Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 57: Nỗi khổ ly biệt



Trong phòng khách, HinhÝ đang mát xa chân cho Vũ Chính.

Anh nằm trên giường,nhìn cô đang cố gắng để làm cho mình thấy thoải mái, mà hai chân củaanh lại không hề cảm thấy gì, tâm trạng cũng giống như bầu trời baola ngoài cửa sổ, u ám và nặng nề.

Mà Hinh Ý chỉ chuyêntâm làm những động tác vận động cho chân của anh, mắt cá chân phảicủa anh bị sưng lên, mỗi ngày lúc giúp anh mang tất đều đặc biệt chúý, tay đều run rẩy mà dùng sức căng tất chân nhẹ nhàng mang vào chânanh. Đầu gối phải cũng vẫn căng cứng, mỗi lần giúp anh điều chỉnh tưthế cơ thể xong đều có thể nghe được tiếng xương cốt chuyển động,khiến cho trái tim cô rất khó chịu nhưng cũng không dám biểu hiện rangoài.

Bởi vì uống thuốcchống co giật sẽ làm cho anh vô cùng mệt mỏi hay ngủ gật cho nên saukhi tháo thạch cao thì anh không chịu uống nữa, hơn nữa bác sĩ nóitốt nhất là phải vận động thật nhiều để phòng ngừa co rút, dù saonhững thứ thuốc kia cũng có tác dụng phụ.

Nhưng một mình anh cănbản là không thể tự mình lên giường, mà mỗi ngày Hinh Ý đều phảiđến công ty, cho nên chỉ có thể để cho y tá ở bên anh, cách một tiếnglại mát xa cho anh. Cô biết rõ anh không thích người khác đụng vàongười anh cho nên mỗi ngày đều cố gắng hết sức tranh thủ thời gianvề với anh sớm một chút. Dù cho không cần phải làm gì, chỉ nhìn anhlẳng lặng ngủ cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Anh vặn người sang,nhìn xám xịt bầu trời bao la mông lung ngoài kia, đột nhiên mở miệnghỏi cô: “Nếu như khi đó anh chết ở Pháp hoặc là không thể tỉnhlại…em sẽ thế nào?” Giọng nói trầm thấp mà xa xôi, dường như đang tựnói với mình, ánh mắt mê ly nhìn ra bên ngoài.

Động tác tay của côdừng lại một chút nhưng không dừng hẳn lại, không dám tưởng tượngđến lời nếu như anh nói nhưng vẫn nói đùa: “Nếu như vậy thì em sẽlấy di sản của anh, tìm một người đàn ông thật tốt…không phải anhnghĩ em sẽ thủ thân như ngọc đấy chứ?” Giọng nói của cô trào phúng,nhưng không ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi vào đáy lòng, làm cho nướchồ mùa thu êm ả nổi lên từng đợt rung động. Cho dù là như thế thìcũng vẫn vô cùng đau đớn.

Anh vẫn nhìn ra bênngoài, khẽ cười dùng giọng nói nỉ non nói: “Vậy là tốt rồi…” phảngphất như có vẻ đang tự an ủi chính mình.

Cô chỉ lo hoạt độngcác khớp xương cho anh, không nghe rõ rốt cuộc anh đã nói gì, “Vừarồi anh nói gì vậy?” Lập tức cảm thấy sợ hãi.

“Anh nói, ít nhất emcũng phải nói câu gì đó như là em sẽ vẫn chờ anh, làm cho anh cảmđộng chứ.” Anh nhìn đôi mắt nghi hoặc của cô, khẽ cười nói.

“Chắc chắn em sẽkhông, cho nên anh có nghĩ cũng không được nghĩ đến những thứ nếu nhưkia.” Lời nói của cô kiên định mà bướng bỉnh, những thứ kia đều đãlà quá khứ, cô và anh vẫn còn một tương lai rất xa phải đi, mà tươnglai kia sẽ không hề có nếu như.

“Keo kiệt, một câu anủi cũng không chịu nói…”

“Ai keo kiệt hả?”

“Anh…Giang Vũ Chính…”

“Cũng không tệ lắm.”

“….Giang phu nhân, LâmHinh Ý.”

