Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 64



Nghĩ đến Thịnh Khâu, tâm trạng Thân Đông lại vui vẻ, cậu để cốc xuống cầm bút, lại không thể chờ đợi.

Gọi điện thoại cho Thịnh Khâu.

Nhưng Thịnh Khâu không nghe máy, Thân Đông để điện thoại xuống, vừa mất tập trung làm việc, vừa chờ hắn gọi lại.

Khi chờ một người nhắn tin lại, thời gian trôi qua vô cùng chậm. Thân Đông rầu rĩ cầm điện thoại, nhắn một tin cho hắn, vẫn mãi chưa thấy trả lời.

Mãi Thân Đông quên chuyện này mất, cắm cúi nghiêm túc làm việc, Thịnh Khâu lại gọi điện thoại: "Anh mới họp, để điện thoại ở văn phòng, có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì." Thân Đông thoát ra khỏi công việc, tựa lưng vào ghế ngồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Em muốn mời anh ăn cơm."

"Mời anh ăn cơm?" Thịnh Khâu kinh ngạc, hắn ngồi xuống ghế, nói: "Ngày nào chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau mà?"


"Ý em là cùng đi ra ngoài ăn." Thân Đông giải thích, nhẹ giọng nói: "Chỉ có hai chúng ta."

Cậu nhẹ nhàng đặt bút ở dưới mũi, chu miệng kẹp, đảo mắt, mặt nóng lên chờ Thịnh Khâu đáp lại.

"Được, vậy anh gọi điện thoại cho ba mẹ." Thịnh Khâu nói hết câu, bút dưới mũi Thân Đông cũng rớt xuống, cậu cười ra tiếng, nói: "Vậy quyết định như vậy đi, buổi tối chúng ta đi ăn đồ Nhật, em đón anh."

"Hay là để anh đi đón em, đằng nào cũng phải vào trung tâm thành phố."

"Em đón anh!" Thân Đông nói năng đầy khí phách, nói: "Cúp đây."

Hai người hẹn xong, Thân Đông bỗng cảm thấy làm việc có nhiều sức hơn, chưa đến xế chiều cậu đã đi ra ngoài phòng làm việc. Thư ký lại đi theo: "Vừa nãy thư ký của giám đốc Vương có đến, nói mời anh chiều nay mở họp, trọng điểm bàn bạc về tương lai tiền cảnh sự phát triển của công ty."


"Bây giờ tôi không có thời gian."

"Ông ấy nói mời anh ngày mai phải..."

"Phải?" Thân Đông không ngừng chân, bật cười một tiếng, nói, "Vậy cô nói cho ông ta biết người làm chủ Thần Đồ là ai."

Cậu đi vào thang máy, nhìn thư ký khó xử, nhíu mày nói: "Lẽ nào cái này cô cũng không biết?"

Thư ký vội lắc đầu, kiên định nói: "Em sẽ sắp xếp."

Thân Đông mỉm cười, gương mặt của thư ký biến mất trong cửa thang máy khép lại.

Thời điểm Thân Đông lái xe đến công ty Thịnh Khâu vẫn chưa xuống, cậu ngồi trong xe xem đồng hồ, trực giác nói cho cậu biết hẳn là hắn bị chuyện gì kéo lại, cậu nói cảnh vệ mở cửa, đỗ xe lên tầng. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vừa lên tầng là cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của Thịnh Khâu và Hàn Miễn, cậu đứng ở dưới ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy hắn đang đi xuống.


"Đông Đông?"

"Em đến đón anh đi ăn cơm, anh nói với ba mẹ chưa?"

"À, anh gọi điện thoại ngay đây." Thịnh Khâu đi đến nắm tay cậu, nói: "Đi thôi."

Hắn vừa nắm tay Thân Đông đi ra ngoài vừa cầm điện thoại lên, cậu liếc mắt nhìn hắn, chờ hắn cúp máy mới nói: "Anh và Hàn Miễn đang nói gì thế?"

"Không có gì."

Thịnh Khâu dịu dàng nói: "Ba mẹ bảo chúng ta đừng đi chơi muộn quá. Đi thôi, lái xe của em hay là của anh?"

"Em ~" Thân Đông lắc lắc chìa khóa xe, nói: "Hẹn hò lái xe của em ~ "

Thịnh Khâu nhận chìa khóa, nói: "Đi thôi."

"Em lái!" Thân Đông lại cướp về, nói: "Em hẹn anh."

Hai người đến một nhà hàng Nhật, theo lời Thân Đông nói nhà hàng này Vân Dương rất thích, đã từng có một quãng thời gian cậu cũng rất thích, ngày nào cũng đến ăn, sau đó ăn ngán.

