Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 87: Rời khỏi thành nhỏ



Đèn dầu rơi từ ba lô xuống lăn ra đầy đất.

Lâm Thu Thạch xoay người, cũng trông thấy ánh mắt oán độc của nữ chủ nhân cầm theo đao đứng ở cửa viện nhìn bọn họ chằm chằm. Làm Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra chính là khi ả cầm theo đao có vẻ cũng không thể rời khỏi viện, cho nên chỉ đứng xa xa nhìn bọn họ, tuy rằng cảnh tượng này nhìn khá rợn người, nhưng vẫn là không nguy hiểm tới sinh mạng.

Cố Long Minh đập một phát lên vai Lâm Thu Thạch, cảm thán nói: "Lâm Lâm, anh thật là lợi hại......"

Lâm Thu Thạch cũng không biết nên nói gì, dứt khoát lộ ra một nụ cười, nói: "Cậu cất lại đèn dầu vào trong túi trước đi."

"Ừ, được." Cố Long Minh gật gật đầu, bắt đầu nhanh chóng gom lại đèn dầu trên mặt đất.

Phía trên đèn dầu đầy ắp trong ba lô đều có thêm một vết đao thật sâu, không cần nghĩ cũng biết, một đao này nếu không chém vào đèn dầu mà là chém vào phía sau lưng Lâm Thu Thạch có lẽ Lâm Thu Thạch đã lạnh tại chỗ. Tuy rằng đèn dầu bị chém nứt thành khe hở, nhưng ít ra dầu thắp vẫn còn đọng lại, dưới ánh nhìn chăm chú của nữ chủ nhân, bọn họ vội vội vàng vàng nhặt đèn dầu từ trên mặt đất lên, xoay người đi mất.

Tổng cộng bọn họ trộm được bảy trản đèn dầu, tính ra có cái gì ngoài ý muốn cũng chắc chắn có thể chịu đựng được đến cuối cùng, nhưng nếu suy đoán của Lâm Thu Thạch là đúng, tối hôm nay khẳng định sẽ có sự tình phát sinh.

Bọn họ trở về phòng, cất xong đèn dầu, không tính đi ra ngoài nữa, kế hoạch là thủ ở trong phòng. Nhiều đèn như vậy quá nặng, không thể tùy thân mang theo, đặt ở trong phòng lại không an toàn. Lỡ lại bị tên Nghiêm Sư Hà kia tráo đổi hoặc trộm đi thì mất nhiều hơn được.

Cố Long Minh vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, cậu ta nói: "Lâm Lâm, có phải anh thường xuyên gặp phải chuyện như vậy hay không thế?"

Lâm Thu Thạch nghĩ lại một chút, gật gật đầu.

"Vãi chưởng." Cố Long Minh đầy mặt bội phục, cũng không biết nên khen Lâm Thu Thạch như thế nào, cậu ta khoa chân múa tay khoa tay múa chân, "Anh không biết, lúc ấy có bao nhiêu khủng bố. Quả đao to đùng hơn 40 mét lận —— còn may anh chạy trước 39 mét!"

Lâm Thu Thạch: "......" Trong lúc nhất thời hắn lại không biết nên nói cái gì.

Bọn họ sợ đèn dầu bị trộm, ngay cả cơm trưa đều là ăn ở trong phòng, Lâm Thu Thạch thật sự có chút nhàm chán, liền lấy gia phả từ trong túi ra, muốn xem trên đó còn có manh mối gì hay không.

Ai biết sau khi vặn mở đè dầu vừa lật gia phả, ảnh chụp trên gia phả lại xuất hiện biến đổi mới, Lâm Thu Thạch phát hiện trẻ con bên trong mấy tấm ảnh chụp biến mất, chỉ còn lại hình ảnh của một mình nữ chủ nhân.

Cố Long Minh đứng ở bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng trông thấy biến hoá xảy ra trong gia phả, cậu ta trừng lớn đôi mắt, nhìn Lâm Thu Thạch một cái, nói: "Sau lúc chúng ta cầm đèn dầu những tiểu quỷ này đã không thấy tăm hơi, xem ra thật là do nữ chủ nhân nhốt bọn chúng lại......"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Hẳn là." Vậy thì suy đoán của bọn họ liền không có sai.