“…”

“Sức khỏe vừa mớikhá hơn một chút, sao lại phải về Mĩ ngay? Rốt cuộc thì anh có quantâm chút nào đến sức khỏe của mình không?” Kể từ khi Hinh Ý biếttuần sau anh sẽ về Mĩ thì vẫn luôn lải nhải như vậy. Cô không phảikhông biết tình hình của JL lúc này thật sự rất cần anh trấn thủ,nhưng mà có thế nào thì cô cũng không thể yên tâm về sức khỏe củaanh. Quan trọng nhất là, cô đã ngồi lên vị trí tổng tài của GiangLâm, nhất định không thể bỏ lại công việc đi Mĩ cùng anh.

Nhưng trên thực tế, côkhông rời khỏi anh, cô muốn anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mình, mỗi ngàythức dậy đều nhìn thấy anh, mỗi ngày về nhà đều thấy anh, hận khôngthể dính với anh cả ngày. Trước kia cô không cảm thấy không có cảmgiác an toàn như vậy, nhưng mà không biết vì sao gần đây luôn mang theomột loại cảm giác anh sẽ đột nhiên không tìm thấy tăm hơi. Cho dù làlúc ngủ cũng phải ôm anh thật chặt.

“Đứng ngốc, anh chỉqua đó một tháng, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh. Hơn nữa gần đây JLthật sự xảy ra quá nhiều chuyện, anh không thể bỏ lại một mình lãoLý.” Anh ôm cô, muốn cho cô cảm giác an toàn nhưng rồi lại đột nhiênphát hiện cái mình thiếu thốn nhất chính là thứ này.

“Vậy anh có thể bỏlại em sao?” Cô bực mình cãi lại anh, cô thừa nhận, Lâm Hinh Ý là mộtcô gái nhỏ mọn, là một người phụ nữ ăn dấm chua với cả một ngườiđàn ông. Nếu như không phải rất hiểu Giang Vũ Chính thì có đôi khi côthật sự cho rằng anh có quan hệ gì đó với Lý Tử Ngôn, hai ngườicùng học đại học, về cá nhân mà nói lại là anh em không hề giấunhau chuyện gì, trong công việc mà nói thì lại là chiến hữu khăngkhít, quan hệ còn thân mật hơn cả một người vợ như cô.

Anh chỉ ôm lấy cô bởivì tức giận mà đang phụng phịu trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa, khônghề nói gì, anh chỉ muốn ôm cô như vậy.

“Cuộc họp ban giámđốc ngày mai anh sẽ trở lại tham gia.” Anh khẽ nói, giọng điệu chắcchắn như vậy, căn bản không để cho cô có cơ hội phản bác.

Mà Hinh Ý còn đangtức giận nên dứt khoát nói: “Không được.”

“Ơ, lại trở thành mộtbà vợ quản chồng nghiêm khắc rồi?” Anh nheo mắt lại cười nhìn vẻmặt tức giận của cô.

“Thì sao? Dù sao khôngcho cũng là không cho.” Giọng nói của cô bướng bỉnh.

“Không được, hôm nay anhphải lấy lại uy nghiêm của một người chồng mới được…”

“Anh lấy lại uy nghiêmcủa một người chồng như vậy đó hả? Tay không được sờ mó lung tung…”

Văn phòng tổng tàiGiang Lâm lầu 75, Hinh Ý cẩn thận giúp Vũ Chính ngồi lên ghế salon,mà Vũ Chính chỉ khẽ cau mày tựa lưng vào ghế sofa.

“Nếu không thì hoãncuộc họp ban giám đốc lại đi, anh nghỉ ngơi một chút được không?” HinhÝ nâng chân anh lên nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho anh, nhìn thấy sắcmặt có chút tái nhợt của anh thì trong lòng âm thầm lo lắng. Vừarồi trên xe sắc mặt của anh đã không được tốt, vừa đến nơi đã vàotoilet nôn ra.

“Anh vẫn ổn, không cầnphải xem ông xã của em yếu ớt như vậy đâu. Suốt ngày cứ bảo anh nghỉngơi, anh không có bệnh cũng tưởng mình có bệnh đấy.” Anh cố gắngbình thường cười cười với cô.

Cô chỉ nhìn anh nóikhông nên lời, nhẹ cau mày, lần nào cũng nói mình rất ổn, nhưng lạichẳng thấy anh ổn tí nào. Nhìn anh thật lâu mới nói: “Nếu như khôngthể chống đỡ được hay là không thoải mái thì cứ nói nha.” Từ nhàđến Giang Lâm cùng lắm chỉ mất vài chục phút đi xe đã nôn như vậy,sang Mĩ đi mười mấy tiếng mày bay làm sao mà chịu nổi đây? Với tínhtình của Giang Vũ Chính, chuyện anh đã quyết định thì có mười cáiđầu trâu cũng không kéo lại được. Nhưng gần đây trong JL thật sự rấtlộn xộn, dù cho Giang Lâm không trực tiếp tham gia vào chuyện kinh doanhquốc tế của JL nhưng dù ít dù nhiều cũng có ảnh hưởng.

