Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 160: Kịch giả, tình thật: Truy ảnh mũi nhọn (3)



Nghĩ đến cũng không có khả năng, vũ khí chỗ này có ngàn vạn, thanh đaoquý với vũ khí hạng nặng đếm không kể siết, Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàntoàn không cần vì một thanh phi đao mà làm như vậy. (Min: Cũng chưa chắc đâu chị ạ!!)

Nhưng mà dựa theo cách miêu tả của Hoàng Phủ Ngạn Thương, truy ảnh là vũ khí thượng thừa, nhưng ít nhất nó chính là thanh phi đao mà Hoàng PhủNgạn Tước thích nhất, một khi đã như vậy, thanh truy ảnh kia nhất địnhlà được đặt ở một vị trí đặc biệt, hoặc được cất giữ cẩn thận.

Ừm!

Liên Kiều ra sức gật đầu, dựa theo sự suy luận này, truy ảnh kia nhất định không có bên trong khu này.

Mang theo quyết tâm nhất định tìm được, cô giơ tay lên lau mồ hôi trên trán lần nữa, dọc theo tay vịn đi sâu vào bên trong.

Kim đồng hồ dần dần dừng trên con số ba giờ rạng sáng, trải qua một lúctìm kiếm sau, Liên Kiều dường như sắp tuyệt vọng, cho dù cô đứng ở tầngchưa phi đao này, vẫn không thể nào tìm được cái nào mà cô cho rằng đólà truy ảnh.

"Ai ——" cô dựa người trên vách tường, cắn cắn môi, hạ quyết tâm đi sâu vào bên trong.

Ngọn đèn thủy tinh chiếu sáng tất cả mọi thứ trước mặt ——

Bỗng nhiên thay đổi, trước mắt đột nhiên sáng ngời!

Biết là sẽ như vậy, bởi ngọn đèn có tác dụng chiếu sáng, chỉ thấy cáchchỗ cô đứng không xa có một khung thủy tinh làm thành tường chắn, đènthủy tinh trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống bề mặt ngăn cách, lại tản ra ánh sáng rực rỡ chói lòa, trong hòm đồ có một thanh phi đao cũng phát raánh sáng tương tự!

Trời ạ!

Liên Kiều giống như là nhìn đến thiên hạ kỳ quan giống như sửng sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời nàng thế nhưng quên đi lên trước, mà là vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn trước mắt hết thảy!

Này...

Truy ảnh! Cái này nhất định chính là truy ảnh!

Một lúc lâu, cô mới kịp phản ứng, sau khi thét lên một tiếng vội chạytới, xuyên qua thủy tinh trong suốt chính là một thanh phi đao thật to!

Độ cao của bệ đứng thật hiển nhiên tương xứng với chiều cao của HoàngPhủ Ngạn Tước, cho nên đối với với Liên Kiều dù gì thì cũng có chút khókhăn, bởi vậy cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn thanh "Truy ảnh" trong truyềnthuyết này !

Thực đẹp!

Liên Kiều không thể không tán thưởng nói, chỉ thấy cái chuôi của thanhphi đao này được làm bằng chất liệu gỗ khác hẳn so với những phi đaokhác, bề ngoài sắc bén nhưng tản ra khí lạnh khiến người ta rét run,đúng vậy, là sắc nhọn!

Cho dù cách tấm thủy tinh, cô cũng không khó cảm thụ được lực lượng độc đáo này.

Cô không biết cái này dùng nguyên liệu gì để tạo thành, chính là dự cảmthanh phi đao này không gì có thể địch nổi nó, chính là loại sức mạnhnhư Hoàng Phủ Ngạn Thương miêu tả.

Mà bắt mắt nhất là ánh sáng phát ra từ viên bảo thạch trên thân đao, đây là một khối bảo thạch màu lam sâu như biển, nhưng do có anh đèn chiếuvào nên thân đao phát ra những anh sáng kì lạ, cuối cùng các các ánhsang kì lạ đó tập trung lại một chỗ, chiếu lên vách tường một luồng ángxanh thẳm...

"Truy ảnh... Mi thật xinh đẹp..."

Bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều nhẹ nhàng chạm lên trên tấm thủy tinh,giống như tđang khẽ vuốt truy ảnh, cô không thể không thừa nhận bản thân đã bị nó chinh phục, tuy rằng cô không biết phi đao cũng không hiểu nó.

Một lúc sau, ánh mắt cô dần biến đổi ——

Không được, cô không thể cứ đứng nhìn nó mãi thế được, truy ảnh nhất định phải rơi vào tay cô!