Thịnh Khâu nói cậu cả thèm chóng chán, hai người vừa nói vừa cười ngồi xuống.
Lúc ăn cơm Thịnh Khâu hỏi Thân Đông chuyện công ty, cậu nói chuyện Hoàng Vĩ đến tìm mình, hắn lại hỏi: "Sau này em định làm thế nào?"

"Cái này phải xem anh." Thân Đông rót rượu cho hai người, nói: "Chờ anh đến công ty là có thể khai trừ đám giám đốc chỉ ăn không làm, bên dưới chắc chắn cũng không dám không phục anh."

"Em bảo anh..."

Thân Đông nhìn hắn, vẻ dịu dàng trong mắt làm Thịnh Khâu cảm thấy lòng hơi nóng lên, hắn nói: "Em bảo anh đi làm gì?"

"Làm giám đốc." Thân Đông nói như thể đương nhiên: "Dù sao TN và Thần Đồ cũng phải sáp nhập mà, sau này TN là công ty dưới trướng Thần Đồ. Thần Đồ tiếng tăm lớn như vậy có thể giúp TN bớt bao nhiêu chi phí quảng cáo không nói, anh có thể bớt đi thời gian và chi phí tìm đại lý và tìm gian hàng ở các trung tâm thương mại. Mà Thần đồ ngày sau dùng máy điều hòa của TN là chính... Đây là chuyện đôi bên có lợi, Thịnh Khâu, anh đồng ý không?"
Thịnh Khâu khẽ lắc đầu, Thân Đông duỗi tay nắm chặt tay hắn, mềm mại hỏi: "Anh làm công cho em, cảm thấy không phát huy được tài năng à?"

"Không." Thịnh Khâu cười khẽ, nói: "Nhưng mấy ngày nay TN cũng bận, có lẽ tạm thời anh chưa đến được."

"Bận cái gì?" Thân Đông nói: "Bên này em có thể sắp xếp ổn thỏa cho anh trong vòng một tuần, anh cứ nhận, em muốn đi chỉnh đốn Lilila."

Nhân viên phục vụ bưng cơm nước lên, Thân Đông thu hồi tay của mình, nói cảm ơn.

Quá lâu không ăn món Nhật, khẩu vị cũng tăng lên, Thân Đông gắp một miếng sashimi chấm nước tương, dùng đĩa nhỏ bưng lên bón cho Thịnh Khâu. Hắn há miệng ăn, nói: "Trong vòng một tuần chắc anh không có cách."

"Bên anh gần đây xử lý xong rồi còn gì? Sau này đơn đặt hàng lấy thẳng từ Thần Đồ, anh còn phải cùng em dành thời gian đến công ty con các nơi xem, chuyện TN giao cho Hàn Miễn là được."
Thịnh Khâu không hé răng.

Thân Đông cũng không nghĩ nhiều, cậu cắn một cái tempura, nói: "Khi chúng ta ổn định được Thần Đồ, sau đó như anh nói, đưa hai con và ba mẹ đi chơi. Ba mẹ chưa từng đi xa nhà đúng không? Cũng nên dẫn ba mẹ ra ngoài chơi ít lâu."

"Những năm này anh bận bịu, đúng là không ở bên ba mẹ nhiều."

Cửa hàng hoa quả ở Vọng Đô trên danh nghĩa là Thịnh Khâu chọn địa chỉ, thế nhưng tiền là Thân Đông bỏ ra. Trước đây hắn cũng nghĩ đến việc đón ba mẹ lên, thế nhưng hai ông bà già không đồng ý, bởi vì Vọng Đô chi tiêu nhiều, họ cảm thấy mình ở trấn nhỏ được nên bảo hắn tiết kiệm được tiền thì đặt vào sự nghiệp mới là tốt nhất.

Sau đó là đến tham gia lễ cưới của hai người, thêm vào đó Thân Đông lại mang thai, hai ông bà giờ mới ở lại. Bây giờ có cháu phải chăm, cửa hàng hoa quả của mẹ Thịnh phải tìm người trông, hai ông bà chỉ thỉnh thoảng mới đi một chuyến.
"Cho nên ấy à chúng ta phải xử lý nhanh lên, như vậy mới có thời gian ở cùng ba mẹ." Thân Đông uống một hớp rượu, Thịnh Khâu kéo cậu lại, nói: "Đừng uống, đổi nước trái cây đi."

"À." Thân Đông cũng nghe lời, gọi phục vụ bưng một ly nước ép trái cây tươi đến, nhìn Thịnh Khâu mím môi cười nói: "Hơn nữa chúng ta còn phải dành thời gian sinh con gái."

