa. Cổ ngữ cócâu "Nước mắt đàn ông không dễ rơi", nhưng tôi lại không tán thành suynghĩ cho rằng một người đàn ông rơi nước mắt là biểu hiện của sự yếuđuối. Ngược lại, nước mắt là phương thức biểu hiện tình cảm chân thậtnhất của con người. Phàm là thân thể bằng xương bằng thịt không thể nàokhông có nước mắt.

Tôi lẳng lặng ngồi trên giường vỗ về cậu ta,sắc trời bên ngoài sáng dần, ánh nắng buổi bình minh xuyên qua khe hởchiếu vào bên trong lều. Khóe môi tôi nở nụ cười yếu ớt, tôi thích bìnhminh, ánh bình minh đại biểu một ngày mới bắt đầu, thay thế ngày cũ đãqua. Con người không thể mãi nhìn về quá khứ, mà nên ngẩng cao đầu hướng đến tương lai.

Nửa canh giờ sau, Liệt Minh Dã thức giấc, dụi dụi mắt ngồi dậy. Tôi tính toán đúng thời gian bưng nước nóng vào, thấm ướt khăn mặt đưa tới cho cậu ta, dịu dàng nói: "Thiếu gia, lau mặt đi."

Cậu ta buông bàn tay đang dụi mắt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, không cầm lấykhăn mặt mà lại kéo tôi vào trong lòng, rồi hôn lên môi tôi. Tiếng kêucủa tôi bị cậu ta nuốt hết, lưỡi cậu ta trượt vào trong miệng tôi, dâydưa quấn quýt. Tôi mặt đỏ tim đập, chiếc khăn mặt trên tay rơi xuống,ngay lúc cánh tay tôi vừa vòng qua cổ cậu ta thì chợt nghe thấy mộttiếng gọi non nớt: "Mẹ!"

Tiếng gọi này lập tức làm tôi bừng tỉnh, vội vàng đẩy cậu ta ra, quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng gọiliền thấy Tiểu Thương Sí đang đứng ở cửa lều, khuôn miệng méo xệch, đôimắt thuần khiết tỏ vẻ tò mò.

Thấy thế, tôi chưa kịp nghĩ đã congngón tay dùng sức gõ lên đầu Liệt Minh Dã, nhặt khăn mặt rơi trên mặtđất nhét vào trong tay cậu ta, xấu hổ cúi thấp đầu xuống, "Tự mình laumặt đi!" Đều do cậu ta cả, mới sáng sớm đã động dục, bây giờ bị con nhìn thấy cả rồi, thật mất mặt quá!

"Á....!" Cậu ta ôm đầu ngã xuống giường, thân thể co rúm lại.

Tiểu Thương Sí không hiểu chuyện gì, nhìn cậu ta rồi lại quay sang nhìn tôi, sau đó chỉ ngón tay trỏ lên miệng của mình, nhắc đi nhắc lại: "Mẹ....Cha.... Miệng dính miệng...."

"Dính cái rắm, đều tại con quấyrối." Liệt Minh Dã chửi thề, thoắt cái từ trên giường xông tới, hai taychống nạnh, quắc mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thương Sí.

Tôi xấu hổđến độ muốn chui xuống đất, hung dữ trừng mắt lườm cậu ta một cái, rồibước tới bế Tiểu Thương Sí lên. Rõ ràng là cậu ta không đúng, còn hungdữ với con nhỏ, xấu xa!

"Lăng Tiêu Lạc....." Trong lều phía sau truyền ra tiếng quát, tôi không thèm để ý đi vào lều của Mục Liễu Nhứ.

Tiểu Thương Sí giãy giụa nhảy từ trên người tôi xuống, chạy đến bên Mục Liễu Nhứ, kéo góc áo của cô ấy, bi ba bi bô nói: "Dì à, mẹ, cha, miệng dínhmiệng!"

Nghe vậy tôi suýt chút nữa thì tắc thở, kinh ngạc nhìnTiểu Thương Sí chằm chằm, nó lại dám kể oang oang chuyện riêng tư củatôi và Liệt Minh Dã.

