Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 55: Con đường tương lai của Thương Sí



Thuyền nhỏ chầm chậm tiến đến, thiếu niên đứng trên đầu thuyền, vạt áo khép hờ lộ ra một phần xương quai xanh và ngực, dưới ánh mặt trời lấp lánh màu lúa mạch sáng bóng.

“Công tử cũng thích âm luật?” Đợi anh ta đến gần, chàng trai trẻ tuổi nhã nhặn hỏi, giọng nói trong như thiên nhiên.

Một giọng nói thật trong trẻo! Tôi không nhịn được lại thầm tán thưởng trong lòng.

“Cầm kỳ thi họa hun đúc tình cảm, sao lại không thích!” Khi nói chuyện thì thuyền cũng ngừng, đầu thuyền chạm nhẹ vào đầu thuyền của chàng trai, thiếu niên nhấc chân bước lên ván.

“Ha ha, công tử quả là người tri âm.” Chàng trai cười khẽ, người cũng nghề không nên nhiều lời, anh ta so dây đàn làm tư thế ‘mời’, sau đấy đứng dậy lùi sang một bên. Dáng người anh ta lúc đứng dậy nhỏ gầy thon dài, cao xấp xỉ bằng thiếu niên kia.

Thiếu niên bước qua tấm ván thuyền lên thuyền anh ta, ngồi xuống vị trí ban nãy. Thiếu niên nhìn đàn cổ có chút suy tư, ngón tay đặt lên dây đàn khẽ gẩy.

Nếu chàng trai truyền cho khúc nhạc sự sống, thì thiếu niên lại khiến khúc nhạc vang mãi không ngừng! Không ngờ bộ dạng anh ta lưu manh vô lại mà lại có tay đánh đàn hay như vậy, thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên thán phục!

Thiếu niên thể hiện tài năng, bốn vị tùy tùng đi theo cũng tỏ vẻ vui mừng, cảm thấy kiêu ngạo vì mình đi theo chủ tử văn võ song toàn như thế.

Tôi liếc mắt nhìn về phía Liệt Minh Dã, cậu ta rũ lông mi như nghe như không. Không nhìn thấy đôi mắt, tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì.

Hai vị tinh thông âm luật lần lượt tấu đàn, khiến du khách trên Lệ Hồ ào ào tề tựu, thoáng chốc đã chật như nêm như cối!

Đánh xong một khúc, ngón tay thiếu niên khẽ kìm trên dây đàn, ngẩng đầu nhìn sang trái, cười hỏi chàng trai, “Thế nào?”

“‘Thanh Sơn Tụng’, đàn hay lắm!” Chàng trai cười gật đầu, chân thành khen gợi, trong đôi mắt hiện lên sự thưởng thức.”

Tiếng đàn dừng lại, xung quanh trầm trồ khen ngợi không dứt, nhao nhao khen ngợi còn hơn cả chàng trai tấu ban nãy. Chàng trai không tức giận chút nào, quả là sự độ lượng không tầm thường.

Thiếu niên dời ngón tay khỏi dây đàn, một tay chống đầu gối đứng dậy, mỉm cười nhìn Liệt Minh Dã một lát rồi chuyển hướng sang Hoàng thượng.

Khiêu khích rõ ràng, Trang phi khẽ đẩy Hoàng thượng rời khỏi vòng ôm của anh ta, nhẹ nhàng đứng dậy dịu dàng mỉm cười nói, “Tiểu nữ kém cỏi.” Dứt lời, lập tức có tướng sĩ mang đàn từ thuyền của chàng trai đặt trước mặt cô ta. Cô ta nhẹ nhàng cúi người ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà trắn nõn vuốt ve dây đàn, một khúc nhạc hào hùng khí khái ko kém gì đấng mày râu vang lên!

Nhạc tấu lên, du khách xung quanh đều im thin thít, vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt lộ ra sự kinh sợ, biểu cảm rất chân thật!

Tôi cũng kinh ngạc, đây là lần đầu nghe Trang phi đánh đàn, dáng người cô ta nhỏ bé nhưng nội tâm lại tỏa ra lý tưởng hào hùng không thể coi thường! Dù trình độ tấu nhạc của cô ấy không bằng thiếu niên, không tinh xảo như chàng trai, nhưng cũng rất cao siêu, làm người ta được mở mang tầm mắt!

