Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 24: Sóng ngầm (1)



Tại hoàng cung Thăng Long, lãnh cung ở chỗ sâu nhất, nơi mà ít cung nữ binh sĩ qua lại, nơi mà quanh năm không hề nghe thấy tiếng cười, lại có tiếng sáo cất lên. Tiếng sáo du dương luồng qua khẽ lá, hợp tấu với ánh trăng đêm tạo thành bản giao hưởng hài hòa nhưng mang theo vài phần âm u lệ khí.

Giữa gian phòng, một nữ nhân mặc bạch y của những phi tử thất sủng ngồi thổi sáo, là Bạch mĩ nhân Bạch Hương Lan. Bỗng nhiên không khí xung quanh dao động, lá thổi xào xạc rơi vãi xuống nền đất lạnh, gã hộ vệ đứng bên cạnh nàng ta cảnh giác nhìn người vừa đến, che trước mặt Bạch mĩ nhân.

“Không cần hoảng sợ, chỉ là một người quen của ta thôi.” Bạch Hương Lan dừng thổi sáo, ra lệnh cho hạ nhân lui. Nếu Thanh Liên có ở đây lúc này sẽ nhận ra hộ vệ kia, chính là Lam thúc, người cùng cô bé trò chuyện hai năm nay.

Bạch Hương Lan cất cây sáo đi, nhìn về người phía trước, cười vô tư nói: “Điều gì mang người tới đây vậy, Trần sư bá?”

Trần Lĩnh mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Bạch Hương Lan nói: “Vì sao ngươi lại gieo tâm ma cho con bé, ngươi đang có âm mưu gì?” Thanh Liên có tính cách vô cùng linh hoạt, không hề theo bất cứ trật tự nào, đó chính là một loại mặt nạ. Tuy nhiên thông qua các ván cờ, ông có thể xác định được tính cách ẩn sâu bên trong có phần cực đoan. Việc mà Bạch mĩ nhân gây ra năm xưa cho đến nay vẫn luôn ghim trong ký ức của những người tham gia khi đó. Ông có thể lờ mờ đoán được Bạch mĩ nhân đang lợi dụng Thanh Liên, không tiếc hi sinh con bé vì điều gì đó.

Trong mắt ông, Thanh Liên là một hạt giống cực kỳ tốt, tốt nhất trong ba trăm năm qua, ông phá lệ để ý đến cô bé rất nhiều, vì thế nên con đường trưởng thành của Thanh Liên không nên có những ma tính cực đoan kia.

“Chà, bị người phát hiện rồi sao...” Bạch Hương Lan mỉm cười, vẫn rất ung dung nói: “Ta đánh đập nó bao nhiêu năm, cho người chèn ép nó sau đó thì lại cho người mang đến ấm áp, để khiến tính cách nó trở nên vặn vẹo đấy.”

Trần Lĩnh nghe thấy, khuôn mặt ông trở nên lạnh lẽo, áp chế lửa giận bên trong: “Vì sao ngươi phải làm thế, cô bé là con ngươi kia mà?”

Khuôn mặt tươi cười của Bạch Hương Lan tắt hẳn, lạnh lùng nhìn Trần Lĩnh, nói: “Thứ nghiệt chủng đấy cũng xứng là con ta ư. Mà... Cũng nhờ nó mới dẫn dụ được người ra đây.”

“Cái...” Bỗng một trận pháp dưới chân Trần Lĩnh được kích hoạt, tạo thành một nhà giam bao phủ lấy ông. Trần Lĩnh lập tức sử dụng tinh thần quan sát chú ngữ, âm trầm nói: “Trận phong ấn sao, ngươi muốn dùng trận pháp để giam giữ ta sao.”

“Người đừng coi thường nó...” Bạch Hương Lan cười đẹp, nói: “Đây là trận pháp mà Vương đã tìm thấy tại nơi Bắc Bình Vương ngã xuống năm đó, Vương đã ban cho ta, cho đến giờ ta vẫn chưa dùng qua, hôm nay thật là thích hợp.”

Trần Lĩnh phát hiện chú ngữ trên trận pháp có chút phức tạp so với nguyên bản, trong bọn chúng cũng có luyện trận sư Tướng lĩnh, hắn đã che giấu cả chú ngữ trung tâm lẫn nơi chứa năng lượng, không thể giải nó trong thời gian ngắn được, nhưng cũng không có sức sát thương nào cả, bọn chúng muốn giam giữ ông để thực hiện âm mưu nào đó.

“Bạch Hương Lan, ra khỏi đây ta sẽ giết ngươi...” Ông bị những khung sắt linh lực bao phủ hoàn toàn bên trong.

