Tử Huyệt Tình Ái

Chương 13: Bắt Đầu Ở Chung (5)



Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, ngây thơ hỏi: “Có hay không loại thứ tư?”

Anh lạnh lùng cười, trên dưới đánh giá cô một phen: “Nhưng mà dựa vào điều kiện của em, ba loại này, một loại em cũng không đủ tư cách. Càng đừng nói là loại thứ tư.”

“Anh!”

Mạc Tiểu Bắc thiếu chút nữa nghiến răng, căm giận đóng cửa lại, xoay người lại vừa mạnh mẽ đá một cái, đặt mông xuống sofa, hai tay nắm đến phát run.

Tức chết cô, thật sự là gỗ mục không thể đẽo, thôi, tuỳ anh!


Kỳ thật, cô vì thương cảm anh, xung quanh anh dường như không có một người bạn có thể thổ lộ tình cảm, cô biết, người như vậy, cực kỳ cô độc.

Không biết khi nào có loại cảm tưởng này, lúc một người đứng ở đỉnh cao quyền lực cùng tiền tài, có được rất nhiều cũng mất đi rất nhiều.

Đạt được là kính ngưỡng cùng sùng bái của mọi người với bạn, mất đi, là sự cẩn thận che chở của bạn bè cùng sự quan tâm của người yêu.

Nhưng mà, đứng trước quyền lực cùng tiền tài, mọi người thường thường cảm thấy được cái sau cực kỳ nhỏ bé.

Cho nên lại có rất nhiều người vứt bỏ tất cả chạy về hướng kia.


Có lẽ, cô cũng là người như vậy, muốn thành công, muốn trở thành nhà thiết kế đứng đầu, nhưng mà cô không muốn mất đi bạn bè.

Có thể chia sẻ thành công có lẽ mới đúng là cái đẹp ngọt ngào nhất. Cô muốn loại kem có thể tản mát ra hương vị thành công này.

Hạo, em không muốn trở thành người cô độc, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em, phải hay không?

Như là đáp lại lời cô, gió nổi lên bên ngoài cửa sổ, lá cây vang lên xào xạc, giống như lời thì thầm dịu dàng giữa người yêu.

Cô nhịn không được ngọt ngào cười lên.

Một đêm này, ngủ an ổn rất nhiều, sáng sớm chuông báo thức kêu vang.

Ngoài cửa sổ ánh sáng trắng ôn nhu chiếu vào, rơi vào trên chăn.


Chiếc đồng hồ nhỏ kiểu Hàn Quốc màu chanh vẫn reo ‘reng reng’, kim đồng hồ đã chuyển sang chỉ giờ.

Lúc này mới từ trong trạng thái hỗn độn tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, cả kinh cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên.

Sắp muộn rồi!

Vội vội vàng vàng rửa mặt, chỉ cảm thấy rối một nùi, gian phòng cách vách lại một chút tiếng động cũng không có, cô tận lực phóng nhẹ thanh âm. Lúc đi ngang qua phòng anh khi đó, nhịn không được dừng lại.

Cửa không đóng chặt, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, anh cau mày ngủ không ngon, trong lòng lại vẫn ôm một cái gối thật lớn, giống đứa bé.

Mạc Tiểu Bắc nhịn không được cười lên.

Nghĩ nghĩ, mạo hiểm nguy cơ đến muộn chuẩn bị bữa sáng cho anh, sợ lạnh rồi anh không làm nóng, lại vẫn để lại lời nhắn.

Đều nói người ôm gối đi ngủ không có cảm giác an toàn.

Hoá ra, bọn họ là cùng một người.

Giờ lên lớp vẫn giống như trước rườm rà khó khăn, chuyện đáng được ăn mừng chính là chuyện lần trước giúp đỡ giáo sư làm văn bản, có được tiền lương, tuy chỉ có hai ngàn nhưng có thể coi như là tiền lương nhiều nhất từ lúc vào đại học tới nay.

Chu Huệ ồn ào muốn mời khách.

Tâm tình Mạc Tiểu Bắc cũng tốt, hai người cao hứng phấn chấn ăn một hộp kem lớn, sau đó kéo tay nhau đi dạo phố.

Con gái thường thích chui vào những nơi làm lóa hết cả mắt, đồ trang sức tinh xảo đáng yêu, hoa tai lấp lánh, rất dễ nhìn không dời được mắt.

Tiếng Chu Huệ líu ríu xen lẫn tiếng mua bán ồn ào huyên náo: “A! Tớ muốn cái này, cái này cái này, tớ cũng muốn!”

Tính tình Mạc Tiểu Bắc cũng tốt, đi theo cô khắp nơi.

Thẳng một đường, Chu Huệ túi lớn túi nhỏ, Mạc Tiểu Bắc hai tay trống trơn.

“Ha ha, thực xin lỗi Tiểu Bắc nha, cậu muốn mua cái gì, tớ đi cùng cậu!” Mồ hôi sáng trong chảy đầy khuôn mặt trắng nõn, Chu Huệ là người xứng với tên, thực cuồng mua sắm.

Mạc Tiểu Bắc buồn cười tiếp nhận đồ đạc trong tay cô, thấy cô mồ hôi lớn nhỏ giọt, nâng tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, lau mồ hôi trên mặt cô: “Tụi mình tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Chu Huệ cảm động đến hai mắt toả sáng: “Tiểu Bắc, tớ quá hạnh phúc rồi.”

