Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 290: Bày tỏ (2)



Ánh mắt Hoàng Phủ Anh chợt tối lại, cô vội vàng hỏi: ‘Ai cho phép chứ?’

Liên Kiều nghe câu hỏi này của cô, sững sờ một lúc mới lên tiếng nói: ‘Đương nhiên là Ngạn Tước rồi!’

‘Không thể nào! Anh hai sẽ không đem cả khu vườn lớn này cho chị đâu,với lại còn cho phép chị trồng cái loại cây xấu xí kia nữa!’ Hoàng PhủAnh chợt giận dữ nói.

‘Anh Anh, em sao vậy? Liên Kiều đâu phải là loại cây xấu xí lắm đâu, em đừng nói nó như vậy!’

Liên Kiều nghe cô nói vậy, trong lòng không hiểu sao rất khó chịu, cócảm giác như có người đang ở trước mặt cô mà chê cô xấu vậy.

‘Em không cần biết, nếu như chị thật sự muốn trồng loại cây này, vậy thì trồng cách xa Mỹ Nhân Anh của em một chút, tóm lại là em không muốn ởbên cạnh Mỹ Nhân Anh có bất kỳ loại cây tầm thường nào.

Hoàng Phủ Anh cảm thấy mình quả thật không thể chịu nổi nếu như cạnhmảnh vườn của mình lại trồng một loại cây thuốc gì đó, thật là khó tin.

Quan trọng nhất là, mảnh vườn trồng Mỹ Nhân Anh này là do anh hai đíchthân tặng nó cho cô, bởi vậy đối với mảnh vườn này, Hoàng Phủ Anh càngcó tâm lý ỷ lại, cô không cho phép người nào hoặc chuyện gì phá hỏngcảnh quan nơi đây.

Lòng Liên Kiều như bị cái gì đó chẹn lại, ‘Anh Anh, nơi đây là vườn hoa của chị, chị muốn trồng cái gì thì trồng cái đó thôi!’

‘Chị nói anh hai thật sự đem mảnh vườn này tặng cho chị sao?’ Giọng Hoàng Phủ Anh run run hỏi.

Liên Kiều gật đầu, ‘Đúng đó, là chính miệng Ngạn Tước đồng ý với chị cho nên chị mới kêu người làm vườn cuốc đất sạch sẽ đó!’

Hoàng Phủ Anh nghe vậy, lòng đột nhiên chìm xuống, chìm xuống mãi như rơi xuống một cái động không đáy …

‘Anh Anh, em … sao vậy?’ Liên Kiều thấy sắc mặt cô chợt trở nên xanh xao, vội quan tâm hỏi.

‘Không sao …’

Hoàng Phủ Anh cắn môi phun ra một câu nhưng chỉ nói được hai chữ, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống …

‘A…’ Một giọt nước mắt của cô rơi xuống trên mu bàn tay của Liên Kiều, khiến cô kêu lên một tiếng …

Vội ném chiếc xẻng trong tay xuống, cô hoảng hốt chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Anh giúp cô lau nước mắt, ‘Anh Anh, đang yên đang lành sao lại khóc chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?’

Dáng vẻ của Hoàng Phủ Anh trông hết sức đau lòng, nước mắt như chuỗitrân châu bị đứt dây từng giọt từng giọt rơi xuống khiến Liên Kiều nhìnthấy mà hoảng hốt.

‘Anh Anh, em đừng khóc nữa được không? Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?’ Cô gấp đến không đợi nổi nữa rồi.

Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp và uỷ khuất….

“Anh hai đã từng nói với em, vườn hoa này của em là độc nhất vô nhị, hôm nay anh ấy lại đem một mảnh vườn lớn như vậy tặng cho chị, anh ấy…..anh ấy…..”

“Ồ, chị hiểu rồi!” Liên Kiều ngắt lời cô, ra vẻ đã hiểu, nói: “Em cho rằng Ngạn Tước nói mà không giữ lời có phải không?”

Hoàng Phủ Anh thút tha thút thít, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Liên Kiều nhìn thấy cô như vậy, nghĩ mãi cũng không hiểu ý cô là thếnào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra nếu em thích vườn hoa này nhưvậy, vậy chị cũng đem phần của chị tặng lại cho em, chỉ là một mảnh vườn thôi mà, cũng đâu phải cái gì quan trọng lắm đâu!”

Cô thật không hiểu nổi, vì một mảnh vườn hoa mà có thể làm cho Anh Anh khóc đến mức này, quả đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Nào hay, Hoàng Phủ Anh không có vẻ gì là cảm động trước hành động củaLiên Kiều, ngược lại còn trừng đôi mắt đẹp vẫn còn đong đầy nước mắtnhìn cô: “Liên Kiều, sao trước giờ em không nhận ra chị xấu tính như vậy chứ? Lời chị vừa nói lúc nãy là có ý gì? Chẳng lẽ là đang khoe khoangvới em rằng anh hai thương chị như thế nào sao? Hay là muốn khoe chịđang hạnh phúc cỡ nào chứ?”

