Tung Hoành Cổ Đại

Chương 185: Chàng khỏe không



Chưa lập gia đình đã sinh con?

Ôi, Ôn Yến cảm thấy bó tay toàn tập, nói chuyện với mọt sách cũng cần phải có đủ kiên nhẫn, nếu không sẽ rất dễ bị tức chết.

“Lý phu tử, cám ơn ngươi quan tâm, nhưng ta cảm thấy một mình ta dẫn theo con sống rất tốt, chưa hề nghĩ đến việc thành thân.”

Lý phu tử nhìn cô chằm chằm: “Cô không cần cảm thấy ngại ngùng, tiểu sinh cũng không ghét bỏ cô, chỉ là nhắc cô hãy quý trọng thanh danh của mình mà thôi.”

“Không phải là tôi ngại ngùng…” Ôn Yến hít sâu một hơi: “Được rồi, phu tử, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà thật sự ta chưa từng nghĩ muốn tìm.”

Lý phu tử nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị giảng giải đạo lý khiến Ôn Yến rất đau đầu, cô bèn vội vàng nói: “Ta phải đi thật rồi, hai tiểu quỷ kia đói muốn chết rồi.”

Lý phu tử cất cao giọng: “Ôn đại phu, trước tiên cô hãy nói cho rõ ràng.”

“Ta đã nói rất rõ ràng rồi, ta không muốn gả đi.” Ôn Yến cảm thấy sắp phát điên: “Phu tử để ý đến ta, ta rất vui, nhưng mà ta thật sự không muốn gả đi, ngươi nghe rõ chưa?”

Sắc mặt Lý phu tử dịu dàng: “Ta biết trong lòng cô nghĩ gì, cô cảm thấy bản thân không xứng với ta, phải không? Nhưng thế thì sao chứ, thật sự cô không cần lo lắng đâu, mặc dù cô không biết chút gì về cầm kỳ thi họa, không hiểu đạo nghĩa quan trọng, cũng không biết cách ăn mặc, nhưng mà bộ dạng vẫn rất đoan chính, chỉ cần cô chú ý hơn trong lời nói và hành động của mình, ta vẫn rất tình nguyện cưới cô làm phu nhân của ta.”

Giọng nói kỳ quái của Chung Phục Viễn vang lên: “Lý phu tử, ngươi bị điếc à? Người ta chưa từng nói không xứng với ngươi, là người ta ghét bỏ ngươi không xứng với cô ấy, hiểu không?” Loading...

“Lão Trư!” Ôn Yến giận tái mặt, Lý phu tử này là một người cứng nhắc, lại cực kỳ sĩ diện, nói hắn ta như vậy, chẳng phải hắn ta lại càng dây dưa không dứt sao?

Sắc mặt Lý phu tử lập tức chuyển sang màu gan heo, nhìn chằm chằm vào Chung Phục Viễn: “Ngươi nói ta không xứng với cô ấy? Dựa vào cái gì mà ngươi nói như vậy? Ta vẫn luôn nghi ngờ là ngươi có ý đồ với Ôn đại phu, còn nói là đường ca gì chứ, đường ca sao lại không cùng họ với cô ấy? Còn nữa, vì sao Trọng Lâu và Kinh Mặc luôn gọi ngươi là cha nuôi?”

Chung Phục Viễn đến gần ôm lấy bả vai Ôn Yến, kiêu ngạo nói: “Không sai, Ôn Yến là người phụ nữ của ta, ngươi ít có ý đồ với cô ấy thôi.”

“Được rồi, Lão Trư.” Ôn Yến gạt tay anh ta ra: “Chúng ta về đi.”

Lý phu tử thất vọng nhìn Ôn Yến, lắc đầu nói: “Ôn đại phu, cô thật khiến ta quá thất vọng, vốn cho rằng cô có đủ tư cách làm phu nhân của ta, không ngờ cô lại là người phụ nữ dâm đãng như vậy, ta thật sự nhìn lầm cô rồi.”

