Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 29: Không phải Hoan Lạc



Hôm nay, Mị Âm các xuất hiện một truyện lạ, đó là không biết từ đâu có một con hổ, hơn nữa còn là Bạch Hổ khó gặp, nhưng con hổ này thoạt nhìn lại không có chút lực sát thương, cho nên mọi người đều vây lại xem.

“Oa! Thật đáng yêu a!”

“Còn giống như chưa ngủ tỉnh nha, thật đẹp!”

“Sao lại có con hổ đáng yêu như vậy chứ?”

Thanh âm vô số nữ tử sợ hãi than nhẹ làm Thiên Thanh Hoàng vào cửa nhìn một màn kia thiếu chút nữa cười văng.

Chỉ thấy một tiểu bạch hổ chuyển động trong đại sảnh, nhưng hình như vì mê dược chưa tan nên bước chân không xong, trái phải bừa bãi lăn, cái đầu lắc lắc, cặp mắt tròn xoe mê mang nhìn bốn phía, bộ dáng hàm hậu đáng yêu đạt được vô số hào cảm của những nữ hài tử.

“Ha ha! Ta nói này nha đầu, ngươi túm được ở đâu con hổ này mà đáng yêu vậy a!” Goyard lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới, trong mắt không chút che giấu sự yêu thích với con hổ nhỏ.

Tâm tình Thiên Thanh Hoàng hiện tại không tệ, khóe môi hơi nhướn: “Là nó tự đến, ta gọi nó là Khâu Tạp!”

“Khâu tạp! Quái tên!” Goyard nhăn mặt nhăn mũi: “Nhưng nghe kỹ lại thấy đáng yêu!”

Thiên Thanh Hoàng không đáp, nhìn con hổ vẫn xiêu vẹo bước đi, tâm tình càng thêm tốt.

“Khâu Tạp! Lại đây!” Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dáng nó vẫn mê mang, lên tiếng gọi.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Khâu Tạp dừng lại cơ thể xoay vòng, mắt to chuyển động trong đám người, rốt cục tìm được Thiên Thanh Hoàng đứng bên ngoài, miệng hổ mở lớn, tạm xem như đang cười đi! Ách! Một con hổ đang cười!

Khâu Tạp thấy Thiên Thanh Hoàng, tứ chi luăn xoăn chạy lại, chỉ tiếc nó đã xem nhẹ thân thể của mình, cho nên kết quả mới chạy được hai bước đã lảo đảo ngã xuống, khiến tất cả mọi người xung quanh cười vang.

Khâu Tạp không biết mọi người đang cười nó, nó chỉ biết Thiên Thanh Hoàng đang ở cách đó không xa, bốn chân mềm mại đứng dậy, chạy tiếp về phía trước hai bước, rồi lại té ngã, lăn hai vòng, lại đứng lên… Một loạt động tác này làm những người đứng xem vừa sợ vừa kỳ.

“Oa! Nha đầu! Nó thật trung tâm với ngươi!” Goyard hâm mộ nhìn Thiên Thanh Hoàng, quay đầu nhìn Khâu Tạp vẫn lăn về phía này, hai mắt phiếm hồng, hận không thể đi lên bắt nó ôm lấy hung hăng yêu một chút.

Khóe môi Thiên Thanh Hoàng cong lên, theo từng động tác của Khâu Tạp lại thêm lớn hơn, nàng biết Khâu Tạp đơn thuần là lấy lòng nàng, động vật là như vậy, thích là thích, không thích là không thích, không bao giờ che giấu biểu đạt, nhưng chính vì vậy mới làm lòng người xúc động.

“Vù vù…” Rốt cục, Khâu Tạp cũng đến bên chân Thiên Thanh Hoàng, dùng miệng cắn góc áo nàng, giống như lúc nó vụng trộm chạy đến trước kia.

“Ha ha! Nha đầu, thật đáng yêu a! Ha ha! Ta chịu không nổi rồi!” Goyard ôm bụng ha ha cười, nàng thật sự muốn biết đây có phải hổ thật không! Hảo chân chó a! Nhưng cũng thật đáng yêu!

“Vù vù!” Cái đầu tròn tròn cọ cọ chân Thiên Thanh Hoàng, bộ dáng vô cùng thân thiết bắt được phương tâm nữ tử.

“Khâu Tạp, lại đây cho ta sờ chút đi!” Goyard ngoắc tay với Khâu Tạp, nhưng tên kia lại như không thấy nàng, hai mắt chăm chú nhìn Thiên Thanh Hoàng làm Goyard tái mắt: “Ta là bằng hữu của chủ nhân ngươi đấy, nghe lời, lại đây!”

“Vù vù!” Khâu Tạp hô hai tiếng với Thiên Thanh Hoàng, vẫn không để ý tới Goyard.

=.=!!!! Trán Goyard rơi đầy hắc tuyến.

“Goyard tỷ tỷ! Sao con hổ này lại ở đây?” Có mấy nữ tử lớn mật vây quanh lại gần, các nàng quen Goyard mà không biết Thiên Thanh Hoàng, cho nên ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Khâu Tạp, hoàn toàn đem Thiên Thanh Hoàng là chủ nhân của nó bỏ qua.

“Goyard tỷ tỷ! Con hổ này thật đáng yêu a, chúng ta mua nó rồi bắt xuống nuôi ở sau viện được không?”

“Goyard tỷ tỷ! Con hổ kia không nghe lời, có cần tìm hộ viện dạy dỗ một chút không?”

