Tung Hoành Cổ Đại

Chương 184: Cầu hôn



“Kinh Mặc, Trọng Lâu, ra đây nào!” Anh ta dừng xe ngựa ở ngoài sân nhỏ rồi lao vào bên trong gọi to một tiếng.

“Cha nuôi, người về rồi?” Hai bóng nhỏ giống như cơn lốc từ trong nhà lao ra, vây quanh anh ta vui vẻ hô lên.

“Về rồi!” Mỗi tay Chung Phục Viễn ôm lấy một bé, thơm mỗi bé một cái nói: “Ở nhà có ngoan không nào?”

“Ngoan ạ!” Kinh Mặc chỉ vào Trọng Lâu nói: “Nhưng đệ đệ không ngoan, khiến cho mẹ tức giận.”

Trọng Lâu hất quai hàm lên: “Không phải đệ đệ, hơn nữa cũng không phải ta khiến cho mẹ tức giận, mẹ chưa từng giận ta.”

“Sao lại không chứ? Hôm qua đệ mang Đầu Than ra ngoài, lăn lộn khiến cả người dính đầy bùn đất, y phục bẩn đến giờ vẫn chưa giặt đâu.” Kinh Mặc trách cứ nói.

Chung Phục Viễn véo tai cậu bé một cái: “Ái chà, như vậy quả thật không ngoan rồi, lăn lộn bùn đất mà không chờ cha nuôi trở về, khi còn bé cha nuôi rất thích chơi bùn đất.”

Kinh Mặc tức giận nói: “Cha nuôi, cha không thể nối giáo cho giặc.”

“Ơ.” Chung Phục Viễn ngạc nhiên nói: “Cô nương nhà ta thật thông minh, còn biết dùng cả thành ngữ, khi cha nuôi bé như con, cũng chỉ biết ăn với ăn mà thôi.”

“Con cũng biết, con cũng biết.” Trọng Lâu khoe khoang nói: “Cha nuôi anh minh thần võ, tiêu sái lỗi lạc, mẹ xinh đẹp hào phóng, mẹ với cha nuôi cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một ổ…”

“Dừng dừng dừng.” Chung Phục Viễn trợn mắt líu lưỡi: “Cái gì mà cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một ổ hả? Ai dạy con?”

“Lý phu tử đó, buổi tối Lý phu tử thường đến dạy bọn con học.”

Chung Phục Viễn giận dữ: “Hắn ta? Hắn ta mới là cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một ổ, có mưu đồ xấu, một tên không có vợ suốt ngày đến nhà một người phụ nữ, ai mà tin là không có mưu đồ xấu chứ? Mẹ con đâu? Đi đâu rồi?” Loading...

“Hôm nay Lý phu tử nói là đau đầu, cho người đến gọi mẹ qua bên đó.” Kinh Mặc nói.

Chung Phục Viễn đặt hai đứa bé sinh đôi xuống: “Các con mau vào trong nhà chờ cha, bảo Mao chủ nhiệm đi ra dỡ xe ngựa xuống, trong túi đều là đồ chơi cho hai con, mỗi thứ đều có hai phần, không được tranh cướp.”

“Con không thèm cướp của đệ đệ đâu.”

“Con không thèm cướp của muội muội đâu.”

Hai bé đồng thanh nói.

Chung Phục Viễn tức đến nổ phổi đi đến nhà Lý phu tử.

Thành Nam Sơn là thành cổ, thật ra trong thành cũng không lớn lắm, nhưng Nam lên Nam Sơn, Bắc đến Lương Sơn, kéo dài trăm dặm, đều thuộc phạm vi quản lý của thành Nam Sơn, vì vậy thôn xóm rải rác, ruộng nương trải dài, từ trên Nam Sơn nhìn xuống, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Lý phu tử ở thôn Thạch Đầu ngoại thành, vì gần cửa thành nên hắn ta luôn cho rằng mình là người trong thành.

Hắn ta đỗ tú tài vào Gia Bình năm hai, cũng có chút tài giỏi, hơn nữa còn có dáng vẻ thư sinh bảo thủ.