Nhưng làm thế nào để lấy nó ra được đây? Chỉ có mỗi tầng thủy tinh dàynày thôi nhưng cũng rất phiềncái này cũng không giống cấu tạo thủy tinhthông thường, dù có đập nó cũng không bể.

Nhưng mà —— nhất định là có chỗ có thể mở ra, nếu không Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao lấy ra được?

Nghĩ đến đây, Liên Kiều cảm thấy suy đoán của mình cực kỳ có lý, vì thếliền kiễng mũi chân, tỉ mỉ mà quan sát, rốt cục trời không phụ người cólòng, vừa qua một phút cô rốt cục đã phát hiện một chỗ hở mà phải quansát kĩ mới thấy được.

Nàng thoải mái mà cười, nhưng lập tức liền cau mày —— cho dù tìm đượckhe hở nhưng dường như cũng không mở nổi ra, có phải có cơ quan bí mậtnào ở đây không?

Hừ, cô vẫn nên chọn sức mạnh đi!

Luôn không có sứcu cịu đựng như cô thì lúc này đã đến cực hạn, vì thếliền cầm lấy một thanh đao mà bản thân cô thấy chắc chắn, lập tức đâmvào khe hở, mũi đao cùng thủy tinh tiếp xúc tạo ra âm thanh chói tai,nhưng không thể ngăn cản ý muốn mở ra của Liên Kiều!

Trải qua một hồi cố gắng, cô rốt cục nghe được một tiếng “Kieng”, tấm thủy tinh ngăn cách rốt cục cũng bị bị cô mạnh mẽ cạy mở.

"Hô!"

Liên Kiều hoan hô , chỉ kém nước hưng phấn kiêu vũ tại chỗ, ngay sau đó, cô nhanh chóng cầm lấy ——

"Truy ảnh a truy ảnh, ta đến... mi cũng biết ta tìm mi vất vả đến mức nào..."

Càng gần thanh đao này càng có cảm giác sắc bén mạnh mẽ, cô còn chưađụng đến thân đao, khí lạnh đã chạm tới từng đầu ngón tay cô rồi...

Thân đao rất nặng, loại này chính là loại kim khí có sức nặng nhất!

Liên Kiều thật cẩn thận mang nó ra, mới phát hiện bản thân phải dùng hai tay đỡ nó mới được.

Truy ảnh!

Không chỉ có tên dễ nghe, thì ra bản thân nó cũng mê người như vậy, chẳng trách Hoàng Phủ Ngạn Tước coi nó như bảo bối.

Nhưng mà —— rốt cuộc nó được làm từ nguyên liệu gì? Chẳng lẽ giống nhưlời Hoàng Phủ Ngạn Thương và Hoàng Phủ Anh nói, không gì địch nổi, cứngcỏi vô cùng sao?

Liên Kiều vừa cẩn thận nhìn, hai hang mày nhíu lại không hiểu, thật giả? Nhưng viên ngọc trên thân đao quả thực rất hiếm có, à người trong vương thất cô hiểu được những viên ngọc quý hiếm có hình dáng màu sắc như thế nào.

Thanh đao này khiến người ta yêu thích không buông, chính là ——

Tò mò trong lòng Liên Kiều lại bắt đầu rục rịch, chẳng lẽ thanh phi đaonày cứng rắn như vậy? Không có cách nào bẻ gẫy hoặc hư hao hay sao?

Nghĩ đến đây, cô nhíu mày lại, chẳng được bao lâu, trước mắt bỗng nhiênsáng ngời, đúng, cô vừa mới nghĩ ra một chỗ để làm hỏng thanh đao này,không biết thanh đao này có qua được thử thách hay không?

Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, đúng, cô nhất định phải thử mớiđược, nếu như ngay cả nơi được xưng là phá hủy vũ khí kia không làm gìđược nó, cô nhất định phải lấy làm của riêng, ha ha! (Min: Chị thật làhiểm)

Đêm dài sao sáng, trong bóng đêm bao phủ tất cả chuyện xảy ra, ánh sángnhợt nhạt chiếu lên mặt Liên Kiều, cùng với tiếng thét chói tai của cômà bị dập tắt.

Không biết qua bao lâu, trời dần sáng, cơ thể dựa vào cánh của di độngmột chút, cô nhìn phi đao trong tay, bĩu môi, sau đó cầm lên bắt đầuhành động—

"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước... Cái kia, ừm, cái kia tôi không cẩn thận làm hỏng thanh đao của anh rồi..."