Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 17: Mỗi một giọt máu trong người em đều là của tôi.



“Bốp”

“Bịch”

Gã đại ca còn chưa dứt câu đã bị những âm thanh phía sau làm giật mình. Vừa quay đầu lại, một cú đấm trời giáng nện xuống sống mũi khiến gã không thể không lùi ra sau, bụm mặt.

Hai người đàn ông mặc vest đen tiến tới, một người lạnh mặt đứng chắn ngay trước An Ngọc, một người vội vã cởi áo khoác ra trùm lên người cô, nhìn cô bằng cặp mắt lo lắng.

An Ngọc đã bị cơn đau làm choáng váng, phải chớp mắt một lúc mới nhìn rõ được những gì xảy ra xung quanh.

Hai người vệ sĩ mà Hữu Dương để lại cho cô đã xuất hiện, một người đứng kề sát bảo vệ cô, một người thì lấy một chọi năm với đám phía trước, ấy thế nhưng số lượng chênh lệch vẫn không áp đảo được vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp nhiều năm.

Nhận thấy không thể dùng số đông để tham chiến, tên đại ca nhân lúc hỗn loạn mà lẻn đi, chạy mất từ lúc nào không hay. Những tên đàn em sau khi bị đánh ngã túi bụi cũng lồm cồm nửa ôm nửa đỡ lấy nhau bỏ chạy. Thật ra cậu vệ sĩ vẫn có thể đuổi theo, nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này không phải là xử lý bọn chúng.

An Ngọc đã được người vệ sĩ còn lại đỡ dậy, cô vừa xua tay trước những lời hỏi thăm của hai người vừa mặc lại áo khoác, kéo kín người một cách cẩn thận. Sau đó cô nhận lấy khăn tay từ người vệ sĩ nọ, nhăn mặt lau mũi. Không biết mũi cô có bị làm sao không nữa, cứ đụng vào là đau, máu còn không ngừng chảy. Cô đành dùng chiếc khăn kia che lấy mũi, chậm rãi bước đi nhờ người vệ sĩ nọ dìu lấy.

Hữu Dương đã giải quyết xong công việc và về nhà từ sớm, anh đang ngồi vắt chân ở phòng khách đọc báo, kiên nhẫn chờ cô đi mua sắm về. Vậy mà không ngờ đón chờ anh chính là bộ dạng tơi tả của cô. Hữu Dương phải mất gần một phút để xác nhận bản thân không hề nhìn nhầm.

Tính ra anh chỉ mới không nhìn thấy cô hơn một tiếng thôi, nhưng kí ức trước và sau hình như chênh lệch quá nhiều thì phải. Hữu Dương ném tờ báo qua một bên, chậm rãi tiến về phía cô. An Ngọc vẫn đang dùng khăn tay bịt mũi đứng im giữa nhà chờ anh lại gần, hai người vệ sĩ đã lùi ra phía sau, ngoan ngoãn đứng chắp tay, đầu hơi cúi như đang chờ phạt.

Hữu Dương nhíu mày kéo tay cô xuống, khuôn mặt không còn bị khăn tay che khuất khiến anh nhìn rõ một bên má cô sưng đỏ, khóe môi rỉ máu, mà mũi thì có một dòng máu đặc chảy ra. Đặc biệt, lòng trắng phía bên mắt nơi bị đánh còn có hiện tượng xuất huyết. Mà ở trên chiếc cổ trắng ngần của cô, vết bầm tím hình bàn tay thật sự trông quá rõ ràng.

Hữu Dương nhìn một lúc vẫn không lên tiếng, sau đó lại đưa mắt hướng tới chiếc áo khoác vest bản to dành cho nam đang quấn chặt trên người cô, lại nhìn cậu vệ sĩ phía sau chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng trên người, không hiểu sao lại bật cười.

- Vụ gì đây? - Anh nâng cằm cô lên\, nhìn vào mắt cô với ánh nhìn sắc lạnh. - Sao tự nhiên em lại mặc áo của hắn? Lạnh à?

An Ngọc mím môi không đáp, mà Hữu Dương cũng chẳng quan tâm tới câu trả lời của cô, anh ra lệnh bằng chất giọng không cảm xúc.



- Cởi!

An Ngọc hơi nhíu mày, chần chừ một lúc vẫn đưa tay lên tháo cúc áo ra, nhưng còn chưa kịp kéo xuống, Hữu Dương đã lập tức giữ lấy tay cô, kéo áo lại, đôi mắt mở to như không thể tin nổi. Bởi vì đứng ở khoảng cách gần nên lúc cô vừa cởi hết cúc áo ra, anh đã nhìn thấy rất rõ ở đằng trong, chiếc áo của cô không còn chỉnh tề nữa.

Hữu Dương đánh mắt ra nhìn hai người phía sau, áp suất trên người giảm xuống, đôi mắt chứa đầy sát khí khiến hai cậu vệ sĩ cùng lúc run rẩy.

- Nói\, chuyện này là sao?

- Thưa Giám đốc...