Rung động vang vọng tận trong tim, Trang phi dừng tay, ngón giữa áp nhẹ lên dây đàn, từ từ ngẩng đầu, mỉm cười ngóng nhìn đám du khách.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay cả thiếu niên lúc trước khiêu khích cũng yên lặng đến mức kỳ lạ, chàng trai kia thì lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, thiếu niên dẫn đầu vỗ tay hoan hô: “Đàn hay! Tài gảy đàn của cô nương thật cao siêu, thật sự là phụ nữ không thua đấng mày râu!”

“Rất hay!” Chàng trai cũng tán thưởng theo.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ” Hoàng thượng ngửa đầu cười to, trên mặt dào dạt ý cười, sự sủng ái dành cho Trang phi trong mắt càng tăng lên!

Tôi rung động gật đầu, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hoàng thượng cực kỳ sủng ái Trang phi. Bên trong, Trang phi dịu dàng quan tâm đến Hoàng thượng, khéo hiểu lòng người, không tranh đoạt ghen tuông, hết lòng hầu hạ. Bên ngoài, cô ấy đứng trên sảnh đường, giành được vẻ vang cho Hoàng thượng. Năm năm liên tục được sủng ái không giảm, đây không phải điều vị tần phi nào cũng có thể làm được, học được!

Tiếng trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt, vỗ tay như sấm, đưa không khí lên tới đỉnh sôi nổi!

Chờ xôn xao lắng xuống, Trang phi đứng dậy cười cảm ơn, lông mi xinh đẹp khép hờ, môi hồng khẽ mím. Trong ba người đánh đàn chỉ có cô ấy là nổi bật nhất, là tiêu điểm trong mọi người. Nhưng khi cô ấy vừa đứng thẳng dậy thì xảy ra chuyện! Chỉ thấy cô ấy hốt hoảng, lảo đảo, giẫm vào khoảng không, nghiêng người rơi ùm xuống nước!

Sự việc xảy ra bất ngờ, không ai phản ứng kịp, cho đến tiếng “Tùm” thứ hai lọt vào tai thì mọi người mới sực tỉnh, trên mặt hồ kia chỉ còn bọt nước!

“Ân Húc” Hoàng thượng sợ hãi hét to. Lúc này tôi mới biết tên Trang phi là Ân Húc, Mục Ân Húc.

“Muội muội.” Mục Liễu Nhứ cũng sốt ruột chẳng kém Hoàng thượng.

Trang phi rơi xuống nước, người vừa nhảy xuống là ai? Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng nhìn về phía Đức Thân Vương ở đuôi thuyền. . . . . . Trống không! Đáp án vừa nhìn là hiểu ngay.

Mặt hồ trong veo nổi bọt nước, Đức Thân Vương ôm lấy Trang phi trồi lên, vươn bám lên mép thuyền.

Hoàng thượng là người đầu tiên giành lấy ôm Trang phi đưa lên thuyền, vội vàng gọi, “Ân Húc! Ân Húc!” Vẻ mặt lo lắng, e sợ cô ấy có sơ xuất gì.

Đức Thân Vương bơi tới sườn thuyền chống người nhảy lên khiến nước hồ đập thùm thụp vào mạn thuyền. Khi đi lên anh ta không có biểu cảm gì đặc biệt, vuốt nước trên mặt, gạt ra những lọn tóc ướt.

Trang phi rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nhảy xuống cứu, chuyện này chứng tỏ điều gì? Có phải chứng tỏ hắn ta vẫn còn tình cảm với Trang phi hay không?

Trang phi uống mấy ngụm nước, yếu ớt nằm trong lòng Hoàng thượng ho khan không ngừng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé tái nhợt nắm chặt vạt áo Hoàng thượng, khẽ gọi , “Chủ tử. . . . . .”

“Về khách điếm! Về khách điếm! Lập tức! Ngay lập tức!” Hoàng thượng ôm chặt cô ta hét lên với Đức Thân Vương, trong đôi mắt kia chợt lóe lên sự oán giận, căm hận và sát khí!

