Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 58: Không có chỗ cho lời nói nhớ thương



Lầu 75 Giang Lâm, lúcthời tiết tốt lên có thể nhìn thấy đường bờ biển xa xa, hôm nay mặcdù trời không quang đãng, tầm nhìn cũng không quá xa, chỉ nhìn thấymột hình dáng mông lung. Dưới bầu trời xanh thẳm, sau giữa trưa ánhmặt trời chiếu vào những cửa kính thủy tinh của những tòa nhà caochọc trời, chướng mắt cùng chói mắt dị thường.

Vũ Chính đã đi đượcba tuần, hai mươi mốt ngày, cô đã tính toán rất rõ như vậy, đến bâygiờ đã xa nhau 510 tiếng đồng hồ, trong 510 tiếng này, cô và anh tổngcộng chỉ gọi ba cuộc điện thoại.

Lần đầu tiên là trọnvẹn nhất, sau khi anh đến New York đã gọi về, cô thao thao nói mộttràng dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt, kết quả cuối cùng chỉ còn làtiếng hít thở mệt mỏi của anh chìm vào giấc ngủ quanh quẩn bên taicô. Mà cô vẫn còn cầm microphone, dù cho chỉ là lẳng lặng lắng nghe.

Lần thứ hai được 8phút, cô gọi điện sang, rõ ràng bên kia rất yên tĩnh anh lại nói làđang họp, cô tùy hứng mà lảm nhảm vài phút, cuối cùng anh dùng lído đang họp mà thẳng thừng cúp máy.

Lần thứ ba chỉ khoảngchừng nửa phút, vẫn là cô gọi sang, anh chỉ nhẹ nhàng mà trả lờicô, sau khi trả lời vài câu thì không yên lòng mà cúp máy, chỉ đểlại Hinh Ý cầm điện thoại ngẩn người. Thật ra thì đại đa số thờigian đều là cô nói, anh lắng nghe. Từ trong điện thoại nghe thấy giọngnói mệt mỏi không chút sức lực của anh, cách một đại dương cô chỉcó thể đau lòng. Chỉ cần có thể nghe thấy anh “Ừ” một tiếng, tỏ vẻanh vẫn đang nghe thì cô cũng cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Chuyện của JL tuy ầmĩ gây xôn xao dư luận nhưng càng ngày Hinh Ý càng phát hiện đó chỉlà một tiếng sấm nhỏ trong cơn mưa to, chuyện ba vĩnh vực trung tâmsắp bị xóa bỏ dường như chỉ là dự đoán của giới truyền thông, JLcũng xem như đang không được ổn định nhưng lợi nhuận cùng biểu hiệntrong các lĩnh vực không hề tầm thường, ít nhất tình hình lợi nhuậnhai quý vừa qua được công khai ra toàn cầu cũng coi như rất khả quan.

Có lẽ là sau khi anhtrở về thì sự kiện kia mới được dẹp loạn nhỉ. Nhưng mà, sau đó anhlại tốn không ít tâm huyết, cùng Lý Tử Ngôn thảo luận đối sách cảmột buổi tối, anh đang phải đối mặt với áp lực từ các cổ đông sao?Khi cô hỏi anh có phải đã mệt chết rồi không, câu nói “Khá tốt” kiacó ẩn chứa bao nhiêu phần tốt đây?

Tách cà phê trên mặtbàn mờ mịt khói, mùi hương tinh khiết của cà phê phiêu đãng trong vănphòng, cô thích uống cà phê đen cũng là vì anh.

Trước kia khi anh làmviệc bận rộn đến trời đất mù mịt, trên mặt bàn nhất định phải cócà phê đen thật đậm, pha được một tách cà phê đen đậm đà đã trởthành một nhiệm vụ cần phải học một khóa của thư kí. Thật ra trướckia cô không thích uống cà phê đen đắng đến nỗi phải nhíu mày, nhưngmà thỉnh thoảng ở bên cạnh anh cũng cầm lên uống vài ngụm, dĩ nhiêncũng đã yêu thích vị đắng thuần khiết kia. Về sau vì tai nạn kia màanh phải làm nhiều cuộc phẫu thuật, chức năng của dạ dày càng kém,cô bắt anh phải bỏ.

Lúc ấy cô mới pháthiện, hai người đã sớm thẩm thấu sáp nhập vào thân thể của đốiphương, không thể tách biệt như vậy, chỉ một vài thói quen sinh hoạtnhỏ như vậy cũng rất giống nhau. Lúc trước lời thề son sắt phải quênhết đi chỉ là tự lừa mình dối người thôi, đã tan biến vào trong máuthịt của nhau, còn có thể quên được sao?

Cô khẽ cười nhìn tấmhình duy nhất trên bàn làm việc, đó là tấm hình lúc còn làm trongLâm thị cô vẫn để trên bàn, đây không phải là ảnh kết hôn, cũng khôngphải bất kì tấm ảnh chụp trang trọng nào của anh, chỉ là một tấmảnh rất bình thường của anh.

