Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 74: Nàng muốn mượn dao giết người



Edit: Kim NC

Beta: Thỏ SN

Tới Hi Ninh cung, đám phi tần mới đến đang cười cười nói nói, thấy ta đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ với ta, rồi lại ngồi xuống. Ta không ngờ lại nhìn thấy Thư quý tần đã tới, ngược lại Diêu thục nghi hôm nay chưa tới.

Mới nhớ tới hôm qua hoàng thượng đến Trữ Lương cung, cho nên Diêu thục nghi không tới sao?

Một lát sau, thấy một cung nữ tiến vào, cúi đầu nói:” Các vị nương nương, tiểu chủ, Thái hậu nói hôm nay rất mệt mỏi, sẽ không gặp các vị, các vị nương nương, tiểu chủ nếu nhàn rỗi thì cứ trò chuyện, buồn chán thì hồi cung ạ.”

“Thái hậu bị bệnh sao?” Trần tĩnh tần vội vàng đứng lên hỏi.

Nghe vậy, tất cả những ai đang ngồi đều đứng lên, lo lắng nhìn cung nữ. 

Cung nữ vẫn cúi đầu như trước, đáp: “Cảm ơn các vị tiểu chủ đã có lòng, Thái hậu không sao, chỉ là hơi mệt mỏi. Nô tì xin được cáo lui trước, nương nương, các vị tiểu chủ xin cứ tự nhiên.”

Cung nữ lui ra ngoài, những người trong phòng cũng đứng dậy trở về. Ta liếc nhìn Thư quý tần, thấy nàng chỉ cười nhạt, có vẻ vẫn chưa muốn vội vã rời đi.

Ta thản nhiên đứng dậy, Thư quý tần quả thật là một nhân vật lợi hại. Cho dù việc ta trong một đêm từ cung nữ nhảy lên nhị phẩm phu nhân, vị phẩm còn ở trên nàng ta. Chênh lệch lớn như thế, nàng cũng có thể trong thời gian ngắn điều chỉnh tâm tình thật tốt, nhìn thấy ta, còn có thể cung kính gọi ta “Nương nương”, kiểu nhẫn nại này, người bình thường không có khả năng.

Cũng may chỉ có tần phi từ ngũ phẩm trở lên mới cần đến thỉnh an Thái hậu, nếu không Thiên Phi mỗi ngày đều gặp ta, cũng không biết nàng ta có thể chịu được bao lâu?

Vừa nâng bước đi ra, liền nghe Thư quý tần gọi ta:”Nương nương.”

Hơi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy nàng ta cười đứng dậy, đi về phía ta:” Nương nương nếu không ngại, thần thiếp muốn cùng nương nương đi ra ngoài dạo.”

Ta hơi giật mình, lập tức mỉm cười:” Bản cung sao có thể ngại?”

Nàng ta lại gần, đi ở phía bên phải của ta.

Trên những khóm hoa dọc hành lang bên cạnh vẫn còn phủ một lớp tuyết thật dày, khắp nơi là tuyết trắng. Thư quý tần đột nhiên đưa tay nắm lấy một ít tuyết, nắm lại trong lòng bàn tay, lông mày của nàng ta nhăn lại, khẽ thở dài:” Hôm nay thật là lạnh, tuyết còn rơi nữa. Chờ đến khi mặt trời lên, tuyết mới tan, lại đóng băng, sợ là càng lạnh hơn.”

Ta im lặng nghe, nàng ta cố ý đi cùng ta, chắc chắn không phải muốn bàn luận chuyện thời tiết với ta.

Đem nắm tuyết trên tay vứt đi, nàng ta lắc lắc tay, thở ra một hơi, lại nói:” Có điều băng này cũng có hữu dụng, một khi tan thành nước, sẽ không thể tìm được.” Nàng đột nhiên nhìn về phía ta: “Chắc nương nương còn nhớ rõ tảng băng ở Huyễn Nhiên Các kia chứ?”

Ta giật mình, nàng ta nói tiếp: “Thứ ấy, không lãng phí đâu.”

Ý cười từ từ hiện lên, đúng như ta lường trước, nàng ta rốt cuộc đã dùng hình với Phong Hà. Thủ đoạn của nàng ta, chắc cao minh hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, nhưng nàng ta chỉ lựa chọn dùng băng châm.

Nàng ta muốn thể hiện tốt với ta.

Thư quý tần là một người thông minh, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

A, e rằng Phong Hà thế nào cũng không nghĩ ra, nàng ta cực khổ lâu như vậy, thế mà lại thành tự đào hố chôn mình.

Ta cười:” Vậy Bản cung chúc mừng ngươi.”

“Đạ tạ nương nương, chỉ là..” Nàng ta cố ý giảm thấp giọng xuống:” Nương nương vì sao bằng lòng bỏ qua cho Phi tiểu viện?”

Ta liếc nhìn nàng ta, ánh sáng trong đôi mắt nàng ta chợt biến mất. Lòng ta hiểu ra, trong lòng nàng ta đã thầm tính toán kỹ càng như vậy! Nàng ta muốn ta động thủ diệt trừ Thiên Phi. Dù sao nàng ta vẫn nghi ngờ Thiên Phi, cho nên muốn mượn tay của ta.

Ta là cung nữ xuất thân từ Huyễn Nhiên các, mà lúc trước Thiên Phi lại đối xử với ta như vậy, nàng ta cho rằng, ta có đầy đủ lý do.

Ta cũng không phải thật sự muốn bỏ qua cho nàng ta, chỉ có điều…

Ta cần gì phải tự mình động thủ?

Mở miệng, kéo dài giọng nói:” Thư quý tần nói thế là có ý gì, bản cung không hiểu.”

Nàng ta dường như không ngờ đến ta sẽ nói như thế, giật mình một lúc.

Ta cười nhẹ một tiếng, đi lướt qua nàng ta. Dường như nàng ta còn muốn nói điều gì nữa, cuối cùng vẫn không nói, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng…