Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 63: Đứa trẻ



“Dạo này có khỏekhông?” Giọng nói của Dư Chân truyền đến từ máy tính, cuộc họp củaGiang Lâm kết thúc anh liền giữ cô lại, không thể nào liên lạc với cô,không biết cô thế nào, rất lo lắng.

“Khá tốt.” Hinh Ýnhìn vào khuôn mặt của Dư Chân trên màn hình tinh thể lỏng, nhàn nhạtmở miệng, nhưng thật ra cũng rất mệt mỏi, bên Giang Lâm tích lại mộtđống công việc cần cô xử lý, mỗi lúc trời tối bọn họ lại hẹn thờigian ở trong thư phòng làm việc. Tuy Hà Thư Mẫn cùng Dư Chân thật sựlà trợ thủ đắc lực nhưng có một số việc phải do chính tay mình xửlý mới được.

“Không cần quá lo lắngcho chuyện bên này, anh cùng Thư Mẫn sẽ xử lý tốt.” Anh nhìn đôi mắthơi quầng thâm của cô, chỉ cảm thấy đau lòng.

“Tôi đương nhiên là tintưởng vào năng lực của hai người.” Cô nhàn nhạt cười, khóe mắt liếcnhìn vào hộp quà nho nhỏ đặt ở một góc bàn sách, đôi mắt dịu dàngdường như hàm chứa một chút nước ươn ướt.

Chiếc hộp màu đen chỉbằng bàn tay nhưng lại được bao gói cực kỳ tinh sảo, chiếc hộp lụamàu đen kia tản ra một vẻ mị hoặc sáng bóng. Lúc cô đi dạo cùngHiểu Văn trên đường số 15 đã thấy được chiếc cài áo bạch kim hiệuCatier số lượng có hạn của quý này, chỉ cần nhìn qua lần đầu đãyêu mến đến chết nên cô không nghĩ ngợi gì mà mua ngay.

Thật ra kiểu dáng củachếc cài tay áo này rất đơn giản, bạch kim 18k, trên mặt có một hìnhtròn lồi lên, chính giữa gắn một viên mã não màu đen, chung quanhđính những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn sáng chói sẽ chói mắtlạ thường, lại khiến cho người khác vô tình cảm thấy xa hoa.

Dư Chân còn muốn nóigì đó nhưng Hinh Ý lại ngắt lời anh ta, “Tôi còn có chút việc phảixử lý, khi nào rảnh lại trò chuyện.” Tắt webcam đi, trong lòng cũngđã bị người kia chiếm hết, làm gì còn có tâm tư mà nói chuyệnphiếm với người khác nữa. Cầm hộp quả nhỏ trên bàn lên, mỉm cười đivề phía phòng ngủ.

Đêm nay cuộc họp chấmdứt nhanh hơn bình thường, bước chân của cô tiến về phòng ngủ dườngnhư cũng nhẹ nhàng lạ thường, thời gian còn sớm, cô còn có thể cùnganh đọc sách hoặc đánh cờ. Tuy lúc đánh cờ cô luôn thua, thỉnh thoảngcũng may mắn thắng anh hoặc là anh nhường cho cô nhưng mà cô lại rấtyêu thích vẻ nhàn nhạt trên khuôn mặt anh, loại biểu lộ tự tin nhưhết thảy đều nằm trong mưu kế của anh làm cho cô đắm chìm mà say mê.

Nhưng lúc cô vào trongphòng ngủ thì liền cảm thấy không bình thường, ngón tay chậm rãinắm chặt lấy chiếc hộp nhỏ, dùng sức nên trở nên trắng bệch. Phòngngủ mơ hồ truyền đến một vị chua, gay mũi làm cho người ta khó chịu,trong phòng tắm truyền đến tiếng động, cô từng bước một tiến gầnđến phòng tắm, cẩn thận như đang nhảy múa trước mũi đao.

Cửa phòng tắm mở hé,bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, từng tiếng một đâm vào lòng cô,cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng động. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra,dù cho đã sớm biết tình cảnh bên trong sẽ như thế nào nhưng trái timvẫn nhịn không được mà nhói đau.

Vũ Chính mặc quần áoở nhà áp mặt vào bồn rửa tay, một tay ấn lên dạ dày, một tay cốchống lấy bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, cả người đều run rẩy, cốgắng đè nén rồi lại bất lực, dường như muốn nôn ra sạch sẽ nhữngthứ trong dạ dày.

Cô nhìn thấy tấm lưngkhẽ run rẩy của anh, hai tay nắm chặt lấy chiếc hộp. Đều là giả,đều là gạt người! Mỗi ngày những thứ anh ăn được đều một lần rồilại một lần nôn ra. Khó trách mỗi tối sau khi cô xử lý công việc xongtrở về đều thấy anh đã sớm lên giường ngủ, không phải bởi vì anh đãđồng ý với cô sẽ nghỉ ngơi sớm một chút mà là vì cả người đềukhông còn chút sức nào.