Ba loại tình cảm này liên tục hiện lên làm máu trong người tôi ngừng chảy, lạnh buốt kinh hãi! Hóa ra, Hoàng thượng vẫn luôn bận tâm chuyện Trang phi và Đức Thân Vương từng là một đôi!

Đức Thân Vương không lên tiếng, xuôi mái chèo trở về, tốc độ cực nhanh như Hoàng thượng yêu cầu!

Dạo hồ đương nhiên không thể tiếp tục được nữa, tôi đi theo mọi người về khách sạn.

Trong phòng, đại phu bắt mạch cho Trang phi, tôi cũng chờ ở bên ngoài, nếu như Trang phi có sơ xuất gì sợ là Hoàng thượng sẽ lấy chúng tôi ra trút giận mất! Đức Thân Vương thay quần áo xong cũng đi ra.

Khoảng mười phút sau, tiếng nói vui mừng của Hoàng thượng truyền ra từ trong phòng, “Thật sao?!” Tiếng nói này khiến trái tim đang hốt hoảng của tôi trở nên bình tĩnh, có thể phát ra giọng vui vẻ như vậy, Trang phi chắc chắn không có chuyện gì!

“Ha ha, Ân Húc, Ân Húc, chúng ta lại có con rồi!” Câu thứ hai của Hoàng thượng còn cao hơn lúc trước, càng vui vẻ hơn, tiếng nói run run có vẻ hết sức kích động.

Nghe vậy, tôi bỗng hiểu ra, chẳng trách Trang phi lại bỗng nhiên choáng váng hoa mắt, hóa ra là có thai!

Cửa phòng mở ra, đại phu râu bạc cười tít mắt đi ra, xem dáng vẻ này của ông ấy chắc là được thưởng không ít bạc rồi.

Nhìn qua cửa phòng mở rộng, tôi thấy Hoàng thượng vui mừng ôm lấy Trang phi, cười không ngừng. Gương mặt xinh đẹp của Trang phi đỏ bừng nằm trước ngực anh ta, đôi bàn tay trắng như phấn đấm nhẹ.

“Không cần ở đây nữa, để lại một đội canh giữ, những người còn lại cứ đi tự do, thỏa thích ngắm cảnh đi!” Hoàng thượng quay đầu nhìn tôi đang chờ hỉ lệnh, đỡ Trang phi nằm xuống, kéo chăn mỏng cẩn thận đắp lên cho cô ta.

Anh ta âm trầm đảo mắt, sắc mặt thay đổi với tốc độ cực như diễn viên vậy. Sự tương phản quá lớn làm tôi đột nhiên có chút sững sờ, thất thần rồi sau đó tuân chỉ.

Tôi với Liệt Minh Dã lại tiếp tục du ngoạn trên Lệ Hồ. Lúc chúng tôi quay lại, du khách tập trung trên hồ đã sớm giải tán.

Tôi đứng ở mũi thuyền híp mắt nhìn ra xa, tìm kiếm bóng dáng chàng trai trên hồ nước gợn sóng trong vắt. Tôi đột nhiên có ý nghĩ, chàng trai đó gảy đàn rất điêu luyện, vì sao lại không mời anh ta đến chơi đàn cho phi tần ca múa ? Dù bây giờ Trang phi đã được chẩn đoán chính xác là mang thai, nhưng cô ta luôn muốn giữ chặt trái tim Hoàng thượng nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tiệc sinh nhật lần này. Nếu tôi có thể mời chàng trai này làm người chơi nhạc, tin chắc rằng cô ta sẽ đồng ý, không trách móc gì tôi.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi càng tìm kiếm cẩn thận hơn. Chúng tôi đi chưa lâu, chàng trai chắc chắn chưa đi xa! Quả nhiên, anh ta chưa đi xa. Tôi phát hiện bóng dáng anh ta trong cái đình giữa hồ! Không chỉ có anh ta, thiếu niên cũng ở đấy!

“Thiếu gia, nhanh lên, chèo tới cái đình đó!” Tôi chỉ vào cái đình giữa hồ thúc giục.

Liệt Minh Dã hiểu ý tôi, nhanh chóng chèo thuyền tới đình. Khi cách đình còn khoảng một trăm thước thì thiếu niên phát hiện ra chúng tôi, buông chén rượu đứng lên vẫy tay với hai chúng tôi.

