Tử Huyệt Tình Ái

Chương 18: Bắt Đầu Ở Chung (10)



Trên giường, bóng đêm bao phủ một lớp ánh sáng bạc trên chiếc lưng trần trụi của người đàn ông, hình dáng lãnh ngạnh tuyệt đẹp giống như những nét vẽ trong truyện, chiếc chăn mỏng che khuất hạ thân thon dài. Dưới thân thể anh, thân thể người con gái trần trụi xinh đẹp gợi cảm.

Hai người nhìn thấy cô đột nhiên xông vào, động tác trong tích tắc đấy dừng lại.

Người con gái hơi kéo chăn che khuất thân thể, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo mỹ lệ.

Không phải là cái cô Lili lần trước.

Mạc Tiểu Bắc trong lúc này ngây dại, đứng ở cửa có chút xấu hổ.

Tình cảnh này, biến thành bắt gian tại trận.

Đang muốn nói chuyện, anh lại quay đầu lại nhìn cô, hai cánh tay cường tráng hữu lực khởi động, anh khẽ cúi thấp đầu, tóc đen thuận thế chảy xuống, đôi mắt thâm thúy tối đen nhìn thẳng cô, giống như xuyên qua thiên sơn vạn thủy xa xôi.

“Ra ngoài!” Anh lạnh lùng nói.

Trong giọng nói còn kèm theo giọng khàn khàn tràn ngập tình dục, gợi cảm từ tính nhưng không có cảm tình.

Mạc Tiểu Bắc lần đầu tiên cảm thấy trong lòng không chút tư vị nào.


Trước kia anh sẽ tức giận đến cô không cách nào phản bác, nhưng lại cảm thấy được có sinh khí, anh trước mắt lại lạnh lùng giống như một người xa lạ.

Rõ ràng buổi sáng, anh vẫn giúp cô chuẩn bị bữa sáng, đến buổi tối, lại tựa như hai người khác nhau.

Cô cảm thấy bản thân hẳn là nên cười với anh rồi nói: “Thực xin lỗi đã quấy rầy hai người, mời tiếp tục.” Nhưng lại cứ nói không nên lời.

Trầm tĩnh nhìn anh một cái, xoay người đi ra ngoài, lại vẫn giúp bọn họ đóng cửa lại.

Mạc Tiểu Bắc không khỏi than thở bản thân lại quan tâm chu đáo như vậy, chút cảm giác khó hiểu trong nháy mắt đó cũng biến mất theo.


Thay áo ngủ, ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV.

Cùng với tiếng TV rất nhỏ, trong phòng Thiên Vũ Vũ Thần truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ khiến mặt hồng tim đập.

Lấy điều khiển từ xa điều chỉnh âm lượng lớn hơn, trong lòng mơ hồ lướt qua một cơn phiền toái, ngột ngạt thở ra tiếng, một đầu vùi vào trong ghế sofa, cô cảm thấy cô nên trách Thiên Vũ Vũ Thần.

Anh có nhiều nhà như vậy, vì sao lại cứ tới nơi này, hơn nữa, không phải anh nói không trở lại sao!

Âm thanh TV lấp đi tiếng rên rỉ rất nhỏ nhưng cô lại cảm thấy còn có thể nghe thấy thanh âm kia, dùng gối ôm che ở trên tai không biết bao lâu, mãi đến khi nghe được tiếng bước chân không lớn.


Ngẩng đầu, chỉ thấy hạ thân Thiên Vũ Vũ Thần quấn một chiếc khăn tắm đứng ở chỗ không xa nghiêm mặt nhìn cô, dáng người thon dài, trong đêm tối, thân hình như vậy mang theo một loại dã tính mê hoặc lòng người.

Mạc Tiểu Bắc liền cứ như vậy trừng mắt nhìn anh, anh tựa hồ là đi vào phòng tắm, quay mặt về hướng cô thì dừng lại, thấy cô nhìn liền đi tới.

Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cũng tao nhã gợi cảm.

Cô cảm thấy được cô nên bắt lấy thời cơ tốt để đàm phán, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Về sau đi chỗ khác được không?”

Anh giống như không có nghe thấy, cúi người bật đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống, chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của cô.

Đôi mắt trong suốt, đồ ngủ ren đáng yêu, xương quai xanh nho nhã xinh xắn, một phần cẳng chân lộ ra ngoài áo ngủ.

Lạnh lùng liếc nhìn cô, anh nhăn mày hơi chút lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Mạc Tiểu Bắc cũng không biết lấy khí thế ở đâu ra, mạnh mẽ ném gối ôm trong lòng về phía anh, cất giọng nói: “Nếu anh muốn ở trong này, tôi liền dọn ra ký túc xá, anh như vậy sẽ ảnh hưởng tới tôi.”

Gối ôm kia bay thẳng tới chỗ anh, sau đó mềm mại rơi xuống đất, anh không tiếp cũng không đỡ, lại khom người xuống, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm trơn bóng xinh xắn của cô lên, lạnh lùng mân mê môi cô, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô, chậm rãi nói: “Mạc Tiểu Bắc, lúc em ký tên trên thỏa thuận, em nên nghĩ tới chuyện này. Em không phải là con nít, sẽ không ai nhân nhượng em.”