Lúc bọn họ còn họcở Mĩ, cuối tuần hẹn nhau trước quán kem, anh cầm cây kem mua cho cônhìn cô cười, trong nháy mắt đó đã bị cô chụp lại. Anh mặc quần tímáo T-shirt trắng, thon dài mà đẹp trai, đôi mắt dịu dàng càng làmnổi bật đôi mắt thâm thúy hấp dẫn, mày kiếm khẽ nhướng lên, tất cảđều đẹp đến mê muội. Lúc ấy cô đã nghĩ, khó trách thường ngày anhlại ăn mặc chỉnh tề như vậy, nếu mỗi ngày mà mặc như thế kia đi làmthì người ta sẽ tưởng lầm anh là người mẫu mất.

Nụ cười của cô dầndần tan biến, chỉ còn một vẻ cay đắng, những quá khứ kia, đều đãtrôi xa như vậy. Hiện tại rất ít khi có thể nhìn thấy anh cười thoảimái như lúc ấy, dù cho ở cùng cô thỉnh thoảng chỉ vì ứng phó màmỉm cười, thân thể đau đớn, công ty rắc rối, áp lực gia đình, tronglúc từng bàn tay vô hình đẩy anh về phía vực sâu, cô cũng không thểkịp thời ở bên cạnh anh. Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, rấtnhiều.

Điện thoại tiếng vang cắtđứt suy nghĩ của cô, cô nhấn nút điện thoại trên bàn làm việc, “Lâmtổng, người giúp việc của nhà họ Lâm gọi đến.”

“Tiểu thư, tôi là chịTôn đây, mấy ngày hôm trước có một người giúp việc đến quét dọn thưphòng mở cửa sổ cho thông thoáng nhưng lại quên đóng. Con mèo của nhàhàng xóm Hoàng tiên sinh và Hoàng phu nhân chạy vào, làm vỡ một bìnhhoa của ông chủ. Hoàng tiên sinh tỏ ra rất áy náy, nói muốn hẹn côvề nói lời xin lỗi cùng thương lượng về tiền bồi thường…”

Hinh ý cầm microphone,nhíu mày, những bình hoa ở trong thư phòng của ba dường như đều lànhững cực phẩm vô giá, khi còn sống ông luônxem những bình hoa này như bảo bối, ngay cả lau chùi cũng tự mìnhlàm, rất ít khi để cho người giúp việc nhúng tay vào những bình hoanày. Cô không quan tâm những bình hoa kia có giá trị bao nhiêu, nhưng nólà di vật cuối cùng của ba, nghe thấy tin tức như vậy nên trong lòngcũng cảm thấy không thoải mái.

“Cuối tuần này tôi sẽtrở về, chị cứ hẹn thời gian với Hoàng tiên sinh đi.” Giọng nói lãnhđạm, nói xong thì cúp điện thoại. Sắc mặt trầm trọng nhìn lên vănkiện trước mặt, cảm giác bị đè nén, sau khi anh đi, không biết sựtập trung đã để đâu mất, mỗi ngày đều làm việc, về nhà…biết rõ anhbận rộn, cho dù trong đầu luôn muốn gọi điện thoại nhưng cũng rất nhanhtừ bỏ, lại càng không cần phải nói đến chuyện được trò chuyện quawebcam.

Cô thở dài, cầm điệnthoại lên bấm một dãy số, nói với thư kí: “Đêm nay hẹn với S.E chotôi.”

S.E là spa nổi tiếngtrong thành phố, phong cách thiết kế hết sức đặc biệt theo kiểu cổđiển, nội thất bên trong đa số dùng đá cẩm thạch, thủy tinh, gỗ sángmàu cùng inox. Ánh sáng tự phát, đều là ánh sáng mặt trời, cùngcửa sổ rộng hướng ra biển, không gian yên lặng. Nơi này chỉ cho hộiviên vào cho nên không gian càng có vẻ u tĩnh.

Thật ra Hinh Ý cũngkhông đến thường xuyên, trong nhà có bồn tắm massage rất lớn, cô cũngcó chuyên gia thẩm mĩ riêng, nhưng hôm nay lại không muốn về nhà, cô sợphải một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, ngay cả chính côcũng không có cách nào giải thích cảm giác không an toàn kia đến từđâu.

Dưới ánh đèn chậpchờn cùng không gian thơm lừng, liên tục chăm sóc da mặt, dùng cácliệu pháp dưới nước, tắm hơi, chăm sóc da toàn thân,…ngược lại cànglàm cho cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, lúc này mới phát hiệnkhông phải là vấn đề hoàncảnh mà là không có anh thì ở đâu cũng không phải là thiên đường.

Làm đầy đủ các trịliệu xong, cô trực tiếp gọi điện thoại bảo lái xe đưa về nhà, làmgì còn sức mà tự lái xe về. Khi cô đứng trước hành lang lầu mộ chờxe đến thì ngoài ý muốn gặp Hà Thư Mẫn.

Hà Thư Mẫn nhìn thấycô cũng có hơi kinh ngạc, nhưng lại cười cười đi đến chào hỏi: “Lâmtổng, thật trùng hợp nhỉ?” Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì màcô không gọi Hinh Ý là bà Giang. Cô và Vũ Chính cũng xem như quen thân,ra ngoài thường gọi thẳng tên tiếng anh của anh, nhưng mà vẫn có chútđịch ý với Hinh Ý.

