Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 37



“Hoàng Nhi!” Long Vực nhịn không được lên tiếng, từ Kiếm Trủng đi ra đã được nửa đường, vậy mà Thiên Thanh Hoàng chỉ lo đi đường mà không muốn nói chuyện với hắn, khiến hắn không biết nên giận hay nên như thế nào.

Thiên Thanh Hoàng đi phía trước bỗng dừng bước nhưng không xoay người, thanh âm lạnh băng không cảm tình: “Ngươi không phải hắn, cho dù các ngươi có cùng linh hồn ngươi vẫn không phải hắn!” Nàng yêu Hiên Viên Tuyệt kia, chỉ một mình hắn.

“Nàng…” Long Vực bị lời nói của Thiên Thanh Hoàng làm tổn thương. Vì sao lại như vậy?

“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng cũng biết mình làm hắn khổ sở, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều.

“Hoàng Nhi!” Long Vực thở dài một tiếng, trên tay hiện lên tử quang, một đạo ánh sáng tử kim đánh vào trong cơ thể Thiên Thanh Hoàng làm nàng chấn động, sau đó dần ngã xuống.

Long Vực đón lấy cơ thể Thiên Thanh Hoàng, quyến luyến và si mê nhìn nàng, càng nhiều hơn là đau lòng: “Hoàng Nhi! Mười vạn năm thiên địa vạn vật luân hồi chuyển kiếp chúng ta mới có thể gặp lại lần nữa, vậy mà vì sao nàng lại tuyệt tình với ta như vậy? Nàng có thể lấy được đốt thế chi diễm lần nữa, nhưng sao không cách nào có lại cảm tình với ta? Có lẽ nàng có, nhưng là với một linh hồn khác của ta…!”

Long Vực đưa tay đặt lên ngực, tử quang hiện lên, Long Vực bóc cái gì đó ra, sau đó bỏ vào trong lòng Thiên Thanh Hoàng, làm xong này hết thảy, Long Vực đã đầm đìa mồ hôi, quyến luyến hôn lên má nàng: “Đây là trí nhớ của ta, ta hi vọng nó có thể khiến nàng nhớ ra ta. Ta sẽ trả hắn lại cho nàng, nhưng đợi tới khi chúng ta dung hợp một lần nữa, ta hy vọng có thể chân chính ôm nàng…”

Long Vực nói xong liền ngã xuống, lập tức hồng quang hiện lên, hồ ly như lửa chạy ra khỏi cơ thể Hiên Viên Tuyệt. Nó nhìn Hiên Viên Tuyệt một cái, lại nhìn Thiên Thanh Hoàng một cái, cuối cùng vẫn chui vào cơ thể Thiên Thanh Hoàng.

Người ngã xuống bên cạnh Thiên Thanh Hoàng dần mở mắt ra, trợn mắt một cái một đạo ánh sáng sắc lạnh hiện lên, lúc nhìn Thiên Thanh Hoàng lại trở nên mềm mại, nếu như Thiên Thanh Hoàng còn tỉnh thì khẳng định có thể nhận ra hắn là Hiên Viên Tuyệt!

Một ít trí nhớ hiện lên trong đầu, hắn hơi câu môi, hắn biết trong cơ thể của mình còn một hồn phách khác, hơn nữa hắn cũng không bài xích ‘hắn’ tồn tại, bởi vì bọn họ vốn là nhất thể; đột nhiên bị áp chế là việc hắn không ngờ tới, nhưng nhìn Hoàng Nhi tách bạch phân chia rõ ràng như vậy thì không biết vì sao đáp án này khiến hắn rất vừa lòng. Dù sao ‘hắn’ là hắn nhưng ý thức không phải của hắn.

