Truyền Thuyết Nhân Ngư Đều Là Gạt Người!

Chương 1



1.

Từ nhỏ Tiểu Vương Tử đã thích nghe truyền thuyết về mỹ nhân ngư, nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là sau khi lớn lên cưới một tiểu mỹ nhân ngư về làm Vương phi của mình.

Rốt cuộc, lúc Tiểu Vương Tử 18 tuổi, cậu từ biệt phụ vương cùng mẫu hậu, mang theo Tiểu thị vệ đi đến bờ biển tìm mỹ nhân ngư.

Bọn bọ đi hỏi những người đánh cá xung quanh làm thế nào để tìm được nhân ngư, người đánh cá nói cho bọn họ phương pháp, ngay sau đó còn đưa ra một nghi vấn.

Người đánh cá: Các ngươi muốn đi làm hải tặc sao?

Tiểu Vương Tử: Không, ta muốn cưới tiểu mỹ nhân ngư về nhà.

Người đánh cá vẻ mặt phức tạp, vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương Tử: Nhóc con, rất có dũng khí.

Tiểu Vương Tử: Cảm ơn đã khích lệ.

2.

Tiểu Vương Tử chuẩn bị đi gặp Mỹ Nhân Ngư.

Buổi tối, ánh trăng dần lên cao, Tiểu Vương Tử ngồi xổm ở phía sau một khối đá lớn chờ đợi, trên cổ đeo một cái còi làm từ ốc biển.

Tiểu thị vệ bị cậu bắt ở lại làng chài, bởi vì y quá dong dài, hệt như người mẹ già, trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm lầm bầm.

Ánh trăng càng lên cao, cả mặt biển đều được ánh trăng màu trắng bạc bao phủ, Tiểu Vương Tử bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Từ nơi xa truyền đến tiếng ca du dương, Tiểu Vương Tử nhanh chóng nhéo một cái lên đùi để bảo trì thanh tỉnh.

Rốt cuộc sau một hồi lâu chờ đợi, trên phiến đá xuất hiện một bóng dáng của người cá.

Tiểu Vương Tử chạy tới, dùng sức thổi ốc biển.

Nhân ngư không quay đầu lại, lười biếng nói: Gần nhất không đói bụng, thôn các ngươi không cần tới cung cấp.

Thanh âm tuy rằng trầm thấp dễ nghe, nhưng làm một tiểu mỹ nhân ngư thì giọng nói này cũng thô quá đi, Tiểu Vương Tử chửi thầm trong lòng.

Tiểu Vương Tử: Ta không phải tới nói cái này.

Nhân Ngư: Ta phải bắt đầu tắm trăng, cút đi.

Tiểu Vương Tử đứng trong gió hỗn độn, mỹ nhân ngư này không chỉ có giọng nói không hay, tính tình cũng thật thô lỗ.

3.

Tiểu Vương Tử trở lại địa phương dừng chân tạm thời của mình, phát hiện Tiểu thị vệ thế mà không có ở đây.

Đến lúc gần rạng sáng, Tiểu Vương Tử còn đang mê man ngủ bỗng nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn bên ngoài cửa sổ.

“Em thích ta sao?” Một thanh âm trầm thấp nói.

“Thích ~” Là tiếng của Tiểu thị vệ.

“Vậy ở lại đây đi.” Là người giọng trầm kia.

“Nhưng mà, ta còn phải hồi cung… Ưm…” Tiểu thị vệ còn chưa nói xong, bên tai Tiểu Vương Tử đã truyền đến âm thanh nước miếng giao triền.

Là có người cùng Tiểu thị vệ ăn kẹo que sao? Tiểu Vương Tử suy đoán, trở mình ngủ tiếp.

Sáng sớm tỉnh lại, Tiểu Vương Tử nhìn Tiểu thị vệ dùng tay vuốt ve cánh môi đã sưng đỏ, trên mặt tràn ra biểu tình ngượng ngùng.

Tiểu Vương Tử: Đêm qua ngươi làm gì vậy?

Tiểu thị vệ: Các ngư dân mở lửa trại, ta, ta đi xem náo nhiệt.

Tiểu Vương Tử: Ồ, vậy người tối hôm qua đưa ngươi về là ai?

Mặt Tiểu thị về soạt một cái trở nên đỏ bừng: Hắn… Hắn là người ta vừa quen ở buổi tiệc tối hôm qua.

Tiểu Vương Tử nắm lấy bả vai y, hạ mắt: Vậy các ngươi nhất kiến chung tình?

Tiểu thị vệ: Vâng ~

Tiểu Vương Tử: Bất quá giọng nói cô nương ngươi làm quen cũng thô quá đi, y như một tên nam nhân vậy.

Tiểu thị vệ: …… Hắn vốn dĩ là một nam nhân mà.

Mặt Tiểu Vương Tử trở nên mộng bức.