Rốt cuộc tất cả đềunôn ra hết, chỉ còn nôn khan, anh nhịn xuống cảm giác ghê tởm khóchịu này, cố sức vặn vòi nước, rửa sạch tất cả nhưng lại không thểrửa được vẻ mệt mỏi cùng suy yếu trên mặt anh. Ngẩng đầu lên nhìnchính mình trong gương, bởi vì không đeo mắt kính nên cái gì cũng đềumơ hồ, ngay cả chính mình cũng không nhìn rõ được. Khóe miệng khẽnhếch lên một nụ cười tự giễu, ánh mắt mờ mịt nhìn không ra cảmxúc gì.

Cô nhìn hình dạng củaanh trong kính, cắn răng, cố gắng để không làm cho mình phát ra tiếngđộng. Bởi vì cô nhìn thấy được ánh mắt đã được bao phủ bởi mộttầng sương mù của anh, một loại đau thương thẳng tắp chạm đến cõilòng cô, làm sao có thể nhẫn tâm vạch trần một chút tự tôn cuốicùng anh đã khổ sở kiên trì giữ lấy chứ?

Anh chậm rãi chống đỡthân thể, chậm rãi điều khiển xe lăn, Hinh Ý cũng lập tức xoay ngườibước ra khỏi phòng ngủ, anh không muốn cô biết thì cô sẽ xem như khôngbiết. Dù cho trong lòng như bị một thanh đao hung hăng chém xuống, côcũng không muốn anh không vui.

Vũ Chính điều khiểnxe lăn đi đến bên giường, đã mệt mỏi không còn sức mà cử động nữa,tay run rẩy, chân run rẩy, cả người đều run rẩy, dạ dày không ngừng corút. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đọng trên khuôn mặt tái nhợtcủa anh, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, làm cho cơn khó chịu xuyên quatoàn thân từ từ lùi đi.

Hinh Ý ở ngoài cửa cốlàm cho mặt mình nặn ra được một nụ cười, gượng ép khẽ động cơmặt, cố gắng thoải mái mở cửa phòng, bước chân đạp trên thảm dàybằng lông dê mềm mại phảng phất như đang bay, không hề chân thật.

“Hôm nay sao lại sớm vậy?”Nghe thấy tiếng động Vũ Chính ngẩng đầu lên, nhìn người đang đi vềphía mình, khuôn mặt quay về vẻ bình thản. Tay đang ôm lấy dạ dàychậm rãi không một tiếng động mà đặt lên đùi.

“Tình hình bên kia rấttốt.” Cô lẳng lặng ngồi trên giường, chỉ nhìn vào khuôn mặt anh, thứcầm trên tay đặt ra sau lưng, đáy lòng dâng lên một nỗi đau đớn bénnhọn không tên, lạnh buốt đến tận sâu trong lòng.

“Vẫn còn sớm, hômtrước đánhh thua anh không phải không cam lòng sao? Đêm nay chúng ta tiếptục.” Anh giữ vững tinh thần nắm lấy tay của cô, cảm giác lạnh buốttruyền đến từ lòng bàn tay làm cho Hinh Ý run lên.

“Nhưng mà bây giờ emrất buồn ngủ, hay là để sáng mai chúng ta đánh đi.” Hốc mắt cô nongnóng nhìn vào ánh mắt của anh, biết rõ anh không nhìn thấy rõ lắmcho nên mới không kiêng nể gì mà lộ ra cõi lòng đau thương của mình,luôn để ý cẩn thận như vậy, ngay cả đau lòng cũng không muốn để choanh biết, nước mắt đã gần tràn ra khỏi hốc mắt, nhưng vẫn cắn răngnhịn xuống.

“Không cần đâu, bây giờđánh một chút đi.” Mỗi lần đều nói như vậy để dụ dỗ anh ngủ. Thậtra thì anh chỉ muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng cô, dù chỉ làmột chút.

“Chẳng lẽ anhkhông biết phụ nữ mang thai rất thích ngủ sao? Mặc kệ, anh nhất địnhphải ngủ cùng em.” Nói xong liền vươn tay ôm lấy anh.

Trong ánh mắt anh hiệnlên một vẻ khác thường, rồi lại nhanh chóng sa sút tinh thần, nhẹnhàng đẩy hai tay đang duỗi tới của cô ra, cắn chặt răng chống đỡ thânthể xoay qua bên kia, tay phải run nhè nhẹ, trong không khí chỉ nghethấy tiếng hít thở dồn dập.