“Rất sẵn lòng.” Bạch Hương Lan vẫn giữ nụ cười ma mị ấy: “Nếu triệu kiến ông ta thì chắc chắn sẽ có phòng bị mà đến, nhưng ông ta lại chủ động đến đây vì con bé đó, trong vô thức đã quên mang theo phòng hộ. Sư huynh, huynh đoán đúng rồi...”

Nàng ta đứng dưới bầu trời đêm se lạnh, không hề để ý đến sự tồn tại của hộ vệ mà cởi bộ áo trắng của mình, để lộ làn da trắng hồng cùng những đường cong khiến nam nhân trầm luân.

Nàng ta nhàn nhã mặc lên mình tử y xa hoa, nào có dáng vẻ của một phụ nhân đau khổ vì tình chứ. Giờ phút này nàng ta chẳng khác gì một đóa hồng tím cực đẹp nhưng cũng cực kỳ gai góc. Sửa soạn xong, Bạch Hương Lan quay sang nói với Lam hộ vệ: “Lam Minh, lập tức gửi tín hiệu cho sư huynh ta, Trần Lĩnh đã bị giam giữ, lập tức triển khai kế hoạch.”

“Vâng, chủ tử.” Lam hộ vệ lập tức thuấn bộ khỏi đây.

Bạch Hương Lan một lần nữa đối diện với sự tĩnh lặng. Tự thân trấn an tinh thần của chính mình mà quán chú lại mọi việc.

“Ta làm cho tâm tính con nhỏ kia trở nên vặn vẹo để ông ta hơi chú ý tò mò, không ngờ con nhỏ đó thật sự có thiên phú khiến ông ta làm tới mức này, cũng thật may mắn vì mỗi lần dắt nó ra ngoài ông ta đều bí mật tới những nơi đặt tay sai của mình tại đó, nhờ vậy mà chúng ta mới biết được những cứ điểm bí mật của ông ta.”

Nghĩ tới Thanh Liên, khuôn mặt Bạch Hương Lan trầm xuống, nói: “Hừ, quả là giống nhau, thật khiến người ta khó chịu mà.”

Nàng ta lại nhìn lên bầu trời đêm, mây đen đã che mất đi ánh trăng, phủ lên bầu trời sự u ám, mọt cơn sóng ngầm đã khởi động trong thành Thăng Long này, gống như bảy năm trước.

“Cảnh tượng đặc sắc này, thật đáng mong chờ.”

Tại Quang Huy tông lúc này diễn ra cuộc so tài giữa Nam Hoa và Thanh Liên, Thanh Liên đã dùng toàn bộ linh lực hiện có đánh ngã Nam Hoa. Lão sư học đường chưa công bố kết quả chung cuộc nhưng nhìn cục diện này, ai cũng rõ kẻ thua người thắng rồi.

Nam Hoa thua không phục, nàng ta gỡ bỏ áp chế của mình, thật sự muốn đánh cho Thanh Liên tàn phế nhưng Thanh Liên vô cùng quyết đoán, lập tức nhận thua, không hề cảm thấy nhục nhã hay chần chừ. Nam Hoa ở phía sau bắn một đạo hỏa diễm về phía Thanh Liên.

“Coi chừng...” Cả đám đệ tử hô lớn.

Ở khoảng cách này quá xa, ba vị Võ Cực Lạc cũng không kịp trở tay. Bỗng nhiên có một bóng đen xông về phía Thanh Liên, ôm lấy cô bé khiến cả hai cùng ngã qua một bên.

Phừng! Ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt một đám cỏ lớn dưới đất, nếu Thanh Liên trúng phải chắc chắn sẽ bị phỏng nặng, thậm chí là bị huỷ dung.

Thanh Liên được Chí Nam ôm đẩy ngã ra, cậu vội vàng kiểm tra Thanh Liên, nói: “Không sao chứ sư muội?”

Đôi mắt Thanh Liên hơi hé to, cô bé có phần kinh ngạc vì Chí Nam lại cứu mình lúc đó. Đòn vừa rồi Thanh Liên có thể lập tức tránh đi vào khúc cuối cùng, chỉ là không ngờ trong khoảnh khắc đó cái tên này lại xông tới.

“Huynh...” Thanh Liên chỉ chỉ về phía áo vai bị lửa bén qua của Chí Nam.

“Á... Áo của ta...” Chí Nam nhảy dựng lên, luống cuống lấy tay dập lửa. Ôi, đây là chiếc áo cậu dùng tiền tiết kiệm của mình mà mua đấy, hu hu.