- Không liên quan tới bọn họ. - An Ngọc vội vàng lên tiếng\, cô níu lấy cổ tay áo anh\, dù đã gồng hết sức nhưng vẫn không giấu được sự căng thẳng của mình\, bàn tay cũng theo đó run nhè nhẹ. Hữu Dương nhìn cô\, cười lạnh. - Tôi chưa hỏi em.

Nói xong, anh lại nhìn hai người kia.

- Đừng để tôi phải hỏi lần thứ hai.

Vậy là một trong hai người lí nhí kể lại sự việc, từ lúc họ để lạc mất cô, tới lúc họ thấy cô bị kéo vào trong ngõ, cả lúc cô bị người ta làm nhục. Không phải họ thật thà, cũng không phải họ không sợ chết khi mà khai báo mọi thứ tuốt tuồn tuột như vậy, chẳng qua là vì với khả năng của Hữu Dương, tìm hiểu thực hư chuyện này chỉ là một cái phất tay mà thôi. Cho nên chẳng thà họ chủ động nhận sai trước, chủ động nói rõ tình hình thì may ra hình phạt còn nhẹ, nếu để anh biết họ còn giấu giếm và bao biện, chắc chắn họ sẽ không sống nổi trong cái nghề này nữa, cũng không sống nổi ở đất nước này nữa.

Sau khi nghe báo cáo xong, Hữu Dương trầm ngâm một lúc rồi mới nói.

- Tự đi nhận phạt đi.

Như được đặc xá, cả hai người vội vã cúi gập người rồi lập tức rời đi. Đối với họ, bây giờ thà bị đánh còn hơn là đứng đó chịu đựng ánh mắt của Hữu Dương, cái áp lực như muốn đè nát người đối diện của anh khiến họ dường như không thể thở nổi.

Bây giờ thì tới lượt cô rồi đây. An Ngọc thầm nghĩ, cũng chuẩn bị tinh thần chờ anh trách mắng. Vậy mà không ngờ anh lại nâng cằm cô lên, cúi xuống liếm vào vết thương trên khóe môi cô.



An Ngọc trợn tròn mắt, lập tức đẩy mạnh anh ra xa, một tay giữ lấy áo khoác để tránh  việc nó bị tuột xuống, một tay che lấy miệng, nhìn anh như không thể tin nổi.

Anh ta làm gì vậy? Tự nhiên anh ta làm cái trò gì vậy? Anh ta bị điên rồi sao? Anh ta không nhớ hai người bọn họ là mối quan hệ gì sao?

- Anh... - An Ngọc lắp bắp\, nhưng khuôn mặt Hữu Dương vẫn rất dửng dưng. Anh nhìn phản ứng của cô\, khẽ cười\, nhưng nụ cười ấy lại chẳng hề chạm tới đáy mắt. - Em không nhớ trước lúc rời đi\, tôi đã dặn em gì sao?

- Tôi nói\, tôi không muốn thấy em bị thương. Lúc nói câu đó tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy\, nhưng xem ra em không xem lời nói của tôi ra gì rồi nhỉ?

Hữu Dương bước tới một bước bắt lấy tay cô rồi kéo cô lại gần, tay còn lại vòng qua ôm siết lấy eo cô.

- Em phải nhận thức thật rõ một chuyện rằng tôi đã mua em rồi đấy. Mỗi một giọt máu trong người em đều là của tôi\, chỉ một mình tôi được phép sử dụng. Vậy mà em nói xem hôm nay em lãng phí bao nhiêu rồi? Giờ tôi mới chỉ lấy lại một chút mà em dám đẩy tôi ra à?

An Ngọc đờ người, ngay lập tức tỉnh ngộ.

Đúng vậy! Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Rõ ràng biết đối với anh, cô chỉ là một công cụ, vậy mà cô lại nghĩ anh có ý đồ với cô. Rõ ràng người đàn ông này đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng anh không hề có hứng thú với cơ thể của cô, đơn giản là vì đối với anh, cô chỉ là một bịch máu di động, một nguồn “thức ăn” dự trữ không hơn không kém.

Cho nên, làm gì có ai bị điên đến mức lại có tình cảm hay ý đồ gì với một bịch máu được chứ?

Nghĩ đến đây, cảm giác căng thẳng của cô cũng giảm đi phần nào, cơ thể cũng dần thả lỏng. Cô nhìn anh ra chiều áy náy, cố gắng nghĩ ra một cái cớ thích hợp nhất để không làm anh nổi giận thêm. Dẫu sao thì bây giờ trông anh đã đủ đáng sợ lắm rồi, cô không nên lấy cứng chọi cứng mà đổ thêm dầu vào lửa nữa, chỉ tổ thiệt thân.

- Xin lỗi\, tôi... vì mới trải qua một số chuyện đáng sợ nên... tâm lý của tôi có hơi nhạy cảm...

Hữu Dương nheo mắt nhìn cô, nhưng sau đó cũng không buồn phân tích lời nói của cô là thật hay không nữa. Anh buông cô ra, sau đó cúi người xuống ôm lấy đầu gối cô nâng lên, vẫn là tư thể ôm giống như ôm một đứa trẻ ấy, anh dùng một tay bế cô lên tầng, vừa đi vừa nói.

- Hiếu\, gọi Dũng tới đây\, đưa tới phòng của Ngọc.

- Vâng\, thưa Giám đốc.