Tử Bào Ký

Chương 2: Tình đậu sơ khai



Edit: Sakura Trang

Buổi sáng ngày hai mươi ba tháng tám, Chử Dung Cẩn theo cha về nhà, trên đường còn thêm hai cái đuôi —— Tương Thư Diễn và gã sai vặt của hắn Cốc Vũ. Đi nhanh trước buổi trưa liền về đến nhà, vừa đến nhà, đệ đệ muội muội liền chạy ra chào đại ca, tiểu muội Điền Điền lại nhào tới trong ngực y, “Đại ca ca, Điền Điền nhớ huynh!”

Chử Dung Cẩn vội vàng ôm lấy nàng, cười cọ cọ đầu mũi nhỏ của nàng, “Đại ca ca cũng nhớ Điền Điền, Điền Điền ở nhà có ngoan hay không?”

“Ngoan, Điền Điền ngoan nhất! Đi, cho đại ca ca nhìn đồ chơi mới của Điền Điền.” Vừa nói vừa muốn kéo y về phòng mình. Chử Dung Cẩn thương lượng với nàng: “Điền Điền ngoan, hôm nay đại ca ca có khách, chờ một lát lại đi xem đồ chơi mới của Điền Điền có được không?” Điền Điền gật đầu một cái từ trong ngực y lui ra ngoài đi tìm cha mình.

“Để cho ngươi chê cười, người nhà tương đối nhiều.” Chử Dung Cẩn có chút ngại nói với Tương Thư Diễn.

“Không sao, nhiều người mới náo nhiệt, nhà ta cũng chỉ có ta và ông nội, muốn náo nhiệt như vậy cũng không được.” Tương Thư Diễn cũng không dám nói hắn vừa nhìn Dung Cẩn ôm muội muội liền tưởng tượng đến cảnh tương lai y ôm hài tử của mình, Dung Cẩn nhất định sẽ là một người cha tốt.

Lần đầu tiên Tương Thư Diễn nghĩ đến một vấn đề, tại sao hài tử của mình sẽ là Chử Dung Cẩn ôm chứ? Không đúng, tại sao ta phải đi theo y? Tại sao ta lại cảm thấy y đẹp như vậy? Ơ —— tại sao a! Hắn ngây người, từng vấn đề từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến xuất hiện ở trong đầu của hắn.

Nhìn hắn ở nơi đó ngẩn người, Chử Dung Cẩn cũng không để ý tới, dẫu sao từ lúc biết hắn đến giờ hắn một mực trong bộ dáng này, gọi người vào nhà, đợi một hồi phát hiện hắn vẫn không vào, lúc này mới quay lại tìm hắn. Thấy hắn vẫn trong dáng vẻ ngơ ngác, liền có chút kỳ quái, “Ngươi sao vậy? Cảm thấy nhà ta không ở nổi bây giờ cũng có thể quay về thành.”

Lúc này Tương Thư Diễn mới kịp phản ứng, vội vàng giải thích: “Không, không phải, mới vừa nãy chẳng qua là ta đang suy nghĩ chút chuyện, không có ý cảm thấy nơi này không tốt. Ơ, người đâu hết rồi? Đều đi vào rồi sao, chúng ta cũng nhanh vào nhà thôi!” Nói xong liền đẩy Chử Dung Cẩn cùng nhau đi vào nhà, dưới sư chiêu đãi nhiệt tình của Chử gia, hắn được ăn một bữa cơm trưa náo nhiệt.

Buổi tối cùng ngủ với Chử Dung Cẩn trên một cái giường đất, nhìn dung nhan mềm mại khi ngủ của y, hắn suy nghĩ rõ ràng vấn đề ban ngày, hắn hy vọng mình có mặt trong cuộc sống của Chử Dung Cẩn, hy vọng y bên cạnh mình trong suốt cuộc đời còn lại, hy vọng y vì mình dựng dục con cái, nói tóm lại là, hắn thích Chử Dung Cẩn.

Nhưng hắn không tùy tiện bày tỏ, bởi vì hắn biết, Chử Dung Cẩn đối với mình không có phương diện tình cảm kia, chỉ có thể nói không ghét hắn mà thôi. Bây giờ mình phải làm là nước ấm nấu ếch, để cho y thói quen trong cuộc sống có người tên Tương Thư Diễn, thói quen có chuyện gì sẽ nói với mình, tập quen cuộc sống hai người bên nhau. Mà thư viện, chính là một lựa chọn tốt.