“Hoàng Nhi của ta!” Hôn lên mặt Thiên Thanh Hoàng một cái, Hiên Viên Tuyệt mới ôm nàng đi về phía ánh chiều tà…

Thiên Thanh Hoàng cảm giác như mình đang mơ, mơ một giấc mơ rất dài rất dài… nàng mơ thấy một con rồng màu xanh rất lớn có cửu trảo, vảy xanh lóe ra ánh sáng u u sáng bóng đánh sâu vào thị giác, long thể khổng lồ khiến người ta có cảm giác như áp đỉnh Thái Sơn. Bỗng nhiên thanh long biến thành một nam tử; chuẩn xác mà nói là một nam tử có bộ dáng giống như đúc với Hiên Viên Tuyệt, đồng dạng thích hắc y, đồng dạng khuôn mặt hàn băng, nhưng nàng vẫn biết hắn không phải Hiên Viên Tuyệt!

Sau đó nam tử kia đột nhiên biến mất, một đạo ánh lửa lóe lên từ phía chân trời, ở giữa là phượng hoàng toàn thân vàng chói mắt được hỏa diễm bao phủ; Phượng Hoàng chạm chân xuống đất, lập tức biến thành nữ tử hoàng y mang khuôn mặt giống Thiên Thanh Hoàng.

Thiên Thanh Hoàng ngây ngẩn nhìn người trước mắt, ngay cả mi gian trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không khác biệt!

Hình ảnh vặn vẹo, hồ ly lửa đỏ bỗng từ đâu xuất hiện, chuẩn xác nhảy vào lòng nữ tử kia, sau đó hỏa hồ ly không ngừng cọ cọ trên bụng nàng, mặt dày nhưng vô cùng thân thiết.

Tiểu tử kia…? Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc nhìn hồ ly, bỗng nhiên thấy hình như có chút giống người nào đó… Rồng có thể biến thành người, Phượng Hoàng có thể biến thành người, vậy hồ ly kia hẳn cũng có thể đi? Rồng giống Hiên Viên Tuyệt, Phượng Hoàng giống nàng, như vậy hồ ly…

Hồ ly? Hoa Úc? Thiên Thanh Hoàng trước mắt sáng ngời, mà ý nghĩ của nàng cũng rất nhanh được chứng thật, bởi vì xung quanh nữ tử kia chợt lóe hồng quang, Hỏa Hồ biến mất, thay vào đó là một nam tử hồng y xinh đẹp, người nọ quả thực rất giống Hoa Úc, hắn lấy lòng nhìn nữ tử, một tay xấu xa ôm thắt lưng nàng, sau đó dưới hai ánh mắt xem thường nhanh chóng tránh đi.

Thiên Thanh Hoàng nhìn vậy rất muốn cười, quả nhiên không hổ là Hoa yêu nghiệt! Mà cánh môi mở ra kia, chính là nói hai chữ nàng quen thuộc nhất, Hoàng Nhi!

Còn chưa để Thiên Thanh Hoàng nghĩ nhiều, đầu nàng bỗng mê muội, khi ổn định lại thì nàng đang ở trên mây, phía trước là tiểu đảo huyền phù giữa trời, ở giữa chỉ duy nhất có một cái hồ nhỏ.

“Rầm rầm…” Trên trời bỗng vang lên tiếng nổ, hai thân ảnh dây dưa đi xuống, một là rồng một là hồ ly.

“Long Vực, đồ hỗn đản, ngươi dám hủy trong sạch của Hoàng Nhi!” Trong miệng hồ ly phát ra tiếng người, tuy xa nhưng đủ để nàng nghe.

Con rồng lớn quét đuôi qua, tẫn phóng long uy: “Hỏa mị, ngươi tưởng ta không biết người có tâm tư gì sao? Ta và Hoàng Nhi thật tình yêu nhau, liên quan gì tới ngươi?”

“Hỗn đản, Hoàng Nhi là của ta!” Hỏa Hồ cũng không cam yếu thế, cái đuôi biến dài cuốn lấy long vĩ, sau đó vung vào hồ nước.

“Hóa Thần trì!” Hỏa Hồ kinh ngạc muốn kéo hắn lại nhưng trong nháy mắt, một cột kim sắc bỗng từ trên cao chiếu xuống, đánh cả con rồng lớn và hắn không phòng bị vào sâu trong hồ. Thiên Thanh Hoàng thấy hai người kia giãy dụa muốn đi ra, nhưng thân thể đã ngấm nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình dần dần biến mất.