Chèo đến sát đình, Liệt Minh Dã bước lên thềm đá trước, rồi sau đó dìu tôi xuống thuyền.

“Nhóc!” Thiếu niên cười nhẹ nhàng, duỗi tay ra ôm lấy vai cậu ta, dáng vẻ thân thiết như quen biết đã lâu.

Liệt Minh Dã không cảm kích, lạnh lùng đẩy anh ta ra không đáp lại.

Hành động này của cậu ta khiến bốn vị tùy tùng của thiếu niên bất mãn, ai nấy đều trầm mặt. Thiếu niên xua tay với bốn người họ, lúc này mới khiến sắc mặt họ giãn ra.

Tôi thay Liệt Minh Dã mỉm cười hành lễ với chàng trai và thiếu niên, lần lượt ngồi xuống.

Rượu và thức ăn trên bàn chưa được động đũa. Thiếu niên vẫy tay, tùy tùng lập tức dâng lên hai bộ bát đũa và chén rượu mới, dường như đã sớm đoán được hai chúng tôi sẽ đến.

Tôi không vội nói chuyện với chàng trai mà vừa ăn cơm vừa nghe thiếu niên nói chuyện. Chỉ thấy thiếu niên nói với chàng trai, “Vân huynh, lần du sơn ngoạn thủy này không biết sẽ ở lại Lệ Hồ mấy ngày? Tri âm khó gặp, tiểu đệ muốn thảo luận âm luật với Vân huynh.” Nói xong, thiếu niên giơ chén rượu lên.

Chàng trai chạm chén đối ẩm với thiếu niên, cười yếu ớt trả lời, “Hôm sau ta định lên đường đến Hoàng Thành, nghe nói ở đó có ‘Hoài Giác Tự’ và ‘núi Vân Tích’ nổi tiếng khắp cả nước.”

Nghe vậy, gương mặt thiếu niên hiện lên vẻ tiếc nuối, nói, “Mai Vân huynh đã lên đường rồi, thật nhanh quá, tiểu đệ muốn ở lại Lệ Hồ lâu hơn.”

“Ha ha, không sao, qua Hoàng Thành xong ta sẽ ngao du ở vùng thảo nguyên biên cương, nơi đó trời xanh, mây cao, gió nhẹ, thúc ngựa chạy băng băng rất thoải mái.” Chàng trai vừa dứt lời, thiếu niên vỗ bàn, nói to, “Được! Thế thì đệ xin đợi Vân huynh ở thảo nguyên!”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa uống thêm vài chén rượu. Tuy quen biết chưa lâu, nhưng họ lại làm cho người ta có cảm giác chỉ hận không được gặp nhau sớm hơn. Thiếu niên và chàng trai sánh coi nhau như tri âm, nhưng đề tài nói chuyện rất rộng, từ xưa đến nay cái gì cần có đều có.

Tôi và Liệt Minh Dã không xen vào, chỉ vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện. Từ cuộc nói chuyện của hai người tôi biết được chàng trai họ Vân tên Phong, thiếu niên họ Lưu tên Hán Thanh.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, thấy hai người họ sắp ngừng nói, tôi mới hạ đũa xuống mỉm cười với Vân Phong hỏi, “Tiểu nữ có việc muốn xin Vân công tử chỉ bảo, không biết có thể kiếm chỗ nói chuyện được không?”

Nghe vậy, chàng trai hơi ngẩn ra, giật mình rồi gật đầu.

Hai chúng tôi rời bàn đi xuống dưới bậc thềm đình. Tôi đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu nữ là người trong hoàng thành, gia đình giàu có, mười lăm tháng sau là sinh nhật chủ tử nhà tiểu nữ, tiểu nữ muốn dàn dựng bài múa để mừng sinh nhật, có ý mời công tử làm nhạc sự giúp tiểu nữ hoàn thành tiệc mừng sinh nhật.” Nói xong, tôi chân thành nhìn anh ta.

Anh ta rõ ràng hơi kinh ngạc, sau đó khép mắt suy nghĩ.