Ở Chử gia hai ngày, hắn làm quen thân với tất cả mọi người, bởi vì công phu của hắn không tệ, lại đồng ý giới thiệu một sư phụ luyện võ cho Tảo Tảo, Tảo Tảo và Chử Nghĩa càng thêm sùng bái hắn. Chử Dung Cẩn có chút áy náy, “Ngươi không cần phí tâm chuyện của Tảo Tảo, đệ ấy chính là tính tình trẻ con, đừng cho mình thêm phiền toái.”

Tương Thư Diễn lắc đầu, “Nhà ngươi không biết, chẳng lẽ ngươi lại quên, ta nhưng là cháu trai của Phụ Quốc công, nhà thứ gì khác không nhiều, duy chỉ có sư phụ dạy võ là dễ tìm, không phải chuyện phiền toái gì, cũng đã tìm xong rồi, nhưng đoán chừng Tảo Tảo sẽ phải rời nhà đi học nghệ.”

“Chuyện đấy ngược lại không sao cả, phụ thân và cha cũng đã có chuẩn bị.”

Ngày thứ tư, Tương Thư Diễn hồi kinh, y cũng chuẩn bị đồ đạc, hai người hẹn gặp nhau ở thư viện Vũ Đồng.

Cũng không biết Tương Thư Diễn làm kiểu gì, tóm lại hắn và Chử Dung Cẩn được phân cùng một lớp, cùng bàn, cùng phòng, lần này thật sự là mỗi ngày hình bóng không rời. Tương Thư Diễn còn nháy mắt to của hắn, mặt mang biểu cảm cầu khen ngợi, Chử Dung Cẩn cũng lười để ý hắn.

Thư viện Vũ Đồng tọa lạc ở giữa sườn núi Vũ Đồng, đã có lịch sử hơn hai trăm năm, tiền triều cũng từng cho ra vô số tiến sĩ, cử nhân, cho đến năm mươi năm trước Bắc Hồ xâm phạm, bách tính dần di cư về phía nam mới dần dần mai một. Nhưng có câu, “Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn”, thư viện Vũ Đồng đến nay vẫn là thư viện tốt nhất ở thành Dương Kinh.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân triều đình dời đô, không ít học giả cũng di chuyển từ phía nam đến đây, có một bộ phận dạy học ở thư viện Vũ Đồng. Nổi danh nhất nổi danh nhất chính là đại nho được coi là dạy ra một nửa Tiến sĩ ở Giang Nam —— Lý Tuần, Lý phu tử.

Hai năm qua học trò đến thư viện Vũ Đồng có một phần là muốn bái nhập dưới trướng của Lý tiên sinh, dĩ nhiên Chử Dung Cẩn cũng ảo tưởng như vậy, nhưng y sẽ không đem ý tưởng không thiết thực như vậy làm mục tiêu, y rất thực tế, cảm thấy khả năng mình được Lý phu tử thu làm đệ tử không lớn, cho nên cũng sẽ không đem loại chuyện này để ở trong lòng, có thể được đi học là tốt rồi.

Quân tử lục nghệ —— lễ, nhạc, bắn, ngự, sách, đếm, những thứ khác y học cũng không tệ lắm, duy chỉ có “nhạc” học không tốt, mỗi lần đều là miễn cưỡng mới vượt qua kiểm tra. Vì thế, Tương Thư Diễn cười nhạo y nhiều lần, làm Chử Dung Cẩn tức giận, rất nhiều ngày không để ý tới hắn, hắn nhận ra đây là mình tự đào hố cho mình! Có bài học, từ đó về sau, hắn không dám lôi khuyết điểm của Chử Dung Cẩn ra trêu chọc nữa.

Mỗi tháng thư viện đều sẽ có một lần thi, gọi là thi tháng, chủ yếu là viết văn chương, mỗi lần cũng sẽ chọn một ít bài viết tốt đưa cho Lý phu tử xem qua, nhìn xem có bài nào vừa lòng không.

Đến bây giờ, cũng được ba năm, thật ra thì Lý phu tử không có hy vọng gì nhiều, dẫu sao hai năm đủ hắn thăm dò phong cách học tập ở phía Bắc, thật sự là một lời khó nói hết, mặc dù có tốt hơn, cũng chỉ là cá nổi trong ao mà thôi. Nhưng lần thi tháng này lại có một phần bài thi thật sự vào mắt của Lý phu tử, chính là văn chương của Chử Dung Cẩn.