Một tiếng phượng minh vang lên, ánh lửa quấn quanh, thân ảnh màu vàng nhanh chóng xuất hiện bên hồ nước, nàng nhìn hai người đã sắp chìm bên dưới, vẻ mặt bi thống xoay người hóa thành Phượng Hoàng, ngửa đầu phun hỏa diễm vào trong hồ.

Hỏa diễm lớn mạnh chạm vào mặt nước, dùng mắt thường cũng có thể thấy nước trong hồ dần biến mất, đợi nước hồ cạn bớt, Phượng Hoàng vô lực cúi đầu biến thành hình người. Tuy nàng rất mệt nhưng vẫn cố chống đỡ nhảy vào bên trong, nhìn mấy đám linh hồn màu trắng phiêu phù trong không trung, nàng nở nụ cười, nhưng trong mắt cũng mang theo kiên quyết! Thu linh hồn vào trong lòng, lại hóa thành Phượng Hoàng, kêu lên một tiếng phượng minh, Phượng Hoàng bay thẳng tới cửu thiên, khi tới chỗ cao nhất lại nhanh chóng quay ngược xuống, có người muốn ngăn cản, nhưng nàng kiên quyết không để ai lại gần, xuyên qua một đống người lao xuống Vân Tiêu, cuối cùng biến mất không thấy…

Thiên Thanh Hoàng đứng nhìn mà cảm giác trái tim như bị bóp mạnh, loại đau đớn tê tâm cùng kiên quyết liều chết này… rất quen thuộc.

Xem xong tất cả, Thiên Thanh Hoàng mê mang tự hỏi, rốt cuộc nàng là ai? Vì sao nàng lại thấy mấy thứ này? Vì sao bọn họ lại giống Hiên Viên Tuyệt, Hoa Úc và nàng? Phượng Hoàng, Long, hồ ly, rốt cuộc là cái gì? Thiên Thanh Hoàng càng nghĩ càng mông lung, không rõ bất kể cái gì, cuối cùng trước mắt lại tối sầm, mất đi ý thức lần nữa…

Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại, mở mắt ra là thấy đỉnh giường màu vàng cùng mùi hương quen thuộc, nàng biết nàng đã hồi cung!

“Tiểu thư! Ngươi tỉnh rồi!” Hoan Hỷ thấy Thiên Thanh Hoàng mở mắt, lập tức kích động chạy tới.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nhớ hình như tên kia làm cái gì đó với nàng, sau đó nàng mới ngất xỉu.

“Đây là ngày thứ hai sau khi cô gia ôm tiểu thư về, lúc nhìn tiểu thư hôn mê, chúng ta thiếu chút nữa bị hù sợ a, ô ô…” Hoan Hỷ nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng ầm ĩ.

“Được rồi! Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng xoa đầu Hoan Hỷ,  đột nhiên cảm thấy như vậy mới chân thật, khi nãy trong mơ nàng làm người ngoài cuộc, mọi thứ đều mơ hồ, nhưng hiện tại nàng nghĩ dù có thế nào cũng không liên quan tới nàng, nàng chỉ biết nàng là Thiên Thanh Hoàng, là hoàng hậu Tây Hạ, là tiểu thư của nha đầu khóc như núi đổ này!

“Hắn đâu rồi?” Thiên Thanh Hoàng nhớ tới tên đầu sỏ làm nàng mê man, trong lòng buồn bực xem hắn có đem Hiên Viên Tuyệt trở về không.

“Tiểu thư nói tới cô gia sao? Cô gia đang ở ngự thư phòng, vừa mới đi không lâu, nghe nói là bàn chuyện biên quan với các tướng quân!” Hoan Hỷ mạt mạt nước mắt nói, cầm chặt tay Thiên Thanh Hoàng không buông.

“Đi thôi! Chúng ta đi xem!” Thiên Thanh Hoàng muốn đứng dậy, Hoan Hỷ lập tức đứng lên, đặt giầy trước mặt nàng.

