Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 160: Đại thụ



“Chậc, đúng là không trông đợi gì ở bọn chúng mà.” Chí Nam vừa quạt vừa thở dài, tiếc hận khỏa đan dược cuối cùng trong tay.

Hôm nay hắn vận một bộ tử y sáng màu, dưới trời đêm càng thêm bắt mắt. Mái tóc đen dài không búi, xõa xuống dưới lưng...

Những tổ chức sát thủ ẩn núp trong thành rất sâu, vài ngày trước hắn mới tìm ra một vài cứ điểm. Đơn hàng nào bọn họ cũng nhận, chỉ duy nhất ám sát Vô Ưu công chúa là không, mãi mới có vài kẻ liều mạng dám nhận việc này.

Chí Nam cho tất cả bọn họ phục dụng Thăng Tinh đan, những kẻ đến đây ai nấy đều sở hữu tu vi trên linh Sĩ lục tinh, thế mà nàng vẫn cứ một kích xóa sổ bọn họ. Rốt cuộc thực lực của nàng sâu đến mức nào?

Lần đầu là toán linh Sĩ tứ tinh, tiếp đến là ngũ tinh, bây giờ là lục tinh. Công chúa giết bọn họ như giết gà. Hắn có thể nắm chắc đọ sức cùng với linh Sĩ tứ tinh, nhưng ngũ tinh trở lên lại là chuyện khác.

Cách biệt thực lực quá lớn. Nàng mới có mấy tuổi chứ? Trạc tuổi nàng, những thiên kiêu mà hắn biết là ngũ kỳ nhân trấn Văn Lang, Triệu Vi từ Cổ Loa, Phương Linh từ Cửu Chân... Những người này so với thiếu nữ trước mắt chỉ như giọt nước và đại dương.

Thanh Liên ngồi xuống, nghiên đầu nhìn Chí Nam bực bội đá đám sát thủ. Nàng vẫn còn nhớ dáng vẻ lần đầu tiên hắn giết người, cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với tử vong. Không có phát súng khi đó không có Thanh Liên bây giờ.

Lần đầu tiên ấy, hắn đã nôn mửa, kinh hãi, hoảng hốt... Còn hiện tại, những tên sát thủ này là nàng giết nhưng hắn lại là người khởi xướng, ánh mắt chẳng hề có sự tội lỗi nào, như thể chẳng liên quan đến mình.

“Nghĩ ra những trò này, huynh nên tập trung luyện tập chú thì hơn.”

“Chẳng phải ngài đang cảm thấy nhàm chán sao? Ta đây là vì điện hạ phân ưu. Thế nào? Ngài có hài lòng với tiết mục giải trí này không?” Chí Nam phe phẩy quạt, cười cực kỳ vô lại.

Bên ngoài tùy ý nhưng vẫn giữ ánh mắt thăm dò, nói đúng hơn kể từ lúc hắn sống trong phủ đệ này, hắn vẫn luôn cảnh giác.

Một người có thể sảng khoái nấu cơm, sảng khoái chỉ điểm tu hành cho hắn, giữ lại một người luôn nhăm nhe lấy mạng mình chỉ vì quá nhàm chán thôi sao. Hắn không tin nàng lại không có mục đích gì.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cả căn phòng ngập trong biển lửa.

Chí Nam thu quạt lại, đứng cười giữa biển lửa.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp từ từ hình thành, mặc dù chưa thành thạo, vẫn để lộ sơ hở mười mươi nhưng tốc độ vẽ trận pháp đã tương đối nhanh rồi.

“Dùng gió để dập lửa sao?”

Chí Nam vẽ ra phong trận. Phong tập càng lúc càng lớn, hòa quyện cùng hỏa trận, gia trì khiến nó trở thành bão lửa.

Trận pháp tiếp theo điều động ngọn lửa đánh về phía Thanh Liên.

“Điện hạ, nếm thử thành quả do ngài tạo ra đi.” Trên khuôn mặt tươi cười nghiến răng.