Vì muốn anh ta đồng ý với lời thỉnh cầu, tôi cười khẽ, nói tiếp, “Công tử lần này đi lên phía bắc đường sá xa xôi, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng, nếu như không đi xe ngựa thì rất khó đến nơi. Công tử giúp tôi hoàn thành tiệc sinh nhật xong, nhất định tôi sẽ tặng công tử xe ngựa, ngân lượng, đồ ăn để báo đáp, giúp công tử tới phương bắc thúc ngựa du ngoạn.”

Tôi nói vậy làm anh ta bật cười, một lát sau thì gật đầu đồng ý, “Cũng được, dù sao ta cũng muốn tới Hoàng Thành, cứ theo lời cô đi.”

“Đa tạ công tử!” Tôi mừng rỡ, nở nụ cười, vội cúi người đa tạ. Anh ta cười xua tay, ý bảo không nên đa lễ.

Hai chúng tôi xoay người định quay về bàn đá, nhưng mới bước được một bước liền dừng lại bởi tôi nhìn thấy Liệt Minh Dã với Lưu Hán Thanh đang mắt to trừng mắt nhỏ. Vẻ mặt Lưu Hán thanh vô lại, sắc mặt Liệt Minh Dã xanh mét, cơ mặt như đang nhăn giúm lại.

Không chờ hai chúng tôi phản ứng lại Liệt Minh Dã đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt tôi tóm lấy cổ tay tôi kéo ra đầu đình, thô lỗ nhét tôi lên thuyền, tay khua mái chèo, ngay lập tức chèo ra xa.

Tôi ngã dập mông lên sàn thuyền, lúc ngã mới nhớ ra tôi chưa báo cho Vân Phong biết mình trọ ở đâu, vội ló đầu về phía đình vẫy tay với anh ta, nói, “Tôi ở khách sạn Thái Phong, bảo huynh ấy dẫn công tử đến, huynh ấy cũng ở đó!” Dứt lời tôi chỉ tay vào Lưu Hán Thanh đang ngồi bên bàn đá. Anh ta nhìn cười ha ha, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Nhóc, ta rất thích cậu.” Lưu Hán thanh đứng lên, hai tay thả lỏng phía sau hét to với bóng lưng Liệt Minh Dã.

Liệt Minh Dã bĩu môi, thuyền càng tăng tốc.

Tôi nhìn gương mặt vui vẻ của Lưu Hán thanh, lại nhìn gương mặt đen sì của Liệt Minh Dã, thái độ của họ sao mà khác nhau thế! Tôi muốn hỏi Liệt Minh Dã vì sao lại biến sắc, nhưng e ngại sắc mặt sa sầm của cậu ta nên nuốt câu hỏi lại, sờ sờ mũi lùi vào trong thuyền.

Sau bữa tối, tôi tránh Hoàng thượng nói với Trang phi, “Dân nữ đã mời vị cao thủ đánh đàn lúc ban sáng kia làm nhạc công cho nương nương múa vào ngày mười lăm tháng sau. Anh ta tinh thông cầm nghệ chắc chắn sẽ càng làm cho nương nương nổi bật!”

Nghe vậy, Trang phi lập tức mở đôi mắt đẹp, bỗng dưng bắt lấy tay tôi, ngạc nhiên vui mừng đan xen, “Người hiểu ta chính là Tiêu Lạc! Vị đại sư kia nói tuyệt không sai, cô quả nhiên là quý nhân của bản cung! Đại quý nhân!” Cô ta không chỉ bắt lấy tay tôi mà còn dùng sức mà nắm chặt, hận không thể hút phú quý trên người tôi nhập vào thân thể của cô ta.

“Nương nương quá lời rồi.” Tôi mím môi cười, không nói nhiều. Trong lòng thầm nói, tôi làm tốt đương nhiên là quý nhân, nếu làm không tốt liệu cô ta có đối xử như vậy với tôi không? Đáp án đương nhiên là không rồi!



Trang phi mang thai một lần nữa, Hoàng thượng vội vàng cho kết thúc chuyến du ngoạn, Vân Phong từ đầu đến cuối đều bị lừa chẳng biết gì mơ màng vào cung. Sau khi anh ta vào cung đã có Trang phi sắp xếp sẵn, tôi không cần phải quan tâm, vấn đề cần nghĩ bây giờ là may bộ quần áo thích hợp nhất với Trang phi!