Thịnh Khâu nuốt nước bọt.

Hắn phát hiện mình không chịu được dáng vẻ ngọt ngào như thể tràn ra của người yêu, bụng hắn căng thẳng.

Buổi hẹn hò này làm Thân Đông rất hài lòng, ăn được một nửa, bỗng có người gọi: "Đàn anh?"

Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một nam sinh trông vô cùng tuấn tú, trông tuổi vẫn nhỏ, thế nhưng Thân Đông lại nhận ra cậu ta, không chỉ nhận ra, còn rất quen thuộc.

"Phiền Khả." mí mắt Thịnh Khâu giật giật, hắn nói: "Đã lâu không gặp."
"Làm gì mà lâu." Phiền Khả hưng phấn nói: "Hai ngày trước chúng ta mới gặp, anh quên rồi à? Đúng là quý nhân hay quên chuyện."

Câu cuối cùng, có vài phần oán giận.

Biểu cảm Thịnh Khâu không được tự nhiên, hắn nói: "Đây là bạn đời của tôi, cậu gặp rồi."

"À." Phiền Khả được nhắc như thế, lúc này mới xoay qua chỗ khác không tình không nguyện nhìn Thân Đông, lại lần nữa tươi cười, nói: "Anh Thân, chúng ta mới là đã lâu không gặp."

Vào lúc cậu ta lên tiếng Thân Đông đã không cười, giờ khắc này lại hơi mỉm cười, cậu nói: "Đúng là đã lâu không gặp."

"Aiz đàn anh, em ngồi cùng được không? Một người thôi." Phiền Khả nói xong, lại xoay mặt nhìn Thịnh Khâu. Mí mắt Thịnh Khâu lại giật một cái, hắn chưa cả nói gì, Thân Đông đã nói: "Ngại quá, chúng tôi không cần kỳ đà cản mũi." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Em yên tĩnh lắm." Phiền Khả không quan tâm, cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống, quay mặt nói: "Anh Thân, anh vẫn không biết khách sáo như trước."

"Tôi không bao giờ khách sáo với kẻ đáng ghét."

"Tính tình thật là!" Phiền Khả nói: "Em thích anh như thế, nào nào chúng ta uống chén rượu."

Thân Đông không nhúc nhích, Phiền Khả cũng chẳng lúng túng, xoay mặt chạm vào cái chén đặt trên bàn của Thịnh Khâu, nói: "Đúng là không ngờ hai anh lại đến với nhau, ngạc nhiên thật."

Thân Đông hít một hơi, sắc mặt trầm xuống.

Thịnh Khâu cau mày, "Phiền Khả, cậu về nước từ khi nào?"

"Em về nước lâu rồi." Phiền Khả nói: "Nhưng em không ở Vọng Đô, mấy ngày trước em vừa mới bị điều đến đây, trên mạng có người nói với em là nhà hàng Nhật này khá ngon, em đến ăn thử."

"Gần đây đang làm gì?"

"Làm công chứ sao." Phiền Khả dán sát vào Thịnh Khâu, nói: "Đàn anh, em nghe nói anh tự làm ông chủ, giỏi đấy, em đến làm cho anh được không? Em có năng lực, chúng ta ở nước ngoài làm chung công ty, anh biết mà."
"Tôi không trả nổi tiền lương cho cậu."

Phiền Khả cười ra tiếng.

Thân Đông bỗng nói: "Thịnh Khâu, tính tiền đi."

Phiền Khả vội gọi: "Phục vụ..."

"Anh ra quầy tính tiền." Thịnh Khâu đứng bật dậy, quay người đi.

Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người.

Phiền Khả cong khóe miệng trước: "Anh đúng là chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích sai khiến người ta như trước kia."

"Cậu cũng không thay đổi, vẫn thích chõ mũi vào chuyện người khác."

Bốn mắt nhìn nhau, Phiền Khả nói: "Thân Đông, anh không biết đúng chứ, lúc đó anh để anh ấy một mình ở lại nước ngoài, chúng tôi từng hẹn hò."

"Lúc còn trẻ ai mà chẳng gặp mấy tên rác rưởi, quá bình thường."

Phiền Khả đỏ mặt, Thân Đông giương mắt nhìn Thịnh Khâu ở quầy tính tiền, cầm áo khoác đứng lên, nhếch khóe miệng lên nói: "Cảm ơn cậu đến giúp chúng tôi giải quyết cơm thừa. Phải ăn hết đấy, không thì ngày mai không có cơm, cậu sẽ đói bụng."
Coi cậu ta là chó con chắc?!