Mục Liễu Nhứ cũng không ngờ thằng nhóc lạinói ra chuyện kinh người như vậy, hai tay đang cầm khăn lau mặt độtnhiên khựng lại, "A" một tiếng, sau đó quay sang nhìn tôi.

Nụcười trong mắt cô ấy khiến tôi vội vã xoay người đi ra, nhóc con đángghét, nhóc con đáng ghét, bế nó tới đây đúng là một sai lầm!

Ngay lúc tôi vén mành lên liền đâm sầm vào lồng ngực Liệt Minh Dã đang đira. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy tóc cậu ta bù xù, tôi trách: "Đầu tócchưa chải đã chạy ra ngoài còn ra thể thống gì nữa." Vừa nói, tôi vừađẩy cậu ta ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Làm như không để ýđến ánh mắt cậu ta đang nhìn tôi qua gương đồng, tôi nhanh tay chải đầucho cậu ta, lúc đặt lược xuống bàn tay liền bị cậu ta bắt lấy. Ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý cười sâu xa của cậu ta, tôi tức giậnnói: "Cười cái gì?"

"Lần sau ta sẽ làm kín đáo, không để cho Tiểu Thương Sí nhìn thấy."

Nghe vậy mặt tôi liền đỏ lên như trứng tôm, đấm lên bả vai cậu ta. Cậu ta ôm lấy tôi định tiếp tục nụ hôn bị gián đoạn lúc nãy, tôi giơ tay chặn môi cậu ta lại, đỏ mặt nhắc nhở: "Đến giờ dùng bữa sáng rồi!"

Nghe thấy vậy, nụ cười trong mắt cậu ta liền biến mất, ủ rũ cúi đầu xuống, trong miệng cằn nhằn cái gì đó có vẻ rất bất mãn.

Cho Tiểu Thương Sí ăn xong, tôi vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lênnhìn thằng nhóc đang nghịch song giản của Liệt Minh Dã, chỉ sợ thằng békhông cẩn thận làm mình bị thương.

"Hây...... Ha....." Hai tay thằng bé cầm hai chuôi giản nhấc lên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng.

Hành động này của thằng bé khiến ba người bọn tôi bật cười, Mục Liễu Nhứnói: "Kiếm gỗ còn chưa thành thạo đã đòi đụng đến giản thật, xem nó nônnóng chưa kìa."

Nghe thấy có người nhắc đến mình, Tiểu Thương Síquay đầu ngó ba người bọn tôi, tiện đà cố gắng nhấc đôi giản lên. Chỉtiếc, sức lực thằng nhóc còn quá yếu, không làm sao nâng lên được.

Liệt Minh Dã đặt bát đũa xuống đi tới chỗ nó, một tay cầm giản, một tay nhấc thằng nhóc lên đặt lên đùi mình.

Thấy cậu ta làm nhẹ nhàng không tốn chút sức nào, Tiểu Thương Sí hưng phấnđến đỏ bừng hai má, vươn tay ra vuốt ve thân giản, vừa vuốt vừa cười,rồi quay đầu nói với Liệt Minh Dã: "Nặng quá, con không nhấc được."

"Cái gì cũng cần có bài bản, làm lần lượt. Đợi đến khi con dùng kiếm gỗthành thạo, cha sẽ dạy con tập võ." Liệt Minh Dã dùng thái độ bậc làmcha vừa mang giản đặt lên đầu giường, vừa giảng giải.

Tiểu Thương Sí nghiêng đầu, con mắt đảo quanh, ôm chầm lấy cổ Liệt Minh Dã, lớn tiếng nói: "Cha, gậy, muốn học."

Nghe thấy vậy, tôi vô cùng xúc động, như vậy chứng tỏ thằng nhóc đã coi Liệt Minh Dã là tấm gương để nó noi theo, ngưỡng mộ thực lực của cậu ta.

Liệt Minh Dã cười cười, vươn tay túm lấy thằng nhóc đặt xuống đất, rồi trở lại bàn ăn cầm đũa lên tiếp tục dùng cơm.