Sau khi gặp Ôn Yến liền thích cô, nhưng hắn ta cho rằng Ôn Yến chưa lập gia đình đã sinh con, phẩm hạnh không đoan chính, vì vậy mặc dù thích cô nhưng lại chưa từng cho người đến nhà cầu hôn.

Mãi sau này, danh tiếng của Ôn Yến ngày càng lan rộng, thành Nam Sơn không ai không biết đến Ôn đại phu, hắn ta mới dần dần vứt bỏ những suy nghĩ này, có ý muốn cưới Ôn Yến làm vợ.

Mấy tháng gần đầy, suy nghĩ này càng ngày càng sâu nặng.

Đương nhiên, suy cho cùng thì Lý phu tử hắn ta cũng là học giả nổi tiếng gần đây, không phải người phụ nữ nào cũng có thể xứng đôi với hắn ta, vì vậy hắn ta có ý định kiểm tra tài năng học vấn của Ôn Yến trước.

Đúng lúc hôm nay cơ thể hơi khó chịu, bèn cho thư đồng đến mời Ôn Yến, thứ nhất là để khám chữa bệnh, thứ hai cũng là để quan sát kiểm tra Ôn Yến một chút.

“Không sao, chỉ nhiễm một chút phong hàn mà thôi, cộng thêm ngày xuân thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, thời tiết ẩm ướt lại ăn một số đồ ăn cay nóng dẫn đến hư hỏa bốc lên, ta kê hai thang thuốc, phu tử ăn uống thanh đạm một chút, uống thuốc hai ngày thì sẽ không sao.”

Ôn Yến nói xong liền ngồi cạnh bàn viết đơn thuốc.

“Được, cảm ơn Ôn đại phu!” Lý phu tử kéo ghế sang một chút gần Ôn Yến hơn, nhìn Ôn Yến viết chữ lên trên đơn thuốc: “Đúng rồi, vẫn luôn muốn hỏi Ôn đại phu, Kinh Mặc và Trọng Lâu là do cô đặt tên sao?”

Ôn Yến gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có ẩn ý gì không?” Lý phu tử hỏi.

Đúng lúc Ôn Yến viết xong, đặt bút xuống cười nói: “Không có ẩn ý gì, chỉ là lười nghĩ, nên lấy luôn tên dược liệu đặt tên cho hai con mà thôi.”

“Ồ? Kinh Mặc và Trọng Lâu là tên dược liệu sao?” Lý phu tử không khỏi cảm thấy bất ngờ, vốn cho rằng hai tên này nhã nhặn như vậy, nhất định bên trong sẽ có hàm nghĩa gì đó.

Hắn ta cảm thấy hơi thất vọng, nhưng dừng một chút lại hỏi tiếp: “Ôn đại phu thích vẽ tranh không?”

“Không thích lắm.”

“Làm thơ thì sao?”

“Không am hiểu.”

“Cầm kỳ thi họa, có tinh thông thứ nào không?” Hắn ta không cam tâm, người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại không biết gì sao?

Làm phu nhân của Lý phu tử hắn ta, cũng không thể không biết thứ gì cả.

Ôn Yến nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cầm kỳ thi họa đều hiểu sơ sơ, nhưng không có sở trường cũng không thông thạo thứ gì cả, có lẽ thứ duy nhất ta thông thạo là y thuật.”

“Con gái cũng không thể không hiểu biết về cầm kỳ thi họa chứ, hiểu rõ y thuật thì có tác dụng gì đâu? Dù sao con gái cũng phải lập gia đình, sau khi lấy chồng rồi cũng không thể xuất đầu lộ diện, sau này ra ngoài giao tiếp xã giao, cũng phải hiểu biết một hai chứ?”

“Ừ, đúng vậy, quả thật là như vậy.” Ôn Yến cũng không có hứng thú với mấy điều này, tùy tiện đáp lại hai câu rồi nói với thư đồng: “Ngươi đi cùng ta về lấy thuốc.”

“Vâng!” Thư đồng đáp.