Hoan Hỷ mặc quần áo cho Thiên Thanh Hoàng rồi giúp nàng rửa mặt. Trong quá trình, Thiên Thanh Hoàng nhìn qua đại điện một lần mới phát hiện từ đầu tới giờ nàng không thấy Phù Linh đâu: “Phù Linh đâu rồi?”

“Nàng theo Mạc thúc đi học quản lý rồi, lần trước tiểu thư đem mấy thứ kia giao cho nàng, nàng học rất nghiêm túc a!” Hoan Hỷ nói.

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, cũng không nói nhiều: “Đi thôi! Đi ngự thư phòng!”

“Hoàng Thượng, từ lúc phát hiện Đông Hán đóng quân thần đã an bài xong, chỉ cần khai chiến, thần sẽ dẫn đầu lãnh binh xuất chinh…”

Từ xa đã nghe thấy tiếng trung khí của Chung Hách tướng quân, Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ để An công công đẩy cửa điện. Nghe tiếng, người ở bên trong quay đầu ra nhìn, người ngồi trên cao cũng kinh hỉ ngẩng đầu, mâu trung vui mừng không che giấu. Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy người mình tơ vương trong lòng, huyền tâm nhất thời yên tâm, hắn là Hiên Viên Tuyệt!

Hắn là Hiên Viên Tuyệt! Phát hiện này làm nàng vui mừng, cũng không quản nơi này còn đại thần, cũng không quản nơi này đang nghị luận quốc gia đại sự, nàng chỉ biết hiện tại nàng muốn ôm hắn!

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nói một tiếng, nâng bước chân đi về phía Hiên Viên Tuyệt, y đàn màu trắng như điệp tung bay, dung nhan tuyệt mỹ nhẹ nhàng mỉm cười, sáng ngời hơn dương quang bên ngoài.

Thấy Thiên Thanh Hoàng chạy tới, Hiên Viên Tuyệt vô cùng kích động mở hai tay đợi nàng, hai người gắt gao ôm chặt nhau, hai khuôn mặt lạnh lùng cùng ngập ý cười.

Thiên Thanh Hoàng không phải người cảm tính như vậy, bình thường cũng không bao giờ có những hành động lớn mật, nhưng lúc này nàng đang bàng hoàng bất an nên mới lần đầu tiên làm chuyện điên cuồng như thế. Nàng không quan tâm người khác thấy thế nào, nàng chỉ biết nàng cần hắn ôm, muốn ôm hắn, như vậy đủ rồi!

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kéo người Thiên Thanh Hoàng lại gần như muốn dung tiến cơ thể của nàng vào mình.

“Ừ! Ta ở đây!” Thiên Thanh Hoàng tựa đầu vào ngực Hiên Viên Tuyệt nghe tiếng tim hắn đập, độ cong bên môi không thể hạ xuống.

“Khụ khụ, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!” Chung Hách nghẹn nét mặt già nua khụ hai tiếng nhắc nhở hai người.

Quả nhiên, Hiên Viên Tuyệt vừa phục hồi tinh thần lập tức đen mặt, ôn hòa biến thành lãnh khí; ánh mắt lạnh buốt đảo qua mọi người, sau đó ôm Thiên Thanh Hoàng nháy mắt biến mất.

“Chung tướng quân, người vừa nãy thật sự là hoàng hậu nương nương?” Hồi lâu sau mới có quan viên hồi phục tinh thần không xác định hỏi, tựa hồ vẫn còn rung động.

Chung Hách tức giận trừng mắt: “Hiện tại khắp thiên hạ đều biết hoàng hậu Tây Hạ là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy mà ngươi còn hỏi bản tướng quân vấn đề ngu ngốc như vậy sao!”

“Ách?” Quan viên kia ngượng ngùng sờ mũi, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, đương nhiên là bị dọa rồi, sao tướng quân lại phát cáu a?!

“Được rồi! Tất cả về đi, nhớ giữ mồm miệng cho tốt! Hoàng hậu không phải là người có thể nghị luận!” Chung Hách lưu lại một câu rồi ngẩng đầu cất bước rời đi, lời hắn nói cũng không phải đùa, muốn biết hậu quả thế nào thì có gan thử rồi biết.