Sau bữa cơm, Mục Liễu Nhứ đưa Tiểu Thương Sí ra ngoài chơi đùa, tôi ômchiến giáp nhuốm đầy máu của Liệt Minh Dã đi rửa sạch. Vừa nhấc rèm lênđã thấy quản gia đi tới, ông ta nháy mắt ý bảo tôi quay trở lại lều,thấy thế tôi liền theo ông ta đi vào.

"Thiếu gia, Lăng cô nương,lúc tôi rời khỏi Hoàng Thành đã nhận được ba tin tức. Thứ nhất, Nhiếptướng quân đang đóng ở Tây Bắc đã giao chiến với tộc người Ô. Thứ hai,ba vị vương gia đồng thời khởi binh mưu phản. Thứ ba, Hoàng Thượng đangâm thầm tìm kiếm Thập hoàng tử lưu lạc trong dân gian, được biết Thậphoàng tử có một cái bớt màu đỏ bằng quả trứng gà dưới lòng bàn chânphải.” Quản gia vừa nhìn mành cửa lều đang đung đưa, vừa khẽ bẩm báo với hai người bọn tôi.

Hai bọn tôi không hề ngạc nhiên đối với haitin tức trước. Đám người Oa Tắc vừa tuyên chiến, tộc người Ô lòng langdạ thú như vậy nào có thể đợi thêm được nữa. Ba vị vương gia nắm binhquyền nhiều năm, mưu phản chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng tin tức thứ ba lại làm người ta khiếp sợ, chuyện Thập hoàng tử lưu lạc tôi vàLiệt Minh Dã đã từng nghe nói đến, có điều miêu tả cái bớt dưới lòng bàn chân Thập hoàng tử như một tia sét đánh thẳng vào đầu, khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, lỗ hai ong ong, đôi mắt trợn trừng không tin nổi.

Thấy phản ứng của hai người bọn tôi quá mãnh liệt, lão quản gia ngơ ngẩn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ông khẳng định dưới lòng bàn chân phải của Thập hoàng tử có một cái bớt màu đỏ to bằng quả trứng gà?"Một lúc sau, Liệt Minh Dã bỗng dưng túm lấyhai vai của lão quản gia, vội vã hỏi lại.

"Khẳng định!" Lão quản gia gật đầu.

Liệt Minh Dã từ từ buông ông ta ra, trong đôi mắt chợt lóe. Đôi môi tôi mấpmáy không nói nên lời. Trời ơi, thật không thể ngờ được, Thập hoàng tửmà Hoàng Thượng ngày đêm cực khổ tìm kiếm lại là Thảo Hồ! Thảo Hồ ngaythẳng lương thiện lại là huynh đệ với lão Hoàng Thượng bất nhân và tênĐức Thân Vương nham hiểm! Chuyện này quả thực khiến cho người ta kinhngạc!

"Chuyện này chỉ được giữ trong lòng, không được phép nóicho bất kì ai khác, biết chưa?" Liệt Minh Dã nhìn thẳng lão quản giatrầm giọng nói. Lão quản gia cũng ý thức được điều gì, vội gật đầu.

"Ông lui ra trước đi!"

"Vâng!"

Lão quản gia tuân lệnh lui ra ngoài. Liệt Minh Dã chắp hai tay sau lưng đilại trong lều. Tôi đè nén kinh ngạc trong lòng nhìn theo cậu ta, tronglòng cậu ta đang tính toán điều gì đó.

Dạo bước một hồi lâu cuốicùng cậu ta dừng lại, rồi quay bước định ra ngoài. Ra đến cửa lều lạichợt dừng bước, quay lại hỏi tôi: "Nếu ta dùng Thảo Hồ để củng cố lòngtrung thành của ta với Hoàng Thượng, có quá đáng lắm không?"

Hóara cậu ta cũng có ý đồ này. Tôi tiến lên, cầm bàn tay cậu ta, giọng điệu kiên định: "Thảo Hồ có đại ân với một nhà ba người chúng ta, bất luậnthế nào cũng không được đẩy anh ta vào cuộc tranh giành quyền lợi này,càng không được để cho anh ta vùi thân nơi hiểm cảnh."