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, hoàn toàn không chú ý tới mặt Goyard đã hiện ý giận, rốt cục, khi một người muốn tiến lên ôm cánh tay Goyard, nàng cũng bạo phát: “Tất cả cút hết cho ta!”

“Goyard tỷ tỷ…” Một nữ tử áo trắng nhu nhu cúi đầu, mắt to chan chứa nước mắt, rất đáng thương, mỹ nhân rơi lệ làm vô số người đau.

“Cút! Lão nương nhìn phiền muốn chết!” Goyard hung hăng vung tay, quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, khuôn mặt thịnh nộ trở lên nhu hòa: “Nha đầu! Đi thôi!”

Thiên Thanh Hoàng cũng không thích nơi này, nhất là cái nữ nhân rơi lệ kia, nhìn thấy là không vui, đưa tay ôm cổ Khâu Tạp rời đi. Động tác này làm những người nhìn kinh hãi, tuy nó rất đáng yêu, nhưng cũng không thể phủ nhận nó là một con hổ, sao có thể ôm như ôm mèo nhỏ như vậy?

Tất cả đều vui sướng khi người gặp họa, nghĩ con hổ nhỏ sẽ nổi giận, vậy mà con hổ kia lại không hề phản đối, còn phối hợp nâng móng vuốt lên, người không biết còn tưởng nó thật sự là mèo con!

Goyard hừ một tiếng xoay người đi theo, cặp đùi trắng nõn bại lộ trong không khí đưa tới một trận thanh âm hít vào.

“Hoàng Nhi!” Vào phòng, Hoa Úc đã đợi rất lâu, thấy Thiên Thanh Hoàng đem con hổ giống mèo con đi vào cũng không biết nói gì, lại nhìn con hổ như rất hưởng thụ càng thêm hết chỗ nói.

Thiên Thanh Hoàng vứt Khâu Tạp lên mặt đất, Khâu Tạp lập tức chạy lại cắn vạt áo nàng, sợ nàng không cần nó, động tác này làm Hoa Úc cười ha hả.

Hoa Úc bộ dạng mơ hồ nam nữ, cười sang sảng làm hắn càng thêm vài phần khí khái nam tử, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn, trong mắt Goyard hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng hai người kia không chú ý.

“Bọn họ tỉnh chưa?” Thiên Thanh Hoàng ngồi đối diện Hoa Úc, Khâu Tạp cũng đi theo, tư thế một tấc không rời.

“Tối qua đã tỉnh, nhưng mê dược vẫn chưa tan, cần nghỉ ngơi!” Người trả lời là Goyard, ánh mắt nàng đảo trái đảo phải, nhưng cố tình tránh chỗ Hoa Úc.

“Ta đi xem một chút!” Thiên Thanh Hoàng vừa dứt lời liền muốn đứng dậy, nhưng mới đi hai bước đã bị kéo lấy. Thiên Thanh Hoàng quay đầu dùng một tay xách Khâu Tạp lên, đưa tới trước mặt Goyard: “Đi chơi cùng nàng!”

Dứt lời, cũng không quản nó có nghe hay không, nhanh tay quăng vào lòng Goyard, phất tay áo xoay người.

“Tiểu thư!” Thấy Thiên Thanh Hoàng, Hoan Hỷ lập tức kinh hỉ, nước mắt cũng rơi xuống: “Ô ô! Tiểu thư! Ta thật lo cho ngươi a!”

“Được rồi! Không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng giống như trước đây xoa xoa đầu nàng, biểu tình cũng vẫn ôn nhu.

“Mê dược thế nào? Thân thể không sao chứ?” Đối với Hoan Hỷ và Hoan Lạc, Thiên Thanh Hoàng chưa bao giờ keo kiệt lời nói quan tâm.

“Ô ô… Tốt hơn nhiều rồi!” Hoan Hỷ dùng đầu cọ cọ lòng Thiên Thanh Hoàng: “Chỉ là lo cho tiểu thư thôi! Ô ô!”

“Không sao đâu, ta không phải vẫn rất tốt sao?” Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, trong lòng lại nghĩ đến một người khác có khuôn mặt giống Hoan Hỷ. Giờ nàng đang ở đâu?

“Hoan Hỷ, ngươi còn nhớ trước khi hôn mê xảy ra truyện gì không?”

“A?” Hoan Hỷ ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng với khuôn mặt bánh bao nhìn rất đáng thương. Nghĩ một lúc, Hoan Hỷ mới nói: “Ta nhớ ngày đó đi chưa xa thì Khâu Tạp như cảm nhận được cái gì đó mà giãy khỏi tay Hiên Viên Địch chạy tới vách núi đen bên cạnh, chúng ta thật vất vả mới ôm được Khâu Tạp về, còn chưa đi qua rừng cây đã ngửi phải khói mê hương, sau đó không còn nhớ gì nữa!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cũng không đến hỏi Hiên Viên Địch, phỏng chừng cũng là đáp án này, chút manh mối duy nhất cũng rất mơ hồ.

“Tiểu thư! Hoan Lạc phải làm sao bây giờ?” Hoan Hỷ vừa tỉnh Goyard đã nói mọi chuyện cho nàng, nhưng chỉ nói chuyện không thấy Hoan Lạc mà không nói về chuyện Thanh Hoàng sơn trang.