Mạc Tiểu Bắc vừa thoải mái vừa buồn cười, tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Chiếc xe lui tới trên đường cái, ánh mặt trời nướng đất đai.

Mặt tiền cửa hàng đối diện giống như rừng rậm mát rượi, thoải mái mát mẻ, tủ kính lau sạch sáng như tuyết treo một chiếc áo sơ mi màu trắng cho nam.

Nhìn thoáng qua, nhìn thẳng chằm chằm, liền bất động rồi.

Bất chấp tiếng xe xung quanh, xuyên thẳng qua đường cái, Chu Huệ sợ tới mức ở sau lưng kêu cô.

Trong mắt cô chỉ có cái áo sơ mi kia, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được.

Chủ tiệm là một cô gái mặt tròn mắt to, nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc thì cười tít mắt.

“Thích cái gì thì vào xem đi.”

“Tiểu Bắc!” Chu Huệ đầu đầy mồ hôi lôi kéo tay cô, sợ tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Mạc Tiểu Bắc xấu hổ nhận lỗi, quay đầu chỉ chỉ chiếc áo sơ mi trắng kia: “Xin hỏi chiếc áo kia bao nhiêu tiền?”

Ánh mắt Chu Huệ nháy mắt âm u, sau đó lại thay thế bằng sự đau lòng nhàn nhạt.

Mạc Tiểu Bắc là cô gái không thích mua đồ trang sức, lại thích nhất là mua đồ nam, lắc tay, xâu chuỗi, quần áo, chỉ cần cảm thấy thích liền mua, sau đó bỏ vào trong hộp, tự mình lén coi.

Nhưng mà cô biết, mấy thứ kia, đã không còn ai mặc cho cô xem.

Cô vẫn một mực mua, giống như người kia vẫn còn tồn tại.

Chu Huệ cơ hồ muốn khóc.

“Chiếc áo kia à…..” Chủ tiệm có chút khó xử: “Đó là chiếc áo cuối cùng, nhưng mà có một người bạn đã đặt trước rồi.”

Mạc Tiểu Bắc có chút sốt ruột: “Tôi biết lấy đồ của người khác không tốt, nhưng mà, có thể nhường lại cho tôi hay không?”

Chủ tiệm có chút khó xử, đến bên trong gọi một cuộc điện thoại, cười tít mắt đi ra. “Thấy cô thích như vậy, liền cho cô đi, chỉ là không thể giảm giá rồi.”

Chu Huệ tò mò mở chỗ nhãn áo ra, trên mặt ghi rõ số ‘1500’, không thể tin được đếm, “Một hai ba bốn…” Quả thật là bốn số.

Hết hồn muốn rớt cả cằm, bất mãn lôi kéo Mạc Tiểu Bắc đi: “Quá doạ người, chỉ một cái áo sơ mi đã hơn một ngàn, lại còn không giảm giá.”

Mạc Tiểu Bắc hoang mang nhìn chiếc áo sơ mi kia, không nỡ bỏ đi.

Chu Huệ không có ý kiến, nhíu mày năn nỉ chủ tiệm: “Có thể giảm giá chút được không?”

Chủ tiệm cũng khó xử: “Ngại quá…”

Sau cùng, vẫn là mua.

Mạc Tiểu Bắc cười ngọt ngào, vẻ mặt Chu Huệ phẫn uất, hai người xuyên qua đường cái, liền thấy dưới ánh mặt trời Hạ Lạc đứng bên cạnh chồng đồ kia của Chu Huệ.

Mấy sợi tóc nhỏ mảnh trên cái trán trơn sáng tỏa ra bóng râm nhạt, dáng người thon dài.

Một chiếc áo phông màu trắng mộc mạc, một chiếc quần bò đơn giản, trong tay cuộn tròn một tờ tạp chí thương nghiệp.

Chỗ bị mặt trời chiếu vào cơ hồ có chút ửng đỏ, lại bướng bỉnh đứng ở đó đón mặt trời, nhìn phía hai người nhàn nhạt cười.

Chu Huệ khoa trương làm bộ dáng Tây Thi ôm ngực. “Hạ Lạc, thật đẹp trai nha!”

Hạ Lạc tương đối tự kỷ hất đầu: “Chu Huệ, cậu hiếm khi nói được tiếng người!”

Mạc Tiểu Bắc mím môi cười rộ lên.

Chu Huệ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hạ Lạc một cái, rút mạnh tờ tạp chí trong tay anh ra, nhìn thoáng qua, hai mắt đỏ lên thét chói tai, “A, mau nhìn, mau nhìn, bạch mã hoàng tử của tớ!”

Tiếng nói cao vút thu hút người đi đường nhao nhao ghé mắt lại, Mạc Tiểu Bắc cùng Hạ Lạc liếc nhau, cùng dò xét đưa đầu sang.

Trên trang giấy A4 là ảnh chụp một người đàn ông, mặt mày thâm thuý, mũi thẳng, môi bạc mà mím lại như cười như không, tây phục màu bạc tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt trong veo mà lạnh lùng.

Lãnh khốc mà tà mị.

Thiên Vũ Vũ Thần!