Cố Long Minh chần chờ nói: "Nhưng mà......" Ngón tay cậu ta chỉ vào một vài tấm ảnh vẫn giữ nguyên trạng còn lại, "Những tiểu quỷ này là chuyện như thế nào?"

Lâm Thu Thạch mở miệng nói: "Từ đường."

Hắn vừa nói, Cố Long Minh lập tức nhớ tới bên trong từ đường sáng như ban ngày kia, bày rậm rạp đèn dầu dầu người. Hiển nhiên ở cái thành nhỏ này, đặt bài vị ở trong từ đường cũng không chỉ có tác dụng là để cung phụng, mà đồng thời còn trấn áp những tiểu quỷ đó.

Vốn dĩ Lâm Thu Thạch nghĩ có cần đi thả nốt mấy tiểu quỷ này ra hay không, nhưng xét thấy khi trước Nghiêm Sư Hà đã từng dẫn người đi lấy đèn, mà kết cục cuối cùng của một người lấy đèn cực kỳ thảm, cho nên trừ phi tất yếu, Lâm Thu Thạch cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Bọn họ mới đầu chỉ nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh, Lâm Thu Thạch liền phát hiện sự tình dường như không quá thích hợp.

Ngay khi chạng vạng, nữ chủ nhân xuất hiện ngoài cửa sổ của bọn họ.

Tuy rằng trong tay ả không cầm đao, cứ như vậy đứng ở trên hành lang, trong ánh mắt màu đen là oán độc thập phần rõ ràng, như là đang chờ đợi cái gì.

Cố Long Minh phát hiện ra ả trước, nhanh chóng gọi Lâm Thu Thạch qua.

"Ả làm gì ở bên ngoài vậy?" Hiện tại Cố Long Minh nhìn thấy ả liền cảm thấy sởn tóc gáy, chà xát da gà nổi trên cánh tay mình, "Một bộ đang chờ giết chúng ta......"

Lâm Thu Thạch nhăn mày, cũng cảm giác không đúng lắm, hắn nghĩ nghĩ, từ trong phòng đứng lên, đi ra bên ngoài.

Nữ chủ nhân vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Thu Thạch tính thử đi ra ngoài viện, hắn không nghĩ tới, nữ chủ nhân lại cũng đi theo hắn ra ngoài. Tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thật sự giống linh hồn bám lưng, ánh mắt mang theo ác ý kia gần như là dính ở trên lưng Lâm Thu Thạch.

Cố Long Minh nhìn về phía Lâm Thu Thạch, nói: "Chúng ta làm sao đây?"

Lâm Thu Thạch nhấp môi, hắn nhìn nhìn không trung, mặt trời đã sắp xuống núi, trên người nữ chủ nhân đột nhiên có tình huống khác thường, hiển nhiên là đang biểu thị gì đó. Hắn suy nghĩ một lát, cắn răng nói: "Đi, chúng ta tới từ đường."

"Tới, tới từ đường?" Cố Long Minh nghe Lâm Thu Thạch nói hơi ngây ra, "Nhưng mà nơi đó không phải toàn là tiểu quỷ à?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu thấy bộ dáng của nữ chủ nhân không?"

Cố Long Minh ừ một tiếng.

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu có cảm thấy ả đang đợi trời tối hay không."

Cố Long Minh: "......" Lời Lâm Thu Thạch nói chưa dứt, cậu ta liền có loại cảm giác bừng tỉnh, bộ dáng nữ chủ nhân đi theo bọn họ hiển nhiên là sợ bọn họ chạy trốn, mà đã là sợ bọn họ chạy trốn, có phải cũng nghĩa là buổi tối ả sẽ làm chút gì đó với bọn họ hay không?

Bởi vì ban ngày cầm đèn dầu của nữ chủ nhân đi, bọn họ cũng nói không rõ được đêm nay sẽ phát sinh cái gì.

"Đi." Lâm Thu Thạch nhìn bầu trời lập tức sắp tối sầm xuống, không do dự nữa, nhét toàn bộ đèn dầu vào trong ba lô của Cố Long Minh, hai người hướng phía từ đường đi tới.