Lý phu tử thấy Ôn Yến cầm hòm thuốc muốn đi, không nhịn được đứng lên: “Ôn đại phu đừng đi vội, tiểu sinh còn có lời muốn nói với cô.”

Ôn Yến mỉm cười: “Là chuyện quan trọng sao? Nếu như không phải chuyện quan trọng, ta phải quay về nấu cơm cho Kinh Mặc và Trọng Lâu rồi.”

Sao Ôn Yến có thể không hiểu rõ ý đồ trong lòng Lý phu tử chứ? Mấy tháng nay còn đặc biệt rõ ràng, cô cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Nhìn vẻ mặt bây giờ của hắn ta, hình như là muốn nói ra.

Ôn Yến vô cùng không muốn phải đối phó với cục diện như vậy.

Nét mặt Lý phu tử có chút nghiêm túc: “Chắc chắn là chuyện quan trọng, ít nhất, tiểu sinh cho rằng đây là chuyện quan trọng nhất đối với Ôn đại phu.”

Ôn Yến đùn đẩy nói: “Nếu như có liên quan đến ta, vậy chuyện này cũng không có gì quan trọng lắm, dù sao đối với ta mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là con trai con gái ta vẫn chưa ăn cơm.”

Nói xong, cô không cho hắn ta bất cứ cơ hội nào, đeo hòm thuốc đi ra ngoài.

“Ôn đại phu vẫn chưa lấy tiền khám bệnh.” Lý phu tử giật mình sửng sốt, bỗng nhiên hô lên.

“Khám bệnh từ thiện!” Ôn Yến cũng không quay đầu lại nói.

Lý phu tử bước nhanh đuổi theo ra ngoài, ngăn Ôn Yến lại, giọng điệu không vui hỏi tới: “Ôn đại phu, cô như vậy là có ý gì?”

“Hả?” Ôn Yến không hiểu vì sao hắn ta lại tức giận, chẳng lẽ là cầu ái không được nên thẹn quá hóa giận sao?

Khuôn mặt Lý phu tử mang theo hờn giận: “Khám bệnh từ thiện? Theo như tiểu sinh biết, mỗi tháng Ôn đại phu đều tổ chức khám bệnh từ thiện, đối tượng đều là dân chúng nghèo khổ không có tiền chữa bệnh, Ôn đại phu không thu tiền khám bệnh của ta, là coi thường tiểu sinh sao?”

“Ta không có ý này.” Ôn Yến nhớ ra vị Lý phu tử này rất sĩ diện: “Chỉ là cảm thấy, phu tử luôn dạy Trọng Lâu và Kinh Mặc học chữ mà không nhận bạc, muốn báo đáp phu tử một chút, không có ý gì khác.”

“Vậy cô cũng không thể nói là khám bệnh từ thiện.” Giọng điệu Lý phu tử dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn mang theo trách móc: “Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, khiến thanh danh của ta bị bêu xấu, người bên ngoài sẽ nhìn ta thế nào? Ngay cả đại phu cũng coi thường, chẳng phải ta uổng công đọc sách rồi sao?”

Ôn Yến uể oải nói: “Lý phu tử, tiền khám bệnh là mười đồng, tiền thuốc tính riêng.”

Lý phu tử lấy một xâu tiền từ trong túi ra, để vào trong tay Ôn Yến: “Tiền thừa cho Trọng Lâu và Kinh Mặc mua đồ ăn ngon một chút, hai đứa bé này nhìn rất đáng yêu, cũng không phải tiểu sinh lắm lời, nhưng mà cảm thấy trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi, cô nên tìm cha dượng cho bọn họ rồi.”

“Quả phụ?” Ôn Yến lập tức dở khóc dở cười: “Ai nói với ngươi ta là quả phụ?”

Lý phu tử nói đầy chính nghĩa: “Ta biết cô không phải là quả phụ, nhưng chẳng lẽ cô muốn cho mọi người biết cô chưa lập gia đình đã sinh con sao? Như vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của người con gái thế nào, cô biết không? Vì vậy, cô nói với người ta cô là quả phụ, sau này cô gả đến, cũng sẽ không làm tổn hại thanh danh của ta.”