Nghe vậy,Liệt Minh Dã chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu chặt. Một lúc lâusau mới mở mắt ra, vươn tay vỗ vỗ vào lưng tôi, hàng lông mày cũng giãnra, thấp giọng nói: "Coi như ta chưa nói gì đi, giờ ta phải đến doanhchế tạo vũ khí rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cậu ta. Cậu ta không bị lợi ích làm cho mê muội, bỏqua cơ hội lợi dụng Thảo Hồ, thật tốt quá!

Một giây trước vừa thở phào, một giây sau trong óc chợt lóe sáng, "A!" Tôi không tự chủ bậtthốt lên, theo bản năng ôm chặt chiến giáp vào trong ngực. Rốt cuộc tôiđã hiểu được tại sao Đức Thân Vương lại đột nhiên té xỉu trong núi tuyết rồi. E rằng hắn đã biết rõ lộ trình hái thuốc của Thảo Hồ cho nên mớicố ý té xỉu ở trong núi để Thảo Hồ ra tay cứu hắn, sau đó lấy cái danh'cứu mạng Thân Vương' giữa anh ta lại bên người.

Hắn đã tìm đượcThảo Hồ bốn năm, nhưng lại không nói cho Hoàng Thượng, là vì sao? Làmuốn đợi đến thời điểm mấu chốt dùng Thảo Hồ để uy hiếp Hoàng Thượng,bảo toàn tính mạng của mình? Hay là xuất phát suy nghĩ của bậc huynhtrưởng không muốn Thảo Hồ lâm vào cuộc chiến tranh đoạt này? Tôi chorằng cả hai khả năng này đều có thể xảy ra, có điều tôi không phải làĐức Thân vương, không thể đoán ra được suy nghĩ của hắn rốt cuộc là thếnào.

*

Chuyện Thảo Hồ là Thập hoàng tử cứ vậy được chôngiấu trong lòng, không ai nói ra. Đám người Oa Tắc ngay sau hậu sự củahai viên tướng một ngày liền khiêu chiến lần nữa, còn chỉ đích danh Liệt Minh Dã xuất chiến. Liệt Minh Dã nghe tin liền phát hỏa, không thèm để ý đến lời khiên chiến của bọn chúng. Tôi và cậu ta đứng trên cổng thànhcao nhìn xuống bên dưới, quản gia mặc áo giáp cầm thương xuất chiến.

Tôi dùng khóe mắt nhìn Tiểu Thương Sí trong lòng Mục Liễu Nhứ. Thằng nhócđang rất hưng phấn, ánh mắt lóe sáng không chớp lấy một cái chăm chúnhìn cảnh giao chiến bên dưới, thỉnh thoảng lại huơ huơ quả đấm nhỏ, lúc thì nới lỏng lúc lại túm chặt áo của Mục Liễu Nhứ. Nhìn nó xem, mới một tuổi mà đã biết thế nào là sốt ruột rồi.

Quản gia theo lão tướng quân vào sinh ra tử, kinh nghiệm rất phong phú, mặc dù đã hơn 30 tuổinhưng bảo đao chưa cùn, sức chiến đấu vẫn còn rất dũng mãnh. Trải quamấy lần giao tranh mũi thương đã xuyên qua yết hầu của tướng lĩnh quânOa Tắc.

Quân Oa Tắc mới đánh một trận đã rút lui khiến người tacó chút khó hiểu. Không biết tướng lĩnh của bọn chúng thực sự không thểđỡ được một kích kia, hay chỉ là đang dò xét thực lực phe ta.

Ngày hôm sau, quân Oa Tắc lại khiêu chiến lần thứ ba. Lần này là Lâm Tiêuứng chiến. Trận giao tranh cũng không kéo dài, cây đao trên tay anh tađã chém đầu tướng lĩnh quân Oa Tắc. Còn không để cho Lâm Tiêu có cơ hộithở phào, một tướng lĩnh khác của quân Oa Tắc liền thúc ngựa chạy lêngiao chiến thay. Trận chiến này so với hai trận chiến trước rõ ràng đãtăng lên bậc cao hơn. Lâm Tiêu giao chiến không được thoải mái nhưtrước, phải dùng hết sức lực, đặc biệt khi sức mạnh của đối phương hơnxa anh ta.

