Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 32



Nhập ngũ

Vệ Linh Tê muốn nhập ngũ, chuyện đại sự như vậy mặc dù Tịch Phi Nghiêu đồng ý, nhưng vẫn là cùng Vệ Linh Tê về Vệ phủ một chuyến, đem chuyện nói cho Vệ Văn Võ và Trần Uyển, dù sao đây không phải chuyện nhỏ. Mặc dù nói sau khi thành thân chính là người lớn rồi, nhưng có một số việc cần phải có sự đồng ý của phụ mẫu.

Vệ Văn Võ đối với ý muốn nhập ngũ của Vệ Linh Tê cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, đại khái là vì trước kia chính nàng dẫn binh chinh chiến sa trường hơn nữa hổ mẫu không có khuyển nữ, đối với việc Vệ Linh Tê mở mang trí tuệ rất là cao hứng.

Con gái lớn học văn, làm quan văn, con gái nhỏ làm lính, tranh thủ làm một võ tướng, cả đời nàng cũng xem như là hoàn mỹ.

Cảnh cáo Vệ Linh Tê phải từ tiểu tốt làm lên, phải chân đạp đất, không cho phép ỷ vào thân phận của mẫu thân trong quân doanh cáo mượn oai hùm các loại.

Trần Uyển ngược lại rất không nỡ cho nữ nhi đi làm lính thao luyện, nhưng suy nghĩ một chút nữ nhi chí ở bốn phương, bây giờ ngay cả con dâu cũng đáp ứng, nàng cũng không nói gì thêm, ngược lại nước mắt rơi không ít.

Vệ Vân Nhiễm nghe nói Vệ Linh Tê muốn làm lính, lấy làm kinh hãi, mặc dù không hiểu tại sao Tịch Phi Nghiêu lại đáp ứng, nhưng nàng vẫn là đưa ý kiến. Thiên Cơ doanh ngay tại ngoại ô kinh thành, rời nhà cũng gần, quan trọng nhất chính là chịu sự quản lý của thái nữ điện hạ Phượng Tử Sam, có thái nữ giúp đỡ, luôn sẽ tốt hơn. Huống hồ các nàng vốn là một phái của thái nữ điện hạ, Phượng Tử Sam cũng biết tiểu muội nàng, Tịch Phi Nghiêu cũng là giúp thái nữ làm việc, chuyện đương nhiên, tiểu muội cũng hẳn sẽ đứng bên này, có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Về sau, hai người ở lại Vệ gia hai ngày, cùng phụ mẫu hiếu kính hiếu đạo, cũng liền qua lại.

Sau đó, Vệ Linh Tê cầm tiến cử do Vệ Vân Nhiễm viết đi Thiên Cơ doanh ngoài ngoại ô kinh thành báo cáo.

Thiên Cơ doanh, trại lính chịu sự quản lý của thái nữ điện hạ, không thuộc về bất kỳ quân đội đóng giữ nào, có năm ngàn binh sĩ.

Không nên xem thường năm ngàn người này, toàn bộ kinh thành cộng thêm quân đội đóng giữ hoàng thành cũng không vượt qua ba mươi ngàn, thái nữ nắm giữ năm ngàn tuyệt đối không ít.

Nếu thái nữ muốn làm phản, năm ngàn người này tuyệt đối có thể khuấy động một trận tinh phong huyết vũ tại kinh thành, cũng may cho tới giờ nàng không có lòng dạ này, bằng không nữ đế cũng không dám giao quyền cho nàng.

Tác dụng của Thiên Cơ doanh là gì, có thể nói là một loại thái độ của nữ đế, vì giữ vững vị trí cho thái nữ, cho nàng cái danh tự này cho chính nàng chiêu mộ. Cho nên, có thể nói tướng lãnh trong Thiên Cơ doanh đều là tâm phúc của thái nữ.

Để cho Vệ Linh Tê đi Thiên Cơ doanh cũng là muốn đem nàng bồi dưỡng thành tâm phúc của thái nữ.