Khi ra cửa bọn họ vừa lúc gặp Nghiêm Sư Hà, Nghiêm Sư Hà thấy thần sắc bọn họ vội vàng, cười hỏi câu: "Đã trễ thế này, đây là muốn đi đâu thế?"

Lâm Thu Thạch không để ý đến hắn ta, đi thẳng.

Từ đường cách viện bọn họ ở một đoạn, nữ chủ nhân vẫn luôn đi theo bọn họ ra cửa, cho đến khi sắp tới từ đường, mới dừng bước.

Có vẻ ả cực kỳ cố kỵ nơi này, biểu tình oán độc nhiều thêm vài phần sợ hãi, thậm chí còn từ từ lui về phía sau một bước.

Lâm Thu Thạch thấy thế trong lòng buông lỏng.

Cố Long Minh nói: "Uầy, ả quay về thật......" Cậu ta thấy nữ chủ nhân không cam lòng xoay thân, chậm rãi rời đi.

Lâm Thu Thạch thở dài: "Ừ...... Cuối cùng cũng đi rồi."

Bọn họ đi tới cửa từ đường, thấy người bảo vệ còn đang ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không định chào hỏi với bọn họ.

Lâm Thu Thạch có chút chần chừ, hắn đứng ở cửa trông thấy bài vị được thờ phụng bên trong, còn có mấy vị trí trống không, đèn ở nơi đó là bị Nghiêm Sư Hà mang theo người tới đây trộm đi.

"Châm ba trản đèn trước rồi nói sau." Lâm Thu Thạch nói, "Bổ sung vào chỗ trống."

Cố Long Minh gật đầu.

Bọn họ lấy đèn, châm lửa, đặt vào vị trí trống, sau đó dựa vào góc tường ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi ban đêm đến.

Không thể không nói, qua đêm ở loại địa phương này thật cứ như là thử nghiệm lòng can đảm của con người. Ngủ thì chắc chắn là ngủ không được, Lâm Thu Thạch dựa vào vách tường, cúi đầu lại bắt đầu chơi số độc. Cố Long Minh nhàn đến nhàm chán liền ở bên cạnh xem, cậu ta xem một lát, nói: "Anh chơi số độc giỏi như vậy?"

Lâm Thu Thạch nói: "Lúc không có việc gì thì thích chơi một chút."

Sắc trời bên ngoài đã trầm xuống, đèn dầu bên trong từ đường vẫn sáng lên, chiếu toàn bộ từ đường sáng như ban ngày, ngược lại cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Nhưng chung quy phía sau lập nhiều bài vị như vậy, hai người sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không ngủ được —— thật ra không ngủ được chính là Lâm Thu Thạch, Cố Long Minh thứ này gục gặc đầu, một bộ mơ màng sắp ngủ. Cậu ta có vẻ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, thật vất vả từ bên trong buồn ngủ thoát ra, dùng tay lau mặt một phen, có chút lúng túng nói: "Xin lỗi, thiếu chút nữa ngủ rồi......"

Lâm Thu Thạch: "Không thì cậu ngủ trước? Có chuyện tôi gọi cậu." Hắn nhìn bộ dáng Cố Long Minh muốn ngủ liền cảm thấy có chút khó chịu.

Cố Long Minh lắc đầu, từ chối ý tốt của Lâm Thu Thạch, giải thích nói: "Thật ra ngày thường tôi thực sự không như vậy mà, đây vẫn là lần đầu tiên......"

"Được rồi, tôi biết rồi." Lâm Thu Thạch xua xua tay, ý bảo mình cũng không để ý.

Cố Long Minh bất đắc dĩ cười khổ.

Đêm dần muộn, bên ngoài chìm vào một mảnh bóng tối, chỉ có đèn đuốc bên trong từ đường sáng trưng, hết thảy đều lặng yên không một tiếng động.

