Tù Yêu

Chương 129: Len lén mới có tình thú (thượng)



Buổi tối mùa hè cái nóng không chết người giống như ban ngày, thậm chí còn có thể nói là rất mát mẻ, hai người tay nắm tay đi trên con đường nhỏ, dọc đường nhìn thấy không ít người tụ lại đánh bài ở quầy bán đồ lặt vặt đầu thôn, nơi đó ánh đèn sáng tỏ, cái bóng của mỗi người kéo thật dài trên mặt đất, ánh trăng sáng tỏ trên khuôn mặt của mọi người sáng như ban ngày.

Tang Vãn Cách mím môi cười, quay đầu hỏi Hùng Thần Giai: "Lúc anh còn là cậu nhóc cũng giống như những người này sao?" Vừa nói còn dùng miệng bĩu bĩu, ý bảo bạn gấu nào đó nhìn về phía đám trẻ nhỏ trước mặt, bọn chúng đang vây ở bên cạnh cửa lớn chơi đùa, có vài đứa ngoan ngoãn nghe lời, một số ngoan ngoãn dựa vào xem người lớn đánh bài, mặc dù khả năng hiểu được cũng không nhiều.

Mày rậm cau lại: "Lúc anh còn nhỏ sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy chứ? Những tiểu quỷ này thật sự quá nhàm chán, buổi tối chơi trốn tìm hả? Nhớ năm đó anh nhiệt tình yêu thích trò chọc tổ ong vò vẽ vào ban đêm đấy!" Bọn nhỏ này sao có thể so với hắn chứ?!

Đôi mắt lung linh nhất thời hiện lên một tia buồn cười, Tang Vãn Cách bất đắc dĩ lắc đầu, mắt to nhìn sang bên cạnh, hai người đang đứng ở bờ đê của con sông nhỏ trước mặt, phía sau là một rừng cây nhỏ rậm rạp, loáng thoáng có ánh trăng xuyên thấu qua cành lá rọi vào mặt đất, để lại những vệt sáng vô cùng xinh đẹp.

Bạn gấu nào đó suy nghĩ một chút, bàn tay bất thình lình bắt được cái eo nhỏ của Tang Vãn Cách, tốc độ vô cùng mau lẹ bế bổng cô lên, tung người nhảy một cái vọt qua bên đường mương đối diện rừng cây nhỏ kia một khoảng, sau đó thả giai nhân trong ngực xuống, hắn đặt cái mông ngồi bệch xuống dưới đất, thấy Tang Vãn Cách vẫn còn đứng sững sờ, đưa tay kéo cô xuống, vừa vặn rơi vào lòng hắn.

"..." Tang Vãn Cách kinh ngạc tròn mắt nhìn nhìn gương mặt cương nghị trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, "Đến đây làm gì vậy?"

Bạn gấu nào đó hắc hắc cười đen tối mấy tiếng, bàn tay gấu nóng bỏng len lén đưa vào dưới áo khoác của cô, cả khuôn mặt cũng vùi vào cái cổ thơm phức gặm cắn liếm mút, bộ dạng hận không thể nuốt cả người cô vào bụng, nghe câu hỏi của cô hắn từ trong tiếng ưmh ưmh nghẹn trả lời: "Còn có thể làm gì, đương nhiên là phải làm chuyện xấu."

Cảm thấy bàn tay của bạn gấu xấu bụng nào đó sờ lên bụng nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên, cách áo khoác cô bắt được cái tay không an phận kia lại: "Đang ở bên ngoài!" Quả thực quá vô sỉ mà!

Hùng Thần Giai cười một tiếng: "Vậy thì thế nào?" Thấy cô sắp nổi giận, hắn lập tức chuyển qua phương án chân chó, "Công chúa... Cho anh đi, anh rất muốn ôm em, em sờ sờ anh xem, em sờ anh thử đi, anh muốn em, muốn đến sắp nổ tung rồi!" Vừa nói hắn vừa bắt cái tay trắng nõn nhỏ bé mềm nhẵn của cô đè vào giữa hai chân mình, đồng thời còn vô cùng không biết xấu hổ từ từ di động, cho đến khi làm cả người Tang Vãn Cách sắp sửa phun khói mới vừa lòng.

Mặt Tang Vãn Cách càng đỏ hơn, cô muốn rụt tay trở về nhưng hơi sức không đủ, còn về phần muốn ở chỗ này làm loại chuyện đó... Con gấu kia tốt nhất nghĩ cùng đừng nghĩ!

Nhưng vật nóng bỏng dưới lòng bàn tay càng ngày càng nhô ra làm trái tim cô cũng rối bời không chịu nổi, tay nhỏ bé cứng đờ bao phủ phía trên, đôi mắt to nghiêng mắt nhìn xung quanh, không chịu nhìn về Hùng Thần Giai, rõ ràng trên mặt cô đã phát hỏa, nhưng miệng làm thế nào cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

"Anh thật rất muốn em... Cho anh đi, công chúa ngoan, em cho anh đi mà..." Hùng Thần Giai dính sát bên cô vừa làm nũng vừa đen tối nắm tay nhỏ bé của cô tự an ủi mình, trong cổ họng còn phát ra tiếng rên rĩ vô cùng thô to, tròng mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, thân thể cao lớn kéo cả người cô vào trong ngực, bởi vì đưa lưng về phía đê, hơn nữa bóng cây rất rậm rạp, nơi này tuyệt đối an toàn, vì vậy da mặt của bạn gấu nào đó mới càng dày hơn, ngày thường hắn tuyệt đối nghĩ cũng không dám nghĩ yêu cầu cô như vậy, nhưng hôm nay hắn liền lấy can đảm đề nghị, có thể khiến hắn vui mừng nhất chính là, Tang Vãn Cách lại không cự tuyệt!