Hai tay Liệt Minh Dã đang thả lỏng đặt phía sau lưngkhi nhìn tình hình chiến đấu diễn ra kịch liệt cũng đưa ra chống lêntường thành, chân mày nhíu chặt lại.

"Keng" một tiếng, cây đaotrong tay lâm Tiêu bị quân địch đánh rơi, anh ta vội vàng khom ngườilại, vũ khí của quân địch suýt chút nữa đã cứa qua cổ.

"LâmTiêu, quay lại!" Liệt Minh Dã đề khí lớn tiếng ra lệnh. Lâm Tiêu khôngdám ham chiến, vội vã thúc ngựa quay lại. Tướng lĩnh quân Oa Tắc dĩnhiên không bỏ qua, vội giục ngựa đuổi theo. Quản gia nhạy bén phitrường thương trong tay ra, trường thương sắc nhọn xé gió lao thẳng vềphía tướng lĩnh. Tướng lĩnh quân Oa Tắc thấy vậy mặt liền biến sắc, vộingửa người ra sau né tránh, trường thương tạo với cơ thể hắn hai đườngthẳng song song, rồi vút qua, 'phập' một tiếng cắm xuống đất. Tướng lĩnh quân Oa Tắc ngồi thẳng người dậy, quay ngựa trở lại, không đuổi theoLâm Tiêu nữa.

Quay trở lại lều, Lâm Tiêu quỳ một chân trên đấtnhận tội với Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã vội đỡ anh ta dậy, không tráchmắng, ngược lại nói: "Bản lĩnh đối phương cao hơn ngươi, ngươi không nên tự trách bản thân. Tiếp thu cái hay của đối phương, bổ sung vào yếu kém của mình mới là việc người có bản lĩnh nên làm."

"Nguyênsoái......" Giọng nói của Lâm Tiêu có chút nghẹn ngào, anh ta vốn tưởngrằng Liệt Minh Dã sẽ trừng phạt mình vì bại trận, không ngờ.....

"Ngươi lần đầu xuất chiến đã tiêu diệt được một tướng lĩnh của người Oa Tắc,cũng coi như lập được một công." Liệt Minh Dã cười nhẹ vỗ vỗ bả vai LâmTiêu.

Tôi hiểu được ý của cậu ấy, cậu ấy muốn an ủi đồng thờicũng là kích lệ Lâm Tiêu phải không ngừng cố gắng trau dồi bản lĩnh chứkhông chỉ vì một lần thất bại mà làm mất một cánh tay đắc lực do chínhmình bồi dưỡng.

"Tạ nguyên soái!" Vẻ mặt Lâm Tiêu không còn vẻđưa đám như trước nữa, ngược lại vì lời nói của Liệt Minh Dã mà dấy lên ý chí chiến đấu. Anh ta ôm quyền tạ ơn Liệt Minh Dã, rồi lui ra ngoài.

Lâm Tiêu vừa đi ra, tôi liền nhìn Liệt Minh Dã giơ ngón cái, thì ra cậu ta cũng biết thế nào là khống chế thuộc hạ, hay lắm!

Cậu ta nhìn tôi cười nhẹ một tiếng, không nói gì.

Năm ngày sau, lần đầu tiên kỵ binh Oa Tắc phát động tấn công. Phe ta đã sớm có chuẩn bị, Liệt Minh Dã chỉ huy 'Tát Tinh trận' xông thẳng vào độingũ quân địch, vung đao chém đùi ngựa. Ngựa ngã tướng ngã, phe ta tayvung đao chém giết không cho bất kì người nào sống.

Quân Oa Tắcchưa từng chứng kiến 'Tát Tinh trận' cho nên liền bị uy lực của nó làmcho dao động, nhanh chóng rút lui, đến suốt một tháng sau đó cũng khôngdám phát binh xâm phạm nữa.

Một ngày nọ, tôi cùng Liệt Minh Dãđến doanh chế tạo vũ khí kiểm tra những mũi tên sắt đầu tiên. Từ khihoàn thành bản vẻ đến nay đã là một tháng mười bảy ngày, ngày đêm làmgấp rút tạo ra được hai vạn mũi tên, có thể nói là liều mạng.