Cô đau lòng giúp anh chỉnhlại tư thế, cẩn thận đỡ anh nằm xuống ngủ, cầm lấy chiếc gối ngỏcuối giường, nhẹ nhàng đặt xuống hai chân của anh. Nắm lấy bàn chânmềm mại lạnh buốt của anh, nhẹ nhàng mát xa, từ từ tiến lên trên,chạm vào những chỗ trên cơ thể đã không còn cảm giác gì, vẫn khôngnhịn được mà ngừng thở.

Chân của anh gầy đếnnỗi chỉ còn xương, dù cho được che phủ dưới lớp quần nhưng vẫn ốmyếu khiến cho lòng cô chua xót, với kiểu nôn như hôm nay của anh thìmỗi ngày thức ăn vào bụng cũng chẳng có mấy phần được hấp thu, còncó tác dụng phụ của những loại thuốc kia, anh làm sao mà không gầychứ?

Nhấc tấm chăn mềm nhẹnhàng đắp lên cho anh mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh, tay của anhvẫn đè chặt lấy dạ dày, nhẹ nhàng mà run rẩy nhưng lại không để lộra chút gì.

Trong bóng tối, cô đểchồng lên bàn tay kia của anh, một vòng rồi lại một vòng mà xoa xoadạ dày cho anh, thân thể căng cứng của anh bắt đầu thả lỏng, từ từtrở nên thư thái hơn, tay không còn chút sức đè lại bàn tay còn đanglượn vòng của cô, nhẹ nói: “Ngủ đi.”

Mà cô chỉ ôm chặt lấyeo của anh, dán vào trước ngực anh, cảm nhận nhịp thở phập phồngthuộc về anh, để cho tiếng tim đập của anh cùng với tiếng sóng biểnngoài kia nhẹ nhàng truyền đến, chiếm cứ lấy toàn bộ thế giới củacô.

Cô khẽ mỉm cười, cóthể nghe thấy tiếng tim đập của anh như vậy, hít lấy hơi thở của anh,đối với cô mà nói cũng đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho côrồi. Thật sự, cô không cần thứ gì cả, hạnh phúc chỉ đơn giản nhưvậy, nhưng vì sao đến giờ cô mới phát hiện ra?

Dưới mảnh trăng mờ, côngửi thấy mùi hương Lavender nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, nhưngkhông phải mùi hương của nước hoa mà là mùi hoa lavender nở tràn đầycảm giác mới lạ, giống như muốn thấm sâu vào từng lỗ chân lông củacô.

Hinh Ý 18 tuổi, trướcmặt là gió thổi mây bay cùng cánh đồng hoa lavender, cỏ lavender nhonhỏ, lẳng lặng e ấp hé mở, từng bụi từng bụi vươn ra xa, màu tímlãng mạn phập phồng trong gió như cuộn sóng, kéo dài mãi, dường như muốnkết hợp thành một đường với chân trời xanh biếc phương xa.

Chàng trai ưu nhãtrắng nõn kia đang lẳng lặng đứng trên gò núi cánh đồng hoa lavender,vẻ mặt ôn tồn, bên miệng còn ẩn chứ nụ cười như có như không, khôngcó thứ gì có thể ảnh hưởng đến vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh. Ánhnắng vàng chói rơi trên khuôn mặt anh, phác thảo nên một góc cạnh đẹpnhất.

Cô từ xa đã nhìn thấyanh, không vẫn không vẫy tay với mình nhưng lại dùng ánh mắt ấm ápgọi cô đến, cô mỉm cười từng bước một đi về phía anh, như đang đi trêncon đường vận mệnh của mình không chút do dự mà chạy về phía anh.

Trong lúc đó chiếc xelửa trên cánh đồng như một mũi tên rời dây cung dùng hết tốc độ nhưmuốn xé rách không gian tiến về phía trước, đường ray truyền đếnnhững tiếng rắc rắc đơn điệu cùng tiếng va chạm chấn động nho nhỏvang vọng cả vùng quê.

Xe lửa từ phía xa laotới mang đến một làn gió làm cho cả cánh đồng hoa tím cuộn sóng,những cánh hoa lavender bay lả tả trong không trung, dường như cả khônggian được bao phủ bởi một làn sương tím.

Cơn gió thổi tung gócáo trắng noãn của anh, anh lớn tiếng gọi cô, Hinh Ý chỉ có thể trơmắt nhìn đoàn xe lửa kia cắt ngang con đường của anh lúc ấy, khôngnghe thấy tiếng anh gọi nữa, cũng không nhìn thấy hình bóng anh đâu.

Đến khi đoàn xe lửa đixa cô mới phát hiện ra đã không còn anh, bầu trời cùng mặt đất lúcnày chỉ còn lại một mảng màu tím, mà vẻ thuần khiết sớm đã theogió cuốn đi mất dạng.

Cô đang tìm kiếm, vẫnmãi tìm kiếm, nhưng mà vẫn không nhìn thấy anh, ở đâu cũng không thấyanh.