Phiền Khả vỗ bàn cái rầm, trừng mắt thở phì phì, đối với Thân Đông thì không hề có sức uy hiếp.

"Thịnh Khâu." Thân Đông đi ra ngoài, thản nhiên nói: "Đi thôi, em ăn xong rồi."

Thịnh Khâu nhìn Phiền Khả, cậu ta lấy điện thoại ra nói: "Tôi phải báo cáo các anh lãng phí đồ ăn!"

Từ khi pháp lệnh mới ban xuống, lãng phí đồ ăn sẽ bị phạt tiền. Phiền Khả nói như thế, Thân Đông chỉ cười một tiếng, giương mắt đã thấy ông chủ vội vã chạy tới chỗ cậu ta.

Chắc chắn người lo lắng nhất không phải là Thân Đông, nếu cái báo cáo này được đưa ra, việc kinh doanh gia đình của cậu ta chưa chắc làm tiếp được.

Thân Đông kéo Thịnh Khâu ra ngoài, nhét hắn vào xe như nhét trẻ con, mình thì quay người ngồi xuống ghế lái, khởi động động cơ lái ra ngoài.

"Em chậm chút!" Thịnh Khâu bật ngửa ra sau, phản xạ có điều kiện cài dây an toàn cho cậu.
Thân Đông tức gần chết, nhưng lại bị động tác này hãm tốc độ, cứng rắn nói: "Anh cũng cài lên!"

Thịnh Khâu nhíu mày, muốn nói gì mà lại nhịn xuống, hắn lo mình càng nói càng loạn.

Vào lúc này tốt nhất là để cho Thân Đông bình tĩnh lại, không thì hắn nói không lại cậu.

Đi thẳng về nhà, Thân Đông đẩy cửa xuống xe, lại đẩy cửa về phòng ngủ. Thịnh Khâu đi ra ngoài, mẹ Thịnh ân cần hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Không có chuyện gì." Thịnh Khâu nói: "Con vào xem xem."

Hắn đứng trước cửa gõ cửa một cái, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đi vào, Thân Đông đang đưa lưng về phía hắn ngồi ở góc giường, bóng lưng nhìn qua vô cùng quật cường.

Thịnh Khâu ngồi xuống cạnh cậu, Thân Đông đột ngột dùng cùi chỏ đập hắn một cái. Hắn che ngực kêu đau một tiếng, mới mở miệng nghi ngờ: "Em không ghen Phiền Khả đấy chứ? Tính cách cậu ta thế nào có phải em không biết đâu."
"Đương nhiên em không hiểu sâu như anh." Thân Đông cả giận: "Đối với cậu ta em là ác bá bắt nạt anh, cậu ta đối với anh là thiên sứ bảo vệ anh."

"Năm đó nói thế cũng không sai..."

Thân Đông quay phắt người lại, Thịnh Khâu ngậm miệng, mãi mới nói: "Nhưng anh và cậu ta không có gì, điểm này em phải tin anh."

"Hai người còn hẹn hò cơ mà, sao không có được?" Thân Đông bò lên giường, cầm gối ôm, hung tợn nói: "Hai người các anh một đôi trời sinh, người người ca ngợi, ly hôn cho xong rồi hai người tái hợp đi!"

"Ừ, bọn anh từng hẹn hò." Thịnh Khâu thăm dò: "Em lừa anh một mình ở lại nước ngoài, tự mình chạy về trước, anh muốn từ bỏ em, tìm một người khác không quá đáng chứ?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thân Đông đập gối, "Anh vấy bẩn thiên sứ đã là quá đáng rồi! Anh tìm ai không được cứ phải tìm cậu ta làm gì? Anh không biết cậu ta luôn gây sự với em à?"
"Em không gây sự cậu ta còn đến gây sự làm gì?" Thịnh Khâu đành phải nhặt gối, nói: "Đông Đông, đúng là anh từng thử hẹn hò với cậu ta, thế nhưng chỉ có ba ngày đã tan, tay còn chưa cả nắm. Anh thẳng thắn với em, lúc ở nước ngoài, thật ra anh không ngừng đi tìm người thử hẹn hò, nhưng dài nhất cũng không quá một tháng. Anh phát hiện anh không thể quên em, anh..."

"Đồ khốn nạn nhà anh!" Thân Đông lại đập gối, tức giận nói: "Không phải anh nói em là mối tình đầu của anh à? !"

Thịnh Khâu lại nhặt gối lên, tiếp tục ôn hòa nhã nhặn ngồi ở góc giường: "Người đầu tiên anh thích là em, anh không lừa em."