“Hoàng Nhi!” Trên long sàng rộng lớn ở Bàn Long điện, Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng nằm bên trên, tuy rằng tư thế này có chút khó chịu, nhưng không ai muốn buông tay.

“Tuyệt!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy một cái ôm cũng có thể khiến nàng nhớ nhung đến vậy.

Thiên Thanh Hoàng hơi ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ triển lộ trước mặt hắn, con ngươi lạnh lùng không che giấu tình ý, nhìn xuống theo cằm nàng đến chỗ tốt đẹp kia, Hiên Viên Tuyệt thấy miệng lưỡi khô khan, mà Thiên Thanh Hoàng bỗng hơi mở cánh môi châm lên dục hỏa trong lòng hắn. Hiên Viên Tuyệt lập tức cúi đầu hưởng phúc lợi.

Tướng hợp, giao triền, tứ lược, hấp doãn, đoạt lấy, hô hấp của Hiên Viên Tuyệt dần dần tăng thêm, mà thần trí của Thiên Thanh Hoàng cũng dần xa rời; Hiên Viên Tuyệt hôn lên trán nàng, mày, mũi, hai má trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, sau đó dọc một đường đi xuống…

Đã có kinh nghiệm từ vài lần trước, Hiên Viên Tuyệt cởi quần áo rất thuận tay, vài động tác đã cởi sạch quần áo của Thiên Thanh Hoàng, khi ánh mắt hắn chạm đến đến ngọc thể phiếm hồng kia, hạ phúc như sắp nổ tung.

Nhanh chóng tự cởi quần áo, áp chặt cơ thể xích lõa lên người nàng, độ ấm thoải mái làm hai người đều không nhịn được cúi đầu rên rỉ.

“Ừm!” Tay Hiên Viên Tuyệt không ngừng đốt lửa trên người Thiên Thanh Hoàng, tay hắn chạm đến đâu cũng như hỏa thiêu, khó chịu nhưng rất khát vọng.

“Ngô!” Hiên Viên Tuyệt hôn cánh môi huyết sắc làm cơ thể hai người không ngừng gần sát, mà bàn tay to cũng không dừng lại, vuốt ve toàn thân Thiên Thanh Hoàng để nàng quen thuộc cảm giác với hắn, sau đó hoá mềm.

Hiên Viên Tuyệt cúi đầu hôn lên toàn thân nàng, không buông tha một chỗ tốt đẹp nào, hết sức khiêu khích khiến nàng dục hỏa thiêu đốt. Hiên Viên Tuyệt chỉnh lại tư thế cọ xát, con ngươi nóng bỏng nhìn Thiên Thanh Hoàng, tuy hắn đã biết đáp án, nhưng hắn vẫn muốn chính tai nghe nàng nói. Hiên Viên Tuyệt cúi người mị hoặc bên tai nàng: “Hoàng Nhi, nàng nguyện ý giao bản thân cho ta không?”

Lý trí của Thiên Thanh Hoàng đã bị thiêu đốt hầu như không còn, nghe Hiên Viên Tuyệt nói vậy cũng chỉ mơ hồ gật đầu: “Ta nguyện ý!”

Ba chữ này đối Hiên Viên Tuyệt mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng động lòng: “Hoàng Nhi! Ta yêu nàng!” Dứt lời liền động thân một cái tiến vào!

“A!” Thiên Thanh Hoàng đau xót không tự chủ kêu lên, hơi thanh tỉnh hai phần, nhưng nàng cũng biết lần đầu tiên nên vậy. Không đợi Thiên Thanh Hoàng phản ứng tiếp theo, Hiên Viên Tuyệt đã bắt đầu vận động trên người nàng, từng đợt khoái cảm đánh úp cắn nuốt lý trí của nàng.

