Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 19: Có đến mà không có về



Đình ngắm trăng (ýnghĩa ngay ở cái tên, thường xây ở giữa hồ), trong đình viện yên tĩnhtruyền đến tiếng đàn giống như dòng nước chảy róc rách, dáng người ngồingay ngắn ngón tay trắng muốt khẽ gảy đàn, ngón tay cong lên, kéo, vuốtxuống, kỹ xảo thuần thục như có như không.

Một khúc 《 Tríchhạ mãn thiên tinh 》được Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi gảy trôi chảy. Kiếptrước hay kiếp này nàng chỉ biết một loại nhạc cụ là đàn tranh, khúcnhạc này, là một trong những khúc nhạc mà nàng thích. (Khúc nhạc đó cóthể gọi tắt là Hái sao)

Sau khi trở lại phủ Mộ Dung TiểuTiểu vẫn ngồi ở trong viện, thưởng thức hoa quỳnh trong đình viện, đóahoa trắng như tuyết chen chúc trên cành, băng thanh ngọc khiết (trongsạch như băng), dường như mỗi một đóa hoa có bàn tay lớn vậy. Gió thổiqua nhẹ nhẹ, hoa quỳnh múa theo gió, đong đưa sinh động, thực sự rấtđẹp. Nhìn cảnh sắc yên tĩnh trong đình, thế nhưng trong lòng Mộ DungTiểu Tiểu lại rất hỗn loạn. Chỉ là một buổi sáng không thấy sư huynhnàng đã không quen như vậy? Cho đến khi mặt trời lặn, Tuyết Lang vẫmluôn ở bên cạnh, một người một sói dường như giống như một vị lão hòathượng.

Tất nhiên nàng hiểu sư huynh không thể về sớm. Dùngxong bữa tối muốn tiếp tục tu luyện Thiên Linh quyết lại phát hiện bảnthân có phần nóng lòng không yên, mà đây chính là tình huống kiêng kịnhất khi luyện công, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Tạm thờikhông ngủ được, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ không bằng đánh đàn giết thờigian. Trong viện này Mạc Du Ly sớm sắp xếp nếu người nào không được phân phó thì không được phép vào trong viện. Không gọi ai, tự nàng ôm đàn đi đến trong đình, mà Tuyết Lang ghé vào một bên dựng thẳng lỗ tai lắngnghe.

Mạc Du Ly đi theo phía sau Dạ Nguyệt Ly nhìn thấy một màn này, bàn tay trắng nõn của tiểu cô nương như bay lượn, khuôn mặtnhỏ bé non nớt hơi ngẩng lên, nhìn trời đầy sao, con ngươi lóe sáng,mặt nước xung quanh xao động như đang tưởng nhớ về sông, từng đợt từngđợt, liên miên không dứt.

Đêm nay hắn cùng Dạ Nguyệt Lychuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ chờ đối phương ra tay. Mà lúc này nghe thấythuộc hạ bẩm báo tin tức của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly lập tức bỏvứt bỏ sau đầu tất cả, không để ý hắn khuyên can vội vàng trở về, Mạc Du Ly khó thở lại càng thêm bất đắc dĩ, đành phải đi cùng hắn. Bây giờnhìn bộ dáng ngu ngơ trước mắt của Dạ Nguyệt Ly , không tiếng động thởdài, thôi thôi, hắn đành liều mình theo quân tử, ai bảo hắn cùng DạNguyệt Ly là huynh đệ sống chết có nhau.

Dạ Nguyệt Ly nhẹnhàng cất bước hướng tới gần tiểu nhân nhi (người yêu bé nhỏ a), ánhtrăng tịch mịch, sao rải đầy trời, hoa quỳnh bay tán loạn,Tiểu nhân nhicủa lòng hắn đang gảy đàn trong đình, hắn cảm thấy hắn tâm như si nhưsay (say mê), hành lang dài dường như đi mãi không hết, hắn quyết địnhđứng lại một bên, chờ nàng gảy xong. (Truyện được đăng tải tại diễn đànLê Quý Đôn!)

Trong lòng Dạ Nguyệt Ly hơi thỏa mãn, rốt cuộctiểu nha đầu đã hiểu rồi sao? Nghe Toái Nguyệt nói hôm nay tiểu nha đầungồi yên cả một ngày dáng vẻ có nhiều tâm sự, hắn biết ngay tiểu nha đầu đang nhớ hắn, không có hắn ở bên người khẳng định không quen, tốt lắm,tốt lắm. (Ai đó có thấy ảnh cười đến ghê tởm không )

Chínhlà hắn muốn từ từ hình thành thói quen cho nàng. Hắn chờ nhiều năm cuốicùng cũng tới, hắn không nóng lòng, hắn nguyện ý chờ một chút, đươngnhiên, nếu tiểu nha đầu của hắn sớm hiểu rõ hắn lại càng thỏa mãn. Chỉcần trong lúc đó sẽ không xuất hiện tình địch giống Cổ Hân hắn sẽ rấtnhẫn nại . . .