"Anh thích em sao lại đi tìm người khác?! Anh gieo vạ người khác anh không phải cặn bã thì là gì?!"

"Phải phải." Thịnh Khâu nghiêm túc nói: "Anh là đồ khốn, anh là rác thải, anh áy náy, xin lỗi, cực kỳ có lỗi với những người anh đã hẹn hò, xin mọi người tha thứ con người khốn nạn của anh... Không tha thứ cũng không sao, dù sao chỉ cần cục cưng nhà anh tha thứ cho anh là đủ rồi."
Không khí yên tĩnh một giây đồng hồ ngắn ngủi.

Hai gò má Thân Đông đỏ chót, cậu rì rì nói: "Anh không thích Phiền Khả thật à? Trước đây cậu ta đã giúp anh rất nhiều."

"Ai nói anh không thích?"

Thân Đông trợn tròn đôi mắt, một giây sau, cậu xoay mặt bắt đầu tìm đồ bốn phía —— gối không còn, trên bàn còn cốc và đèn bàn, thế nhưng đập lại đau, cậu không nỡ —— không chờ cậu lựa chọn kỹ càng vũ khí công kích, Thịnh Khâu lại nói tiếp: "Anh thích cậu ta, trước đây em kiếm chuyện bắt nạt anh, chỉ một mình cậu ta giúp anh, chỉ một mình cậu ta tin tưởng người bắt nạt anh bề ngoài là quý công tử, thực tế lại là ác bá. Cho nên mỗi lần anh bị bắt nạt, cậu ta luôn là người đầu tiên lao ra chống đối em, dáng vẻ đó rất khó khiến người ta không thích..."

Thịnh Khâu liếc mắt nhìn Thân Đông, phát hiện vành mắt cậu đỏ lên, sờ môi không nói một lời.
Đương nhiên cậu cũng biết mình trước đây đáng ghét cỡ nào, nếu trò đùa dai này phát sinh với mình, nhất định Thân Đông sẽ điên lên tìm người chủ mưu sau màn. Bởi vì ghét một người thì cậu sẽ dùng hết sức phát tiết hết tất cả ác ý lên người hắn, người này lại cứ như một cái bọt biển, không xù lông không luống cuống, không nói tiếng nào nhận hết ác ý.

Vào lúc đó, nhân vật gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ như Phiền Khả xuất hiện cũng hợp tình hợp lý.

Nếu như thanh xuân của họ được quay thành một bộ phim thần tượng, Thân Đông là nhân vật phản diện lớn nhất trong đó, mà Phiền Khả thì là hóa thân của chính nghĩa.

Cho nên Thịnh Khâu thích cậu ta... vốn là chuyện hợp tình hợp lý.

Thân Đông cắn môi, cho dù tự nhủ nhiều như vậy, cậu vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở.
Thịnh Khâu đã từ từ nhích lại gần, sau đó bất ngờ ôm cậu vào trong lòng: "Nhưng ai bảo anh yêu phải ác bá, tất cả đều cam chịu... Cho nên với anh, Phiền Khả là chướng ngại vật quấy rối anh và ác bá nhà anh ve vãn. Anh thưởng thức và cảm kích cậu ta lương thiện, vì vậy mà thích cậu ta, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn ở thích."

Hắn nhìn sắc mặt Thân Đông, chậm rãi nói: "Nếu như em không thể chấp nhận chuyện này... Vậy thì anh sẽ trả ân trả oán, sau đó bắt đầu ghét cậu ta."

Thân Đông liếc mắt nhìn hắn, Thịnh Khâu thành khẩn nói: "Anh đã thẳng thắn, cũng tỏ rõ thái độ rồi, em không giận nữa được không?"

Thân Đông đẩy hắn, đạp hắn một cái, hung ác nói: "Hôm nay anh ngủ phòng sách!"

"Em biết em thế này gọi là gì không?" Thịnh Khâu bị đạp lăn sang bên giường, híp mắt. Thân Đông cảm thấy chột dạ, cậu nghĩ, mình đây gọi là gì? Ghen? Đố kị? Hay là rảnh rỗi sinh nông nổi?
Dù sao đều rất thần kinh.

Thịnh Khâu nói: "Em đây gọi là được chiều mà kiêu."

Thân Đông: "..."

Mặt cậu phừng đỏ lên, đá một cái, Thịnh Khâu lăn xuống giường tránh thoát lần này, trước khi kéo cửa đi hắn quay đầu bật cười, cưng chiều lại trêu ngươi: "Nhưng mà anh thích."