Mạc Tiểu Bắc chợt ngẩn ra.

Anh lạnh lùng cười, lại cúi đầu in một nụ hôn xuống cánh môi cô, nhẹ như lông vũ, lại lạnh giống như băng.

Hôn xong, anh tà mị cười, lại nói: “Muốn để cho tôi nhân nhượng em, có thể, giống như các cô ấy, làm tình nhân của tôi.”

Mạc Tiểu Bắc lúc này mới hoàn hồn, đẩy mạnh anh ra, tức giận đến hai gò má đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhấc chân đá anh: “Thiên Vũ Vũ Thần, anh là cái đồ biến thái.”

Một tay anh nắm lấy chân cô, giơ tay hất ra, đứng thẳng người lên, trên mặt lại khôi phục sự thản nhiên, nhăn mày nhàn nhạt quăng lại một câu. “Vậy thì chịu đựng đi.” Sau đó liền trở về phòng.

Mạc Tiểu Bắc cắn cắn cánh môi, ngã phục vào trên ghế sofa, tóc dài giống như hoa rơi rụng.

Cô vùi mặt trên mặt ghế, ngơ ngẩn nhớ lại. Hạo sẽ không đối với cô như vậy, sẽ không thay đổi thất thường như vậy, làm cho người ta đoán không ra.

Anh luôn luôn cười dịu dàng như vậy, anh sẽ nghiêm túc nói với cô, Tiểu Bắc, anh sẽ cưng chiều em cả đời.

Cả đời…

Mấy ngày nay, phụ nữ bên người Thiên Vũ Vũ Thần thay đổi còn siêng hơn là thay quần áo.

Một ngày một gương mặt, người sau lại đẹp hơn người trước.

Người phụ nữ xinh như hoa, mặc âu phục hàng hiệu, mang theo túi xách hàng hiệu, đi giày cao gót ngồi trên ghế sofa anh anh em em với Thiên Vũ Vũ Thần.

Trong mắt Mạc Tiểu Bắc, Thiên Vũ Vũ Thần vĩnh viễn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng mà, ở trước mặt những người phụ nữ kia, chỉ cần anh đồng ý, anh sẽ tao nhã giống như một vị vương tử, vô cùng phong độ.

Mạc Tiểu Bắc tin tưởng chắc chắn những người đó là bị khuôn mặt của Thiên Vũ Vũ Thần lừa gạt.

Rất nhanh sẽ đến Chủ Nhật, cô đang suy nghĩ xem nên nói dối với người nhà không qua được, hay là bảo Thiên Vũ Vũ Thần hỗ trợ, nhưng mà, vừa nhìn thấy khuôn mặt băng sơn kia của Thiên Vũ Vũ Thần, lời nói trong cổ họng lại không cách nào phát ra khỏi miệng.

Nhưng cô thật sự rất nhớ nhà.

“Em gái nhỏ.”

Người phụ nữ ngồi trên sofa đột nhiên quay sang gọi cô, tóc dài uốn xoăn gợn sóng, mặt mày tinh xảo, son nước sáng bóng, mấy điểm hợp lại, trong sự mỹ lệ của cô lộ ra sự thông minh lanh lợi.

Mạc Tiểu Bắc đang đi tới phòng vệ sinh, mặt không chút thay đổi dừng bước nhìn cô.

Thiên Vũ Vũ Thần nói cô là em gái anh.

Ai biết được là em gái cả đời kia.

Mạc Tiểu Bắc vô cùng chán ghét cô thêm một chữ ‘nhỏ’ ở phía sau.

Người phụ nữ bên cạnh Thiên Vũ Vũ Thần bưng một ly rượu đỏ, vẻ mặt thản nhiên.

“Đang học đại học phải không, chị lần đầu tới cũng không biết em thích cái gì, liền mang theo chút đồ trang điểm, tặng cho em coi như quà gặp mặt đi.” Cô từ trong túi lấy ra một hộp quà tặng, cười tít mắt ung dung đến trước mặt cô, cố ý tăng thêm ngữ khí: “Đây chính là hàng hiệu ở nước ngoài đó…”

Giọng điệu như nói với một đứa con nít, Mạc Tiểu Bắc cực kỳ không thoải mái.

Ngửa mặt lên, nhàn nhạt nở nụ cười với cô ta. “Cảm ơn ý tốt của chị, tôi không cần.” Nói xong, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tay cầm quà tặng của người phụ nữ dừng ở giữa không trung, hơi có chút xấu hổ, quay người lại, ngồi vào bên người Thiên Vũ Vũ Thần, áy náy rũ mí mắt: “Thật xin lỗi, em không biết em ấy không thích đồ trang điểm.”

Thiên Vũ Vũ Thần nhíu mày nhấp ngụm rượu, vẻ mặt nhuốm rượu giống như quét lên một lớp son phấn, ánh sáng chiếu trên bàn tay thon dài. Ánh mắt nhìn ra tòa nhà cao tầng thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, thản nhiên nói. “Không phải lỗi của em.”