Hai tuần nay hắn liên tục bị nàng dày vò, buổi sáng thì bắt ép hắn phải luyện tập vẽ trận, ghi nhớ hơn nghìn chú ngữ. Đến tối lại luyện tập công pháp phiến kỹ nữa. Thù cũ chưa báo, lại đến thù mới.

“Không tệ, chỉ là thứ tự của các giả chú ngữ sai rồi.” Hắn đúng là có luyện tập chú ngữ, nhưng lại dồn nhiều tinh lực vào phá giải chú ngữ trói buộc ở ngón tay trước. Dẫn đến việc vẫn chưa tinh thông trận pháp thuộc ngũ hành.

Bùm! Chỉ một chú ngữ duy nhất đã thâm nhập vào khẽ hở, bẻ gãy toàn bộ liên kết, đánh tan toàn bộ phong tập bắn tới, tạo thành làn khói dày đặc.

Ào... ào...

Thanh Liên chợt nhảy lên né tránh con sóng lớn ập đến, mũi chân vừa điểm nhẹ lên mặt nước thì...

Vũ Lâm Phiến – Viêm Ưng Vũ Phiến!

Phiến quang lóe lên, linh lực bắn ra huyễn hóa thành ba đạo hỏa ưng xông thẳng về phía Thanh Liên.

Thanh Liên cảm nhận từng rung động trong không khí, nàng dễ dàng tránh né.

“Vũ Lâm Phiến Kỹ bạo nộ sức mạnh, thiên về chủ công, lại bị huynh kết hợp với Trường Sơn Du vốn chủ phòng. Đồng thời thi triển đã làm mất một nửa uy lực của nó.” Thanh Liên vừa diễn giải vừa tránh né góc quạt trong gang tấc.

Chí Nam xoay người, mượn đà vung tay.

Vũ Lâm Phiến – Hỏa Tước Du Vân!

Quang phiến tát sóng, chưa kịp tạo thành công kích đã bị Thanh Liên nhìn ra sơ hở, chạm nhẹ cổ tay làm Chí Nam đánh trượt.

Chí Nam xuất kích, Thanh Liên đỡ đòn, hai luồng khí tức hài hòa, nhìn không ra là đang luận võ hay đang cùng nhau khiêu vũ trên dòng nước.

Lực đạo Thanh Liên bày ra nhìn thì yếu ớt, nhưng mỗi lần đều vừa đủ chặn công kích của hắn.

Vụt... Một cột đá trồi lên khỏi mặt nước. Thanh Liên đạp chân lên đá, xoay người tránh đi, ở phía trước Chí Nam đang xuất quyền.

Thanh Liên chỉ cần đẩy nhẹ cổ tay đã hóa giải thế công.

“Á...” Chí Nam chợt mất thế ngã xuống nước. Một lần nữa hắn lại không chạm được vào người Thanh Liên.

“Chẳng phải ta từng nói huynh không thích hợp với bộ pháp Trường Sơn Du sao?” Bộ pháp Trường Sơn Du, phàm là đệ tử Quang Huy tông không ai là không học qua.

Nó được tông chủ đời thứ ba của Quang Huy tông sáng lập, là bộ pháp đỉnh lưu của thành Thăng Long. Là công pháp được lựa chọn nhiều nhất vì có thể kết hợp với đa số công pháp khác mà không có tác dụng phụ. Nhưng không đại biểu cho việc nó phù hợp với mọi linh sư.

Từ khi nàng bước chân vào cảnh giới Tướng lĩnh, đã có lí giải về điều này. Dù Trường Sơn Du là bộ pháp, nó cũng thuộc Nhân giai công pháp, lấy thanh nhàn làm mệnh mạch của cả bộ công pháp.

Vũ Lâm Phiến chủ công, Trường Sơn Du chủ phòng, Chí Nam đã tự hạn chế công kích đánh ra của chính mình.