Vật trong cung thì không đặc biệt, đồ ngoài dân gian lại lọt được vào mắt xanh của đế vương, đồ trang sức và quần áo nước ngoài lại càng không hợp với tiệc sinh nhật! Đúng là khổ chết tôi, làm thiết kế thời trang hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi đau đầu vì một bộ quần áo!

Ngày nào cũng phải lo nghĩ khiến tôi bất an, đến khi đầu óc trống rỗng tôi mới chợt nhận ra mình đã tự ép bản thân đến cực hạn! Tôi là con người của thế giới tương lai, không phải người cổ đại, tôi nên nhìn về tương lai chứ không phải quá khứ. Trang phi yêu cầu độc đáo, phải cố gắng tạo ra sự khác biệt, vậy tôi chỉ cần thỏa mãn đúng tâm nguyện của cô ta, không cần vắt hết óc quanh co làm gì! Nghĩ đến đây, tôi xóa bỏ tư tưởng cứng nhắc ban đầu, bắt đầu xâu chuỗi văn hóa dân tộc Trung Hoa từ xưa đến nay. . . . . .

Đột nhiên, một điệu múa lóe lên trong đầu làm mắt tôi sáng lên! Tôi không chỉ nghĩ đến bộ quần áo mà còn có bộ trang sức đặc biệt xinh đẹp đồng bộ kia!”Thật tốt quá!” Tôi vỗ tay, “Khổng Tước Vũ” kiều diễm linh động là sự lựa chọn tốt nhất!

Nghĩ là làm, bây giờ là cuối tháng tư, cách sinh nhật của Hoàng thượng còn có nửa tháng, cũng đủ để tôi may nhanh bộ vũ phục này!

Hôm sau, tôi vào cung báo ý nghĩ này của mình cho Trang phi biết, cũng tự mình múa ‘Khổng Tước Vũ’ cho cô ta xem. Xem xong, cô ta vô cùng kinh ngạc, tỏ vẻ kích động và rất nhiệt tình với điệu Khổng Tước Vũ. Cô ta thiên sinh lệ chất, dù dung mạo hay dáng người đều hơn tôi, tôi tin thông qua luyện tập cộng thêm bộ vũ phục này cô ta sẽ giữ chặt được trái tim Hoàng thượng!

Nhận được sự đồng ý của cô ta, tôi bắt tay vào làm, không quan tâm đến chuyện gì khác chỉ tập trung hết tinh thần vào may áo. Không phụ sự cố gắng của tôi, đến sáng ngày thứ năm vũ phục đã được đưa vào cung.

Trang phi mặc bộ trang phục Khổng Tước vào đẹp đến mức không lời nào tả xiết, màu trắng điểm xuyết màu lam khiến cô ấy giống như Tước vương thánh khiết cao quý, linh khí bức người!

Nhìn mình ở trong gương, cô ta kinh ngạc không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng cong lên say lòng người khiến cho người ta thấy điên cuồng!

Nhìn cô ta vừa thoát tục vừa vừa lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay tôi mệt sắp chết rồi, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi. . . . . .

“Tiêu Lạc. . . . . .” Trang phi xoay người muốn nói, nhìn thấy tôi buồn ngủ thì không nói nữa.

Thấy thế, tôi vội xốc lại tinh thần.

“Thấy cô mệt đến mức này xem ra mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.” Cô ta vừa nói vừa cởi vũ phục ra thay cung y vào, cất bộ vũ phục rồi sai gọi cung nữ, “Đưa Tiêu Lạc đi tắm rửa thay quần áo, hầu hạ chu đáo.”

“Vâng.” Cung nữ nhận lệnh, tôi tạ ơn Trang phi, kéo cơ thể mỏi mệt đi theo cung nữ.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, vì quá mệt mỏi nên tôi ngủ rất say, khi tỉnh lại thì sắc trời đã tối, hoàng hôn đã buông xuống.

Cung nữ đưa tôi đến chính cung Minh Hỉ, tới nơi thì thấy đèn đuốc sáng trưng, ở giữa chính cung có một cái bàn tròn khắc hoa, trên bàn bầy rượu lê. Ngồi quanh bàn là Hoàng thượng, Trang phi, Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ. Khi tôi thấy Mục Liễu Nhứ ôm Tiểu Thương Sí thì hơi mơ màng, thầm nghĩ sao lại ôm bé con vào cung?