“Thật độc ác, nếu nàng ấy không tránh kịp sẽ có kết quả gì?” Một người trong đám đệ tử vô cùng ghê tởm vì hành động của Nam Hoa.

“Nàng ta thẹn quá hóa giận rồi...”

“Một linh Đồ tứ tinh đi thách đấu với nhất tinh ta đã cảm thấy thật bất công, đằng này nàng ta còn đánh thua người ta nữa...”

“Nàng ta là đệ tử chưởng môn, kiếm pháp lẫn tu vi đều cao cường thế mà lại có tâm tính cá độc như thế, nếu sau này trưởng thành không biết là cái dạng gì...”

“Đúng, lỡ như đánh thắng nàng ta chắc chúng ta sẽ bị đâm lén hết đấy...”

Từng lời nói ghê tởm, sỉ nhục Nam Hoa xuất ra. Bọn họ không ngờ người ưu tú thế này lại là một nữ ma quỷ, thật sự quá uống cho tu vi của nàng ta. Mọi biểu hiện của Nam Hoa trước đó trong mắt đám đệ tử ở lôi đài số hai này đã mất hết, có tài thì sao chứ, đạo đức bại hoại thế này còn đâu người kính trọng nữa.

Nam Hoa sững sờ vì bản năng hành động vượt qua cả suy nghĩ của mình, nàng ta biết mình sai, sai thật rồi. Mếu máo khụy gối khóc: “Hức... Ta không cố ý mà... Hức...” Trong thoáng chốc đang ở trên đỉnh vinh quang mà bị đạp xuống dưới đáy vực sâu, bị mọi người xa lánh làm Nam Hoa sợ hãi, nàng ta chỉ biết ngồi đó khóc trong vô vọng.

Cả hai vị trưởng lão cùng Võ Cực Lạc xuất hiện, bà nhìn thấy Thanh Liên vẫn ổn thì thở phào. Nếu lão già kia mà biết đệ tử mình bị bắt nạt, có lẽ sẽ lật trời mất, phải cho họ một công đạo mới được. Bà nhìn qua chỗ Nam Hoa đang ngồi khóc, khuôn mặt trở nên tối sầm, nói: “Ta tuyên bố huỷ đi tư cách tham dự vòng chung kết của đệ tử ta cũng như phần thưởng của nó.”

“Ngươi...” Bà có hơi thất vọng về tâm tính này, chỉ thở dài nói: “Ngươi bị cấm túc năm tháng, không được rời núi, không được tu luyện ở bên ngoài.”

“Chỉ vậy thôi sao.” Thanh Liên nghe tiếng của bà, lẩm bẩm. Phạt thế này cũng chỉ phạt hình thức bởi nàng ta có thể ở trong phòng tu luyện, dù thế nhưng hình tượng nàng ta xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ, cô bé không hề lỗ tí nào.

Chí Nam có hơi giật mình nhìn qua chỗ Thanh Liên, nói: “Kỳ quái...” Vừa rồi lúc cậu cứu cô bé, trên môi Thanh Liên lúc đó vẽ một nụ cười vô cùng cổ quái, lúc này nhìn lại lại là khuôn mặt dửng dưng vô cảm. Chẳng lẽ cậu đã nhìn lầm sao.

“Chưởng môn à, để con dẫn sư muội ra kia nghỉ ngơi.” Chí Nam nhanh nhẹn nói.

Võ Cực Lạc gật đầu, nhìn bóng lưng của hai người rồi nhìn lại đệ tử mình đang khóc, khuôn mặt bà trầm xuống: “Dù vô tình hay cố ý, qua trận đấu này Nam Hoa đã hoàn toàn bị huỷ đi danh dự rồi. Nếu là cố ý thì cô bé này thật đáng sợ.” Bà hi vọng đây chỉ là vô tình mà thôi.

Chí Nam cùng Thanh Liên đi đến chỗ nghỉ ngơi, Chí Nam tốt bụng rót cho Thanh Liên li nước, nhìn Thanh Liên tự nhiên uống nước làm Chí Nam hơi ngứa miệng nói: “Sư muội à, có phải vừa rồi đều do muội sắp đặt không?”

Thanh Liên vừa uống xong li nước thì nhìn Chí Nam một cái, sau một giây im lặng, cô bé mở miệng: “Huynh nghĩ sao...” Ta rất độc ác đúng không. Không biết vì cái gì Thanh Liên có phần mong chờ vào câu trả lời của Chí Nam.