“Yên tâm, ta sẽ tìm được Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ hai má Hoan Hỷ: “Ngủ một giấc nữa đi, sau đó đứng dậy ăn chút gì đó, tất cả đều có ta!”

Nghe vậy, Hoan Hỷ nhất thời an lòng, bởi vì có tiểu thư, cho nên nàng rất an tâm!

Thiên Thanh Hoàng dặn Hoan Hỷ một lúc xong mới rời đi, giờ nàng có chuyện cần an bài nên không chào hỏi với Hoa Úc nữa, trực tiếp dùng khinh công bay khỏi Mị Âm các.

Ra khỏi Mị Âm các không lâu, Thiên Thanh Hoàng liền cảm giác được đằng sau có người đi theo, tuy đã che giấu hơi thở rất khá, nhưng vẫn bị nàng phát hiện.

Thiên Thanh Hoàng đi tới một nơi ít người, sau đó mạnh mẽ xoay người, trực diện đón nhận người theo tới. Nhưng, khi nàng nhìn thấy người kia, tâm đều rung rung!

Người tới một thân hắc y bao lấy cơ thể nhỏ nhắn, tóc đen lưu loát vén lên, còn khuôn mặt đáng yêu kia, lại là thứ nàng quen thuộc nhất! Mười năm, mấy ngàn ngày đêm, nàng đều đối diện với khuôn mặt này, khuôn mặt của nha đầu nàng thích nhất!

Nàng cùng Hoan Hỷ một văn tĩnh, một sáng sủa, là tri kỷ duy nhất trong thiên hạ này của nàng, là nha đầu nàng yêu thương tới cốt tủy!

Người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại không có thần sắc quen thuộc, đôi mắt lưu ly giờ chỉ còn lạnh băng cùng sát ý phiếm đỏ!

“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng phát ra tiếng xưng hô mười năm, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy đau lòng như hiện tại.

Hoan Lạc khẽ run, hiện lên một tia mê mang, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh băng, sau đó vung kiếm.

Thiên Thanh Hoàng nhìn con ngươi không có cảm tình trước mắt, trong lòng căm hận, rốt cuộc là ai? Là ai biến nàng thành như vậy? Là ai chạm đến Hoan Lạc của nàng?

“Hô!” Hoan Lạc không chút do dự hạ kiếm, Thiên Thanh Hoàng chỉ né tránh mà không ra tay, mỗi chiêu đều vẫn quen thuộc như vậy, từng chiêu đều do nàng bắt tay chỉ dạy hai tỷ muội họ. Nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ có một ngày, kiếm của nàng sẽ đâm về phía mình…

“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng lắc mình, nhanh chóng điểm huyệt đạo của Hoan Lạc, cuối cùng lại phát hiện căn bản vô dụng, Thiên Thanh Hoàng kinh hãi, mạnh mẽ lui về sau, đứng giữa Hoan Lạc cùng ba vách tường.

Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng đảo qua toàn thân Hoan Lạc, cũng không phát hiện có gì không ổn, nhưng Hoan Lạc không bị điểm huyệt là vì sao? Hơn nữa võ công hình như cũng cao hơn!

“Vụt!” Hoan Lạc lại công kích, thân ảnh chớp mắt xuất hiện trước mặt Thiên Thanh Hoàng, kiếm trong tay không chút do dự. Thiên Thanh Hoàng nhanh chóng đảo người, thân ảnh nhảy qua Hoan Lạc.

Hoan Lạc vẫn không buông tha, lập tức lại xuất hiện gần nàng, sát ý bốc lên.

Thiên Thanh Hoàng biết Hoan Lạc giờ không nhận nhận ra mình, trong lòng chợt lạnh, quyết tâm đánh một chưởng vào ngực Hoan Lạc, nhìn Hoan Lạc hộc máu ngã xuống mà đau xót, người nàng không muốn thương tổn nhất chính là các nàng!

Kiên quyết xoay người rời đi, trong lòng Thiên Thanh Hoàng bốc lên sát ý: Cho dù ngươi là ai! Ngươi đã thành công chọc giận ta!

Hoàng cung:

Hiên Viên Tuyệt khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, khuôn mặt như thần nhìn bầu trời bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm đen tối, không biết suy nghĩ điều gì.

“Chủ tử! Vừa nãy ở phố đông, phu nhân bị tập kích!” Lời của ám vệ làm Hiên Viên Tuyệt chợt biến sắc: “Ai động thủ?”

“Hồi chủ tử! Là nha hòa của phu nhân, Hoan Lạc, nhưng nàng đã bị khống chế thần trí, không nhận ra phu nhân!”

“Phu nhân có bị thương không?”

“Không ạ! Phu nhân đả thương Hoan Lạc, sau đó trở về!” Ám vệ nói xong, Hiên Viên Tuyệt liền vung tay để hắn đi.

Lấy võ công của Thiên Thanh Hoàng ra nói, hiện tại không có ai có thể chạm tới nàng, nhưng hắn vẫn lo lắng, dù sao nàng cùng hai nha đầu kia tình cảm thâm sâu, ra tay khẳng định có cố kỵ, sợ nhất đến lúc đó người bị thương là nàng.

Tử Hà thành! Hiên Viên Tuyệt nhìn phương hướng Tử Hà thành, hơi thở quanh thân lãnh liệt mênh mông làm người ta sợ hãi.