Nhìn chữ còn lộ vẻ non nớt, chỉ mới có hình, chưa có thần, có thể thấy không phải con cháu thế gia từ nhỏ được giáo dục cẩn thận, bút phong vô lực, nhưng nội dung văn chương lại có mũi nhọn, có thể thấy tuổi còn nhỏ. Không gia thế bối cảnh, người tuổi trẻ, đi học có thiên phú, đây là tiêu chuẩn để Lý phu tử thu học trò, có thể thử gặp một lần.

Sau khi gặp mặt, trò chuyện đơn giản mấy câu, Lý phu tử liền phát hiện hài tử này không chỉ có thiên phú học hành, tính cách cũng linh hoạt, nói chuyện đúng mực, nhưng không thiếu phóng khoáng, liền quyết định mang y theo bên người khảo sát một đoạn thời gian. Trước kia cũng từng có chuyện như vậy, nhưng cuối cùng đều bị trả về, cho nên lần này có người ghen tỵ, nhưng người cười trên sự đau khổ của người khác chờ xem kịch vui nhiều hơn.

Thật ra thì nhân duyên của Chử Dung Cẩn ở thư viện cũng không tốt, y không có chỗ dựa, tuổi nhỏ, hết lần này tới lần khác lại học giỏi, được các tiên sinh yêu quý, mỗi lần đều đem y ra làm gương, thời gian dài, dĩ nhiên là có người nhìn y không vừa mắt, cảm thấy y ảnh hưởng chuyện của mình.

Trong ngày thường cũng có người làm chút động tác nhỏ, gì mà lén ngáng một chân, làm bộ như vô tình vẩy mực lên áo y, vân vân, Chử Dung Cẩn coi như không nhìn thấy loại chuyện vặt này, ngược lại là khiến Tương Thư Diễn tức giận không nhẹ, muốn giáo huấn những người đó một chút.

Chử Dung Cẩn ngăn cản hắn, mấy thứ này không gây ra chuyện quá lớn, bản thân cũng không thực sự bị tổn thương gì, đừng làm lớn chuyện này, sẽ chỉ để cho người cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, không có sự khoan dung. Hơn nữa lại có Tương Thư Diễn ở bên cạnh, ngại hắn, cũng không ai dám làm ra chuyện gì quá lớn.

Lần này thấy y bị Lý tiên sinh nhìn trúng, như là tưới dầu vào lửa. Nhưng bọn họ không cảm thấy y sẽ được Lý tiên sinh nhìn trúng trở thành đệ tử của hắn, chỉ chờ y bị Lý tiên sinh chán ghét mà vứt bỏ sau đó đùa cợt y một phen.

Không nghĩ tới hai tháng sau Chử Dung Cẩn chính thức được Lý tiên sinh thu làm đệ tử, cử hành nghi thức bái sư, hơn nữa ở trong nghi thức Lý tiên sinh bày tỏ từ nay về sau sẽ không thu học trò nữa, cũng đồng nghĩa với việc Chử Dung Cẩn thành đệ tử đóng cửa* của Lý tiên sinh. Lần này có vài người trong lòng thật sự đã không thoải mái.

*đệ tử đóng cửa: người học trò nhận cuối cùng trong đời

Chử Dung Cẩn cũng không biết những thứ này, y chỉ biết là mình rất may mắn, được đại nho thu làm đệ tử đóng cửa, hôm nay y thật sự rất vui. Trong ngày thường tâm trạng của y đại khái chỉ có Tương Thư Diễn có thể cảm giác một chút, nhưng hôm nay toàn thư viện đại khái đều biết y rất vui vẻ. Cái này cũng khó trách, dù sao không phải là ai cũng có may mắn như vậy, vui vẻ một ít cũng không sao.

Qua mấy ngày, biết y vẫn chưa có tên chữ, Lý tiên sinh liền đặt tên cho y, “Trò được đặt tên là Cẩn, có lẽ người nhà mong muốn trò phải cẩn trọng, vậy vi sư liền đặt cho trò một cái tên chữ, Tử Nghiêm, rất hợp với tên của trò.” Từ đó về sau, tất cả đồng học tiên sinh trong thư viện đều gọi tên chữ của y, duy chỉ Tương Thư Diễn gọi y là “A Cẩn”.

“Sao ngươi không gọi ta là Tử Nghiêm vậy?” Chử Dung Cẩn có chút buồn bực, trước kia không có tên chữ, hắn kêu tên y, hiện tại có, sao lại không gọi?