“Rất tuyệt luôn...” Chí Nam nắm tay giơ ngón trỏ của mình ra, nói: “Muội trả thù rất hay đấy, cái loại nữ nhân như thế phải dạy cho nàng ta một bài học thích đáng, càng ẩn nhẫn nàng ta càng lấn tới. Muội dùng chiêu này phá huỷ luôn kiêu ngạo của nàng ta rồi.”

Đầu óc Chí Nam rất thông minh, Thanh Liên trả lời thế này đã biết rằng cô bé đã tính kế Nam Hoa, nữ hài kia chỉ biết đánh đấm tay chân, đầu óc tính kế tiểu tiết sao có thể so được với sư muội chứ.

Đôi mắt của Thanh Liên tròn xoe nhìn Chí Nam, có hơi bất ngờ vì câu trả lời này. Thanh Liên cụp mắt xuống nhìn li nước, nói: “Cảm ơn huynh...”

“Không có gì, ha ha...” Chí Nam hiểu rằng Thanh Liên muốn cảm ơn cứu mạng của mình đây mà.

Hai người cùng ngồi đó quan sát cuộc so tài diễn ra. Nam Hoa đã bị loại khỏi trận chung kết, chỉ còn đám đệ tử tinh anh khác đấu với nhau, kết quả chung cuộc không khó đoán khi thập nhất vương tử Mộc Kỳ giành hạng nhất, linh Đồ tứ tinh nửa bước ngũ tinh, thứ hai là con ngựa ô Trần Sa sử dụng cước pháp, hạng ba là của công chúa Mộc Kim Ưng.

Ở bên hai lôi đài của luyện đan sư và luyện khí sư cũng đã có kết quả. Cuối khảo hạch, Võ Cực Lạc đứng trước đám đệ tử ưu tú của ba phe, bà tuyên dương những nhân vật đứng đầu trước tiên, sau đó khuyến khích những đệ tử chưa thành danh, cuối cùng là tới phần thưởng.

Hạng nhất có quyền chọn lựa phần thưởng đầu tiên. Mộc Kỳ chọn cho mình bộ công pháp tu luyện địa phẩm nên hạng hai, hạng ba nếu muốn chọn công pháp tu hành sẽ thấp hơn của Mộc Kỳ. Trần Sa chọn lấy công pháp thượng phẩm Liễm Cước Pháp, Mộc Kim Ưng chọn cho mình huyền thiết năm trăm năm, có lẽ nàng ta có quan hệ tốt với người của luyện khí sư, mong muốn một binh khí mới.

Kết thúc phần trao thưởng là đến phần tuyên dương những đệ tử có biểu hiện xuất sắc, có đóng góp to lớn cho Quang Huy tông của năm nay, tuyên dương những lão sư học đường tận tụy, chăm chỉ... Buổi lễ kéo dài cho đến gần nửa đêm, sắp bước qua ngày mới.

Võ Cực Lạc thông báo với tất cả: “Các ngươi là đệ tử, là lão sư của Quang Huy tông nhưng cũng đừng quên cội nguồn của chính mình, chúng ta đều là người Đại Việt, dòng máu ấy chảy trong huyết mạch của chúng ta. Như các ngươi đã biết, vạn năm trước đại trận hộ quốc xuất hiện khẽ hở, giặc bên ngoài theo đó mà len lỏi vào. Bọn chúng đã từng giết hại đồng bào ta, nếu không có những linh sư cường đại trấn áp e rằng xã tắc loạn lạc.”

“Chúng ta không biết được tình hình sẽ tệ đến mức nào, chỉ có thể làm sự chuẩn bị, cho các ngươi sẵn sàng đối mặt với tương lai. Ta hi vọng các đệ tử mới sẽ ghi nhớ điều ấy, chúng ta tu hành vì cái gì, vì tương lai của bản thân cũng vì tương lai của Đại Việt.”

Bà không hề muốn đề cập tới chuyện này, nhưng nhìn Nam Hoa vừa rồi, vì sự ích kỷ của bản thân mà hại đến người khác, dùng sự tu hành của bản thân áp đặt lên kẻ yếu hơn mình. Nếu không hướng lũ trẻ đi con đường đúng đắn e rằng thiên hạ của người trẻ mai sau sẽ trở nên tệ hại mất.

“Võ Cực Lạc, bà đang đặt nặng trách nhiệm lên vai lũ trẻ đấy.” Nhị trưởng lão không vui nói.

“Phải đấy, chưởng môn à, chuyện quốc gia đại sự là chuyện của người lớn chúng ta, làm vậy có hơi...”

