Từ Npc Sơn Trại Đến Đại Boss

Chương 47: 1 Chọi 1000



Mười phút nói dài cũng chẳng dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.

Ngay lúc thời gian đang dần dần trôi qua, một hơi thở hung hãn từ xa kéo đến, sau đó là rất nhiều tiếng kêu thảm thiết của người chơi và vô số ánh sáng trắng chợt hiện rồi biến mất.

“Trại chủ Lương Sơn đánh đến rồi!”

...

“Gì cơ?”

Vương Nhân Bân lập tức khiếp sợ, nhìn về bóng dáng khủng bố ở phía xa kia.

Mỗi một bước tiến tới, đều là hàng loạt người chơi chết đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn ta lại chấn động không ngừng.

Vị Boss lớn trại chủ Lương Sơn này lại xuất hiện ở đây, vậy thì chắc chắn đám người Vương Trình gần như đã thiệt hại trong tay của đối phương rồi.

Đó chính là những người chơi ưu tú mà Vương gia dốc hết sức để đào tạo.

Nếu hắn ta không phải dòng chính của Vương gia thì cũng chẳng có quyền lợi điều động.

Bây giờ, tất cả lại chết ở nơi này.

Khi nhìn thấy Tần Thư Kiếm chạy về phía lệnh bài trung tâm, Vương Nhân Bân lập tức căng thẳng.

Tổn thất đã không thể đảo ngược lại.

Bây giờ, nếu hắn ta vẫn không thể giành được lệnh bài trung tâm, vậy thì đúng là tiền mất tật mang.

“Vẫn xin chư vị ra tay ngăn cản đường đi của trại chủ Lương Sơn, chỉ cần có thể để ta lấy được lệnh bài trung tâm, thì Vương gia đều trả thù lao một ngàn cho mỗi một lần chết của các vị ở đây, bất cứ ai cũng có thể tìm đến người Vương gia ta để đổi tiền.”

“Ta lấy thân phận của dòng chính Vương gia ra bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”



Lời này vừa thốt ra khiến những người chơi vốn đang chần chừ không chắc đều đỏ mắt trong chốc lát.

Chết một lần là được một ngàn!

Tiền này đúng là không kiếm được quá dễ dàng.

Trong số những người chơi ở đây, đa số đều là người bình thường.

Mặc dù một ngàn đồng không nhiều lắm, nhưng chết một lần đã có một ngàn thì đúng là sự cám dỗ rất lớn.

Suy xét đến lời của Vương Nhân Bân và thân phận địa vị của Vương gia.

Trong tình huống này, tỷ lệ đối phương nuốt lời cũng không lớn.

Với lại...

Người chơi chết rồi có thể sống lại, hơn nữa bây giờ, hầu hết mọi người đều là Nhập võ 0 tầng, có thể nói chết hoàn toàn là chuyện không tổn thất gì.

Thế cho nên, những người chơi khác lập tức hành động, xông về phía Tần Thư Kiếm.

Thấy vậy, Vương Nhân Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn ta lại nhìn thoáng qua thanh tiến độ.

“Còn sáu phút nữa!” Vương Nhân Bân nhìn về phía đám người chơi lít nhít kia, và Tần Thư Kiếm đang xuống đao giết người trong đám người, trong lòng hơi bình tĩnh lại.

Trại chủ Lương Sơn kia cách vị trí của hắn ta còn ít nhất mấy chục thước.

Giữa khoảng cách mấy chục thước này, số lượng người chơi có thể nói là ùn ùn vô tận.

Cho dù Vương Nhân Bân không nghĩ rằng, dựa vào những người chơi ở trước mắt đây vẫn có thể đủ để chống lại Boss lớn này, nhưng mà kéo dài sáu phút thì hẳn là không có gì to tát.

Bất kể ra sao, hắn ta cũng phải giành được lệnh bài trung tâm trước rồi nói sau.

Bây giờ, hắn ta chỉ có thể hy vọng giá trị của lệnh bài trung tâm sẽ không quá thấp.



Nhưng mà dựa theo suy đoán của bản thân Vương Nhân Bân thì tỷ lệ lệnh bài trung tâm là phương tiện kiểm soát thôn tân thủ rất lớn.

Bên kia.

Đương nhiên Tần Thư Kiếm có thể nhìn thấy tấm lệnh bài bằng đồng lơ lửng trên không kia và Vương Nhân Bân đang đứng bên trong vòng tròn.

Lúc hắn nhìn thấy những người chơi khác lại lần nữa xông về phía mình, trong lòng tràn ngập sát ý.

Không có bất cứ lời nói nào, bước chân cũng không có bất cứ tạm dừng nào.

Có chăng cũng chính là đao quang sắc bén mà đao Đầu Hổ vung ra.

Sau khi lột xác, đao pháp Hắc Hổ thi triển toàn lực, một con Hắc Hổ lớn mấy trượng xuất hiện trên không, tiếng hổ gầm chấn động cả trăm dặm.

Mỗi một bước tiến lên, đó là hơn mười hơn trăm người chơi ngã xuống.

Tần Thư Kiếm nhìn thấy đám người chơi, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước xông lên chịu chết, sâu trong lòng bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hóa ra, hắn đã mạnh mẽ đến mức này rồi.

Hắn đã từng sinh ra sợ hãi trong lòng khi chỉ nghe thấy hai chữ người chơi, bây giờ lại có thể nhìn người chơi như gà gỗ chó đá rồi.

Cho dù thỉnh thoảng có người chơi vượt qua đao quang, tấn công vào trên người Tần Thư Kiếm, cũng không thể tạo ra bất cứ sự thay đổi nào.

Phẩm chất da đồng đặc biệt mà Nhập võ 7 tầng bổ sung thêm đã khiến lớp phòng ngự của hắn đạt đến một mức độ đáng sợ.

Dựa vào những thứ này thì trừ khi người chơi thậm chí chưa đến Nhập võ 1 tầng cầm trong tay thần binh lợi khí gì đó, nếu không thì bọn họ hoàn toàn khó mà tổn thương đến hắn dù chỉ một chút.

“Đây còn đánh như thế nào nữa!”

“Hoàn toàn không phá được phòng ngự mà!”

Thấy cảnh tượng như vậy, không ít người chơi đều kêu rên trong lòng.