Nhiệt độ trong doanh vũ khí khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, không sao tưởngtượng được trước đây Liệt Minh Dã chịu đựng bằng cách nào. Một luồng khí nóng bất ngờ phả tới khiến tôi không kịp phòng bị mà hít vào một hơikhiến dạ dày tôi cuồn cuộn khó chịu. "A..." Tôi vội che miệng chạy rangoài, chống tay vào một gốc cây nôn thốc nôn tháo. "Ọe.... Ọe......"Toàn bộ đồ ăn ban sáng đều bị tôi nôn ra hết.

"Lăng Tiêu Lạc!" Liệt Minh Dã sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể ngả nghiêng của tôi.

"Tôi......" Tôi chỉ nói được một chữ, hết đồ ăn trong bụng lại thành nôn khan.

"Nàng.... Chẳng lẽ nàng.....?" Liệt Minh Dã bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng.

Tôi nôn đến choáng váng mặt mày nào có để ý đến hàm ý trong mắt cậu ta, chỉ tựa vào ngực cậu ta khổ sở thở dốc.

Cậu ta bế thốc tôi lên, bước nhanh về doanh trướng, đặt tôi nằm lên giườngrồi vội vàng nói: "Ta đi tìm Thảo Hồ, nàng nằm yên ở đây, không được điđâu cả!" Dứt lời liền hấp tấp chạy ra ngoài.

Tôi đặt mu bàn taylên trán, cảm giác buồn nôn vẫn còn, chỉ là nôn không ra được. Tôi nhắmmắt lại thở dốc, trải qua lần nôn vừa rồi, sức lực toàn thân cũng như bị nôn ra hết, cả người vô lực mềm nhũn.

Tiếng bước chân dồn dậpmang theo sự hưng phấn khó nén đi vào, tôi mở mắt nhìn ra phía cửa lều,"Nguyên soái, cậu bình tĩnh một chút đi. Đừng đẩy, tôi...tôi.. Ối.....!" Lời nói vừa lọt vào tai, lập tức thấy Thảo Hồ bị Liệt Minh Dã đẩy mạnhvào trong lều. suýt nữa thì ngã ra đất, "Lăng cô nương, cô nhìn nguyênsoái sốt ruột chưa kìa......" Anh ta vừa đứng thẳng người dậy, vừa chớpmắt nhìn tôi.

Tôi khẽ cong môi cười, đưa tay phải đang đặt trên trán ra phía mép giường.

Anh ta ngồi xuống, bắt mạch cho tôi. Vừa chạm tay xuống hai mắt liền lộ ravẻ vui mừng. Anh ta thả tay ra, lớn tiếng nói: "Lăng cô nương, cô đã cóthai được hơn một tháng rồi!"

Vừa nghe thế tôi liền ngồi bậtdậy như lò xo, hai tay giơ lên bịt chặt miệng, vừa mừng vừa sợ. Mệt mỏivừa rồi vì hai chữ ‘mang thai’ mà biến mất hết.

"Lăng Tiêu Lạc,ta được làm cha, nàng được làm mẹ, chúng ta có con rồi!" Liệt Minh Dãcòn kích động hơn cả tôi, vội vàng nắm chặt lấy tay tôi.

Nước mắt trào lên che mờ tầm mắt, tôi nức nở khóc. Tôi mang thai rồi! Đây là con của tôi và Liệt Minh Dã, không có 'Lăng Tiêu Lạc', mà chỉ có tôi vàLiệt Minh Dã.

Cậu ta kéo tay tôi đặt lên vùng bụng bằng phẳng của tôi, trong mắt ánh lên nước mắt vui mừng.

Thấy hai người bọn tôi như vậy, Thảo Hồ bật cười, lắc lắc đầu rồi đi ra khỏi lều.

"Lăng Tiêu Lạc, con của chúng ta....." Liệt Minh Dã kích động ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên hàng lông mày, hôn lên mắt, lên cánh môi tôi. Tôi khóc vì vui sướng, vòng tay qua cổ cậu ta, con gái của chúng tôi cuối cùng đã ở trong bụng tôi rồi.