Các trưởng lão khác cũng cho rằng việc bà làm không hề đúng chút nào. Bà thở dài, nói với đám trưởng lão: “Bọn chúng nên đối diện với trách nhiệm từ sớm, các người không nhớ vụ Bạch mĩ nhân gây ra năm đó sao?”

Các trưởng lão nghe thế thì đồng loạt im lặng, chỉ để Võ Cực Lạc thở dài tâm sự: “Linh sư tu hành bây giờ đều vì bản thân cả, nào có quan tâm tới dân chúng bên dưới. Ta chỉ sợ lũ trẻ này lại giống như Bạch mĩ nhân năm đó gây ra đại họa cho vùng đất này.”

“Chỉ cần biết trách nhiệm của bản thân cao hơn cả, bọn chúng sẽ không có tính tình tính toán tiểu tiết kia, hại người hại mình. Tất cả có thể đoàn kết lại.”

Sau một giây trầm tư bà lại nói lớn với đám trẻ: “Chúc mừng các đệ tử đã hoàn thành xuất sắc khảo hạch này, ta rất vui vì không có ai giở trò gian lận. Sau đây chúng ta sẽ tiến hành lễ viếng mộ.”

Thanh Liên và Chí Nam đi sau dòng người, cô bé hơi nhìn qua Chí Nam, mang theo vẻ mặt tò mò, Chí Nam đoán được ý nghĩ cô bé liền lôi một tờ ghi chép ra giải thích: “Lễ viếng mộ được cao tầng tổ chức mỗi cuối năm, để cho đệ tử viếng thăm những nhân vật ngã xuống vì thành Thăng Long nói riêng hay Quang Huy tông nói chung, để nhắc nhở các đệ tử về sự hi sinh của người đi trước, những giá trị tốt đẹp bọn họ để lại, từ đó giữ gìn và phát huy ra.”

Thanh Liên:...

Vậy sao? Nhắc mới nhớ, hôm nay đã là ngày cuối năm rồi. Ở Quang Huy tông này có lẽ sẽ không được nhìn ngắm lồng đèn bay trên trời.

Bỗng nhiên Chí Nam vỗ vai Thanh Liên, cô bé nhìn qua thì Chí Nam đưa một món đồ đến, nói: “Chúc mừng năm mới nhé, quà của muội nè.”

Thanh Liên có hơi bất ngờ, Chí Nam cầm tay đặt món quà lên. Đó là một chiếc nơ buộc tóc xinh xắn, rất đáng yêu như hình tai thỏ.

“Ài da, ta không biết muội thích món nào nên chọn đại thôi, ha ha.” Chí Nam che miệng cười nói.

Thanh Liên lườm cậu, ý bảo chứ không phải đây là món Chí Nam thích sao. Nhìn đến cái nơ cài tóc này, không hiểu sao có một dòng nước ấm chảy qua người mình, đây là lần thứ hai có ai đó tặng mình quà. Trước đó là Trần Lĩnh mua tặng cô bé một cái chong chóng cắm ở trong phòng, bây giờ là một cái nơ.

Thanh Liên nhìn qua Chí Nam, cái tên ái nam ái nữ này, vừa rồi là cứu cô bé, bây giờ còn tặng quà nữa. Hành động đó tuy đơn giản, nhưng đối với Thanh Liên mà nói thì Chí Nam và Trần Lĩnh đã vô thức trở thành nơi quan trọng nhất trong tim cô bé rồi.

“Đùng ngắm mãi thế chứ, cài lên đi nè.” Chí Nam cầm lấy cái nơ, đeo lên đầu Thanh Liên.

Thanh Liên xõa tóc đã rất xinh xắn khả ái, đeo thêm chiếc nơ này càng tô thêm nét đẹp ngây thơ của cô bé, khuôn mặt có chút hồng nhuận làm Chí Nam ngứa tay xoa xoa đôi má đào của Thanh Liên.

Bỗng nhiên cậu rút tay lại, quên mất rằng Thanh Liên rất ghét ai đụng vào người mình. Trái ngược với dự đoán của Chí Nam, lần này Thanh Liên không hề ra tay, cô bé lấy hai tay chỉnh tóc, nghiên đầu hỏi: “Thế nào?”

Nhìn Thanh Liên bán manh lúc này Chí Nam đưa tay lên che miệng, tay khác giơ ngón cái ra, nói: “Muội đẹp lắm đó.”

Nhìn thấy vẻ mặt thích thú này của Chí Nam, Thanh Liên vội quay mặt vào dòng người, trên đôi má hơi nhiễm phiếm hồng.

“Có điều vẫn kém ta mà thôi...”

Thanh Liên:...

Cái tên này, thật sự biết cách phá cảm xúc của người khác mà.