Thiên Thanh Hoàng trở lại hoàng cung, trực tiếp vào Tê Phượng Cung, ngồi ở ghế trên, mặt không thay đổi nhìn tay mình ngẩn người. Hiên Viên Tuyệt đi vào thấy nàng như vậy lập tức thở dài, đau lòng ôm lấy giai nhân, một tay đặt lên tay nàng, ngăn cản tầm mắt khiến nàng bình tĩnh lại, nhưng lại không nói một câu, cứ như vậy lẳng lặng cùng nàng.

Thiên Thanh Hoàng hoàn hồn, thuận theo dựa vào lòng Hiên Viên Tuyệt, thanh âm lạnh lùng không lộ cảm xúc: “Vừa nãy… Ta đánh nàng một chưởng!”

Hiên Viên Tuyệt biết nàng rối rắm: “Giờ nàng không nhận ra nàng, đó không phải Hoan Lạc!”

“Ta biết!” Thiên Thanh Hoàng thở dài một hơi, bắt tay buông, nhích người vào gần Hiên Viên Tuyệt, thâm tình lại mang theo bất đắc dĩ.

Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, tâm tình trở nên phức tạp, bởi vì rõ ràng, cho nên mới có thể ra tay, nhưng cũng bởi vì rõ ràng, cho nên mới khó chịu. Hoàng Nhi của hắn a! Hắn thật sự không muốn nàng như vậy!

“Có lẽ Hoan Lạc trúng Nhiếp Hồn Thuật, bởi vì khi ta gọi nàng cũng có chút phản ứng, nhưng cơ thể lại như bị nhúng tay, không điểm được huyệt đạo!” Thu lại cảm xúc, Thiên Thanh Hoàng phân tích.

Hiên Viên Tuyệt biết nàng đã bình tình: “Chiếu theo tình huống thì cũng có khả năng. Hơn nữa có thể là dùng dược vật. Nàng đi hỏi vu nữ xem, nàng ấy biết rất nhiều!”

“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng cũng đồng ý, vừa muốn chuẩn bị đi tìm Goyard, lại nghe thấy tiếng Goyard bên ngoài.

“Nha đầu! Ta vào được không a!”

Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, đã thấy hắn sủng nịch cười, tuy không nói gì thêm, nhưng đáp án đã vô cùng rõ ràng.

Goyard đi vào, ánh vào mi mắt chính là hai người ‘thâm tình’ nhìn nhau, nhất thời cười lớn: “Khụ khụ… Nha đầu, chú ý nhân sinh!”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn nàng: “Làm thế nào để người ta không bị điểm huyệt?”

Goyard nhìn Thiên Thanh Hoàng không chút thẹn thùng, cũng không có ý rời khỏi lòng Hiên Viên Tuyệt, mà Hiên Viên Tuyệt cũng rất tự nhiên, từ khi nàng tiến vào không nhìn lấy một cái. Hai người này lập tức bị Goyard bất đắc dĩ xem thường.

“Không bị điểm huyệt?” Goyard nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Ở Vô Nhai quả thật có phương pháp như vậy!”

“Là gì?”

“Con rối!” Goyard sắc mặt ngưng trọng phun ra hai chữ.

Thiên Thanh Hoàng cả kinh ngồi dậy: “Con rối?”

“Đúng!” Goyard gật đầu, tiếp tục nói: “Thuật con rối là đại cấm thuật của Vô Nhai, cũng đã lâu chưa xuất hiện qua, nó chủ yếu chia làm hai bộ phận hồn phách và thân thể, hồn phách sẽ dùng Nhiếp Hồn Thuật làm người ta mất đi nhân tính, cuối cùng biến thành con rối chỉ nghe bài bố; còn thân thể thì cần dựa vào dược thủy để ngâm!”

“Phải dùng trăm loại dược liệu để điều chế thành dược thủy, sau đó đem người đã mất đi nhân tính ngâm vào. Theo thời gian, cơ thể sẽ bị dược vật chậm rãi thay đổi, cho đến cuối cùng trở thành dược nhân, dược nhân đao thương bất nhập, huyệt đạo là thứ đầu tiên, sau đó là da thịt, thậm chí có thể cường hóa lục phủ ngũ tạng!”

“Con rối thuật là nghịch thiên, trong vạn người không nhất định có thể thành công một, dược nhân phải có cơ thể cường đại hơn lực tinh thần mới đủ khả năng thừa nhận dược vật, nhưng lực tinh thần quá mạnh lại rất khó sử dụng nhiếp hồn, tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng một khi thành công thì tuyệt đối sẽ là sự tồn tại không thể coi thường!”

“Không có tư tưởng, chỉ nghe mệnh lệnh, võ công càng cao, sau khi luyện thành con rối càng thêm khủng bố, hơn nữa còn là đao thương bất nhập…”

Quả thật thực khủng bố, không biết đau, không biết mệt, chỉ biết giết người, ngươi không gây thương tổn được hắn, cũng đánh không lại hắn, nhưng hắn vẫn có lực công kích, cho dù là cao thủ thì ngoại trừ chạy trốn chính là chờ chết!

“Sao lại hỏi cái này?” Goyard nói xong, mới nhớ tới vấn đề quan trọng bị bỏ qua.

Thiên Thanh Hoàng cũng không gạt nàng: “Hôm nay ta gặp Hoan Lạc, nhưng nàng đã mất đi thần trí, chỉ biết giết người, hơn nữa điểm huyệt đạo cũng không có hiệu quả!”

Goyard cả kinh, xem như hiểu được: “Muốn nói cho Hoan Hỷ không?”