"Cũng là do ta lợi hại, nàng vừa khỏe lại đã có thể mang thai rồi." Ánh mắt phiếm nước mắt của cậu ta chăm chú nhìntôi, trán cọ cọ lên trán tôi, hai tay cũng không đàng hoàng mà vuốt vecơ thể tôi.

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, đẩy lồng ngực cậu ta ra,tránh né bàn tay đang vuốt ve cơ thể mình, tức giận nói: "Cậu thật thiếu đứng đắn!"

"Lăng Tiêu Lạc..... Lăng Tiêu Lạc.... ........" Cậuta kích động vô cùng, cứ gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, bàn tayđặt lên bụng tôi không ngừng vuốt ve.

Tôi nhẹ nhàng dựa vào ngựccậu ta, vừa khóc vừa cười, biết mình đang mang thai khiến tôi vui sướngvô cùng, trái tim không ngừng run rẩy. Một sinh mạng mới đang hình thành đã xua đi hoàn cảnh chiến tranh ác liệt, hạnh phúc mặn nồng vây quanhhai chúng tôi.

***

Kể từ khi tôi được chẩn đoán là đangmang thai, Liệt Minh Dã liền bá đạo bắt tôi không được làm gì cả. Mấyngày đầu tôi còn cảm thấy ngọt ngào vì được che chở, nhưng một tháng sau thì chẳng ngọt nổi nữa. Tôi gần như sắp phát điên rồi, ngày nào cũngluẩn quẩn trong doanh trại nhỏ hẹp này khiến tôi sắp phát điên.

"Tôi muốn ra ngoài!" Không thể chịu thêm được nữa, tôi vỗ mạnh xuống giường, đứng dậy.

"Ăn cháo gà đi! Ta đã nấu rất lâu đấy!" Liệt Minh Dã không thèm để ý đếnlời kháng nghị của tôi, cười cười ôm eo tôi, đưa chén cháo tới trước mặt tôi.

Vừa ngửi thấy mùi cháo gà tôi liền bịt mũi lại, giận đến dậm chân, "Không ăn!" Ngày nào cũng ăn, ngán muốn chết!

"Ngoan nào! Ăn vào con gái mới lớn được chứ!" Cậu ta dùng giọng điệu mềm mỏngdịu dàng dụ dỗ tôi. Tôi quyết không ăn, đẩy tay cậu ta ra gào lên,"Không ăn! Không ăn! Nhất quyết không ăn! Ngửi thấy mùi đã cảm thấy buồn nôn rồi! Mau bưng đi!"

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, khóemiệng cậu ta co rút một cái, ngay sau đó lại lẩm bẩm: "Tâm tình của phụnữ mang thai đúng là bất ổn...."

"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!" Dù cậu ta nói rất nhỏ, nhưng tai tôi rất thính, cậu ta nói gì đều nghe được hết.

"Ta có nói gì đâu! Ăn canh gà nào....!" Vẻ mặt cậu ta vô lại sáp đến gầntôi, cánh tay lại một lần nữa đưa chén canh đến trước mặt tôi.

Tôi đẩy chén canh ra, quay đầu sang hướng khác, môi bặm chặt, đã nói không uống là không uống, lần này đừng hòng tôi nhượng bộ.

Thấy thái độ cực kỳ không hợp tác của tôi, động tác của cậu ta liền ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu.... Cậu muốn làm gì?" Tôi lắp bắp hỏi. Cái ánh mắt kia quả thật khiến người ta sởn gai ốc.

Cậu ta không nói gì, uống một ngụm canh gà rồi ép lên miệng tôi. Tôi giận dữ bấu chặt bả vai cậu ta, cắn chặt hàm răng.

Tìm đủ mọi cách không cậy được miệng tôi ra, cậu ta liền xoay người đặt tôi lên giường, hèn hạ công kích nơi mẫn cảm trên người tôi.

Đối với sự vuốt ve cả cậu ta tôi luôn luôn không có cách nào chống cự lại được, hàm răng liền buông lỏng thoát ra những tiếng rên rỉ, canh gà liền theo đó mà từ miệng cậu ta chảy sang miệng tôi. Bị buộc nuốt xuống khiến tôi suýt chút nữa bị sặc, mặt đỏ lên, dừng sức đấm lên người cậu ta. Cậu ta lại dám làm như thế với tôi, thật đáng ghét!