Ôn Yến thật sự dở khóc dở cười, được rồi, cô là người phụ nữ quá quắt như vậy? Cô cũng lười nói thêm gì khác, ít nhất sau này hắn ta sẽ không dây dưa nữa.

Chung Phục Viễn kéo cô đi, vừa đi vừa trách móc: “Sau này cô không được trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài nữa, nhất là những thư sinh bảo thủ thế này, cả người đều là mùi chua mùi thối, thấy từ xa đã muốn tránh đi rồi.”

Ôn Yến trừng mắt: “Được rồi, đừng nói nữa, ngươi đến bao lâu rồi?”

“Đúng lúc nghe được đối thoại của các cô.” Chung Phục Viễn hừ một tiếng: “Không phải ta nói xấu hắn ta đâu, là hắn ta không ước chừng được phân lượng của mình, lại còn nói cô là quả phụ, nói cô chưa lập gia đình đã sinh con, là hắn ta coi thường cô trước, tại sao ta phải hòa nhã với hắn ta chứ? Mỉa mai hắn ta vài câu, sau này hắn ta cũng không dám quấy rầy cô nữa.”

“Sao lại quay về sớm vậy?” Ôn Yến đổi đề tài, không muốn nói chuyện xấu hổ kia nữa.

Mấy năm sống một mình với con thế này, cô cảm thấy tâm hồn của mình đã trở nên già cỗi rồi, biến thành một bác gái sẽ không có ai ái mộ.

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Chung Phục Viễn có chút uể oải: “Không quay về thì ở lại kinh thành làm gì chứ?”

“Ừ, có chuyện gì mới mẻ muốn nói cho ta không?” Ôn Yến cúi đầu bước đi, giọng nói không cao không thấp, vô cùng bình tĩnh.

Chung Phục Viễn liếc cô một cái: “Có, rất nhiều chuyện, cô muốn nghe về ai?”

“Ai cũng được, nói một chút là được rồi.” Ôn Yến thản nhiên nói.

Chung Phục Viễn giơ ngón tay lên tính toán: “Gia Cát Minh vẫn còn độc thân, nhưng y quán đã mở rộng rồi, bây giờ đang tuyển thêm đại phu. Con nuôi An Nhiên của cô có thêm một muội muội, vừa đầy tháng, bé gái mềm mềm trắng nõn, đáng tiếc lại giống cha nó. Thiên Sơn và Lãnh Ninh sắp thành thân rồi, nhưng mà trước khi ta quay về, bọn họ vì chuyện sau khi thành thân sinh mấy đứa con mà cãi nhau. Còn nữa, thế mà vợ chồng Tĩnh Quốc Hầu có con khi tuổi già, nói cách khác, cô có thêm một đệ đệ, thật hay quá đi, đệ đệ này còn nhỏ hơn hai đứa con của cô.”

Ôn Yến giật mình trừng to mắt: “Không phải chứ? Còn sinh được sao?”

“Bất ngờ đúng không? Nghe nói Gia Cát Minh chăm sóc thân thể cho họ, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, nhưng mà rất nhiều người đều cho rằng, là vương phi Dương Bạch Lan ở trên trời linh thiêng phù hộ.”

“Chắc vợ chồng Tĩnh Quốc Hầu vui vẻ lắm?” Ôn Yến cười nói.

“Vui chứ, sao có thể không vui? Nhưng mà, bọn họ cũng hỏi con gái Ôn Yến của bọn họ đi đâu rồi.” Chung Phục Viễn nói rồi nhìn cô.

Ôn Yến miễn cưỡng cười một tiếng: “Thật ra trong lòng bọn họ hiểu rõ tôi không phải là Dương Bạch Lan?”

“Ai biết được? Dù sao cô từng nói với bọn họ, cô chính là Dương Bạch Lan, mọi người đều thà rằng tin tưởng những tin tức tốt.”