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Không, ta đã hứa với Hoan Hỷ sẽ đem Hoan Lạc về, cho nên ta nhất định sẽ làm được!”

Goyard ngẫm lại, nói: “Thời gian Hoan Lạc mất tích không lâu, bây giờ còn có thể cứu, nếu có thể hồi phục thần trí thì sẽ không biến thành con rối!”

“Nhưng tỷ lệ cũng rất thấp!” Goyard nói xong lại tự mình phủ định, tình huống này khó khăn bao nhiêu, không ai rõ hơn nàng.

“Chỉ cần có khả năng, ta sẽ bắt nó biến thành tuyệt đối!” Đông Phương Mạc đã chết nàng cũng có thể cứu hắn về, Hoan Lạc chỉ là mất đi thần trí, nàng không tin không làm được!

“Ách!” Goyard sửng sốt, vì ngữ khí quyết tuyệt kia của Thiên Thanh Hoàng, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ ‘không có gì nàng không làm được’.

“Hoàng Nhi giờ muốn làm gì?” Hiên Viên Tuyệt ngăn chặn trong lòng một tia hờn giận, vì sao trong lòng Hoàng Nhi có nhiều người quan trọng như vậy? Thế này thì trong tim nàng hắn còn bao phần?

Nhưng, có một ngày Hiên Viên Tuyệt rốt cục cũng biết vị trí của hắn ở trong lòng Thiên Thanh Hoàng đến đâu, chỉ là lúc ấy, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không biết, bởi vì đại giới kia làm hắn tan nát cõi lòng!

“Đợi!” Thiên Thanh Hoàng phun ra một chữ, trên mặt biểu tình làm người ta không rõ.

Goyard muốn hỏi đợi cái gì, nhưng thấy Thiên Thanh Hoàng như vậy, không biết vì sao không hỏi ra lời; mà Hiên Viên Tuyệt cũng không hỏi, hắn biết Hoàng Nhi đã có ý của nàng.

Tử viện Phượng thành:

Hoan Lạc bị thương dùng khinh công bay vào, đôi mắt dần trở nên trống rỗng chết lặng, đi qua một cánh cửa gỗ vào một gian phòng bình thường, tự cởi quần áo, sau đó bước vào bên trong một cái bồn đã sớm chuẩn bị tốt dược thủy. Dược thủy cao đến gáy nàng, chỉ chừa một cái đầu ở bên ngoài.

“Chi nha!” Cửa gỗ lại bị mở ra, một nữ tử bạch y che màn sa đi đến, chỉ lộ nửa khuôn mặt bên ngoài, rõ ràng chính là Thu Nhược Yên.

“Hừ! Không ngờ nàng ta dám hạ thủ!” Đôi mắt đẹp mang theo ngoan độc cùng khinh thường, kiểm tra Hoan Lạc một chút rồi cười lạnh: “Ngươi không phải là nha hoàn nàng yêu thương nhất sao? Nếu ngươi biết nàng không chút do dự ra tay với ngươi, không biết có thể trung tâm nữa không!”

Nói xong, Thu Nhược Yên tùy ý nở nụ cười, cười cái gì, chỉ có nàng ta biết, lại nhìn Hoan Lạc, lầm bầm lầu bầu: “Vết thương nặng như vậy thật phí dược liệu của ta!”

Thu Nhược Yên chậm rãi đưa tay từ bụng lên mặt nàng: “Chậc chậc! Thật là khuôn mặt xinh đẹp a! Không biết khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy ngươi có khiếp sợ không? Hay là phẫn nộ? Ha ha, bị người tin tưởng nhất rút đao tướng hướng, có lẽ giờ này vẫn còn thương tâm đi!”

Nghĩ đến Thiên Thanh Hoàng, sắc mặt Thu Nhược Yên càng thêm âm u: “Thiên Thanh Hoàng! Để người ngươi tim tưởng nhất tiễn ngươi lên đường hẳn là chết không nhắm mắt đi! Ngươi cũng không thể trách ta, muốn trách thì nên tự trách mình, ai bảo ngươi đã đoạt đi tất cả những thứ là của ta!”

Thu Nhược Yên đứng dậy, lấy ở bên cạnh ra một lọ thuốc, đổ toàn bộ vào bên trong bồn, sau đó liền thấy Hoan Lạc nhăn mày, khuôn mặt thống khổ, nàng muốn há miệng kêu, Thu Nhược Yên lại đâm kim lên đỉnh đầu khiến nàng lập tức im lặng.

Nhìn Hoan Lạc ở dược bồn không ngừng giãy dụa, vẻ mặt đau đớn, Thu Nhược Yên nở nụ cười, sau đó chậm rãi khéo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, đó là…

Thu Nhược Yên vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện có hai bóng đen nhảy khỏi sân, trong chớp mắt biến mất không thấy.

“Là nàng ta?” Thiên Thanh Hoàng cả kinh, sao nàng lại không nghĩ tới, người sau lưng là nàng ta!

“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!” Thiên Khu quỳ trên mặt đất, mà bên cạnh hắn cũng quỳ thêm một hắc y nhân, bọn họ chính là hai bóng đen vừa rời khỏi chỗ Thu Nhược Yên. Một người là người của Thiên Thanh Hoàng, một người là của Hiên Viên Tuyệt.

