Từ Npc Sơn Trại Đến Đại Boss

Chương 46: Trại Chủ Lương Sơn Đánh Đến Rồi 2



Ngay sau đó là những đao quang đáng sợ bất ngờ bắn ra.

Xoẹt!

Đao quang nhanh như sấm sét, không khí bị chém phát ta tiếng nổ vang không ngừng.

Mười mấy người chơi ở chính diện còn chưa kịp làm ra hành động gì, đã trực tiếp bị đao quang khủng bố cắn nuốt, hóa thành ánh sáng trắng, biến mất không còn dấu vết.

Biến cố bất ngờ này không những khiến những người chơi khác đang chuẩn bị tấn công hoảng sợ.

Mà ngay cả Vương Trình cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin nổi mà hét thất thanh: “Làm sao có thể!”

Đó là hơn mười người chơi, mỗi một người đều là cao thủ Nhập võ 3 tầng, trong đó còn có hai người Nhập võ 4 tầng, đồng thời cũng khổ luyện công pháp phòng ngự là chính.

Đây cũng là yếu tố chủ yếu trong việc chống chọi với đòn tấn công của Boss.

Cho dù là lúc vây giết Boss có Nhập võ 6 tầng, chiến đấu đến cuối cùng thì những người chơi này cũng không tổn thất mấy.

Nhưng hôm nay...

Một đao.

Chỉ một đao!

Hơn mười người chơi đủ để chống lại đợt tấn công của Boss có Nhập võ 6 tầng, tất cả đã bị tàn sát.

Tổn thất như vậy khiến Vương Trình cũng chẳng có thời gian đau lòng.

Lúc hắn ta đang chuẩn bị ra mệnh lệnh khác, cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Xoẹt!

Chỉ thấy Tần Thư Kiếm giẫm chân lên Ngũ Hành Bát Quái, đao Đầu Hổ giống như lưỡi hái thu gặt của thần chết, trực tiếp tàn sát hết những người chơi xông lên bao vây vẫn chưa kịp lùi về.



Ngay cả Vệ Mân có Nhập võ 8 tầng cũng chẳng phải là đối thủ của hắn.

Ở trong mắt Tần Thư Kiếm, những người chơi cao nhất chỉ là Nhập võ 4 tầng này chẳng khác gì gà gỗ chó đá.

Lợi khí cửu phẩm, kết hợp với thực lực bây giờ của hắn, đúng là không khó hơn bao nhiêu so với cắt dưa thái rau cả.

Chỉ trong thời gian hơn mười giây ngắn ngủi, đã có hơn hai ba mươi người chơi chết dưới đao của hắn.

Sau khi nhận được một đống điểm sinh mệnh, Tần Thư Kiếm cũng lười đuổi theo những người chơi rút về khắp nơi này, mà là chạy về vị trí chính giữa thôn tân thủ.

Đã có lệnh bài trung tâm rồi, như vậy hắn đương nhiên không thể chắp tay nhường đi được.

Boss của thôn tân thủ là hắn giết.

Bây giờ người chơi muốn hái đào, đúng là không khỏi mơ mộng hão huyền.

“Mau, ngăn hắn lại!”

Vương Trình tỉnh táo lại, nhìn thấy Tần Thư Kiếm muốn rời đi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Những người được dẫn đến lần này đều là tinh nhuệ do Vương gia bồi dưỡng.

Mỗi một lần chết đi thì đều tương đương với thực lực yếu đi một phần.

Nếu bây giờ không kéo dài thời gian để Vương Nhân Bân cướp được lệnh bài trung tâm, vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Sau khi nghe thấy những lời của Vương Trình, những người chơi vốn đang rút lui theo bản năng đều lập tức phản ứng lại, xông lên tấn công đến sau lưng Tần Thư Kiếm.

Tần Thư Kiếm cảm nhận được kình phong ở đằng sau, vẻ mặt hắn lạnh đi.

“Muốn chết!”

Chỉ thấy bước chân hắn dừng lại, đao quang vòng cung lóe lên trên người hắn, lao về bốn phương tám hướng với khí thế nhanh như chớp.



Rầm!

Trước những đao quang đáng sợ kia, những người chơi còn chưa hoàn toàn đến gần đều đã hóa thành ánh sáng trắng mà biến mất.

Cảnh tượng này không khỏi dọa không ít người lùi về.

Tần Thư Kiếm không quan tâm, mà là vững bước tiến về phía trước, dùng trường đao trong tay mở đường, mỗi một bước đều không biết có bao nhiêu ánh sáng trắng tiêu tan.

Bất cứ người chơi này chặn trước mặt hắn, cho dù bọn họ đến ngăn cản hắn, hay chỉ đơn thuần là không tránh né kịp thời, Tần Thư Kiếm vẫn giết sạch không bỏ sót.

Vị trí chính giữa của thôn tân thủ là chỗ ở của trưởng thôn ban đầu.

Bây giờ căn nhà sớm đã bị phá hủy, chỉ có một tấm lệnh bài bằng đồng trôi lơ lửng trên không, mà ở bên dưới tấm lệnh bài lại là một vòng tròn màu xanh nhạt có chu vi một trượng.

Lúc này đây, Vương Nhân Bân đang đứng trong vòng tròn đó.

Mà bây giờ, đám người chơi mà hắn ta dẫn đến chỉ còn lại chưa đầy mười người, đang vây quanh bảo vệ vòng tròn.

Trong vòng vây nho nhỏ này, những người chơi khác đang như hổ rình mồi.

Thế nhưng, ai cũng không ra tay.

Mặc dù những người mà Vương Nhân Bân dẫn đến lần này đều là người chơi có cấp bậc cao, nhưng vẫn không thể dấy lên nổi cơn sóng lớn nào trước mặt ngàn vạn người ở đây.

Lý do mà những người khác không ra tay, đơn giản là đối phương đã đồng ý nhận lời rồi.

Vương gia giàu có và quyền lực, điều này là chuyện không thể nghi ngờ.

Bây giờ, ngoài mặt Vương Nhân Bân trông có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng cũng rất căng thẳng.

Để đạt được cơ hội này, hắn đã trả một cái giá không nhỏ, cho dù là con cháu dòng chính của Vương gia thì hắn cũng cảm thấy đau lòng.

Trước mắt, muốn giành được lệnh bài trung tâm, hắn ta phải chiếm giữ vòng tròn trong mười phút.