Thời gian chỉ chớp mắt đã tới 12 giờ, Lâm Thu Thạch vẫn đang chơi số độc, đột nhiên dừng động tác trên tay. Hắn nghe thấy một âm thanh, một loại âm thanh vũ khí sắc bén kéo lê trên mặt đất, cùng với âm thanh này, là tiếng bước chân nhỏ vụn. Cố Long Minh trông thấy thần sắc Lâm Thu Thạch ngưng trọng, nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch không nói gì, từ ven tường đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn ở trong bóng đêm nặng nề, trông thấy một bóng người chậm rãi đến gần.

Theo bóng người càng ngày càng gần, Lâm Thu Thạch thấy rõ ràng bộ dáng người tới, ả đúng là nữ chủ nhân trong viện, mặc một bộ váy dài, mái tóc đen dài lay động. Tay ả cầm theo một chiếc đao thật dài, phía trên đao, còn dính đầy máu đỏ tươi với một vài thứ gì đó có chút giống thịt vụn.

Ả nghiêng nghiêng đầu với từ đường, nửa khuôn mặt đều bị máu tươi dính be bét.

Từ vẻ ngoài của nữ chủ nhân có thể thấy được, không hề nghi ngờ, vừa rồi ả vừa tiến hành một đợt tàn sát tàn bạo, không ai biết rốt cuộc ả giết bao nhiêu người ở trong viện.

"Trên chân ả có cái gì đó!" Cố Long Minh chợt mở miệng.

Lâm Thu Thạch nâng mắt nhìn lại, phát hiện trên chân nữ chủ nhân thật sự có cái gì, đó là một đám tiểu quỷ bám trên đùi ả, những tiểu quỷ này đang giương cái miệng đầy răng của mình gặm cắn gì đó. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thịt trên đùi nữ chủ nhân đã bị gặm gần hết, lộ ra xương cốt trắng hếu.

Chúng nó đang báo thù...... Tuy rằng tốc độ có hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn gây ra thương tổn nghiêm trọng đối với nữ chủ nhân.

Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy nữ chủ nhân nâng tay, sau đó làm ra một động tác ném mạnh, lại là ném thẳng đao dài trong tay qua đây.

Đao dài cắt qua không khí, cắm thẳng lên khung cửa sổ, thiếu chút nữa liền đâm gãy luôn khung cửa sổ.

Cố Long Minh bị dọa nhảy dựng, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, cậu ta hoảng sợ nói: "Ả, ả muốn làm cái gì, chúng ta đã trốn trong từ đường, không phải ả cũng muốn giết chúng ta đấy chứ!"

Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Nói không chừng."

Bọn họ đang nói chuyện, liền thấy nữ chủ nhân chậm rãi đi tới bên cửa sổ, rút đao ra, ả cách cửa sổ, dùng khuôn mặt tràn đầy máu tươi kia lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ.

Nữ chủ nhân đột nhiên mở miệng: "Kể cả ta có chết, ta cũng muốn giết các ngươi." Ả nói xong lời này, lại là thật sự đi tới cửa.

Cố Long Minh bị dọa nhảy dựng lên, nói: "Vãi chưởng, làm sao bây giờ!" Suy đoán của Lâm Thu Thạch quả nhiên là đúng, còn may lúc này bọn họ trốn trong từ đường, nếu là còn ở viện có lẽ mạng đã sớm không còn.

Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn về phía đèn dầu bày ngay ngắn dưới bài vị.

Cố Long Minh thấy động tác của Lâm Thu Thạch: "Không phải là anh muốn ——"

Lâm Thu Thạch bình tĩnh nói: "Chung quy cũng phải thử." Nữ chủ nhân không phải nhân loại, chắc chắn là bọn họ đánh không lại, nhưng những tiểu quỷ báo thù này thì lại nói không chừng. Trên đùi nữ chủ nhân đã dính mấy tiểu quỷ, bọn họ vốn dĩ chỉ cần tiếp tục kéo dài thời gian, nữ chủ nhân tự nhiên sẽ biến mất, nhưng nữ chủ nhân hiển nhiên cực kỳ hận bọn họ, vậy mà tính thừa dịp một hơi cuối cùng, chấm dứt luôn hai người bọn họ.

Nữ chủ nhân đã sắp chạy tới cửa, Lâm Thu Thạch thấy thế biết không thể chờ thêm, hắn cắn chặt răng, đi tới phía dưới đèn dầu, một lần dập tắt năm sáu trản đèn dầu trên kệ.

Đèn dầu vừa tắt, Lâm Thu Thạch liền cảm thấy có một tầm mắt đến từ trên trần nhà, hắn ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt nhiễm ánh đỏ trên trần nhà, mà lúc này, những đôi mắt đó đang nhìn về hướng nữ chủ nhân ở cửa.

Nữ chủ nhân đã kéo theo đao vào cửa, có vẻ là ả định bất chấp tất cả, sau khi vào trong, liền nhào tới Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh. Lâm Thu Thạch nhanh chóng xoay người né tránh, nhưng từ đường này lại không lớn, nữ chủ nhân bổ một đao, chém hỏng luôn một loạt bài vị.

"Kẽo kẹt" một tiếng vang nhỏ, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, sau đó trần nhà truyền đến tiếng trẻ con gào khóc, sắc mặt nữ chủ nhân khi nghe thấy tiếng khóc liền thay đổi, động tác đuổi giết Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh càng thêm hung ác. Cũng may Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đều không phải loại không cần tứ chi, ngũ cốc không phân biệt gà ốm, hai người khó nhọc dịch chuyển trong từ đường, tuy rằng chật vật, nhưng cũng né kịp mấy đao nữ chủ nhân chém ra.

Thứ trên trần nhà, cuối cùng cũng xuống dưới, đó là một đám trẻ sơ sinh bị ngâm phù nề, bọn chúng rơi thẳng xuống người nữ chủ nhân, bắt đầu mở khuôn miệng với bộ răng rậm rạp kia ra, gặm cắn thân thể nữ chủ nhân.

Nữ chủ nhân chịu đau kêu thảm thiết, động tác trong tay lại không ngừng, vận khí Cố Long Minh không tốt, bị chém một đao vào cánh tay, đau thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Theo tốc độ trẻ sơ sinh gặm cắn càng lúc càng nhanh, nữ chủ nhân từ một hình người dần dần biến thành khung xương, động tác của ả cũng trở nên chậm chạp, cuối cùng cả người đều quỳ gối trên mặt đất.

Ăn thịt vụn trước, sau đó ăn luôn xương cốt, sau khi ăn xong một khúc xương cuối cùng, Lâm Thu Thạch nghe thấy một tiếng vang thanh thúy. Tiếng vang đó là âm thanh của vật bằng đồng rơi trên mặt đất, Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh ngước mắt nhìn lại, ở bên trong vũng máu, trông thấy một chiếc chìa khoá đồng bắt mắt.

Tuy rằng Lâm Thu Thạch đã hơi có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy chìa khóa ở trong thân thể nữ chủ nhân, trong lòng vẫn là có chút kinh ngạc.

"Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi chưởng!!" Cố Long Minh kích động tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, nói, "Chìa khóa, chìa khóa! Chúng ta tìm thấy chìa khóa!!" Cậu ta đang định tiến lên, lại nhìn thấy vây xung quanh chìa khóa là một đống tiểu quỷ, những tiểu quỷ này đều là một bộ ăn no uống say thoả mãn, nhưng vẫn khiến người ta có chút sợ hãi.

Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh đang suy nghĩ làm thế nào lấy được chìa khoá ra từ tận cùng bên trong những tiểu quỷ này, lại phát hiện bộ dáng bọn tiểu quỷ có sự thay đổi, khuôn mặt phù nề dần dần khôi phục thành bộ dáng nguyên bản, một mồm răng nanh kia cũng biến thành răng sữa còn chưa trưởng thành.

Tiếng khóc thút thít làm người đau đầu kia cũng ngừng, biến thành tiếng cười khúc khích ngọt ngào.

Sau khi thỏa mãn chấp niệm cuối cùng, thân thể bọn chúng dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành từng đốm sáng, biến mất ở bên trong từ đường.

Lâm Thu Thạch chầm chậm tiến tới, cầm lấy chìa khóa, hắn nói: "Thành công."

Cố Long Minh cao hứng nói năng lộn xộn, nói: "Chúng, chúng ta làm sao bây giờ, đi ra ngoài à? Chìa khóa đây, cửa đâu??"

Chìa khóa tìm được rồi, hiện tại còn có cửa. Lâm Thu Thạch dạo qua một vòng bên trong từ đường, sau khi xác định không có cửa, nói: "Hẳn là ở trong viện, chúng ta trở về nhìn xem đi."

"Được." Cố Long Minh cực kỳ cao hứng.

Vì thế hai người lại thừa dịp bóng đêm trở về viện, nữ chủ nhân biến mất, tiểu quỷ cũng không còn, bên ngoài im ắng làm người an tâm.

Sau khi bọn họ trở về viện, mới vừa đi vào, liền trông thấy thảm trạng bên trong.

Chỉ thấy chính giữa viện có hai người bị chém làm đôi nằm đó, có vẻ bọn họ bị nữ chủ nhân chém ngang eo, liền không còn hơi thở.

"Chết hết luôn?" Cố Long Minh sợ hãi nói.

Lâm Thu Thạch lắc đầu, hắn vừa vào liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng cách đó không xa truyền đến, hắn không nghĩ tới sau khi bọn họ rời đi, nữ chủ nhân vậy mà lại còn ra tay với những người khác. Dựa theo quy tắc trong cửa, số lượng người ả giết trong đêm kỳ thật là có giới hạn, không thì chỉ sợ những người khác trong viện cũng dữ nhiều lành ít.

Lâm Thu Thạch không muốn lãng phí thời gian nữa, cùng Cố Long Minh đi thẳng đến nơi nữ chủ nhân ở, sau khi đi vào, quả nhiên tìm thấy cửa sắt ẩn đằng sau ngăn tủ trong một phòng ngủ khác của nữ chủ nhân.

Thấy cửa sắt, cả người Lâm Thu Thạch đều thả lỏng, hắn đang muốn lấy chìa khóa mở cửa sắt, cánh cửa đang đóng phía sau chợt mở, Nghiêm Sư Hà từ bên trong đi ra, trong tay của hắn ta lại là cầm một khẩu súng.

"Chào buổi tối." Nghiêm Sư Hà mỉm cười chào hỏi cùng bọn họ.

Động tác mở cửa của Lâm Thu Thạch dừng lại, không cần phải nói hắn cũng hiểu ý của Nghiêm Sư Hà.

"Đưa cho tôi đi." Nghiêm Sư Hà vươn tay.

Lâm Thu Thạch yên lặng một lát, vẫn là đưa chìa khoá trong tay cho Nghiêm Sư Hà, ai biết Nghiêm Sư Hà lấy được chìa khóa xong, liền bắn một phát vào chân Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch chưa kịp chuẩn bị, chịu đau kêu thảm thiết, cả người ngã xuống mặt đất.

"Ha ha." Nghiêm Sư Hà cười nói, "Xem ra là không phải đao thương bất nhập à."

"Mợ mày ——" Cố Long Minh đỡ lấy Lâm Thu Thạch, tức mình mắng thô tục, "Mày mẹ nó có bệnh à? Cầm chìa khóa là được, còn nổ súng làm cái gì!"

"Tao thích." Nghiêm Sư Hà lạnh lùng nói, "Mày cấm được à." Ngón tay hắn ta xoay xoay chìa khóa, nói, "Tránh đường, tao muốn đi."

Cố Long Minh biết bọn họ lúc này không phải là đối thủ của Nghiêm Sư Hà, vì thế tuy rằng trong lòng căm giận, nhưng vẫn phải tránh ra một vị trí.

Nghiêm Sư Hà đi về phía trước, hắn ta cầm chìa khóa, mở cửa sắt, sau đó cong lưng nhặt manh mối rơi từ trên cửa sắt xuống.

Tiểu Thiển đứng ở phía sau Nghiêm Sư Hà, vẫn luôn không dám nhìn về phía bọn Lâm Thu Thạch, cho đến khi Nghiêm Sư Hà nhặt manh mối lên, Lâm Thu Thạch lại thấy cô ta đột nhiên vọt lên, đi sát phía sau Nghiêm Sư Hà.

Sau đó, chợt giơ tay, làm ra một động tác khiếp người.

"A!!" Nghiêm Sư Hà hét thảm một tiếng, manh mối với súng trong tay đều rơi xuống mặt đất.

Tiểu Thiển khom lưng, cười tủm tỉm nhặt manh mối lên, sau đó một chân liền đá súng của Nghiêm Sư Hà sang bên cạnh.

Chỉ thấy phía sau Nghiêm Sư Hà, lại bị cắm một con dao găm chói lọi, Tiểu Thiển mỉm cười nói: "Cảm ơn anh nhé, Nghiêm ca." Bộ dáng cô ta lúc này với bộ dáng vâng vâng dạ dạ đi theo sau Nghiêm Sư Hà khi trước hoàn toàn như hai người khác nhau, cô ta cất manh mối vào túi tiền, rút dao găm trên người Nghiêm Sư Hà ra, mỉm cười nói: "Nếu không phải anh, thật đúng là tôi qua không nổi cánh cửa này luôn." Sau đó nhìn về phía Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh, "Đương nhiên, cũng cần cảm ơn hai người các anh."

Nói xong lời này, liền đi vào trong cửa.

"Chúng ta cũng đi." Lâm Thu Thạch nhìn Nghiêm Sư Hà ngã xuống đất, cắn răng nói, "Lấy súng của hắn ta tới đây trước."

Cố Long Minh thừa dịp Nghiêm Sư Hà không thể hành động, nhặt khẩu súng bị Tiểu Thiển đá văng ra về, sau đó nâng Lâm Thu Thạch dậy. Lâm Thu Thạch nhận lấy súng từ trong tay Cố Long Minh nhét vào túi quần mình, hai người thong thả đi vào cánh cửa tản ra ánh sáng trước mặt.

Thông qua đường hầm, hình ảnh xung quanh Lâm Thu Thạch xoay tròn, cuối cùng đã về tới hiện thực, nhưng vừa trở về, hắn liền cảm thấy thân thể xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, sau khi gian nan gọi điện cho Nguyễn Nam Chúc, liền hôn mê bất tỉnh.

Hai ngày sau, Lâm Thu Thạch từ trong hôn mê tỉnh lại.

Hắn đã quen chuyện mình thường xuyên vào viện, cho nên khi nhìn thấy sắc trần nhà sáng như ban ngày kia cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm —— ít nhất tồn tại ra ngoài.

"Tỉnh?" Giọng Nguyễn Nam Chúc truyền đến.

Lâm Thu Thạch quay đầu trông thấy Nguyễn Nam Chúc, hắn ngồi ngược sáng, hơi không thấy rõ lắm bộ dáng, nhưng thanh âm lại dịu dàng.

Lâm Thu Thạch không hiểu sao liền cảm thấy bản thân có chút nhớ hắn, nhưng rất nhanh hắn liền ném loại cảm xúc hơi kỳ quái này ra sau đầu, thấp thấp ừ một tiếng.

"Lại là phát sốt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Bị thương ở bên trong đúng không."

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Lúc cuối cùng ra cửa bị người ta bắn một phát."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chính là khẩu anh mang ra ngoài kia?"

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc yên tĩnh trong chốc lát: "Súng ống bình thường thì không thể mang vào."

Lâm Thu Thạch sửng sốt.

Nguyễn Nam Chúc giải thích: "Khẩu súng kia, hẳn là không phải súng ống bình thường."

"Không phải súng ống bình thường......?" Lâm Thu Thạch nhớ tới bộ dáng khẩu súng kia, toàn thân ngân bạch, cảm giác cầm ở trong tay thật ra lại rất nặng, "Chẳng lẽ là mang từ trong cửa ra ngoài?" Hiện tại nghĩ tới, Nghiêm Sư Hà kia chỉ sợ cũng là người cũ dẫn theo người khác qua cửa.

"Vô cùng có khả năng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh nghỉ ngơi thật tốt trước đi."

Lâm Thu Thạch nghe vậy, thật ra lại cảm thấy vận khí của mình có vẻ cũng không tồi, lúc ấy hắn chỉ là sợ Nghiêm Sư Hà lại tiếp tục công kích bọn họ, không nghĩ rằng còn mang ra ngoài một thứ tương đương với đạo cụ.