Thiên Thanh Hoàng đả thương Hoan Lạc cũng không phải không có mục đích, tuy rằng đau lòng, nhưng không thể không làm vậy; chỉ có đả thương nàng, nàng mới có thể thoát đi, sau đó cử người theo dõi.

Võ công của Hoan Lạc là nàng dạy, không ai rõ hơn nàng phải làm thế nào.

“Bên cạnh nàng ta có ai?”

“Ngoại trừ bốn nha hoàn thì không còn ai, cũng không thấy có bóng dáng những người áo xám!” Thiên Khu cung kính hồi đáp; mà ám vệ bên cạnh chỉ quỳ, cùng chủ tử nhà mình giữ trầm mặc.

“Hoàng Nhi cũng đoán được nàng ta không phải chủ mưu thật sự?” Hiên Viên Tuyệt nói, sau đó vẫy tay để ám vệ rời đi.

Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Nàng ta chỉ là tiểu thư một thành chủ phủ, cho dù có chút năng lực đặt biệt cũng tuyệt đối không thể làm người Ngô Đồng Lâm nghe theo, hơn nữa tiêu diệt Thanh Hoàng sơn trang đối với nàng ta không có nhiều tác dụng, nhìn thế nào cũng biết nàng ta không phải chủ mưu!”

“Hoàng Nhi hoài nghi Tô Như Tuyết?” Hiên Viên Tuyệt nhu hoãn nhìn Thiên Thanh Hoàng, không tha một tia biểu tình biến hóa trên mặt nàng.

“Không biết, ta cần là đáp án xác thực chứ không phải hoài nghi!” Thiên Thanh Hoàng không thích làm kẻ nghi ngờ lung tung, thứ nàng muốn, là đáp án khẳng định.

Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, không đáp, chỉ ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, hưởng thụ cảm giác ở bên nàng… Liên tục mấy ngày, Thiên Thanh Hoàng đều ở trong cung, Phù Linh cùng Hoan Hỷ thì ở Mị Âm các, hậu cung bị Hiên Viên Tuyệt rửa sạch, ngay cả Lưu quý phi mới lưu sản cũng bị quăng về nhà.

Thái Hậu tập kết vây cánh muốn tạo áp lực với Hiên Viên Tuyệt, nhưng vương bài lớn nhất Hàn Vân Phi sau khi giết công chúa hoàng gia lại đứng phía sau Hiên Viên Tuyệt, cho nên ngắn ngủn có mấy ngày, sự ngoan độc cùng quyết đoán của hắn đã phát huy đến cực hạn.

Chỉ dùng một ngày để đem tất cả phi tần phân phát, không cho bất kỳ cơ hội cự tuyệt, nếu có đại thần tiến cung thì còn chưa kịp nói câu đầu tiên đã bị đánh vào thiên lao, thỏa hiệp thì giữ mạng, không thỏa hiệp thì chém; gia quyến bị Chung Hách tướng quân dẫn người bắt lại, trực hệ không giữ, chi thứ lưu đày, đến lúc này, trong ngoài chiều đã không còn thanh âm dư thừa.

Thế lực của Hàn Thái Hậu sụp đổ, về phần Chuyên Môn phái, Hiên Viên Tuyệt đã sớm không cần sợ hãi.

Thiên Thanh Hoàng đứng ở nơi cao nhất trên hoàng cung, nhìn về phía đông, giống như nàng có thể nhìn thấy khoảng cách mấy trăm thước. Ở xa xa kia, chính là cửa đông của hoàng cung, là cánh cửa lần đầu tiên nàng bước vào nơi này.

Lúc trước nàng mang tâm trạng như thế nào vào đây nàng cũng không còn nhớ rõ, nàng chỉ biết đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa từng hối hận, chưa bao giờ…

“Hoàng Nhi nghĩ gì vậy?” Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng từ phía sau, thần sắc nhu hòa nhớ nhung, theo ánh mắt nàng nhìn lại, là toàn bộ cảnh sắc Phượng thành, lại không biết ánh mắt nàng dừng ở đâu.

“Ta đang nghĩ… Chúng ta một đông một tây, khoảng cách thiên nam hải bắc, sao lại có thể đến với nhau, cùng nhau nắm tay… duyên phận này này nọ nọ, quả nhiên kỳ diệu a!” Thiên Thanh Hoàng cảm thán.

Hiên Viên Tuyệt hơi sửng sốt, không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ nói như vậy, cười khẽ: “Khi nào thì Hoàng Nhi đã tin tưởng duyên phận?”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, từ góc độ của nàng, vừa vặn có thể thấy cái cằm hoàn mỹ và một nửa khuôn mặt. Hiên Viên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, tuấn mỹ thâm tình làm nàng thất hồn.

Hiên Viên Tuyệt nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng mê mang, khóe môi nhẹ nhàng cong, cúi đầu tới gần nàng, thanh âm trầm thấp mị hoặc: “Cho tới bây giờ ta vẫn không tin duyên phận, ta chỉ tin vào chính mình!”

Hiên Viên Tuyệt phun hơi lên mặt nàng, mâu trung thâm tình làm tim Thiên Thanh Hoàng đập nhanh, mất tự nhiên xoay đầu: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”

Hiên Viên Tuyệt cường thế quay mặt nàng lại, không cho nàng né ra, con ngươi thâm tình nhìn thật sâu: “Hoàng Nhi, cảm tình không phải dựa vào duyên phận, mà phải dựa vào tranh thủ; nếu lúc trước ta không quyết định xuất hiện ở đại điện Đông Hán, nàng cũng sẽ không tới Tây Hạ, mà chúng ta, cũng sẽ bỏ qua nhau như vậy!”