Hinh Ý tỏ ra mạnh mẽnên cũng cười cười nhẹ gật đầu, hai người phụ nữ này dường như vĩnhviễn cũng không có cách nào buông lỏng cảnh giác với đối phương.

Lúc Hà Thư Mẫn lễphép tiếp tục đi về phía thang máy thì Hinh Ý đột nhiên hỏi một câu:“JL gần đây có ổn không?” Trên mặt có chút ảm đạm, vô cùng cô đơn,công ty của chính chồng mình mà người ngoài lại biết rõ hơn cảmình.

Hà Thư Mẫn quay lưngvề phía cô, khóe miệng khẽ nhếch lên có vẻ cười nhạo, “Cô mà cũngquan tâm sao?”

Cô không biết câu hỏicủa Hà Thư Mẫn có ý gì, trong câu nói kia hình như mang một ẩn ýnào đó.

Nhưng Hà Thư Mẫn chưacho cô thời gian hiểu rõ thì thở dài, nói một câu: “Người phụ nữ nhưcô không biết đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được anh ấy nhỉ?”sau khi nói xong thì lập tức bước đi, chỉ còn lại ly trà lài nhẹnhàng bốc khói trên mặt bàn thủy tinh.

Buổi tối trở về đãlà hơn 10h, lúc lái xe vào sân, cô theo thói quen ngẩng đầu lên nhìnlên thư phòng của anh, anh không có ở đó, dĩ nhiên đèn sẽ không sáng.Nhưng cô vẫn cố chấp mà nhìn lên căn phòng ấy, giống như nếu cô vẫnnhìn thì đèn phòng sẽ sáng lên, có thể anh sẽ trở về. Chỉ có batuần ngắn ngủi mà mỗi ngày cô đã cảm thấy khổ sở không thể chịunổi như vậy. Lúc này cô mới phát hiện ra lúc trước mình thật íchkỉ, lúc ra đi sao mà dứt khoát, cô có thể bỏ xuống tất cả để đeo balô trên lưng đi du lịch, nhưng còn anh thì sao? Ở đây hơn 1000 ngày, đaukhổ chờ mong trong căn phòng kia, vì cái gì mà phải làm thế chứ?

Nhẹ nhàng cởi bỏquần áo sau khi uống xong một ly rượu đỏ, cô nằm trên giường, mặt ápsát vào gối của anh, nơi đây vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, thậmchí còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Vốn chăn đệmtrong nhà đều được người giúp việc định kì giặt giũ, nhưng sau khianh đi thì cô không cho ai động vào, quá lâu không thể gặp anh, lúc nỗinhớ tràn lan sắp bao phủ lấy cô, cô chỉ có thể dùng cách này mà anủi chính mình.

Cô cũng biết mình rấtngốc, theo như lời anh nói thi một tháng sẽ trôi qua rất nhanh, cầnphải làm đến vậy sao?

Cô nghĩ, phải thậtyêu, rất yêu một người mới có thể như vậy nhỉ.

Ba giờ sáng, thứcgiấc, trong tay còn cầm chặt lấy điện thoại, như vậy cũng vẫn khôngcó cách nào chìm vào giấc ngủ, loại nỗi nhớ thấm sâu vào nội tâmnày bắt đầu đau đớn đến tê liệt, cuối cùng cô nhịn không được, nhấnnút gọi sang. Một lần rồi lại một lần đều không có ai nhấc máy,cuối cùng lại chuyển vào hộp thư của anh. Mà cô vẫn cứ gọi, chưatừng cảm thấy mình lại tùy hứng như vậy, có lẽ cô chỉ tùy hứng nhưvậy trước mặt một mình anh.

Điện thoại cuối cùng vẫnkhông ai nhận nhưng lại nghe tiếng Kelvin, đầy dây bên kia rõ ràng anh tangơ ngác một chút rồi mới chậm rãi nói: “Bà Giang…” Giọng nói cóchút căng thẳng nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Hinh Ý chỉ hỏi mộtcâu, “Anh ấy đang bận sao?” Trong lòng bắt đầu nghi hoặc.

Bên kia không nghe thấygì, thật lâu sau mới nghe được tiếng nói, “Sao muộn vậy còn chưangủ?” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, trấm thấp đến mức làm cho cô đaulòng.

Cô vừa nghe thấy tiếnganh thì nước mắt lăn trên gò má, biết rõ nhất định anh đã không chămsóc tốt cho mình, cắn môi nói, “Ngày mai em sang Mĩ.” Cô thật sự khôngchịu được nữa, chịu không nổi loại tra tấn này nữa.

Bên kia rõ ràng rấtkinh ngạc, sau đó mới cười khẽ nói, “Sao lại giống trẻ con vậy? Nhanhđi ngủ đi, bằng không ngày mai lại có thêm một con gấu mèo đến GiangLâm làm đấy.”

Nước mắt của cô càngchảy xuống nhiều hơn, cho tới bây giờ chỉ có anh và ba ba nói côgiống trẻ con, nhưng mà lúc này anh cũng không ở bên cạnh cô. Haingười ngừng lại thật lâu, sau đó cô mới nhỏ giọng nói: “Em sợ…”

Mỗi người, đều cólúc như vậy, nửa đêm tỉnh lại chỉ có một mình một bóng, một mìnhmến trải mùi vị cô độc, nghĩ đến người đang ở xa ngàn dặm kia, lặnglẽ rơi nước mắt.