Trong phòng họp lầu 73đang tiến hành cuộc họp ban giám đốc của Giang Lâm, mỗi một tầng lầuvào giờ nghỉ, các nhân viên nhỏ đều khí thế ngút trời mà đưa tinbàn tán.

“Hôm nay lúc mang vănkiện lên cho thư kí tổng tài ở lầu 75, rốt cuộc đã nhìn thấy Giangtổng.” Một nữ nhân viên trẻ ra vẻ háo sắc nói với một đám phụ nữ.

“A a… tôi cũng đã lâurồi chưa được nhìn thấy Giang tổng, rất muốn ngài ấy xuất hiện.”Một nữ nhân viên khác cũng gia nhập đội ngũ háo sắc, nghĩ đến trướckia mỗi ngày đều có thể gặp Giang tổng, thật đúng mà thiên đườngmà.

“Nhưng mọi người khôngbiết đâu, lú nhìn thấy Giang tổng tôi thật sự rất rung động, có khảnăng thật sự giống như lời đồn nói bệnh tình rất nặng, gầy đến nỗicả người đều chỉ còn xương, sắc mặt xanh xao ngồi trên xe lăn được Lâmtổng của chúng ta đẩy vào văn phòng.”

“Tôi vẫn còn rất nhungnhớ Giang tổng trước kia của Giang thị, là một bạch mã hoàng tửphong độ nhẹ nhàng nha, lòng của tất cả phụ nữ già trẻ lớn bétrong Giang thị đều bị bắt làm tù binh…”

“Vả lại, từ sau khiGiang tổng và Lâm tổng kết hôn rồi đi hưởng tuần trăng mật gặp tainạn thì thân thể không lúc nào lành lặn cả. Các người nói xem…cóthể nào vận số của hai người ấy không hợp nhau không nhỉ, có thể Lâmtổng chính là khắc tinh của Giang tổng cho nên thân thể ngài ấy mớikém như vậy…”

“Hic hic…Giang tổngđáng thương của chúng ta, nếu mà năm đó lấy tôi thì sẽ không thảm nhưvậy…”

“…”

“Hội nghị tạm dừngmười phút.” Hinh Ý nhìn thấy sắc mặt Vũ Chính thì tạm ngừng hộinghị lại, đến khi mọi người ra khỏi phòng họp gần hết mới gọiKelvin đến đưa anh lên lầu 75 nghỉ ngơi.

Vũ Chính cũng chỉ hơinhíu nhíu mày, cũng không tỏ vẻ phản đối, bởi vì dạ dày như cócái gì đó dâng lên, cố gắng ngậm chặt miệng, đôi mắt bình tĩnh nhìnvề phía Hinh Ý.

Nhưng khi Kelvin đưa anhlên lầu 75 thì gặp phải Dư Chân trong thang máy, trong tay anh ta cầm vănkiện, chắn hẳn là có việc cần thương lượng với Hinh Ý.

“Giang tiên sinh, đã lâukhông gặp.” Anh khách sáo chào hỏi, lúc đảo mắt qua sắc mặt của VũChính thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lại thảm như vậy,nhìn bộ dạng ngồi cũng không vững của anh, trong lòng thầm đoán đượcsự thay đổi gần đây của Giang Lâm. Hôm nay vừa khéo lại là đại hộ cổđông của Giang Lâm, Giang Vũ Chính hẳn là trở về vì việc này.

“Phó tổng Lưu.” Vũ Chínhchỉ nhàn nhạt mở miệng chào hỏi, sau đó không nói gì nữa. Mà DưChân cũng không nói gì, mọi người cứ im lặng như vậy, sau khi lên lầu75, Dư Chân buông văn kiện trong tay xuống rồi xoay người rời khỏi ngay,Vũ Chính chỉ nhàn nhạt nói: “Có thể dừng bước nói vài lời không?”

Dư Chân có chút kinhngạc nhìn anh, nhưng cũng chỉ hơi sửng sốt một chút rồi sau đó cườikhẽ ngồi xuống ghế salon, tuy không biết anh muốn nói gì nhưng mà anhta cũng không cần phải sợ.