Gảy xong một khúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu cườinhạt sờ sờ đỉnh đầu Tuyết Lang, trước kia ở trong cốc mỗi lần đánh đànnó đều sẽ lẳng lặng nằm một bên lắng nghe như vậy, là người nghe trungthành nhất của nàng.

Nhìn theo tầm mắt của Tuyết Lang, thấyngười ngoài dự đoán lúc này đang đừng cách sau lưng nàng không xa, ánhmắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, ngay sau đó là kinh ngạc, không phảilúc này sư huynh đang bận rộn nhiều việc hay sao?

Thấy Tiểu nhân nhi kinh ngạc, Dạ Nguyệt Ly cất bước dài, ôm lấy Tiểu nhân nhitrong đình.

"Dẫn ngươi đi xem cuộc vui." Giọng nói trầm thấp kèm theo một chút vui vẻ,dễ dàng an ủi suy nghĩ lo lắng cả một ngày của Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Tiếp tục giấu thân phận, Dạ Nguyệt Ly lại đeo mặt nạ màu bạc, ngồi ở vị tríđứng đầu, từ đầu đến cuối Mộ Dung Tiểu Tiểu bị hắn ôm vào trong ngực,đứng phía sau hắn là Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương, Toái Nguyệtlà luôn đi theo bên người Dạ Nguyệt Ly , vĩnh viễn là kẻ ít nói, giốngcái đầu gỗ. Mà Tức Mặc Tuyết Dương ở bên kia là mới đi theo , ánh mắtnhìn chủ tử cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu chứa ý cười, lúc này hắn đã hồiphục diện mạo thật sự của mình.

Lúc này Mạc Du Ly đangnhẩm tính lại kế hoạch của mình, cuối cùng bổ sung thêm một câu, "DạNguyệt Ly, hay là sau đó ta không cần xuất hiện, miễn cho bị người khácđuổi giết."

"Được."

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước mắt liếc một vòng cảnh vật xung quanh, ở Liễu Thành có một phủ viện khôngnổi danh, ở trong này chính là người củaTiêu Dao sơn trang, nghĩ đến sư huynh mới vừa nói đem nàng đến xem trò vui, kế tiếp, sẽ diễn trên sânkhấu như thế nào đây?

*Bổn tiểu thư lau mồ hôi, nhà này nói chuyện giết người là xem kịch, coi mạng người như cỏ rác aaaaaaaaa)

Đêm, càng âm u, mặt trăng dần ẩn núp vào những đám mây.

Chỗ tối, toàn thân Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở, mắt lạnh quan sát ởcự Ly ngắn đám người mặc đồ đen che mặt không tiếng động đột nhập vàotrạch viện. Lại là người của Huyết Môn sao? Lần trước theo dõi Tức MặcTuyết Dương, nghĩ đến từ sáng sớm Huyết Môn đã theo dõi Tiêu Dao sơntrang của sư huynh rồi.

Tức Mặc Tuyết Dương tuân theo mệnhlệnh của Dạ Nguyệt Ly, tùy thời ở bên bảo hộ tiểu sư muội của chủ tử.Lại kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở nhanh như thế, trong nháy mắt hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ở quanh đây.Nhớ tới lần trước khi cùng nàng so chiêu, võ công của nàng hắn chưa từng nhìn thấy, trong lòng buồn bực, không phải nàng và chủ tử đều thuộcphái Thần Phong ư, vì sao chiêu số của nàng cùng chủ tử hoàn toàn khác nhau? Nhưng mà phương thức tấn công xảo quyệt hơn cả sát thủ của Tiêu Dao sơn trang, ngày khác hắn phải thỉnh giáo tiểu sư muội của chủ tửmới được. Tức Mặc Tuyết Dương hắn chưa bao giờ sơ ý, đối với việc có thể nâng cao năng lực của thủ hạ, không chỉ có hắn, ngay cả những trợ thủđắc lực khác của chủ tử cũng sẽ rất vui khi được gặp mặt.