Ở đâu cũng không có…

Đột nhiên Hinh Ý cảmthấy như đang tỉnh lại từ trong mộng, thì ra chỉ là một giấc mơ, côtừng ngụm từng ngụm hít thở, trong phòng ngủ yên tĩnh và tối tămchỉ nghe thấy tiếng sóng biển, cô nhẹ thở hổn hển, lúc đang định từtừ bình tĩnh lại, tay sờ sang kế bên, chỉ còn một mảnh ga giườngtrống trơn.

Cô ngồi vụt dậy, quayngười sang nhìn lướt qua chiếc đèn tường mờ mờ trong phòng ngủ, cũngkhông có Vũ Chính. Đôi mắt nhìn về phía ban công bình thường anh hayngồi, cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Khoác thêm một lớpáo, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen bằng sợi tơ, sau đó liềnra khỏi phòng.

Mang một chiếc dép lênmềm mại đi trên sàn nhà bằng gỗ cung, ngọn đèn mờ nhạt rơi trên mặtđất, dường như được phủ bởi một tầng sương. Cô lần lượt tìm các gianphòng, một phòng rồi một phòng, lúc đẩy cửa phòng ra, ngay cả chínhcô cũng không thể nói lên đó là cảm giác gì, nói chính xác thì đóhẳn là run rẩy.

Thư phòng trốn trơn,phòng chứa quần áo cũng trống trơn, đi đến căn phòng cuối cùng tronghành lang, cửa căn phòng mở hé, cửa phòng lộ ra một chùm sáng, đólà phòng lab.

Cô đạp trên mặt thảmmềm mại, nhẹ đẩy cửa phòng ra, không gian nho nhỏ, chỉ khoảng 20 métvuông, ngọn đèn màu xanh nhạt làm cho căn phòng tràn đầy cảm giác ấmáp. Không khí tràn ngập mùi thuốc lá, cô không quen nhíu mày, ánh mắtđảo qua bàn trà nhỏ, trên mặt là một điếu thuốc còn cháy nằm trêngạt tàn, khói trắng bay lượn lờ. Bên cạnh gạt tàn còn có một bìnhrượu đỏ chỉ còn gần một nửa, chiếc ly chân dài cô đơn nằm ngay bêncạnh.

Ngay cả cô cũng khôngbiết đã bao lâu anh không hút thuốc, lúc anh còn làm việc ở WallStreet, có thói quen thức đêm, thực sự bởi vì áp lực quá lớnmà nghiện thuốc, tuy nhiênanh lại không nói cho cô biết, nhưng mà mũi của phụ nữ trời sinh lạirất mẫn cảm với mất thứ này. Có một lần đến nhà anh phát hiệnmúi khói thuốc là nồng nặc trong nhà, cô xoay người cầm lấy túi dabước đi.

Anh chỉ nắm chặt taycô lôi lại, thật lâu sau mới nói, “Cho anh chút thời gian được không?”Giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.

Cô xoay đầu lại nhìnđôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của anh, thật sự đau lòng nhưng vẫn thấychán ghét. Anh kéo cô vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đong đưa, hôn lênmôi cô, làm cho cô nguôi giận.

Bình thường căn bảnanh không cần dùng nước hoa, nhưng mà hôm nay cô ngửi thấy trên ngườianh mùi nước hoa nồng đến cỡ nào cũng không át được mùi thuốc lá,đẩy anh ra, nói một câu, “Không bỏ thuốc thì anh sẽ phải bỏ sắc.” Đôimắt gắt gao theo dõi anh.

Anh lập tức nghiêm mặtnhìn cô, nghiêm trang nói: “Báo cáo bà xã đại nhân, bây giờ lập tứcbỏ.” Sau đó lại ôm cô một lần nữa.

Cô vừa tức lại vừacảm thấy buồn cười, cuối cùng lại rầu rĩ nói một câu: “Ai là bàxã của anh?” Rồi lại âm thầm mím môi cười.

Khoảnh khắc kia dườngnhư đã trôi đi rất xa, rồi lại dường như chỉ vừa mới xảy ra ngày hômqua, từng hình ảnh một hiện lên trước mắt cô.

Trước chiếc ghế mátxa có dấu vết rượu đỏ đổ trên mặt thảm, vệt nước nhàn nhạt, dườngnhư cô có thể ngửi thấy mùi rượu đỏ nhàn nhạt mang theo hương vị cayđắng trong không khí.

Trên tường là một TVLCD treo tường, lúc cô bước vào thì đang mở, chỉ là cô không chú ýxem nó đang chiếu cái gì, lúc này loa TV đột nhiên có tiếng động, tuykhông lớn nhưng vẫn làm cho cô sững sờ.