Thiên Thanh Hoàng như đặt mình trong mây, bị hắn đẩy lên cao rồi lại kéo ngã xuống, động tác lặp lại như thế làm nàng có cảm giác muốn sa vào; hai thân thể nóng bỏng không có khe hở kết hợp, trình diễn một hồi kích tình như lửa…

Ánh sáng ban mai chiếu vào đại điện, Hiên Viên Tuyệt mở mắt đầu tiên, tối hôm qua ngủ sớm nên hiện tại tất nhiên tỉnh sớm, nhìn sắc trời biết còn cách giờ lâm triều một đoạn thời gian; Hiên Viên Tuyệt nhìn thiên hạ trong lòng, da thịt ấm áp dán vào da thịt hắn, gối đầu lên đầu vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhẹ nhàng, cánh môi phấn nộn hơi mở ra như lời mời vô động, vì thế… vị hoàng đế tràn đầy tinh thần lại lần nữa hóa sói…

Một phen ** sau, hoàng đế đại nhân dưới ánh mắt ai oán của hoàng hậu nương nương xuống giường lâm triều sớm!

“Tê…” Thiên Thanh Hoàng nằm trên giường, cảm giác đau nhức làm nàng muốn mắng chửi người, Hiên Viên Tuyệt chết tiệt dám lợi dụng lúc nàng chưa tỉnh bắt nạt nàng, hại xương sống và thắt lưng nàng muốn đứt đoạn.

“Ba!” Thiên Thanh Hoàng đánh một quyền lên mép giường, Hoan Hỷ vừa bước chân vào sợ hãi chạy vội tới: “Tiểu thư! Ngươi có khỏe không?”

Thiên Thanh Hoàng cả giận: “Không, một chút cũng không!”

“Ha ha!” Hoan Hỷ che miệng cười trộm: “Tiểu thư hờn dỗi với hoàng thượng sao?”

“Không!” Thiên Thanh Hoàng nghiêng đầu, bất quá lời này chính nàng cũng không tin; đợi Hoan Hỷ giúp nàng tắm rửa chải đầu xong, Thiên Thanh Hoàng lại trở về nằm trên giường, không phải nàng lười, mà giờ thắt lưng của nàng rất khó chịu, động một chút liền khó chịu, nằm trên giường vẫn thoải mái hơn.

“Tham kiến hoàng thượng!” Bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ, Thiên Thanh Hoàng nhăn mày, tùy tiện lấy một quyển sách lật xem, không để ý tới người đến.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt thấy nàng cái dạng này liền biết nàng vẫn còn vì chuyện hồi sáng mà tức giận, cố gắng bình phục tâm tình lại gần, tuy hắn rất vui, nhưng không thể biểu hiện trước mặt Hoàng Nhi, bằng không rất thảm a!

Hừ! Thiên Thanh Hoàng quay đầu, không cho phép mình để ý đến hắn!

Hiên Viên Tuyệt nhìn sách trong tay Thiên Thanh Hoàng, vẻ mặt ái muội: “Hoàng Nhi là đối với vi phu tối qua không hài lòng sao?”

Cái gì? Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, lúc này mới phát hiện thứ nàng tùy ý cầm cư nhiên là một quyển đông cung đồ! Lại nghĩ bây giờ không phải ở Bàn Long điện sao? Như thế nào cũng có mấy thứ này?

“Hoàng Nhi, nàng không chuyên tâm!” Hiên Viên Tuyệt lấy quyển sách trên tay nàng xuống dưới.

“…” Thiên Thanh Hoàng nghiêng người không thèm để ý, giờ lưng nàng vẫn còn đau nhức nhắc nhở chuyện tốt hắn làm đây!

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ xốc lên chăn, hai tay từ sau lưng ôm eo nàng, bắt đầu nhẹ nhàng mát xa. Mà Thiên Thanh Hoàng ban đầu còn cảm thấy đau nhức, dần dần cũng thoải mái hơn nhiều, Hiên Viên Tuyệt là người tập võ, rất biết rõ về huyệt vị, hơn nữa tay hắn dày rộng hữu lực, mát xa thật đúng chỗ. Thiên Thanh Hoàng từ nghiêng người ngủ không biết nằm sấp hưởng phục vụ từ bao giờ.

Hiên Viên Tuyệt thấy nàng vẻ mặt thư thái hơn mới mở miệng: “Hoàng Nhi có bằng lòng xử lý chuyện triều chính với ta không?”

Thiên Thanh Hoàng vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở to mắt: “Sao đột nhiên lại nói cái này?”