“Anh phải vào họp…”rồi thẳng thừng cúp điện thoại, cô nghe thấy âm thanh “đô đô…” bất tậntrong điện thoại, cả đêm không chợp mắt.

Cuối tuần lái xe vềnhà họ Lâm, thật ra cô cũng không phải đặc biệt mong nhớ mà trở về,nơi ấy từng làm cô đau lòng nhất, cho dù là hiện tại cũng là nguồngốc của tất cả mâu thuẫn, cô cố gắng trốn tránh, chỉ hy vọng nếucó thể lẩn tránh thật xa, tất cả miệng vết thương đều sẽ lành lại,cẩn cẩn thận thận như thế nhưng vẫn chạm vào làm vết thương đau đớn,vạch ra xem lại, thì ra vết thương đã sớm thối rữa.

Cô từng bước một đivề thư phòng của ba ba, ngay cả hô hấp cũng phải đèn nén, từng cảnhtừng cảnh của ba năm trước đây hiện lên trước mắt, làm cho tất cảnỗi hận cùng đau đớn nơi đáy lòng cô quay cuồng, ăn mòn từng tấc dathịt của cô, máu thịt mơ hồ đau đớn.

Tay cứng ngắc mở cửathư phòng ra, quạnh quẽ mà tịch liêu, mỗi một góc đều giống nhưtrước, ngay cả chiếc bàn đều sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng mà baba thì đã mất, người ba hiểu rõ cô nhất đã vĩnh viễn không trở về.

Ngòn tay của cô mơntrớn lên từng vật dụng năm đó ba ba đã dùng, lòng dâng lên nỗi bithương.

Bên cạnh giá sách đặttừng chiếc bình hoa đời Thanh, ba ba nói ông đã mua nó lúc gây dựngnên công ty thành công, luôn được ông đặt trên bàn làm việc bên cạnhquyển tranh chữ. Chữ viết của ông rất đẹp, vẽ tranh cũng rất đẹp,người trên thương trường mỗi lần nhắc tới ba đều nói ông không giốngvới người làm ăn, ngược lại nho nhã giống như một ẩn sĩ. (học sĩ ởẩn)

Cô nhớ rõ lúc còn békhi thay răng, chị Hàng và bảo mẫu đều giấu kẹo đi không cho cô tìmthấy, mỗi lần cô vụng trộm giấu kẹo đều bị bọn họ tìm được, khôngthể làm được gì nhưng cuối cùng lại tìm được nơi cất giấu tốt nhấtcho nên mấy bình hoa này chính là báu vật của cô. Bởi vì những thứtrong thư phòng của ba không ai dám động tới, cho dù là mẹ cũng phảihỏi ý ông trước mới được vào, nhưng duy chỉ có cô mới có thể làmbậy.

Có một lần cô lén đivào lại bị ba bắt gặp, ông cũng không mắng cô mà chỉ ôm lấy cô nóibây giờ không được động vào chỗ đó, đợi đến khi con thay răng xong thìtrong đó sẽ tràn đầy kẹo. Cô nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”, “Ba bacó bao giờ gạt con chưa?” Cuối cùng cô cười với ba, lộ ra mấy cáirăng lẻ loi.

Về sau mỗi lần ba bađi công tác ở nơi khác mang quà về cho cô thì đều bỏ vào bình hoanày để cô tự mình đến lấy. Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ mỗi lần đếnlấy quà từ trong bình hoa ra đều vui sướng mong chờ.

Cô nhẹ nhàng đút tayvào bình hoa, dù cho biết rõ trong đó không còn quà ba ba tặng chomình nhưng vẫn nhịn không được đút tay vào.

Tay lục lọi bên trong,trống trơn, lại đột nhiên bắt được một thứ thô sáp, trong lòng nghihoặc, bên trong có thứ gì vậy? Cẩn thận rút tay ra, trong tay chínhlà một cây bút ghi âm, kiểu dáng cũ kĩ, hẳn là sản phẩm của vàinăm trước.

Ngón tay nhẹ nhàngnhấn nút khởi động nhưng lại không có tín hiệu gì, ngoài cửa truyềnđến tiếng gọi của người giúp việc, “Hoàng tiên sinh đang đợi dướilầu.”

Cô tiện tay bỏ bút ghiâm vào túi xách, ra khỏi thư phòng.

Nhìn trời đã sắptối, Hinh Ý thở dài, cả một buổi chiều hôm nay dường như đã lãngphí vì vị Hoàng tiên sinh kia, nói tất cả chỉ làm vỡ một bình hoanát hơn nữa cũng không cố ý, ông ta còn dứt khoát phải mời một bữacơm tạ tội, xin lỗi cô xong lại kéo đến chuyện công việc, nói công tycủa bọn họ ít nhiều cũng có quan hệ làm ăn với Giang Lâm, từ nay vềsau liên lạc nhiều hơn…

Lúc lên xe quyết địnhvề thăm mẹ một chuyến, dù sao cũng đã lâu không về nhà, tuy mẹ đốivới việc cô trở về bên cạnh Vũ Chính chỉ tếc rèn sắt không thànhthép mà thở dài nhưng mẹ vẫn là mẹ, làm sao bỏ được?