“Aizz, bắt đầu từngày mai Giang tổng của chúng ta sẽ cáo biệt với danh hiệu Người đànông độc thân hoàng kim rồi, đến đây, chụp một tấm nào, nhìn xem biểulộ u oán của Giang tổng của chúng ta kìa…” Trên màn hình TV là hìnhảnh CFO của Giang thị trước kia rồi chuyển sang Vũ Chính.

Cô vẫn còn nhớ rõchuyện kia, trước khi kết hôn một đêm, một đám quản lý cấp cao củaGiang thị cùng với bạn bè của anh cảm thấy không thể để cho anh cứnhư vậy mà bị mất đi một thời quý tộc độc thân được, làm như vậylà để giữ lại thời khắc tốt đẹp nhất, cho nên đã bao hết phòngtổng thống mở một vũ hội tên là “The last single party”, trong đó cònchiếu rất nhiều ảnh chụp “gợi cảm” được truyền đến tay Hinh Ý.

Trong màn hình anh chỉbiết lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa màu trắng, đôi chân thon dàimạnh mẽ duỗi ra, một nụ cười nhàn nhạt điên đảo chúng sinh quét quamàn ảnh.

Mỉm cười như vậy, làmcho trái tim Hinh Ý không kìm được mà run lên, khóe miệng cũng hiệnlên một nụ cười cay đắng.

Đám người trên mànhình tiếp tục ồn ào, ỡm ờ mà đưa một cô gái vào trong lồng ngựcanh, cô gái kia ngồi trong lồng ngực anh nhẹ nhàng vuốt ve, mà anh vẫnlạnh nhạt quét qua tất cả mọi người, vừa lúc đó tiếng chuông điệnthoại vang lên, nhìn màn hình điện thoại, trên mặt lại hiện lên mộtvẻ dịu dàng vui vẻ.

Trong đám người tiếptục có người ồn ào, “A…a…Giang tổng của chúng ta vẫn chưa phải làgái đã có chồng mà? Vậy mà đã bị vợ quản lý nghiêm ngặt vậy rồi,cuộc sống sau này làm sao mà tốt đẹp được đây…”

Anh chỉ nhẹ giọng nóivới mọi người một câu: “Excuse me.” Rồi đứng dậy đi ra sân thượng nghe.

Vành mắt của cô đỏlên nhưng vẫn còn đang cười, cú điện thoại kia là do cô gọi tới, cônhớ rõ, nhớ rất rõ.

Màn hình trên tườngđột nhiên trống rỗng, sau đó hiện lên một hình ảnh khác, lễ đườngtràn ngập hoa bách hợp màu trắng hiện ra trên màn hình, nước mắtcủa cô chảy xuống, khóe miệng mỉm cười dần dần ngày càng tươi hơn,vẻ mặt lo lắng của cô hiện lên trên màn hình.

“Tôi Giang Vũ Chính,xin dùng danh nghĩa của chúa để thề, bất kể trong hoàn cảnh nào,bất kể giàu có hay nghèo khổ, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, vĩnhviễn chỉ yêu một mình Lâm Hinh Ý, dùng tất cả sức mạnh của mình đểbảo vệ cô ấy, yêu quý cô ấy, đến chết cũng không đổi.”

Cô không nghe thấy anhđã nói gì lúc đó, chỉ nhìn ánh mắt chăm chú của anh trên màn hình,kiên định như vậy, vẫn là âm lượng bình thường nhưng lại mạnh mẽ lạthường, từng chữ từng chữ từ trong miệng anh nói ra.

Cô lúng túng khôngbiết phải phản ứng thế nào, từng giọt nước mắt tinh tế rơi xuốngnhưng lại không có cách nào che giấu được nụ cười trên miệng. Cho tớihôm nay, có lẽ qua 50 năm nữa, cô cũng không có cách nào nhớ lại nămđó rốt cuộc cô đã mặc chiếc áo cưới hoa lệ như thế nào, đeo trangsức xa hoa ra sao đã không còn trong trí nhớ nữa, nhưng vẫn không cócách nào quên được biểu lộ chân thật của anh khi đọc lời tuyên thề,còn có ánh mắt thâm tình anh nhìn cô.

Hai bên đường vào giáođường trang trí đầy những bông hoa hồng đang nở rộ, thơm ngát mà rựcrỡ, rậm rạp vây kín hai bên lối vào, hoa rơi đầy đất.

Khi suy nghĩ của côđang chậm rãi bay xa thì dưới lầu có tiếng động đánh thức cô.

Bước chân vội vàng xaođộng mà mất trật tự giẫm lên cầu thang bằng gỗ, nhịp tim của côkhông ngừng đập nhanh hơn, trong cơ thể có một dòng nhiệt không ngừngquay cuồng.

