Tứ Bề Thọ Địch

Chương 39



Tần Sở Ca tiếp đón một vị khách mà từ trước tới giờ y chưa từng nghĩ tới.

Người đàn ông trước mặt có tới sáu phần tương tự với y, sự bào mòn của thời gian khiến ông ta trở nên già cả, không giống như một người mới hơn bốn mươi tuổi. Nhưng vì sao lại như vậy, Tần Sở Ca cũng không đoán ra được, đây có lẽ chính là một người “ cha ” y chưa từng gặp mặt.

Bởi vì người đàn ông này vừa nhìn thấy y liền rơi lệ.

Tần Sở Ca cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc, thật không biết nên nói gì, Tô Dạ Kiều chấn an nắm chặt lấy tay của Tần Sở Ca, “ Xin hỏi ngài là … ”

Hứa Kham cố gắng áp chế kích động trong lòng, “ Ta … Ta tên Hứa Kham. ” Ông tự giới thiệu cũng có điểm nhạt nhẽo như thế.

“ Hứa tiên sinh tìm chúng tôi có việc gì không? ” Tô Dạ Kiều cũng nhìn ra diện mạo của người đàn ông trước mặt có phần giống với Tần Sở Ca. Lại nhớ tới câu chuyện về Tần Phóng mà cha đã kể cho anh, liền đoán ra người đàn ông này chính là một người cha khác của Tần Sở Ca.

Lời muốn nói đã tới bên môi lại như thế nào cũng không thể nói ra được, vừa nghĩ tới ông đến là để lừa chính con mình, Hứa Kham liền cảm thấy chua xót vô cùng —— Nhưng một viễn cảnh tốt đẹp nhường vậy Để Luật Dương hứa với ông, khiến ông ngay cả chính mình có thể làm được hay không cũng chẳng cần suy nghĩ thêm, cứ thế mà đáp ứng —— Trời biết ông khát vọng có thể nhận lại con trai ông và Tần Phóng biết bao nhiêu a!

“ Ta … Ta … Chính là một người cha khác của con … ” Cuối cùng cũng có thể nói ra được, sau đó ông cúi thấp đầu tựa như đang chờ đợi sự phán xét cuối cùng.

Cho dù Tần Sở Ca đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe được những lời này, thân mình cũng kìm không được mà run rẩy. “ Ông … ”

“ Tần Phóng … Cha của con … Đang ở đâu? ” Hứa Kham khô khốc hỏi, tâm còn níu lấy một tia hy vọng, sự việc ông không điều tra được cũng chỉ có Tần Sở Ca biết mà thôi.

“ Ông ấy sớm đã rời khỏi thế giới này rồi … ” Tần Sở Ca không dám nhớ lại chuyện trước đây của cha, chỉ đành vội vã trả lời.

Một khắc đó sắc mặt Hứa Kham liền trở nên trắng bệch, ông nắm lấy tay của Tần Sở Ca, xúc động hỏi: “ Y … Y khi nào … Bởi vì … Điều gì … ”

Hồi ức thống khổ trong mơ tựa như lại tái diễn, cảnh tượng huyết tinh hỗn độn một lần nữa bị lôi ra từ nơi sâu nhất trong tiềm thức. Tần Sở Ca không chịu nổi hất phăng cánh tay của Hứa Kham ra: “ Ông có tư cách gì mà hỏi! ” Mắt y đỏ lên, tinh thần cũng bắt đầu trở nên kích động, “ Năm đó chúng tôi sống nghèo khổ như thế, ông lại đang ở chỗ nào? Cha, ông ấy luôn ôm lấy tấm ảnh một người, vừa uống rượu vừa khóc … Khi đó ông lại đang ở đâu? Ông có tư cách gì? Chúng tôi đã trải qua nhiều năm như vây … ” Tần Sở Ca nghẹn ngào.

Sắc mặt của Hứa Kham xám như tro, ông từ sô pha đứng dậy, cứ thế quỳ xuống trước mặt Tần Sở Ca!

“ Ta xin lỗi cha con con … Ta là kẻ yếu đuối nhất, vô dụng nhất … ” Hứa Kham đau xót khóc thành tiếng, “ Ta vì cái một danh hào hư vô mà làm con rể Hứa gia … Ta vì một chút tiền liền bán rẻ chính bản thân mình … Năm đó cha con đặt con trước cửa Hứa gia, trời biết ta muốn ôm lấy con như thế nào … Nhưng ta phải nhìn sắc mặt người nhà họ Hứa, ta cái gì cũng không thể làm được … Ta đã chịu báo ứng rồi … Hứa gia chúng ta đều phải chịu báo ứng rồi … Nhất định là A Phóng trên trời có linh thiêng, trừng phạt chúng ta … Con trai ta mất rồi, vợ của ta cũng mất rồi, người trong nhà đều mất hết rồi … ”

Ánh mắt Tần Sở Ca phức tạp nhìn người cha già cả mà bệnh tật đang quỳ gối trước mặt y, nói những chuyện trong quá khứ, không biết có nên nâng ông ta dậy không, hay là tiếp tục lòng dạ sắt đá lắng nghe.