Lúc đi vào hoa viên, xaxa nhìn thấy chú ngồi hút thuộc một mình bên cạnh bể bơi, thím đứngbên cạnh lão ấy vẫn đang lải nhải, cô cũng mặc kệ, từ sau lần VũChính bị ngã xuống bậc thang, cô đã ngửa bài với chú mình, hơn nữagần đây lão ta chị chèn ép trong Giang Lâm, cô và lão ta càng khôngthể nói chuyện.

“…”

“Một người tàn phếnhư nó thì có thể điều tra ra cái gì chứ? Năm đó tất cả chứng cứrõ ràng đã bị chúng ta hủy hết rồi mà.” Lâm Đạt Quảng hung hăng hútmột ngụm thuốc.

“Nhưng mà…ngày đótrong nghĩa trang, ông lại kích động như vậy, nó có thể đã biết nhậnđiều gì không?”

“Ngày nó tôi bị nóhãm hại, chiêu khổ nhục kế này của nó thật là ác, vả lại, nếu nócó chứng cứ thì thiếu chút nữa phải dùng đến tính mạng của mìnhđể Hinh Ý đề phòng tôi hay sao?

“…”

“Còn nữa, ông đã từnggặp lại người hầu trước kia của nhà họ Lâm chưa?”

“Tôi làm sao có thểgặp được cô ta nữa, lúc ấy sợ đến mất hết hồn vía nên cho mộtkhoản tiền rồi đuổi cô ta đi rồi.”

Lâm Đạt Quảng thấyHinh Ý đi vào thì lập tức câm mồm, chỉ hung hăng nhìn cô chằm chằm,mà thím lại nhìn xuống đất, ánh mắt né tránh Hinh Ý.

Căn bản Hinh Ý khôngnghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ đến gần nhẹ nhàng nói mộtcâu: “Gần đây chú thật rảnh rỗi nhỉ, có phải không? Còn có thời giannói chuyện yêu đương với thím lúc mặt trời lặn.” Giọng nói lộ ra vẻđùa cợt.

Mẹ đối với cô khôngnóng không lạnh, rõ ràng không giống với phản ứng của bà, cô cũngkhông biết có thật là mẹ sẽ buông tha cho oán hận trong lòng mình dễdàng vậy không? Cho nên cũng chỉ dặn dò chị Hàng giúp cô chăm sóc chomẹ rồi rời đi.

***

"Có thể là do bịẩm ướt hoặc là có nguyên nhân khác, bút ghi âm hẳn là đã không còndùng được, nhưng mà tư liệu trong đó có thể phục hồi được, cài vàomáy vi tính là có thể nghe được.” Dư Chân ngồi trước mặt Hinh Ý đangkhông yên lòng nói.

Hinh Ý nhẹ nhàng mà lêntiếng nói lời cám ơn. Vừa rồi cô cầm bút ghi âm đang định đến bộ phậnkĩ thuật nhờ người sửa lại thì gặp Dư Chân ở cửa thang máy.Thật là không ngờ anh ta lại siêu cấp yêu thích nhãn hiệu bút ghi âmnày, hơn nữa đây là bản số lượng có hạn của mấy năm trước, anh tavừa vặn cũng không thể mua được một cái, cho nên tự nhận còn chuyệnnghiệp hơn cả nhân viên kĩ thuật mà cướp về nghiên cứu.

Anh nhìn Hinh Ý nhưngười mất hồn sau khi Giang Vũ Chính đi, thật lâu sau mới nói một câu:“Cái này không phải năm đó ghi âm lại cho bạn trai nghe chứ?”

Hinh Ý ngẩng đầu nhìnnhìn anh ta, cười khẽ nỉ non nói một câu, "Cho tới bây giờ cũng chỉ cóanh ấy, ở đâu ra những người khác."

Anh ta sững sờ rồicười cười đi ra.

Chính anh cũng khôngngờ bút ghi âm này sẽ có nội dung như vậy, sau khi anh nhập tư liệuvào máy tính thì gửi đến hộp thư của cô, ngay cả tay cũng run lên,lại có một bí mật như vậy sao?

Hinh Ý chỉ cảm thấytất cả mọi thứ trước mặt đều đang xoay tròn, mơ hồ không thể nhìnrõ bất cứ thứ gì. Trong đầu chỉ không ngừng hiện lên tiếng nói trongbút ghi âm vừa rồi, như là đang nằm mơ, xa xôi, không chân thực.

“Anh cả, anh điên rồi cóphải không, làm sao anh có thể đem tất cả quyền cổ phần của Lâm thị giaocho Giang Vũ Chính, đó là giang sơn mà bao nhiêu năm qua anh em chúng ta đãmất không ít mồ hôi và máu gây dựng nên mà?” Giọng nói tràn đầy khótin cùng phẫn nộ của Lâm Đạt Quảng vang lên.