"Ngoan nào, vì congái của chúng ta, nàng ăn đi." Giọng nói dịu dàng đến chảy nước, ánh mắt cũng mềm mại tựa làn nước mùa xuân khiến người ta muốn say. Vì để bắttôi ăn cháo gà cậu ta không tiếc phô bày 'nhan sắc' của mình, thật vôsỉ!

"Cậu thật đáng ghét!" Tôi mắng cậu ta, rõ ràng là tức giận, nhưng lời nói ra lại chẳng có chút uy hiếp nào cả.

Cậu ta lại ép miệng mình lên miệng tôi, vừa cho tôi ăn, đồng thời cũng quấn lấy lưỡi tôi chơi đùa khiến cho thân thể tôi càng lúc càng mềm nhũn,cuối cùng lại để cho cậu ta tùy ý điều khiển.

Ăn một chén canhthôi mà khiến cậu ta cười đến híp cả mắt, đưa lưỡi ra liếm canh còn dính trên môi tôi, khàn giọng cười nói: "Ngoan lắm...!"

Tức giận lườm cậu ta một cái, tôi quay đầu sang hướng ngược lại, trong lòng thầm mắng cậu ta 860 lần. Oắt con đáng ghét!

Phụ nữ có thai cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

Đang giận dỗi, chợt ngoài lều vang lên tiếng gọi: "Thiếu gia, Lăng cô nương!"

Là tiếng của quản gia! Tôi quay người đẩy Liệt Minh Dã đang nằm sát ngườimình ra, đỏ mặt sửa sang lại quần áo tóc tai, xong xuôi mới lên tiếngđáp: "Mời vào!"

Quản gia đi vào, trong tay cầm một phong thư,giao cho Liệt Minh Dã rồi nói: "Thiếu gia, đây là ý chỉ Hoàng Thượnggiao cho cậu."

Nghe vậy thân thể tôi khẽ run lên, mọi cảm giác xấu hổ vừa rồi liền biến mất, lúc này Hoàng Thượng hạ chỉ là có ý gì?

Liệt Minh Dã thu lại nụ cười trên miệng, đặt bát cháo qua một bên nhận lấyphong thư. Mở ra, vừa nhìn sắc mặt liền trầm xuống, rồi trở tay đưaphong thư cho tôi.

Tôi vội vàng nhận lấy đọc, vừa đọc trái timliền lạnh đi một nửa. Nội dung trong thư rất rõ ràng, yêu cầu Liệt MinhDã sau khi nhận tin lập tức dẫn dắt 3000 tinh binh trở về Hoàng Thành.Tôi, Mục Liễu Nhứ, Tiểu Thương Sí cũng đều phải trở về, không được đểmột người nào ở lại biên giới Đông Nam.

Bàn tay mềm nhũn rơi xuống đùi, tôi đọc thư mà giật mình, dụng ý của Hoàng Thượng đã hết sức rõ ràng kẻ ngu cũng hiểu ra được.

"Thiếu gia, ý của Hoàng Thượng....." Quản gia không biết trong thư viết cái gì, vừa định hỏi lại chợt dừng lại.

Tôi vô lực đưa phong thư cho ông ta, ông ta vừa nhìn sắc mặt cũng trầmxuống, nhưng ngay sau đó liền ngẩng đầu nhìn Liệt Minh Dã, hỏi: "Thiếugia, làm sao bây giờ?"

"Ông lui ra trước đi, để ta suy nghĩ."

"Vâng." Quản gia trả phong thư lại cho cậu ta, vừa lui ra ngoài, vừa nhìn tôi.Đợi đến khi tôi gật đầu, ông ta mới xoay người rời đi.

Chân màyLiệt Minh Dã nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh như băng, ánh mắtsâu thẳm cũng lóe lên ánh lửa cùng tàn nhẫn. Hai nắm tay cậu ta kêu răng rắc, cánh môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Tôi lẳng lặng nhìn, chờ đợi quyết định của cậu ta.