Bất kể thời cổ đại hay hiện đại, quân đội là một loại kiến thức, là lựa chọn cực kỳ quan trọng.

Thái nữ là chính tông, chỉ cần không làm ra chuyện khác người, toàn bộ Tây Phượng Quốc sớm muộn sẽ là của nàng, huống hồ nữ đế đối với thái nữ cũng không bất mãn, cho nên cũng không có khả năng sẽ bị phế truất, hơn nữa Vệ Vân Nhiễm cùng thái nữ chính là tri kỷ, đương nhiên là chung đường với thái nữ.

Tịch Phi Nghiêu không quen biết nhiều đại thụ, nàng lại nhận ân huệ của thái nữ, trong lòng Phượng Tử Sam đối với tính cách, xử sự làm người của nàng cũng rất là thưởng thức, huống hồ bây giờ lại hùng hạp cùng nàng làm ăn, tự nhiên cũng coi như là người đứng về phía thái nữ.

Cho nên, cho dù làm lính, lựa chọn trước nhất ở chỗ người quen mới tương đối tốt.

Huống hồ, Tịch Phi Nghiêu cũng có dự định của mình.

Vệ Linh Tê cáo biệt Vệ Văn Võ cùng Trần Uyển, giao phó Vệ Vân Nhiễm phải chiếu cố kỹ lưỡng cho nương tử của mình, người sau trong lòng không nhịn được khinh bỉ tiểu muội nhà mình, cứ giữ như cũ không phải tốt sao, muội còn đi làm lính? Tịch Phi Nghiêu chỉ sờ đầu Vệ Linh Tê, dặn nàng chú ý an toàn, còn những thứ khác cũng không có gì đáng nói.

Nói là ngoại ô kinh thành, nhưng thật ra cũng rất xa, cưỡi ngựa tối thiểu cũng phải nửa giờ, tương đương với hiện đại là một giờ.

Vì rèn luyện cước lực cho Vệ Linh Tê, Vệ Văn Võ ngay cả ngựa cũng không cho nàng cưỡi, đi bộ là mỹ danh kỳ viết*, đường cũng chỉ có chút xíu muốn cưỡi ngựa gì? Ngươi phải đi làm lính quèn, không phải làm đại tướng quân, phải làm chuyện phù hợp với thân phận của mình.

Tịch Phi Nghiêu đối với giải thích của Vệ Văn Võ không nói gì, chỉ là xuất thần ngắm nhìn thân ảnh Vệ Linh Tê dần dần đi xa.

Vệ Linh Tê đi làm chuyện muội ấy cho là đúng, vậy còn mình? Có phải cũng nên vì tướng công đứng lên, bỏ ra một phần sức lực?

Tướng công a, hôm nay từ biệt, có rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi.

Chỉ là, lúc nào muội mới có thể biết được?

Có thư giới thiệu của Vệ Vân Nhiễm, Vệ Linh Tê muốn vào Thiên Cơ doanh xem như đơn giản rất nhiều, mặc dù thời gian chiêu binh đã qua, nhưng vẫn rất thuận lợi nhập doanh.

Đây chính là cái gọi là đạo lý phía trên có người là chuyện tốt.

Lĩnh thẻ thân phận cùng quân giáp, Vệ Linh Tê được phân vào bính doanh, cũng chính là doanh thứ ba.

Thiên Cơ doanh chia làm ba doanh Giáp Ất Bính, có người giáng doanh*, bất quá tinh anh dù sao cũng là tinh anh, chuyện giáng doanh vẫn là ít khi phát sinh.

Giáo úy bính doanh là một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, tên Chương Thạc, dáng dấp cực kỳ anh dũng, nghe nói dùng thương pháp một tay rất uy phong hoán vũ.

Mặc dù dáng người thấp bé không dễ nhìn, nhưng tính cách vẫn rất cởi mở, cũng được binh sĩ bính doanh yêu thích.