Ánh đèn đặt dưới đấttản ra ánh sáng mờ nhạt làmcho một góc phòng khác xa hoa tịch mịch tăng thêm một chút ấm ápnhưng lại không có cách nào làm cho trái tim của con người đang chìmđắm trong tĩnh mịch kia ấm áp.

Xe lăn ngã lăn bên cạnhđàn dương cầm, Vũ Chính chống đỡ thân thể của chính mình, tay tráicố chống lên mặt thảm, tay phải không có lực buông lỏng trên chiếc xelăn đang đè nặng đùi phải của mình, tuy vậy vẫn không có cách nàothoát khỏi sự trói buộc của chiếc xe lăn đang lật ngã.

Mồ hôi hai bên tháidương lấp lánh dưới ánh đèn, khóe miệng của anh nhếch lên thành mộtnụ cười tự giễu, cuối cùng, xụi lơ dưới chân cây đàn dương cầm, runnhè nhẹ. Ngón tay lướt qua mặt đàn dương cầm màu đen bóng loáng, anhnhắm mắt lại, đắm chìm trong đó.

Đàn dương cầm đang manganh về với quá khứ. Khi còn bé, anh dùng kĩ thuật đàn điêu luyệncủa mình để giành được sự tán thưởng của mẹ, cũng là lúc anh phảichịu đựng những ánh mắt lạnh lùng nhất của những con người mang bộmặt tư sản trong nhà họ Giang; sau khi lớn lên, anh dùng tiếng đàn hoalệ của mình hấp dẫn người con gái mình thích; khi anh mới đến Mĩ duhọc, anh dùng những ngón tay linh hoạt của mình lướt trên phím đànđể kiếm tiền sinh hoạt phí; mỗi lần cô giận dỗi, anh luôn có thể sửdụng tiếng đàn ưu nhã của mình để làm nguôi cơn giận của cô, thậmchí lúc cầu hôn anh vẫn ỷ lại tài năng đó của mình.

Nhiều đêm không thểngủ được, đó chính là lớp áo giáp để anh che giấu sự yếu đuối củamình, cho dù chỉ là những âm thanh không thành tiếng cũng có thểkhiến cho anh cảm thấy như được hít thở, có thể tự gặm nhấm vếtthương.

Giang Vũ Chính kiêungạo không chê vào đâu được rốt cuộc có bao nhiêu khoảnh khắc liên quanđến 88 phím đàn đen trắng này, ngảy cả chính anh cũng không nhớ rõ.Nhưng mà, hôm nay thì sao? Anh chỉ có thể cười, cười đến nỗi bờ môirun rẩy, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ làm rung động lòng người.

Anh của hiện tại, ngaycả bàn đạp cũng không đi tới nổi, bàn tay phải run rẩy đè xuốngphím đàn cũng không còn sức, lại càng không cần phải nói đến việccó thể lưu loát diễn tấu lên một bản nhạc.

Đùi bắt đầu run rẩy,kịch liệt run rẩy, ngay sau đó là cơn đau đớn không ngừng quay cuống,từng chút một xé rách lý trí của anh…

Co giật? Chứng độngkinh? Nụ cười trên mặt anh bởi vì đau đớn kịch liệt mà méo đi, lộ ravẻ tuyệt vọng, theo cơn đau đớn ngày càng mãnh liêt, anh đột nhiêndùng đầu đập vào chân khung đàn dương cầm, cười như một kẻ điên, làmcho lòng người chấn động. Muốn cho cơn đau kia chấn át triệt để cơnđau hiện giờ của anh.

Y tá trên lầu dườngnhư cũng nghe thấy tiếng động nên cấp tốc vội vã chạy từ trên xuống.

Hinh Ý nghe thấy mộtgóc phòng khách truyền đến một tiếng đập, chạy thật nhanh đến chỗđó thiếu chút nữa đã trượt chân trên tấm thảm, cả người đều runrẩy, lòng không có lý do gì lại thấy chua xót, thẩm thấu vào dathịt của cô.

Một gian thương khônkhéo mạnh mẽ có khả năng thét ra lửa trên thương trường, một lãnhđạo có uy biết cương biết nhu, hôm nay lại tháo chiếc mặt nạ xuống,sau khi đã tháo xuống vẻ hoa lệ, ở trước mặt cô là một người đànông làm cho cô đau lòng.

Cô chỉ lẳng lặng đứngchếch ở một góc sảnh, nhìn anh, ngón tay chà sát môi, từng chỗ trênmặt bị ngón tay chạm vào đều là nước mắt, cô còn chưa kịp tự hỏithì nước mặt đã rơi đầy mặt rồi sao?