“Đúng…” Thiên Thanh Hoàng cũng có cảm giác này, nàng cực lực muốn né ra, cuối cùng lại vì Hiên Viên Tuyệt xuất hiện mà đáp ứng hòa thân, vốn muốn nửa đường bỏ chạy, nhưng lại bị Hiên Viên Tuyệt ảnh hưởng tới tâm tình, cuối cùng vẫn chạy tới Tây Hạ, dừng tâm ở nơi này.

Hiên Viên Tuyệt lấy tư thái bá đạo cường thế xông vào sinh mệnh nàng, làm nàng không thể cự tuyệt. Nhưng cũng vì Hiên Viên Tuyệt bá đạo, bọn họ mới không sai lầm, nói cho cùng đúng là không liên quan tới duyên phận!

“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt nhìn xuống hai má nàng, cuối cùng dừng lại cánh môi phấn nộn anh đào, trong lòng dấy lên khát vọng, lại nhìn thấy môi Thiên Thanh Hoàng vô thức mở ra, không nhịn được dán cánh môi lạnh băng mang lửa nóng ấn sâu.

“Ngô…” Thiên Thanh Hoàng không ngờ Hiên Viên Tuyệt sẽ đột nhiên hôn nàng, hơn nữa không phải lướt qua, mà là mang theo khát vọng, lửa nóng, cường thế. Nàng không biết cự tuyệt thế nào, có lẽ phải nói, Hiên Viên Tuyệt không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Hiên Viên Tuyệt ôm thân ảnh Thiên Thanh Hoàng chợt lóe, trong nháy mắt đã tới Tê Phượng cung, hai đạo thân ảnh gắt gao ở gần một chỗ, lao thẳng tới giường lớn mềm mại.

“Tuyệt… Ừm…” Thiên Thanh Hoàng muốn nói, nhưng Hiên Viên Tuyệt không nặng không nhẹ cắn tai nàng, làm nàng vô thức rên rỉ kích thích hắn. Nụ hô nóng bỏng hạ xuống một chút, không buông tha một chỗ tốt đẹp nào, Thiên Thanh Hoàng bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, thân mình không tự chủ mềm mại.

Hiên Viên Tuyệt ôm chặt Thiên Thanh Hoàng động tình, đôi môi không ngừng đòi lấy nàng, hai tay cũng không dừng lại, vội vàng cởi bỏ đai lưng của nàng, hắn muốn nàng, điên cuồng muốn. Hắn là người tự chủ, trong tình huống nào cũng có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn không thể, hắn muốn nàng, muốn nàng thành người của hắn. Từ khi ở Thiên Nhai chi cốc, từ khi thấy nàng ngã xuống, hắn đã hạ quyết tâm này!

“Tuyệt…” Thiên Thanh Hoàng cũng cảm giác được Hiên Viên Tuyệt khác thường, bây giờ nàng còn một tia lý trí, nhưng nàng không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt; hai tay ôm cổ Hiên Viên Tuyệt để hắn càng thêm gần sát mình, cảm nhận hơi thở cùng độ ấm của hắn, Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười, hơi ngẩng đầu thử đáp lại, nghênh đón hắn càng thêm hôn mãnh liệt.

“Ngô…” Ngay khi hai người hôn tới nóng rực, một đạo sát khí mãnh liệt lại đánh úp tới…

“Đáng chết!” Hiên Viên Tuyệt thấp rủa một tiếng, mang theo hờn giận kéo áo Thiên Thanh Hoàng lên, sau đó ôm nàng chuyển hướng. Bọn họ vừa rời đi nháy mắt, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào vị trí ban nãy, ‘oanh’ một tiếng giường lớn gãy đôi.

”Hoan Lạc!” Vừa nãy Thiên Thanh Hoàng đã cảm nhận được là Hoan Lạc, nhưng khi tận mắt thấy vẫn đau lòng.

“Bá!” Lúc này, Hoan Lạc cũng không vì Thiên Thanh Hoàng la lên mà dao động, sát ý dày đặc, kiếm trong tay không hề do dự.

Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt âm trầm, nhưng hắn không lập tức ra tay mà ôm Thiên Thanh Hoàng cùng né tránh.

“Hố!” Một kiếm kia chém vào bàn, tung tóe không còn thấy rõ bộ dáng; nhìn thấy không trúng mục tiêu, Hoan Lạc lại đảo kiếm.

“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh, tuy nàng đau lòng, nhưng nàng không thoái nhượng, đẩy Hiên Viên Tuyệt ra, dùng một tay nắm chặt kiếm của Hoan Lạc.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt kinh hoảng nhìn máu tươi trên tay nàng chảy ròng.

“Chàng đừng lại đây!” Thiên Thanh Hoàng quát Hiên Viên Tuyệt muốn tiến lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoan Lạc, đau lòng nói: “Ngươi cứ như vậy bị người khác mê hoặc sao?”

Hoan Lạc nắm kiếm, nhưng không cách nào giãy khỏi tay Thiên Thanh Hoàng, chỉ đành ra tay công kích, Thiên Thanh Hoàng tiếp được chưởng lực của nàng, cười lạnh: “Hoan Lạc! Ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”

“Không… Ngươi không phải là Hoan Lạc của ta!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Hoan Lạc của ta sẽ không động thủ với ta, Hoan Lạc của ta sẽ ngăn cản tất cả chướng ngại cho ta, Hoan Lạc của ta sẽ không cho phép người khác thương tổn ta nửa phần. Còn ngươi… không phải!”