“Tôi biết rõ anh thậtlòng yêu mến Hinh Ý, cô ấy tuy thoạt nhìn rất mạnh mẽ nhưng mà khilàm việc lại có lúc thiếu sót, từ nay về sau công ty này hy vọngcác anh sẽ hỗ trợ thật nhiều.” Anh ôn hòa nói, dường như đang nóichuyện với một người bạn bình thường.

Dư Chân rất kinh ngạc,làm gì có người lại mở miệng nói người khác yêu mến vợ của mình?Có một cảm giác khó hiểu, lại không có cách nào nói nên lời.

“Tuần sau tôi đi Mĩ,có khả năng trong một thời gian ngắn không thể trở về Giang Lâm.” Anhcười cười, thản nhiên nói.

Dư Chân nghe thấy anhnói sắp đi Mĩ thì lập tức tỉnh lại, “Anh…và JL rốt cuộc có quan hệgì?” Mặc dù có hỏi cũng không có kết quả nhưng vẫn nhịn không đượcmà mở miệng hỏi. Anh ta biết rõ Giang Vũ Chính và Lý Tử Ngôn cóquan hệ rất thân thiết, điều tra tất cả thì có thể tìm được một sốtư liệu nhưng lại không có cách nào chứng thực Giang Vũ Chính rốtcuộc có quan hệ gì với JL.

“Việc đó không liênquan gì đến anh, có một số việc biết càng nhiều không phải nhấtđịnh sẽ có lợi cho mình. Tôi biết thực lực của anh cho nên trước khiđi mới nói những lời này với anh…” Anh nhìn thẳng ra bầu trời khôngngoài cửa sổ, không nhìn về phía anh ta.

“Anh không nói thì tôicũng sẽ…” Lời nói của Dư Chân còn chưa dứt thì anh ta phát hiện raVũ Chính có chút không ổn.

Vũ Chính cúi đầu,chân nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn thẳng xuống đất, cơthể căng cứng, giống như trong nháy mắt sẽ mất đi ý thức. Dư Chân chưatừng nhìn thấy tình huống này, thở nhẹ gọi vài tiếng nhưng khôngthấy anh trả lời. Bước chân lậptức luống cuống, muốn gọi Kelvin đến nhưng Vũ Chính lại run run nói:“Phiền anh…trong túi áo có thuốc…tất cả…” Đồng thời tay của anh cũngrun rẩy không ngừng, căn bản không thể nào giơ lên.

Dư Chân kinh hãi, nhưngvẫn cố trấn định lấy hộp thuốc từ trong túi áo của anh ra, nhìnthấy thuốc trong đó thì vô cùng kinh ngạc, tất cả số thuốc có chừngmười loại, nhưng vẫn trấn định đưa thuốc cho anh uống.

Đợi thật lâu sau hôhấp của Vũ Chính mới trở lại bình thường, anh không nhìn về phíaanh ta mà chỉ nhẹ nói một câu: “Cảm ơn.”

Giờ phút này Dư Chânđã có chút hoảng sợ, “Thân thể của anh…có tốt không?”

Vũ Chính chờ cơn cogiật từ từ tan biến rồi mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên: “Cảnơn, rất tốt.” Từng chữ từng chữ đều phải cố sức nói ra.

Hinh Ý vừa vào cửanhìn thấy vậy cũng không nói gì, nhưng đều thầm đoán hai người đànông kia nói gì, nhẹ nhàng gõ cửa: “Quấy rầy đến hai người sao?”

Cô cho rằng Vũ Chínhtìm Dư Chân là có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta, đang định đira ngoài. Nhưng không ngờ Dư Chân lại cướp lời trước, “Tôi ra ngoàitrước đây.” Anh căn bản vẫn chưa làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ravới Giang Vũ Chính, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn, càng không muốnchứng kiến dáng vẻ quan tâm lo lắng của Hinh Ý với anh ta nên đi thẳngra khỏi văn phòng.

Hinh Ý đi thẳng đếntrước mặt Vũ Chính còn đang mơ màng, ngồi xổm xuống nâng tay anh lênnói: “Không phải nói anh phải nghỉ ngơi một chút sao?” rồi lại đứnglên giúp anh đi vào phòng nghỉ.