Ôn Yến lặng lẽ gật đầu, đúng vậy, đều nguyện lý tin tưởng những tin tức tốt.

Chung Phục Viễn vẫn luôn chờ cô hỏi về Tống Vĩnh Kỳ, nhưng cô vẫn luôn không lên tiếng, anh ta thật sự kìm nén khó chịu lắm rồi, anh ta nghiêng người liếc Ôn Yến một cái: “Cô không hỏi chuyện của hoàng đế sao?”

Ôn Yến ôm hòm thuốc: “Ngươi muốn nói thì sẽ nói, không cần ta phải hỏi ngươi.”

“Đủ kiêu ngạo, ta thích.” Chung Phục Viễn cười: “Có lẽ là vẫn như trước đây, anh ta không có gì không tốt, dân chúng ngày càng hài lòng với anh ta, cô ở trong dân gian chắc cũng cảm nhận được, còn sinh hoạt cá nhân, đàn ông mà, nhất là đàn ông cổ đại, đều luôn có tam thê tứ thiếp, anh ta có rất nhiều phi tử, nghe nói, chuẩn bị liên hôn với Nam Chiếu, chỉ là, vị trí trung cung vẫn luôn trống.”

“Ừm!” Ôn Yến không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như trước.

Chung Phục Viễn hỏi cô: “Cô không khó chịu sao? Anh ta cưới nhiều phụ nữ vào trong hậu cung như vậy, trong lòng cô không ghen tị sao?”

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Chinh Phục Viễn: “Ngươi cảm thấy ta có tức cách ghen tỵ sao? Ngươi đừng quên, là tự ta lựa chọn rời đi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chàng sẽ thủ thân như ngọc vì ta sao?”

Chung Phục Viễn khẽ thời dài: “Thật ra cũng không trách anh ta được, thời điểm anh ta đăng cơ, không có mấy người tin phục anh ta, bao nhiêu người đang chờ để bới móc sai lầm của anh ta, anh ta phải luôn chuyên cần chính sự, phải luôn lôi kéo đại thần, làm vững chắc đế vị của mình, nhắc đến việc lôi kéo quan viên tiền triều, biện pháp tốt nhất chính là cưới con gái của bọn họ, cho dù cả đời này anh ta cũng không nhớ rõ tên họ của những người phụ nữ đó là gì.”

Trong lòng Chung Phục Viễn cũng có chút khó chịu, lần này hồi kinh, anh ta cũng vào cung gặp Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ ăn một bữa cơm với anh ta, trong bữa tiệc có một vị quý phi đến, Tống Vĩnh Kỳ lại gọi sai tên nàng ta, khiến cho nàng ta vô cùng lúng túng.

Bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn chỉ có một người.

Nhưng người phụ nữ kia, có lẽ mãi mãi không quay về bên cạnh anh ta?

“Chàng vẫn không có con nối dõi sao?” Ôn Yến khẽ hỏi.

“Không có.” Chung Phục Viễn trả lời rất kiên quyết: “Nghe nói, hắn định lập An Nhiên làm thái thử.”

“Hả?” Ôn Yến khẽ giật mình: “Nghe ý của ngươi, chàng không có ý định có con của mình sao?”

“Hắn từng có con, hắn nói, nhưng không thể bảo vệ được con.” Chung Phục Viễn khẽ lắc đầu: “Năm đó sư phụ cô từng nói với anh ta, con của các ngươi đã không còn, nói cô cũng quên anh ta rồi, đồng thời còn khiến anh ta nhớ kỹ, kiếp sau các ngươi lại nối tiếp duyên phận, nghe những lời này, có lẽ trái tim của anh ta cũng chết rồi.”

Sóng nhiệt bỗng nhiên xông lên hốc mắt, phảng phất có thể mơ hồ nhìn thấy thiếu niên hào hoa phong nhã, chỉ tiếc là, tất cả đều đã thay đổi.