Ngọn đàn dưới mặtđất chiếu rọi lên gương mặt anh, nơi đó đẫm mồ hôi, biểu lộ trên khuônmặt bởi vì cơn co giật thống khổ mà gần như trở nên dữ tợn. Đôi déplê bằng bông vải mang trên chân cũng đã rớt xuống, chân lại không mangtất, mắt cá chân có hơi biến dạng, ống quần bên chân phải đã kéo xuốngtận bàn chân, trên đũng quần đã ẩm ướt, tất cả tất cả đều hung hănglàm cho lòng cô đau đớn.

Y tá bước đến gầnanh, mà đột nhiên anh lại chụp lấy bình hoa bên cạnh ném đi, âm thanhvỡ vụn của đồ sứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mà anh chỉ cắnrăng, trán nổi gân canh nói một câu: “Cút đi.”

Hinh Ý giữ lấy tay ytá, từng bước một đi về phía anh, ngồi xổm xuống giúp anh nhấcchiếc xe lăn đang đè nặng trên chân xuống, anh chỉ cố né tránh, dườngnhư không muốn cho cô nhìn thấy hai mắt của anh, xem tất cả những thứđó như một sự sỉ nhục.

Cô ôm lấy anh muốn đỡanh lên xe lăn, nhưng anh lại đột nhiên giãy giụa đẩy cô ra, “Anh nói emcút đi mà…” giọng nói như dốc cạn tất cả nỗi tuyệt vọng trong đáylòng không hề giữ lại mà để lộ ra ngoài.

Cô bị anh đẩy ra mấttrọng tâm lùi về phía sau, một tay chống lấy mặt đất, bị mảnh sứlàm cho bị thương, nhưng cô không hề cảm thấy đau, làm gì có nỗi đaunào có thể hơn được nỗi đau của anh?

Cô cố nén nước mắt,mở to hai mắt nhìn anh, bất chấp máu trên cánh tay mình, hai tay bưnglấy mặt của anh, bắt anh phải nhìn mình, nhưng không nói một câu nào.

Anh cảm nhận được bàntay cô nâng mặt mình lên ươn ướt, lòng đau đến nỗi làm cho anh khó cóthể thở được. Mà cô chỉ dùng hết sức đỡ anh lên xe lăn, giúp anh trởvề phòng.

Ngọn đèn trong hànhlang vẫn u ám, nhìn không rõ cảm xúc của mỗi người, lúc bước vàotrong phòng ngủ, anh dùng lực đè bánh xe lăn lại, cúi đầu không thểnhìn rõ biểu lộ.

Cô đi đến trước mặtanh, đang muốn nắm lấy anh của anh nhưng không ngờ anh lại đột nhiêndùng hết sức đẩy ngã cô, giống như người điên dùng tốc độ nhanh nhấtkhóa cửa lại.

Cô vẫn còn chìm đắmtrong nỗi chấn động khi anh thô lỗ đẩy ngã cô như vậy, chưa kịp phảnứng gì, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn cửa phòng đóng kín lại, anh làmsao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Còn có ánh mắt vừa rồi khianh nhìn cô, rõ ràng mang theo một vẻ chán ghét cùng hối hận sâusắc.

“Giang Vũ Chính, anhmở cửa ra cho em.” Cô khóc đập cửa, tay còn dùng sức lắc lắc nắmkhóa. Máu đọng trên cửa phòng màu trắng, xinh đẹp quỷ dị mà réorắt thảm thiết.

Quản gia vội vã chạytới, cô chỉ đập cửa, khóc gọi: “Mở cửa ra…”

“Chìa khóa, tôi muốnchìa khóa…đi lấy chìa khóa đến đây cho tôi mau lên…” Cô khóc quát lớnvới quản gia. Quản gia lập tức tỉnh lại, chạy đi mang chìa khóa tới.

Cô chỉ đứng nhìn cánhcửa phòng ngăn cách bọn họ, loại sợ hãi không tên như một cơn bãotuyết đột kích lại, ở trong lòng cô rạch nên từng vết thương.

Quản gia mặt đầy sầulo chạy lại mang chìa khóa đến, cô run rẩy nhận lấy, nhưng đút vàonhiều lần vẫn không có cách nào mở khóa ra, khi cô đã gấp đến độsắp phát khóc thì chìa khóa rốt cuộc đã vào được.

Đẩy cửa phòng ra, quảngia cũng không dám theo vào, chỉ lẳng lặng ở bên ngoài trông coi.

Cô lướt cực kỳ nhanhqua phòng khách nhỏ, đi vào phòng ngủ, chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụncủa thủy tinh. Xe lăn lật ngã trước cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mởrộng ra.

Cô chậm rãi đến gần,nhìn vào bên trong nhưng vẫn đau mất mức không có cách nào đối mặt.Từ chỗ xe lăn đến tận phòng tắm là một vệt nước, kéo dài đến vòisen trong phòng.