Hứa Kham tiếp tục khóc kể lại những việc làm sai trái của mình: “ Ta biết A Phóng hoài thai … Khi đó ta vậy mà lại cảm thấy A Phóng là một kẻ quái dị … Tuy ta nghe A Phóng giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng ta vẫn sợ hãi, hơn nữa … Hơn nữa, khi đó ta đã đồng ý kết hôn với Dục Mẫn … Ta cứ như thế mà trốn chạy… ”

Tần Sở Ca đập mạnh cốc trà xuống bàn, phát ra một tiếng động thật lớn: “ Ông đừng nói nữa! ”

Hứa Kham sợ tới mức rụt người lại, suýt chút nữa là nghẹn thở, nhưng cũng dừng hết những lời thự thú dông dài của ông, sợ hãi nhìn chính con trai ông.

Tần Sở Ca nhẹ thở dài một tiếng.

Khi còn bé đã bao lần y quấn lấy cha đòi mẹ, những đứa trẻ khác đều có mẹ, mà y chỉ có một người cha, một người cha trầm cảm (1) tiều tụy có hơi điên dại.

Mãi tới trước đây không lâu, y mới biết mình nên có một người cha nữa, thứ cảm xúc phức tạp đó. Đã không có mẹ rồi, nhưng y lẽ ra nên có hai người yêu thương …

Y đã từng tưởng tượng người cha kia của y sẽ như thế nào, hay đã sớm mất rồi, thế nên y mới mất đi hai người cha; Hoặc do ông ấy có lý do bất đắc dĩ nên mới rời bỏ cha —— Bởi vì y được sỉnh ra chính là minh chứng cho tình yêu của cha với người đàn ông kia.

Nhưng hiện thực nói cho y biết, chỉ vì cái danh lợi giả dối kia, người cha đó đã vứt bỏ hai cha con y … Chân tướng thực sự như vậy khiến cho y không biết nên làm sao.

“ Cho dù ông là cha của tôi … Thì như thế nào? ” Tần Sở Ca thấp giọng hỏi, “ Bao nhiêu năm như vậy … Vì sao không đến tìm chúng tôi, mà lúc này … Lại tới? ”

“ Ta … ” Hứa Kham không biết nói gì.

Ông sao lại không muốn chứ! Nhưng lúc trước ông ở Hứa gia không có chút địa vị nào, ngoài tình yêu của Dục Mẫn dành cho ông, những người khác ở Hứa gia đều bài xích ông, ông hoàn toàn không có năng lực đi tìm cha con họ Tần. Sau này Dục Mẫn mất rồi, ông liền giống như một “ quả phu ”, càng thêm cô đơn không ai giúp đỡ, nếu không phải nhờ có Phàm Ức, có lẽ ông sớm đã bị đuổi khỏi Hứa gia rồi.

Nhưng ai mà ngờ được, Hứa gia tựa như bị nguyền rủa, những nhân vật có thực quyền thì liên tiếp chết vì bệnh tật, ngay cả đứa con trai trẻ tuổi của ông cũng mất vì căn bệnh giống mẹ nó.

Hứa gia dần tàn lụi, những người sót lại cũng chỉ còn vài người, ngược lại Hứa Kham trở thành người có địa vị cao, thuận lý thành chương tiếp quản Hứa gia. Nhưng thân thể ông cũng dần kém đi, không còn sức quan tâm tới những việc khác, thậm chí tới cả đứa con trai chưa từng gặp gỡ … Ông cũng nhanh chóng quên mất.

Nếu không phải Để Luật Dương tới tìm, ý nghĩ đi tìm lại con cũng sẽ không một lần nữa dấy lên trong ông.

Ông hổ thẹn với đứa con này.

“ Ta chỉ muốn … Bồi thường cho cha con con … Con … ” Hứa Kham nghĩ tới Tần Phóng đã mất, giọng nói càng trở nên buồn bã, “ Ta có không nhiều … Nhưng đủ cho con có cuộc sống tốt, không cần tiếp tục lưu lạc đầu đường xó chợ, không cần … ” Hứa Kham không tiện buông từ trộm cắp ra, chỉ đành hàm hồ qua loa nói.

Tần Sở Ca lắc đầu, “ Tôi không cần tiền. Có lẽ trước kia tôi thực sự cần đến nó. Tôi vì sao lại không cần cơ chứ, nhưng hiện tại … Tôi có cuộc sống của tôi, con của tôi, có … người tôi yêu … Thứ ông cho, tôi không cần, tôi sẽ không phạm phải sai lầm giống ông. ”

Câu nói sau cùng hoàn toàn đâm trúng điểm yếu nhất của Hứa Kham, môi ông run rẩy, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Tô Dạ Kiều vẫn luôn nhất mực im lặng, sau khi nghe được từ người yêu kia, anh dịu dàng cười với Tần Sở Ca, nắm lấy tay y đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.