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng thấy trên mặt Hoan Lạc có một tia thống khổ, con ngươi chứa đầy sát ý mê mang, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Đáng chết!” Hiên Viên Tuyệt nhìn tay Thiên Thanh Hoàng không ngừng chảy máu, sắc mặt càng ngày càng đen, hắn biết Thiên Thanh Hoàng muốn dùng phương pháp như vậy thức tỉnh thần trí Hoan Lạc, nhưng nàng rốt cuộc có nghĩ đến hắn hay không? Có biết nàng bị thương thì hắn đau lòng bao nhiêu?

“Hoan Lạc! Ngươi có nhớ lúc trước ta gặp các ngươi như thế nào không?” Thiên Thanh Hoàng nhìn chằm chằm Hoan Lạc: “Ngày ấy ta chật vật chạy từ trong núi ra, khi đi ngang qua chân núi thì thấy một đôi song bào thai đáng yêu bị bắt nạt, lúc ấy ngươi trông còn nhỏ hơn Hoan Hỷ nhưng lại bảo vệ Hoan Hỷ sau lưng, tuy sợ hãi, lại vẫn kiên định bảo vệ. Ánh mắt ấy, đã làm ta chấn động… rõ ràng ta cũng không có khả năng, nhưng không biết vì sao lại xông vào cứu các ngươi… Ta đặt tên cho hai ngươi là Hoan Lạc, Hoan Hỷ, bởi vì hi vọng hai ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ cảm tình hồn nhiên kia, sống vui vẻ khoái hoạt!” Thiên Thanh Hoàng nói xong, cũng không biết là nói cho Hoan nghe hay là tự mình nhớ lại.

“Hoan Lạc… tỉnh lại đi! Nếu ngươi vẫn còn trung thành với ta, vậy thì bây giờ ta lệnh cho ngươi, tỉnh lại cho ta!” Thiên Thanh Hoàng lạnh giọng quát, tay nắm kiếm tăng lực làm mùi máu trong không khí càng nồng.

“Hoàng Nhi!”

“Không sao!” Thiên Thanh Hoàng không để ý Hiên Viên Tuyệt, nhìn Hoan Lạc thần sắc thống khổ càng thêm rõ ràng, than nhẹ: “Hoan Lạc! Trở về đi! Trở về bên cạnh ta, làm Hoan Lạc ta thích nhất! Trở về làm người ổn trọng, đại khí, nhưng luôn là một đứa trẻ ở trước mặt ta!”

Hoan Lạc giãy dụa, tay nắm kiếm run run làm sâu thêm vết thương của Thiên Thanh Hoàng.

“Tiểu… Thư…” Hai âm tiết mơ hồ từ miệng Hoan Lạc thốt ra, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại biết nàng đang gọi mình, lập tức vui vẻ.

“Hoan Lạc! Ta ở đây!” Thiên Thanh Hoàng tận lực làm ngữ khí của mình mềm nhẹ nhất.

“Giết… Tiểu… Thư!” Ba chữ lại được thốt ra, Thiên Thanh Hoàng rõ cảm giác được Hoan Lạc lại trở về thần trí ban nãy, sát khí dày đặc.

“Giết tiểu thư?” Thiên Thanh Hoàng căm hận nói: “Hoan Lạc! Ngươi muốn nói cái này sao?”

“Giết… … Tiểu… Thư!” Hoan Lạc vô thức lặp lại, hai tay cầm chuôi kiếm, bắt đầu mạnh mẽ rút ra.

“Ngươi muốn giết ta?” Thiên Thanh Hoàng nhìn Hoan Lạc không che giấu sát khí, biểu tình không biết là đau lòng hay là tâm lạnh.

“Nếu giết ta có thể làm ngươi thanh tỉnh, vậy ngươi xuống tay đi!” Thiên Thanh Hoàng đảo mũi kiếm ra trước ngực, cố ý đâm sâu, máu tươi nhiễm đỏ bạch y.

“Tiểu thư… Tiểu thư…” Ánh mắt Hoan Lạc tan rã dừng trên tay và ngực Thiên Thanh Hoàng, đau đớn càng thêm rõ ràng.

“Tiểu thư! Ta giết tiểu thư…” ‘Loảng xoảng’ kiếm trong chảy xuống, sát khí nhất thời biến mất, chỉ còn lại khôn cùng đau đớn.

“Ta giết tiểu thư… Ta giết tiểu thư…” Hoan Lạc ôm đầu, hoảng sợ lui ra phía sau, nước mắt chảy xuống, cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng thấy tiêu cự trong mắt nàng: “Tiểu thư!”

Nghe một tiếng như vậy, Thiên Thanh Hoàng biết nàng đã thành công, đầu một mảnh mê muội, trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt đón được Thiên Thanh Hoàng, lập tức điểm mấy huyệt đạo, sau đó ôm nàng đi nhanh ra ngoài: “Người đâu! Truyền ngự y!”

Khi đi tới cửa, Hiên Viên Tuyệt đột nhiên ôm Thiên Thanh Hoàng xoay người lại, nhìn Hoan Lạc đau khổ, tuyệt vọng, mắt lạnh phun ra vài chữ làm nàng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, vẻ mặt không thể tin…