“Nếu đặt vào tay chúthì cũng sẽ dần dần lụi bại thôi…vả lại Vũ Chính cũng là con rểtôi, Hinh Ý…”

Lâm Đạt Quảng ngắtlời Lâm Đạt Bình, “Anh luôn nhắc đến Hinh Ý, Hinh Ý…tôi cũng là emruột của anh mà anh không nhớ tới sao? Anh lại có thể đi tin tưởng têntàn phế kia?” Tiếng vỡ của thủy tinh cùng bình sứ không ngừng vanglên.

“Chú nghĩ rằng tôikhông biết chú đã làm những gì trong Lâm thị hay sao? Lâm thị mà giaovào tay chú thì sớm muộn gì cũng sụp đổ mất thôi.” Giọng nói củaLâm ba có chút run rẩy, hơn nữa hơi thở ngày càng nặng nề.

“Tôi làm cái gì?Những việc tôi làm cũng là vì muốn tốt cho Lâm thị thôi, cũng làvì…” Âm thanh của một cái tát vang lên rõ ràng lạ thường. Sau đó làtiếng tập văn kiện ném trên bàn.

“Chú muốn nhìn nhữngthứ chú đã làm không? Chú…chú…” Sau đó là tiếng vật nặng ngã trênmặt đất.

Về sau còn có mộtđoạn đối thoại rất dài nhưng cô đều không nghe thấy, làm sao có thểchứ? Tại sao lại có thể là chú? Cả người cô đều ngơ ngẩn như vậy,như là bị người khác từng chút một lăng trì.

Đó là đứa em mà ba bathương nhất, cô còn nhớ rõ ba đã nhiều lần dạy bảo cô ở trong công typhải quan tâm đến chú, mặc dù ông ấy có chút lỗ mãng nhưng mà tronglòng vẫn luôn muốn tốt cho nhà họ Lâm.

Cô lảo đảo đi tới bãi đỗxe, Dư Chân nhìn thấy cô thì đã biết cô không ổn, vẫn luôn đi theo cô.Cô cầm chìa khóa xe nhưng có thế nào cũng không thể cắm vào ổ khóa,tay vẫn run rẩy, toàn thân cũng run rẩy. Tay không thể bắt lại chuỗichìa khóa nhỏ kia, âm thanh chìa khóa rơi trên mặt đất giòn tan, vọnglại trong bãi đỗ xe vắng vẻ.

Cô vịn vào cửa xe trơnbóng, nhưng vẫn xụi lơ ngồi trên mặt đất, Dư Chân nhanh chóng đỡ lấytay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không có rơi nước mắt, chỉ mờ mịtmà nhìn anh.

Anh ta ôm cô vào lòng,trái tim yêu thương không dứt, lại không thể nói thành lời, thật lâusau mới nói: “Khóc lên đi, khóc lên sẽ đỡ hơn…” Đôi mắt của Hinh Ýtrong nháy mắt tìm về tiêu cự, dùng sức đẩy anh ta ra, nhặt chìakhóa trên mặt đất ra, mở cửa, phóng xe đi, hết thảy đều nhanh đếnmức làm cho Dư Chân không có cách nào đẩy ra.

Cô cắn răng, Lâm Hinh Ýlàm sao có thể rơi nước mắt trước mặt người khác, cô đã biết rõtất cả mọi chuyện, cô sao có thế yếu đuối như vậy được? Cô còn khôngdám nghĩ đến Vũ Chính, sợ nghĩ tới mình sẽ đến tất cả những gìmình đã làm với anh, thế giới sẽ cứ như vậy mà hỏng mất.

Thậm chí cô còn chưathắt dây an toàn, Dư Chân sợ trong lái xe trong trạng thái như vậy sẽxảy ra chuyện gì nên nhanh chóng lên xe của mình đuổi theo. Nhưng xecủa cô phóng thật sự quá nhanh, hơn nữa trên đường đều vượt đèn đỏchạy như bay, anh đứng bên công ty nhìn theo đuôi xe của cô chạy trênđường mà chỉ có thể thở dài.

Sau khi vừa đến biệtthự nhà họ Lâm liền bay thẳng đến phòng của Lâm Đạt Quảng, chị Hàngnhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy nên đi báo cho Lâm mẹ trước tiên.

“Nói, đến tốt cùngông đã làm gì với ba ba tôi?” Cô hung hăng xông vào thư phòng của LâmĐạt Quảng, hai mắt sưng lên, như là đã mất đi lý trí.

Lâm Đạt Quảng tuy khôngbiết cô đột nhiên muốn hỏi gì nhưng vẫn rất trấn định nói: “Khôngbiết cháu đang nói gì nữa.” Nó không có khả năng biết gì đó, khôngcó khả năng.

Cô lấy điện thoại di độngra, bật lại đoạn ghi âm một lần nữa, lúc giọng nói của Lâm Đạt Quảngvang lên, đôi đồng tử của Lâm Đạt Quảng cấp tốc co rút lại, thân thểchấn động nhưng vẫn run rẩy nói, “Có phải cháu bị Giang Vũ Chính mêhoặc đến điên rồi hay không, tùy tiện giả tạo một đoạn ghi âm như vậyrồi nói là chú…”

Cô tỉnh táo cắt đứt lờicủa lão ta, “Có cần chuyên gia phân biệt giọng nói đến không?”