Đối với Vệ Linh Tê người mới, thì cho người mang nàng đến doanh trướng tương lai của nàng, còn những thứ khác liền giao cho đội trưởng doanh trướng này.

Vệ Linh Tê cái gì cũng không hiểu, tự nhiên sẽ không đi phản bác các loại, chỉ là một đường tò mò nhìn binh sĩ thao luyện, suy nghĩ một chút sau này mình cũng trở thành thành viên trong đó không khỏi có chút nôn nao muốn thử, vốn lòng thương cảm vì chia lìa cũng trở nên hưng phấn.

“Đến rồi, chính là ở đây, ngươi trước chờ, ta đi gọi đội trưởng của doanh, còn những chuyện sau ngươi liền hỏi nàng.”

“Nga, được.”

Vệ Linh Tê gật đầu một cái, tùy ý nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, thì có một nữ tử trẻ tuối mặc khôi giáp bước nhanh tới, nhìn Vệ Linh Tê một cái, nói.

“Ngươi chính là người mới tới?”

Nhìn Vệ Linh Tê từ trên xuống dưới, thân thể gầy yếu như vậy, thật xem bính doanh các nàng là khu rác sao? Người nào cũng ném vào đây?!

Trên mặt có chút không được rạng rỡ, cau mày nói.

“Sau này ngươi liền theo Liễu Trì, có gì không hiểu thì hỏi nàng. Bây giờ, ngươi đi với ta.”

Vệ Linh Tê a một tiếng, đối với an bài của trưởng cấp, nàng ngược lại không có vấn đề, dù sao có người dạy nàng là được rồi.

Vì vậy, đi theo nhịp bước của nàng.

Chỉ lát sau, liền nghe thấy đội trưởng hô với đầu hàng.

“Liễu Trì, bước ra khỏi hàng!”

“Có!”

Một nữ tử gầy tiến lên một bước nói.

“Ngươi mang người mới trở về doanh, thuận tiện dạy cho nàng một chút quy củ. Hôm nay, ngươi không cần ra thao luyện. Đi đi.”

Phất tay một cái, để cho hai người ở trước tầm mắt, tránh đi cho đỡ nhìn thấy chướng mắt.

“Dạ, đội trưởng.”

Thu hồi trường thương, để nó lên một cái giá, nữ tử gầy gò hướng Vệ Linh Tê chạy tới, trên mặt mang nụ cười.

“Chào ngươi, ta tên Vệ Linh Tê. Bởi vì lúc trước ở nhà có chuyện, cho nên báo cáo trễ một chút.”

Liễu Trì gật đầu, ngược lại không nghĩ tới những chuyện khác.

“Được rồi, không nói những chuyện này, ta trước mang ngươi trở về doanh, thuận tiện sắp xếp chỗ ngủ cho ngươi.”

“Ân.”

Vệ Linh Tê gật đầu, đi bên cạnh Liễu Trì.

Có mấy lời nàng muốn hỏi, nhưng hình như lại không thể hỏi.

Mới vừa rồi thời điểm nhìn thấy Liễu Trì, nàng liền sợ hết hồn, chỉ thấy một vết khắc sâu trên mi tâm nàng, chu sa bị thẳng đứng chia cắt làm hai, cơ phản không phân biệt được rõ ràng, cũng không biết là ai hạ thủ ác độc như vậy.

Cái này ở Tây Phượng Quốc mà nói, có thể nói là thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tử tuyệt tôn.

Chu sa đã bị phá hủy, con trưởng gì đó nhất định là không thể có, còn có con gái nhà nào sẽ nguyện ý gả cho nàng?

Cũng không biết nàng làm sao trải qua được.

Bạn học Vệ vốn mềm lòng, thái độ Liễu Trì đối với nàng cũng không tồi, thấy Liễu Trì như vậy lại thêm vài phần thân cận.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tam tới rồi~~