Mà Vũ Chính lại đangngồi chết cứng dưới vòi sen phòng tắm, tư thế nghiêng ngả, hai đùiđều có vẻ mất tự nhiên, nhưng mà anh vẫn vô tư chưa phát hiện ra, chỉnhắm mắt lại để mặc cho làn nước trút từ trên xuống, đầu vô lực màdựa vào cửa thủy tinh, quần áo toàn thân ướt đẫm dính sát vào cơthể càng hiện ra vẻ gầy yếu của thân thể.

Cô bước lên phía trướcnhưng không ngờ lại là nước lạnh, lạnh buốt sối trên người, cô vốnchỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, giờ phút này ướt đẫm gần nhưtrong suốt, mơ hồ lộ ra đường cong lung linh. Rùng mình một cái, “GiangVũ Chính, anh bị điên rồi có phải không?” Run rẩy đóng vòi sen lại,muốn cởi quần áo ướt đẫm trên người anh xuống. Cứ như vậy nhất địnhsẽ bị bệnh, nước mắt lại càng không ngừng chảy, cho tới bây giờ côvẫn không biết thì ra mình lại thích khóc như vậy, dường như khócđến cạn cả nước mắt.

Đền thật gần nhìnhàng mi ướt đẫm của anh, nước thấm ướt khuôn mặt tái nhợt, trongsuốt vô cùng đẹp mắt. Lòng của cô như quặn lại, hít thở cũng cảmthấy đau đớn.

“Bẩn…” giọng nói củaanh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi phảng phất như đang bay lượn trong không trung,hoàn toàn không có chút lực nào.

Cô vẫn không ngừngđộng tác tay mình lại, mặc kệ anh lẩm nhẩm cái gì, nhất định phảicởi quần áo ra trước

“Anh nói anh rất bẩn…”anh dùng sức đẩy cô ra, thật ra đã không còn chút sức nào, chỉ nhẹnhàng đẩy cô dịch ra một chút, tay quờ quạng đặt trên vòi nước, nướclại một lần nữa chảy xuống, lần này là nước nóng. Anh chỉ hơi ngửađầu lên, một lần nữa tựa đầu vào tấm kính thủy tinh trên tường.

Cô kéo anh vào trongngực, ôm anh thật chặt, “Đừng như vậy, van xin anh…” cho dù đang bịnước nóng bao quanh nhưng thân thể của anh vẫn rất lạnh, một nỗi thêthương xuyên thấu vào nội tâm.

Anh không còn chút sứcđể mặc cô ôm lấy, “Em hãy chỉ nhớ kỹ những ký ức ngọt ngào trướckia thôi…” Anh như đang nói mê thấp giọng lên tiếng.

Nhất thời cô không kịpphản ứng, anh lại cười cười, “Đúng vậy…ai mà thích một tên tàn phếkhông thể làm được gì chứ?” Anh tự trả lời.

Cô chỉ ôm chặt lấyanh, nghẹn ngào nói: “Sở dĩ em nhớ mãi không quên những ký ức kiacũng là bởi vì trong hồi ức ấy có anh…” Cô tắt vòi hoa sen đi, tiếptục cởi quần áo anh ra, chạm đến xương bả vai gầy yếu của anh, chínhmình cũng không ngừng run lên.

Anh xụi lơ trong lồngngực cô, “Rất đau…không thể làm được gì cả…anh không muốn…” đột nhiênbắt lấy tay của cô, mở to hai mắt, con ngươi màu đen thật sâu, nhưngánh mắt lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thê lương đến nỗi làmcho người ta tuyệt vọng. “Anh không muốn như vậy…không muốn mắc chứngđộng kinh…không muốn bị co giật…” Anh nhìn thật sâu vào cô, ánh mắtdường như muốn xuyên thấu qua cô, sợ hãi giống như một đứa trẻ khôngnơi nương tựa.

Cô để cho anh dán lênlồng ngực mềm mại của mình, một tay đỡ lấy đầu anh, một tay ôm lấybả vai anh, cằm tựa vào đỉnh đầu anh, dùng sức cọ cọ, “Không đâu,làm phẫu thuật xong sẽ khỏi thôi, không còn chứng động kinh…” Giọngnói của cô dịu dàng dụ dỗ anh, giống như đang ôm lấy một đứa trẻ.

Mà anh chỉ khẽ runrẩy trong lồng ngực anh, cô có thể cảm giác được sự ấm áp này chảyvào đáy lòng mình, hợp thành một dòng suối ấm áp làm tan chảy băngtuyết.

Bao nhiêu năm qua, dùcho đã trải qua biết bao chuyện, cô vẫn không có cách nào quên đượcđã từng có một người đàn ông như vậy, trong đêm khuya vụng trộm khóctrong ngực cô, anh không biết, thật ra những giọt nước mắt kia đã rơivào tận đáy lòng cô, cả đời khắc sâu trong tâm trí cô.