... Được rồi, hắn thừa nhận cô cũng không đồng ý, nhưng không cự tuyệt cũng đã nói lên là có hi vọng! Nghĩ tới đây, hắn không lý do càng thêm quấn quýt si mê, rõ ràng là Tang Vãn Cách bị hắn ôm vào trong ngực, nhưng cả người hắn cũng dính sát vào trên người Tang Vãn Cách, người nào mà trông thấy cũng sẽ nhìn ra bộ dáng hai người tuyệt đối là một đôi tình nhân ân ái, nhưng chắc cũng không nghĩ tới chỗ hai người đang chạm vào nhau là gì, bàn tay của người nam đang nắm cái tay nhỏ bé của người nữ vuốt ve chỗ mập mờ giữa phần bộ hạ của mình!

Gương mặt Tang Vãn Cách đỏ bừng lên, mặt mày tinh xảo xinh đẹp phô bày dưới ánh trăng càng thêm có vẻ chọc người trìu mến, quả nhiên như một đóa hoa yêu kiều rung động, bô dạng vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong mắt của cô tràn đầy túng quẫn, ngượng ngùng, lại còn pha chút lẳng lơ đưa tình. Tang Vãn Cách cho tới bây giờ cũng không phải là người nhiệt tình nóng bỏng, nghiêm túc một chút mà nói, cô còn có thể được coi là một người vô cùng đạo đức, đối với cô mà nói, sự hấp dẫn trên tinh thần so sánh với sự hấp dẫn trên thân thể dễ dàng làm cho cô động lòng hơn. Từ lúc cô hiểu ra mình sẽ không bao giờ động lòng vì Trình Cảnh Khu nữa, cô liền nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ giống như thế nào, cô đã từng cho rằng một nửa kia trong tương lai của mình sẽ là một người lịch sự nho nhã không coi trọng tình dục, nhưng việc đời thường không như mơ, người đàn ông của cô không chỉ không lịch sự nho nhã, thậm chí còn có thể nói là nhìn như dân giang hồ, tính tình lại nóng nảy bá đạo!

Nhưng ngay cả như vậy, Tang Vãn Cách lại phát hiện chính mình một chút cũng không tiếc nuối.

Vì vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ lên, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ suy nghĩ vẫn vơ về quá khứ, làm bộ như không biết có người nào đó đang cầm tay của mình làm chuyện lưu manh hạ lưu kia.

Cô lui một bước, cũng không đại biểu Hùng Thần Giai nguyện ý bỏ qua như vậy.

Tròng mắt đen nhìn tới nhìn lui, lúc đang làm chuyện như vậy, Hùng Thần Giai bỗng phát hiện đầu óc mình có thể sánh ngang với Einstein. Hắn nhẹ nhàng gặm một cái lên da thịt mềm mại trên gáy Tang Vãn Cách rồi từ rừ di chuyển đi xuống, hàm răng linh hoạt cắn cái vạt áo khoác của cô ra, rồi nhẹ nhàng mút ở phần xương quai xanh, vì da thịt bạch ngọc này mà làm ra những dấu hôn khéo léo mê người.

"Gấu ——" khi môi lưỡi của hắn chuyển dời đến bộ ngực của cô, Tang Vãn Cách cũng nhịn không được nữa mà lòng tràn đầy kinh hoảng, nhưng một cái tay đã bị hắn đặt tại nơi đó, chỉ còn lại một cái tay tự do cô sao có thể là đối thủ của người nào đó chứ? Vạn nhất bất đắc dĩ, Tang Vãn Cách chỉ có thể yếu ớt kêu thành tiếng, lại không dám phát ra thanh âm quá lớn, quầy bán đồ lặt vặt đầu thôn lúc nãy cách nơi này không gần, nhưng dù bọn họ không thấy rõ nhưng chắc chắn họ cũng sẽ nghe được tiếng cô nên cô thật sự không muốn mạo hiểm như vậy. "Đủ rồi, đủ rồi —— a ——"sau khi lên tiếng kinh hô, tay nhỏ bé lập tức che môi của mình lại, bởi vì, chỉ vì một con gấu vô lương nào đó đã kéo áo khoác của cô mở ra, đã vậy hắn lại còn cách áo lót ngậm một bên đầu vú mềm mại nữa!

Tang Vãn Cách thật vội, nước mắt cũng lạch cạch cạch rơi xuống, trước ngực truyền đến xúc cảm liếm mút quen thuộc, cô cảm giác rõ ràng hàm răng bén nhọn của Hùng Thần Giai đang cắn đầu vú của mình mà nhay mút, vốn cô cho là hắn dùng tay cô làm chuyện như vậy có lẽ đã là cực hạn rồi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, hắn lại dám được voi đòi tiên nữa!