“Ta mới không muốn giống ngời ngoài đâu! Ngươi cũng không cần gọi ta Dật An, gọi ta A Diễn có được không?” Tương Thư Diễn làm nũng.

“Được, chỉ là một cái tên thôi mà.” Chử Dung Cẩn không quá để ý.

Tháng này nghỉ tuần*, Tương Thư Diễn theo lẽ thường đi Chử gia, hai tháng hắn không về nhà rồi. Người Chử gia đại khái cũng nhìn ra tâm tư của hắn, thấy nhi tử không nói gì, nên cũng không ngăn cản hắn tới nhà. Chẳng qua là có chút lo lắng, hai nhà chênh lệch xa, nếu thật sự nghị thân, không biết trong nhà hắn có đồng ý không, nhi tử không cần bị tổn thương gì mới phải.

*1 tuần: 10 ngày

Lần này trở về trong nhà chỉ có Bách Bách, Tùng Tùng và Điền Điền ở nhà, gần đây An An đi ra ngoài nhập hàng, không có ở huyện thành, còn Tảo Tảo, bởi vì võ sư Tương Thư Diễn tìm đến tận nhà, hắn đã đi bái sư học nghệ, tự nhiên không ở trong nhà.

Chờ trở về thư viện, không mấy ngày đã đến thi năm, lễ nhạc bắn ngự sách đếm, mỗi ngày hai môn, thi ba ngày. Lại nói ngày hôm đó các học trò đang ở trong giáo tràng của thư viện, mới vừa thi xong môn bắn, tiếp theo là “ngự”, khác với thời xưa, không còn là đánh xe, mà là kiểm tra khả năng cưỡi ngựa.

Tương Thư Diễn và Chử Dung Cẩn không được phân cùng tổ, mà là phân ở hai tổ trước sau. Bên này Tương Thư Diễn mới vừa cưỡi ngựa xong, bên kia Chử Dung Cẩn liền bắt đầu, nhưng không được bao lâu, Tương Thư Diễn liền phát hiện không đúng, con ngựa kia giống như phát điên, chạy về phía trước, một lúc sau liền chạy khỏi đường đua.

Chử Dung Cẩn lên ngựa không bao lâu Tương Thư Diễn liền giục ngựa đuổi theo, giáo tập hô lên nói hắn phá hư quy tắc cuộc thi, phải báo cáo viện trưởng, kết quả trong chốc lát, con ngựa kia đã chạy ra đường đua, giáo tập cũng phát hiện có vấn đề, vội vàng giục ngựa đuổi theo.

Lúc Tương Thư Diễn đuổi kịp y, Chử Dung Cẩn đang cúi nằm ở trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, đây là tư thế duy nhất y có thể nghĩ ra để tự bảo vệ bản thân.

“A Cẩn!” Tương Thư Diễn hô lớn gọi y.

“A Diễn? Là ngươi sao?” Lúc này Chử Dung Cẩn đã bị ngựa lắc đến choáng đầu não trướng, cho là mình xuất hiện ảo giác.

“Là ta, nào, A Cẩn, đưa tay cho ta, nhanh!” Tương Thư Diễn lớn tiếng kêu y đưa tay cho mình, lúc này bọn họ đã sớm chạy ra giáo tràng, trước mặt chính là đoạn nhai, đi về trước nữa, sẽ ngã tan xương nát thịt. Chử Dung Cẩn thử đưa tay cho hắn, thử nhiều lần mới thành công.

Tương Thư Diễn vội vàng ôm chặt lấy y, cách đoạn nhai đã rất gần, không có biện pháp, Tương Thư Diễn ôm chặc y nhảy về sau ngựa, lăn thật nhiều vòng mới dừng lại, mà hai con ngựa đều ngã xuống sườn núi.

Chờ lúc giáo tập chạy đến, hai người đã ngất đi. Nếu chỉ có một mình Chử Dung Cẩn ngã, vậy chuyện này có lẽ có thể mập mờ cho qua, nhưng Tương Thư Diễn cũng hôn mê, vậy chuyện này liền khó giải quyết. Hắn cũng không phải là tới thư viện học tập một mình, lúc sau Cốc Vũ lập tức xuất hiện ở hiện trường, không cho người đến gần, kinh hoảng qua đi lập tức đi xuống núi tìm hộ vệ Phụ Quốc công để lại. Không quá một giờ, Phụ Quốc công đã đến, khi đó hai người vẫn chưa tỉnh.