Lão ta khẽ giật mình,bị cô dọa cho sợ ngây người nhưng vẫn cứng họng nói: “Dù sao thìcũng không phải là chú…đây nhất định là do Giang Vũ Chính đưa chocháu phải không? Lần trước khổ nhục kế của nó không thành công, lầnnày lại vu khống cho chú…nó…nó thật sự là khinh người quá đáng.”

Mẹ Hinh Ý đứng ngoàicửa nhìn thấy thì lặng người, khó có thể tin được, mà thím đứngbên cạnh bà xấu hổ cúi mặt xuống, không dám lên tiếng.

“Tôi đây sẽ giao nó chocảnh sát điều tra.” Cô thập giọng nói một câu, những lời này giốngnhư một tiếng sét đánh lên mọi người, người lên tiếng đầu tiên chínhlà Lâm mẹ: “Hinh Ý, con đã điều tra rõ chưa? Đây xác định không phảilà do Giang Vũ Chính ngụy tạo ra sao? Việc này có ảnh hưởng đến tấtcả mọi người nhà họ Lâm…”

Thím của Hinh Ý cũngkhông để cho Lâm mẹ nói xong, chạy tới quỳ gối trước mặt Hinh Ý nói:“Thím van con, đừng giao nó cho cảnh sát, thật sự thì…” Bà ta vừakhóc vừa ôm lấy chân Hinh Ý. Lại quay đầu lại nói: “Đạt Quảng, hìnhnhư…cô ả người giúp việc kia…nói…cô ta nói trợ lý của Giang Vũ Chínhtìm được cô ta…” Bà ta khóc đến mức nói năng lộn xộn, một mực quỳgối.

Lâm mẹ quơ quơ tay, chịHàng lập tức vịn lấy bà, Hinh Ý chỉ lãnh đạm cười: “Nửa giờ sau,đoạn ghi âm này sẽ được giao cho cảnh sát, là thật hay giả đến lúcđó sẽ có người báo cho cách người.” Rồi cúi đầu ra khỏi phòng.

Mà Lâm Đạt Quảng khôngthể nói được gì, ngã ngồi trên mặt ghế, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.Xong rồi, tất cả đều xong rồi, đoạn ghi âm giao cho cảnh sát, tất cảđều bị bới ra, lão ta lấy lại bình tĩnh, đứng lên đuổi theo.

“Hinh Ý, cháu nghe chúnói…chú thật sự không cố ý, lúc đó…ở Lâm thị chú là giả một đốngsổ sách, nếu Giang thị cùng Lâm thị sáp nhập lại, tất cả đều khôngthể che giấu được nữa, vậy nên…chú mới có thể chống đối lại anhcả, nhưng mà anh cả phát bệnh tim là vì Giang Vũ Chính…lúc anh cảnhận được văn kiện của Vũ Chính thì đã không được khỏe, chú vốnđịnh đi gọi bác sĩ, nhưng mà…”Lão ta khẩn trương kéo tay Hinh Ý, bối rối giải thích.

Mặt Hinh Ý tràn ngậpnước mắt xoay người lại, nhìn vào mắt của lão ta, đến bây giờ màchú còn muốn vu khống cho Vũ Chính, thật sự không biết cái gì gọilà hổ thẹn. Khẽ cắn môi, vung lên một cái tát, “Một cái tát này làđánh thay cho ba ba, có một đứa em trai như vậy là nuối tiếc lớn nhấtđời ông ấy…”

Con mắt của Lâm ĐạtQuảng cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu buông tay, nếu lúc này lãota buông tay thì thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.

Lại một cái tát nữarơi trên mặt lão ta, “Cái tát này là tôi đánh ông thay cho Vũ Chính,tôi thay anh ấy nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ýđịnh.” Cô cắn răng, nước mắt rơi trên sàn, anh ấy đã biết rõ tất cảnhưng rồi lại không hề nói gì, là có ý gì? Chỉ là muốn cô tự đichứng minh chính mình đã sai lầm sao?

Tay Lâm Đạt Quảng bỗngdưng rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất, Hinh Ý chỉ từng bước một chạyxuống cầu thang, không hề quay đầu lại.

Gọi điện thoại nhưngluôn không có người nhận, cuối cùng trực tiếp tắt luôn điện thoại,đến tột cùng anh đang làm gì vậy? Ngay cả cơ hội nhắn lại cũng khôngcho cô. Cô tăng ga, khiến cho xe dùng tốc độ nhanh nhất lướt đi trênđường, bóng dáng chiếc xe được đèn neon chiếu rọi lướt cực nhanh quahai bên xe.

Cô một lần rồi lạimột lần không biết mệt mỏi gọi điện thoại sang nhưng đều tắt máy, côđể xe đứng ở ven đường, gục trên tay lái khóc thật lớn, “Giang VũChính…đến tột cùng thì anh đang ở đâu?”

Thật ra thì cho dùđiện thoại có gọi được thì cô cũng không phải phải nói với anh thếnào, rốt cuộc em đã biết, thật xin lỗi sao? Anh đã từng nói khôngcần câu thật xin lỗi của cô, anh chỉ cần cô luôn tin tưởng anh, luônđứng bên cạnh anh mà thôi.