Thật ra căn bản Dạ Nguyệt Ly chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Mộ DungTiểu Tiểu ra tay, ở trong cốc tám năm, cuộc sống của bọn êm ái yênổn, Mộ Dung Tiểu Tiểu không ra khỏi cốc càng không có cơ hội động thủ.Muốn so với Mục Trạch Dương ư, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa muốn lãnh đủ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu biết Tức Mặc Tuyết Dương đang tán thưởng thân thủ của nàng, nhìn trời không nói gì, dù sao đây cũng chỉ là huấn luyện cơ bảnnhất của sát thủ khi chiến đấu ở kiếp trước thôi. Không cần dùng nhiềuchiêu thức, một chiêu có thể lấy đi tính mạng đó mới là bản lãnh thậtsự, tuy rằng đa phần nàng đều dùng súng. Mà võ thuật Trung Quốc, Judo,triệt quyền đạo, Thái Quyền vân vân, các nàng làm sát thủ có cái nàokhông biết.

Hắc y nhân đã đứng lại ở bên tường viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ này, thầm nghĩ, tốt lắm, ít nhất có gần bốn mươi người tới, cũng dứt khoát không ẩn nấp thân hình, người người đứngthẳng tắp ở trong viện.

Một nam tử áo đen đứng đầu nhìntrạch viện yên tĩnh, nhíu mày, nâng tay ngăn cản đoàn người phía sautiếp tục đi phía trước. Dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), đúng là thời cơ tốt cho bọn họ hành động, nhưng xung quanh yên tĩnh đến kì quáikhiến hắn không dám khinh thường, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện?Không đúng, người của bọn họ canh giữ ở bên ngoài không thấy động tĩnhgì, mà người bọn họ mang đến cũng đủ đối phó với đối phương .

Để an toàn hơn, nam tử áo đen đứng đầu ngoảnh mặt về phía sau, một nam tửche mặt khác cung kính cúi đầu xin chỉ thị, chỉ thấy nam tử kia dángngười thấp bé, khom lưng, một đôi mắt nhỏ vô cùng lạnh lẽo, nhìn quatình huống chung quanh, nâng tay kéo miếng vải đen trên mặt xuống, cảkhuôn mặt nhìn qua cực kì quái dị, hiện lên bộ mặt chỉ có da bọc xương,xương gò má nhô cao, lộ ra đôi môi lại là màu đen! Hơn nữa còn là màu đỏ thâm đen!

"Hắc Báo, bổn tọa cho mời ngươi đến đây, ngươi còn có gì phải lo lắng ?" Giọng nói âm u vang lên trong đêm.

Hắc Báo thở cũng không dám thở mạnh, trong môn ngoại trừ Môn chủ, bọn họthường xuyên tiếp xúc nhiều nhất với đại hộ pháp, nhiệm vụ được phân phó xuống hơn phân nửa là do đại hộ pháp sắp xếp. Tuy rằng Môn chủ khiếncho người ta sợ hãi, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có việcgì. Mà đại hộ pháp lại càng khiến cho bọn họ sợ hãi, không chỉ có khôngthua kém trừng phạt thủ đoạn của Môn chủ, toàn thân hắn mang hơi thở âm tà, ở bên cạnh hắn thường phải cực kỳ đè nén, mà Hắc Báo hắn lúc này có cảm giác như vậy.

"Dạ, xin nghe theo sắp xếp của đại hộ pháp." Hắc Báo không dám nhìn thẳng đại hộ pháp, luôn luôn cúi đầu.

Trì Hàm Yên ở bên cạnh trong lòng thầm mắng, lão già chết tiệt này thật sựlà ghê tởm. Bình thường nàng thích nhất đồ đẹp, bây giờ nhìn đến gươngmặt này nàng muốn nôn luôn. Nhưng lại thông minh không lộ nửa điểm chánghét, Trì Hàm Yên nàng cũng sợ hãi lão già này.

"Yên tâm đi." Hắn còn dẫn theo những thứ rất tốt.

Nhưng vào lúc này, tiếng kêu rên truyền đến từ phía sau, hai mắt của đại hộpháp Trần Anh híp lại thành một đường nhỏ, ra lệnh cho mọi người, "Lên!" Tiêu Dao trang chủ lại ra tay sớm hơn hắn, xem ra không phải kẻ khôngcó thực lực .

Lúc này Dạ Nguyệt Ly đã phân phó một nhóm người hành động, bản thân mang theo Toái Nguyệt xuất hiện ở trong viện,

"Đại hộ pháp, có qua có lại mới toại lòng nhau." Muốn động đến người của hắn, hắn sẽ làm cho bọn họ có đến mà không có về!

Tiêu Dao sơn trang của hắn không phải nơi có người muốn chọc vào mà an toàn đi ra.