“Anh Anh, em…..” Liên Kiều không ngờ cũng không hiểu sao đột nhiên Hoàng Phủ Anh lại tức tối như vậy, nhất thời cũng sững sờ không biết nên nóigì.

Lời của cô rốt cuộc là có ý gì? Mình là đang khoe khoang sao? Mình chẳng qua chỉ là hôm nay tâm trạng không được vui nên mới muốn đến vườn hoanày trồng mấy cây Liên Kiều mà thôi, thế nào mà lại biến thành ‘khoekhoang hạnh phúc’ chứ?

Thật khó hiểu nha….

Hoàng Phủ Anh thấy cô không nói gì, cơn tức càng lớn hơn, nói tiếp:“Thôi bỏ đi, chị muốn trồng cái gì thì trồng cái đó đi, dù sao sau nàyem cũng sẽ không đến mảnh vườn Mỹ Nhân Anh này nữa. Chị muốn cả cái vườn hoa này cũng được!”

Nói xong liền xoay người rời đi.

“Anh Anh…..”

Liên Kiều nghe cô nói vậy trong lòng hết sức bối rối, cô chạy lên nắmlấy cánh tay của Hoàng Phủ Anh, dè dặt hỏi: “Vì sao em không cần mảnhvườn Mỹ Nhân Anh này nữa? Vì sao em không muốn trở lại vườn hoa này nữa? Chẳng lẽ em quên chúng ta đã từng ở đây tâm sự rất vui vẻ hay sao?Chính vì như vậy nên chị mới muốn chọn một mảnh vườn gần mảnh vườn MỹNhân Anh của em để trồng một loại thực vật thuộc về chị, như vậy em cũng có thể đến mảnh vườn của chị để tâm sự mà….”

Có trời mới biết, những lời này cô nói từ những suy nghĩ chân thật nhấttrong lòng mình, cô thật thích nằm trong vườn hoa tâm sự với Anh Anh.

Hoàng Phủ Anh nghiêng đầu, giãy bàn tay của Liên Kiều đang nắm tay mình ra, trên mặt đầy vẻ khó chịu…..

“Liên Kiều, chị có biết không, con người chị như vậy khiến lòng em rấtmâu thuẫn, em rất muốn hận chị, nhưng lại hận không được, em muốn tiếpxúc thân mật với chị, cũng làm không được, em không biết em nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chị. Nhưng hiện giờ em rất rõ, em không muốnnhìn thấy chị chút nào hết, đơn giản vậy thôi!”

Liên Kiều nghe vậy, đôi mắt màu tím vụt mở to nhìn cô trân trân, một lúc sau mới đi đến trước mặt Hoàng Phủ Anh, cao giọng nói: “Anh Anh, nhữnglời này của em rốt cuộ là có ý gì chứ? Tại sao em phải hận chị? Trướcnay chị chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em mà!”

“Chẳng lẽ em không nên hận chị sao? Nếu như chị không xuất hiện thìngười mà trong lòng anh Ngạn Tước yêu thương nhất vẫn là em, nếu nhưkhông có chị, anh Ngạn Tước vẫn sẽ đối xử với em rất tốt, rất tốt, chính bởi vì có chị nên toàn bộ sự chú ý của anh ấy đều đặt hết trên ngườichị, trong mắt anh ấy về sau không còn có em nữa!”

Hoàng Phủ Anh cũng cao giọng nói một tràng, trong đôi mắt xinh đẹp cũng đầy nước mắt.

Một chuỗi những lời trách cứ này của cô khiến cho Liên Kiều càng thêm khó hiểu…..

“Anh Anh, em đang nói cái gì chứ? Chị có xuất hiện hay không cùng vớinhững chuyện em nói có liên quan với nhau sao? Em là em gái của NgạnTước, còn chị thì là vợ của Ngạn Tước, chuyện này…. chuyện này…. làm sao giống nhau được chứ?”

“Trước giờ em đều không muốn làm em gái của anh ấy, với lại…. em vốn không phải là em gái của anh Ngạn Tước!”

Tâm trạng của Hoàng Phủ Anh có chút kích động, vốn thường ngày rất dịudàng mềm mỏng lúc này lại lớn tiếng rống lên, “Chuyện mà em thực sự muốn làm chính là…. làm vợ anh ấy! Chị nghe rõ chưa?”

Hả????

Liên Kiều thực sự ngây ngốc tại chỗ rồi, cô há hốc miệng ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Anh.

Cái…. Cái gì?

Cô ấy muốn làm vợ Ngạn Tước?

“Em, em…..” Liên Kiều chấn động lẫn kinh ngạc nói không nên lời chỉ biết dùng tay chỉ về phía Hoàng Phủ Anh, nhất thời không biết phải phản ứngra sao.