Trong đầu cô rất hỗnloạn, càng không ngừng hiện lên những hình ảnh kia, anh hỏi cô vì saolại không chịu tin tưởng anh, anh cứng ngắc chịu được một cái tátcủa cô trong thê lương, anh ôm chặt lấy cô nói anh mệt mỏi chết điđược…lúc này cô mới hiểu được vì sao anh lại không chịu nói cho côbiết chân tướng chuyện này, là vì cô chưa bao giờ thật sự tin tưởnganh.

Cô không biết mình đãtrở về nhà thế nào, cô chỉ biết gọi điện thoại, số điện thoại cánhân của anh, điện thoại nhà ở căn biệt thự ven biển, Kelvin, Lý TửNgôn…tất cả những số có thể cô đều đã gọi, không có người nghe nữathì ngày mai cô sẽ bay sang, cô chịu không được nữa, nhớ quá cảm giáckhóc lớn trong lồng ngực anh.

Cuối cùng biệt thư venbiển cũng gọi được, lòng của cô như bị điện giật, run rẩy hỏi quảngia, “Tiên sinh có ở đấy không?”

Quản gia sửng sốt mộtchút, “Tiên sinh vẫn chưa hề trở về.”

Bên tai cô chỉ nghetiếng vang on gong, lập tức gọi điện thoại cho phi công máy bay riêng,anh ta nói ngày đó có đến New York nhưng về sau Giang tiên sinh không hềdùng máy bay riêng đi đâu cả, máy bay vẫn luôn đứng ở New York.

Lòng cô nặng nề nhảylên, âm thầm cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại trong taykhông còn tín hiệu, cô lập tức gọi điện đến văn phòng của Lý TửNgôn, thư kí nghe điện thoại, nói anh ta đang họp, không có thời gian ngheđiện thoại.

Lúc này cô đã loạncả lên, ở đâu cũng không tìm được anh, ánh mắt tràn ngập sợ hãicùng bất an. Bấm số điện thoại của thư kí, bảo cô ấy vận dụng quanhệ tra hết các bản ghi chép của tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ởNewYork nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.

Ngày hôm sau trở lại côngty, trước tiên cô phải đi tìm Hà Thư Mẫn, bởi vì cô biết rõ Hà Thư Mẫn nhấtđịnh có phương pháp liên lạc với Lý Tử Ngôn.

Hà Thư Mẫn nhìn thấyHinh Ý không trang điểm, sắc mặt tiều tụy giống quỷ, kinh ngạc vôcùng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hinh Ý chỉ là nhẹ nhàngmà hỏi, “Cô có cách nào liên lạc với Lý Tử Ngôn nhanh nhất không?”Giọng điệu hoàn toàn khép nép, hoàn toàn không giống với cô kiêungạo tự tin ngày thường.

Hà Thư Mẫn cúi đầusuy nghĩ vài giây, sau đó bình tĩnh nói, “Không có.”

Ánh mắt của cô khôngchút ánh sáng, như là một mực đều không chờ đợi cô ta trả lời có,“Cảm ơn” một câu rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc của Hà ThưMẫn, bất kể câu trả lời của cô ta là gì, hôm nay nhất định cô phảisang Mĩ, cô chán ghét việc cái gì mình cũng không biết, giống nhưmột đứa ngốc, mờ mịt không biết phải làm sao. Nếu như thật sự khôngcó anh, vậy phải làm thế nào đây?

Ở ngoài cửa Dư Chânnhìn thấy cô, đáy mắt thâm quầng thật sâu, còn mặt thì đầy nướcmắt, khiến cho cô giống như một con búp bê bị rách làm cho người tađau lòng.

Cô không liếc nhìn anhmột cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh, anh nhìn theo bóng lưng củacô, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh có cái này cho em.”

Cô lấy lại bình tĩnh,nhận được thứ gì đó anh đưa, nhìn vào ánh mắt của anh nhưng lạikhông nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Dư Chân chưa từng nghĩsẽ đưa thứ này cho cô, nhưng đã nhìn thấy cái dạng này của cô, cảmgiác đau đớn trong lòng đã vượt qua tất cả.

“Đây là giấy giámđịnh thành phần của thuốc. Lần cuối cùng Giang Vũ Chính trở lạiGiang Lâm, trong phòng làm việc của em anh đã giúp anh ta uống thuốc,anh cũng đã cầm một ít đi xét nghiệm…”

Ngón tay Hinh Ý runrẩy theo từng trang giấy kia, đều là những từ ngữ hóa học, cô nhẹcau mày, nói: “Tôi không hiểu gì cả.” Động tác trong tay càng lúc càngnhanh, lật từng trang giấy gấp đến độ tạo ra tiếng vang.

Nhìn thấy dáng vẻbối rối của cô, khẽ cắn môi: “Đây là đơn thuốc khống chế bệnh độngkinh…” Giọng nói của anh trầm thấp, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại làmcho lòng cô vỡ vụn, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn anh, sắc mặttrắng nhợt, còn chưa kịp phản ứng thì những trang giấy trong tay đãbay tán loạn.