Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1299: Liều mạng cứu giúp



Tiền Trạch Nam vô cùng vui vẻ: “Ha ha ha, chơi như vậy thật vui. Lâm Mạc Huy, cậu có muốn thử khiêu chiến cực hạn của mình một chút không?"

Lâm Mạc Huy cắn răng không nói gì.

Tiền Trạch Nam: “Có lẽ cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ! Được rồi, vậy thì tôi sẽ cho cậu cảm nhận được sức mạnh của Thực Cốt Trùng này!”

Cổ Tôn cũng cười đến điên cuồng, chậm rãi đưa cổ trùng về phía Lâm Mạc Huy.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đạp ra, một bóng người lao vào tập kích về phía Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn.

Hai người cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống bất ngờ như vậy, căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể vội vàng lui về phía sau vài bước, né tránh một kích này.

Mà bóng người này lại nhân cơ hội này vọt tới trước mặt Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy thấy rõ ràng người ra tay chính là Cậu

Van!

Anh ta đã trốn thoát khỏi cái lồng rồi sao? Nhìn thấy điều này, Tiền Trạch Nam hét lên: “Đừng để họ chạy thoát!”

Cổ Tôn cũng lập tức đuổi theo.

Cậu Vạn không biết từ đâu lấy ra một quả cầu tròn màu đen, mạnh mẽ ném xuống mặt đất trước mặt. Quả cầu này rơi trên mặt đất phát ra một tiếng nổ lớn ầm ầm, trong nháy mắt bao phủ Cổ Tôn cùng Tiền Trạch

Nam trong đó.

Mà Cậu Vạn cũng tóm lấy Lâm Mạc Huy, chuẩn bị mang anh đi.

Đúng lúc này, trong khói trắng có một vật bay thẳng về phía Lâm Mạc Huy, đó chính là Thực Cốt Trùng.

Mắt thấy Thực Cốt Trùng này sắp đụng vào người Lâm Mạc Huy, Cậu Vạn đột nhiên xoay người chắn trước mặt

Lâm Mạc Huy. Thực Cốt Trùng trực tiếp đụng vào ngực Cậu Vạn.

Uy lực của Thực Cốt Trùng cực mạnh, rơi vào trên người xong liền trong nháy mắt chui qua quần áo Cậu Vạn, xé rách da chui vào cơ thể.

Cậu Vạn không khỏi thấp giọng kêu lên, nhưng anh ta vẫn cố gắng chống đỡ, cõng Lâm Mạc Huy lên người nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng này.

Ở bên ngoài cách đó không xa có một chiếc xe, Cậu Vạn cõng Lâm Mạc Huy chạy đến trong xe. Lúc này, Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn cũng đuổi theo.

Cậu Vạn cả người đều run rẩy, đây là kết quả của việc Thực Cốt Trùng bắt đầu xâm nhập vào xương cốt của anh ta.

Thực Cốt Trùng tiến vào cơ thể con người sẽ trực tiếp gặm nhấm xương cốt, loại đau khổ này căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Cậu Vạn cố nén đau nhức dữ dội, khởi động xe ô tô và lái lao ra khỏi nhà xưởng bị bỏ hoang này.

Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn đuổi theo phía sau căn bản không đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha. Lâm Mạc Huy nằm trên ghế lái phụ, thấy Cậu Vạn vẫn cắn rằng lái xe, thân thể không ngừng run rẩy.

Anh biết Cậu Vạn căn bản không kiên trì được bao lâu nữa. “Anh giúp tôi lấy cây kim châm ra.” Lâm Mạc Huy thấp giọng nói.

Cứ tiếp tục như vậy khẳng định Cậu Vạn không chống đỡ nổi mất. Lâm Mạc Huy trước tiên phải giải thoát sức lực đang bị phong ấn của mình thì bọn họ mới có hy vọng chạy trốn.

Cậu Vạn cố nén đau nhức, rút một cây kim châm trên người Lâm Mạc Huy ra.

Lâm Mạc Huy nhất thời cảm thấy trên người có chút năng lực trở lại.

Anh lập tức đưa tay rút toàn bộ những kim châm còn lại trên người ra.

Khi kim châm dần dần bị nhổ ra, sức lực của Lâm Mạc Huy cũng dần dần khôi phục lại.

Mà lúc này, ý thức của Cậu Vạn đã bắt đầu mơ hồ, anh ta lái xe trực tiếp đụng vào một cái cây bên cạnh.

Lâm Mạc Huy vội vàng đưa tay ngăn lại, Cậu Vạn mới tránh không bị đụng vào vô lăng.

Sau đó, Lâm Mạc Huy liên tiếp điểm mấy huyệt vị trên người Cậu Vạn, tạm thời phong ấn Thực Cốt Trùng ở một phạm vi cố định.

Anh xách Cậu Vạn đến ghế phó lái, sau đó tự mình phóng xe đi.

Lâm Mạc Huy cũng không dám làm trì hoãn nhiều thời gian, chạy xe khoảng mười mấy phút đã đi tới ngoại ô thành phố Vân An rồi.

Sau khi giấu xe trong một con hẻm nhỏ, tìm một khách sạn nho nhỏ, Lâm Mạc Huy cõng Cậu Vạn lên tầng. Lúc này ý thức của Cậu Vạn bắt đầu trở nên mơ hồ, trong miệng anh ta phát ra tiếng thì thầm, cũng không biết anh ta đang nói cái gì.

Vào phòng, Lâm Mạc Huy đặt Cậu Vạn lên giường, sau đó nói: “Anh đừng làm loạn. Trước hết tôi sẽ giúp anh cởi quần áo và lấy cổ trùng ra!”

Cậu Vạn đột nhiên kinh hãi, anh ta nắm lấy quần áo của mình, kinh hô: “Anh... anh đừng chạm vào tôi...