“Tiêu Lạc mau tới đây, đang chờ cô đấy.” Trang phi cười vẫy tay với tôi, làm tôi vừa mừng vừa sợ, vội vàng hành lễ với cô ấy và Hoàng thượng.

“Miễn lễ, ngồi đi, hôm nay trẫm đặc biệt mở tiệc mừng Thương Sí một tuổi.” Hoàng thượng cười tủm tỉm ý bảo tôi ngồi xuống.

Nghe vậy, lúc này tôi mới nhớ ra Tiểu Thương Sí đã được một tuổi, ngày quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất! Tôi hành lễ tạ ơn với Hoàng thượng rồi mới ngồi xuống cạnh Liệt Minh Dã và Mục Liễu Nhứ.

“Nha! Nha!” Tôi vừa ngồi xuống, Tiểu Thương Sí lập tức vươn cái tay nhỏ đến chỗ tôi. Tôi cười cưng chiều, đón lấy thằng bé ôm vào trong ngực.

Trong tiệc rượu tôi không nói gì chỉ nghe Trang phi, Hoàng thượng và Liệt Minh Dã nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mới đáp lại Mục Liễu Nhứ mấy câu.

Tiểu Thương Sí ở trong lòng tôi hết bật rồi lại nhảy, hình như biết được đây tiệc sinh nhật của mình nên thằng bé vui mãi không thôi. Vuốt ve hai cái má mềm mịn của bé con, trong lòng tôi vô cùng xúc động. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt bé con đã một tuổi, mà tôi cũng đến thế giới xa lạ này được một năm rồi. . . . . .

Sau bữa cơm, các cung nữ dọn đồ dùng cơm, thay khăn trải bàn mới, mang tranh mỹ nhân, lệnh bài, đồng vàng, tứ bảo văn phòng [*], tơ lụa đặt lên bàn.

*Tứ bảo văn phòng bao gồm : bút, mực, giấy, nghiên.

Tôi biết đây là muốn cho Tiểu Thương Sí đầy tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được cái gì sẽ thể hiện con đường đời sau này của bé con.

Tôi hồi hộp đặt Tiểu Thương Sí lên bàn, không biết bé con có kế thừa sự nghiệp của cha không hay là tự mở cho mình một thế giới khác.

Tôi dán chặt mắt lên người bé con, đầu tiên bé con chỉ nhìn chúng tôi rồi sau đó nhìn từng món đồ được bày trên bàn, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, cái miệng nhỏ cười toe toét “Ha ha”, cái mông nhỏ mũm mĩm cong lên. Bé con vươn tay chộp lấy lệnh bài, nắm chặt trong tay rồi khua cao lên với tôi, vừa khua vừa cười, “Ha ha.”

“Được, có tiền đồ!” Hoàng thượng tán thưởng, mỉm cười gật đầu.

Chỉ bắt được lệnh bài thì không nói làm gì, Tiểu Thương còn đưa tay trái trống không đến chỗ đống vàng, cầm lấy rồi lại khua với chúng tôi lần nữa, vừa khua vừa vững vàng đứng lên đi về phía trước vài bước, đặt mông ngồi lên bức tranh mỹ nhân rồi không động đậy nữa. Bé con vừa cười ha ha, vừa ngắm nghía lệnh bài và vàng, gõ hai vật đấy vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Liệt Minh Dã, ngươi sinh được đứa con rất giỏi, tương lai thằng bé chắc chắn sẽ là tướng tài của Long Triều ta!” Vẻ mặt Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, đưa tay đập “Bốp” một phát lên đầu vai Liệt Minh Dã.

“Tạ ơn hoàng thượng!” Liệt Minh Dã khiêm tốn gật đầu, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt chứa đầy vẻ tự đắc.

Tôi che miệng lại xúc động suýt rơi nước mắt. Tiểu Thương Sí rất giỏi, ba việc quyền lực, tiền tài, mỹ nhân đều muốn, thật tuyệt quá!

Thằng bé đang chơi với lệnh bài và vàng không biết vì sao tôi lại vừa cười vừa khóc, nghiêng đầu nhìn một lát rồi không để ý đến tôi nữa, tự mình vui đùa với đường đời tương lai của nó.