“Mệt lắm không?” Saukhi cô dìu anh lên giường nằm thì chậm rãi mở miệng hỏi, vừa rồilúc đi vào nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh, lo lắng anh quá mệtmỏi, cúi đầu nhẹ nhàng giúp anh đắp lại chăn.

Mà anh lại đột nhiên ômlấy cô, lâu lắm mới bị như vậy, trong ánh mắt có vẻ kinh hoảng nóikhông nên lời, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy, cảm giáckhủng bố như thế, như là đột nhiên mất đi ý thức, cài gì cũng khôngthể suy nghĩ.

Cô cúi xuống nhìn vàoánh mắt của anh, tưởng là anh đang làm nũng nên vỗ nhè nhẹ lên cánhtay anh đang ôm cô, dịu dàng nói: “Chỉ một lát thôi, em ở trong nàycùng anh…”

Mà anh chỉ nhắm mắtlại dúi đầu vào cổ của cô, dùng sức hít lấy hương thơm của cô, khôngthể chờ đợi được như vậy, cảm giác trống rỗng trong lòng sắp baophủ lấy anh. Anh cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể cô, ấmáp như vậy, dịu dàng như vậy, anh làm sao có thể cam lòng buông tayđây?

Buổi tối trước ngàyVũ Chính đi Mĩ, hai người ở bên nhau thật lâu, làm sao cũng không thểnào chìm vào giấc ngủ. Phòng ngủ rất ấm áp, hai người nằm trongchăn đều có chút phiền loạn nhưng cái gì cũng không thể nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là VũChính mở miệng trước, “Cũng không phải lần đầu tiên đi xa, làm gì màcả đêm lăn qua lộn lại vậy?” Tay của cô luôn động đậy, chốc lát sờsờ cái này, lát sau lại sờ cái kia.

“Không biết, chỉ cảmthấy không nỡ…chỉ muốn ôm lấy anh…” Giọng nói của cô rất nhỏ nhưnganh lại nghe thấy rất rõ.

“Đứa ngốc.”

Trong bóng tối, cô cócảm giác được anh dùng ngón tay vuốt lên mái tóc mình, nhẹ nhàng màquan tâm, lại dịu dàng như vậy, như là khi còn bé ba đã ở bên cạnhvuốt tóc mình, dỗ dành mình ngủ.

Giọng nói khẽ khàngcủa anh vang lên bên tai cô, “Hãy để tóc dài…chờ anh trở về…” Anh vẫnthích mái tóc dài của cô, từng sợi tóc mềm mại, so với mái tócngắn hoạt bát thì càng xinh đẹp hấp dẫn hơn, nhưng thật ra thì anhvẫn không thể quên được lần đầu tiên gặp cô trong mái tóc dài cùngbiểu lộ lạnh nhạt của cô, như một đóa phù dung trong nước làm chongười ta rung động.

“Một tháng có thểdưỡng tóc dài sao?” Cô cười khẽ, nhớ tới một câu “Trường phát tamthiên vi quân lưu” (tóc dài ba ngàn thước vì quân vương mà giữ lại), côchỉ vì anh mà giữ lại nó.

“Ừ, lần này cóthể phải đi hơn một tháng một chút…” Giọng của anh càng nói càngthấp, tỏ vẻ chột dạ.

“Không sao, em rảnh sẽbay qua thăm anh.” Cô không muốn anh vì muốn sớm về với cô mà quá vấtvả làm việc nên nhẹ giọng an ủi anh.

Vũ Chính cũng khônglên tiếng, chỉ ôm chặt cô hơn chút nữa, hôn lên tóc cô, cằm nhẹ nhàngvuốt ve đỉnh đầu cô, trong lòng dâng lên cảm giác không thể buông tay.

Đầu của cô chậm rãinhích tới trước ngực anh, dính sát vào, nghe tiếp tim đập có quyluật của anh, cảm thấy an tâm, “Ở Mĩ anh phải ăn cơm đúng giờ, khôngcho từ chối y tá mát xa, mỗi buổi tối phải uống hết thuốc bổ, phảinghe theo lời dặn của bác sĩ, không được làm việc cả ngày, phảichú ý nghỉ ngơi…” Cô không ngừng dặn dò từng việc một cho anh, lảinhải mãi không hết. Cuối cùng, rầu rĩ nói: “Không cho cả ngày ở bêncạnh Lý Tử Ngôn.”

Mà anh chỉ nhẹ nhàngmà cười, tiếng cười như được truyền từ trái tim, chấn động màng nhĩcủa cô, chấn động đến lòng cô.