Thật lâu sau, Hứa Kham mới thấp giọng nói: “ Con … Có con rồi? ”

Tần Sở Ca cúi đầu nhìn cái bụng to của y, tiếng nói cũng nhu hòa hơn, “ Đúng vậy … Đã hơn sáu tháng. ”

“ Cha của đứa trẻ là … ” Ông tuy đã biết đó là ai, lại vẫn do dự nhìn Tô Dạ Kiều ở bên cạnh Tần Sở Ca.

“ Không phải anh ấy. ” Tần Sở Ca lắc đầu, lại không chút do dự nói, “ Tôi đoán ông đã biết rồi, là Hoa Khiếu. ”

Hứa Kham biết đến Hoa Khiếu, là bởi Hứa Phàm Ức. Đứa con trai ngốc nghếch đó của ông, đã bởi vì muốn kết giao với Hoa Khiếu mà quỳ gối trước mặt ông một buổi chiều.

Nhìn Tần Sở Ca có vẻ thực sẽ không chủ động tự mình đồng ý nhận lại ông, ông liền quyết định nói theo lời dặn mà Để Luật Dương đã chuẩn bị trước: “ Nhưng con không biết … Đứa trẻ … Muốn cái gì? ” Lời nói này rất mờ ám.

Tần Sở Ca hơi nhíu mày: “ Ông có ý gì? ”

Hứa Kham cúi đầu nói tiếp: “ Điều đứa trẻ muốn là … Con cùng người đầu tiên con phát sinh quan hệ … Âu yếm … ” Lời này rất khó nói ra, thậm chí còn rất lúng túng. Để Luật Dương hẳn đã chắc chắn người đầu tiên có quan hệ với Tần Sở Ca là hắn, nên mới bảo ông nói như vậy. “ Người Tần gia … Thân thể rất đặc biệt, nếu người khiến con hoài thai có thể ở bên con … Sẽ càng tốt … Nhưng nếu muốn thuận lợi sinh hạ đứa trẻ, thì phải tìm … Người đầu tiên … ”

Tự bản thân Hứa Kham cũng cảm thấy những lời ông nói rất hoang đường.

“ Đây … Là điều không thể đâu? Cha của tôi không nói những điều giống như ông … ” Tô Dạ Kiều có chút lo lắng, thấp giọng nói, nhưng Hứa Kham và cha của Tần Sở Ca từng có đoạn quá khứ như vậy, cũng có thể biết được nội tình. Lẽ nào cha anh cũng không biết toàn bộ sự thực?

Tần Sở Ca lại thấp giọng cười giễu cợt.

Hứa Kham căng thẳng. Tuy ông biết những lời ông nói có hơi khoa trương, nhưng ông cho rằng Tần Sở Ca không biết những việc phải chú ý tỉ mỉ khi mang thai, nên ông mới dễ dàng nói theo những lời bịa đặt xảo trá của Để Luật Dương.

“ Phỏng chừng … Người kia còn đang ngây ngốc bên trong tù đây (2), không tới an ủi tôi được. ” Tần Sở Ca nhắm mắt nhẹ giọng cười nói, “ Là … Để Luật Dương bảo ông tới đây đúng không … ”

Hứa Kham có chút sững người, tựa như nghe không hiểu câu nói đầu tiên của Tần Sở Ca.

“ Điều tra của hắn … Xem ra còn chưa đủ cẩn thận … ” Tần Sở Ca cười khổ, “ Bịa đặt lời nói như vậy để hù dọa tôi, chẳng lẽ là bởi không quên được thân thể của tôi? Khuôn mặt của tôi đã bị hủy rồi … Hắn còn muốn cái gì … Tôi còn thứ gì có thể cho hắn … ”

(1) Nguyên văn: 消沉 theo baidu là chỉ tình trạng tinh thần sa sút, vô cùng suy kiệt, trong lòng luôn như có một tảng đá đè nặng, giống như tâm bệnh, khiến cho tinh thần người ta phiền não bất an, dễ không không chế được cảm xúc. Ta cũng k biết nên dịch từ này sang tiếng việt thế nào cho chuẩn, nên tạm để là trầm cảm.

(2) Chỗ này giải thích cho những bạn k hiểu, ở những chương đầu tác giả có nói Sở nhi từng bị bắt vào tù vì tội trộm cắp, từng bị bọn đàn ông trong đó cường bạo. Ở đây Để Luật Dương định lừa Sở nhi rằng nếu muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ thì phải quan hệ vs hắn, nhưng lại k ngờ rằng người đầu tiên có quan hệ với Sở nhi lại là đám đàn ông trong tù.