Chí Nam ngoi lên khỏi mặt nước, phun ra ngụm nước lạnh.

Chí Nam nhìn tay mình, mọi thế đánh, hướng công của hắn luôn bị nàng phá giải. Ba tuần này, có thể nói bản thân đã tiến bộ vượt bậc, quãng thời gian ở trong truyền thừa cũng không thể nào tiến bộ thần tốc như vậy, lúc đấu tập không còn bị nàng áp đảo dễ dàng nhưng hắn vẫn không có cách nào làm nàng bị thương.

Hắn không nhìn thấy cảnh giới của nàng, tuy nhiên không thấy ngự không phi hành, linh lực cũng không có khí tức của Tướng lĩnh, có thể là linh Sĩ đỉnh phong.

“Nếu vậy thì ta vẫn có thể sử dụng đám linh Sĩ kia, cho dù là linh Sĩ cửu tinh hay thập tinh, có thể sống chết một phen.” Đầu tóc ướt nhẹp nhưng môi hắn nở nụ cười ranh mãnh.

“Điện hạ, có dám đánh cược một phen với ta không?” Chí Nam đang trôi nổi trên nước, vẫn tự tin cười hỏi.

“Hửm?”

“Nếu ngài đứng yên không đánh trả, ta có thể dễ dàng đánh bại chỉ trong hai chiêu.” Hắn nhảy lên cột đá, anh sáng chú ngữ xuất hiện, quần áo trên người lập tức hong khô.

“Tự tin thế sao...” Con hàng này, định giở trò gì đây.

Thanh Liên giơ bàn tay ra: “Có tuyệt kỹ gì cứ tung ra đi.” Nàng quá hiểu rõ Vũ Lâm Phiến Kỹ cùng Trường Sơn Du.

Chí Nam nhảy bật ra, sóng hai bên rẽ nước.

Vũ Lâm Phiến – Bách Ưng Bạo Viêm!

Linh lực huyễn hóa thành vô số hỏa ưng tấn công Thanh Liên.

Nàng chỉ đứng yên tại chỗ, làm động tác lắc nhẹ cơ thể vẫn dễ dàng tránh né công kích.

Dù có thi triển hoàn mỹ, hắn cũng không có cách nào chạm vào nàng. Điều này Chí Nam đã sớm biết, đến cả đám sát thủ linh Sĩ lục tinh đều thất thủ, hàng tam tinh như hắn sao có thể làm gì nàng được. Có điều đằng sau mới là con bài tẩy.

Chí Nam vừa xông đến kết hợp với truyền tống trận xuất hiện ngay trước mắt Thanh Liên, mặt đối mặt với nàng, trong đầu đã hình thành chú ngữ.

Các ngón tay vươn ra, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau làm Chí Nam sững sờ.

Một đôi mắt vô hồn, không hề chứa đựng bất cứ cảm xúc gì. Không vui, không buồn, không giận, không sợ, trầm tĩnh như nước, giống như không thể bị lay động bởi bất cứ điều gì.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng gần như thế, ánh mắt này, hắn đã thấy ở đâu rồi... phải rồi, là quãng thời gian đó...

Một giây sững sờ này làm hắn chậm nhịp tiến công.

“Á... Á á á...” Chí Nam kích nổ các hỏa cầu, bản thân hắn lại là người lĩnh toàn bộ công kích. Khuôn mặt tuấn mĩ bị đốt đen kịt, mái tóc rối bời, quần áo bén lửa, xung quanh còn bốc lên mùi khét.

Chí Nam ngã xuống nước, thở ra khói trước mặt Thanh Liên. Từ lúc nào nàng thi triển trận pháp hắn còn không cảm ứng được. Thực lực, vẫn là cách biệt quá lớn.

Nước rút đi, trong phủ đệ khô ráo như chưa từng ướt qua.

“Đòn cuối cùng đúng là có chút bất ngờ.” Thanh Liên nhận xét.

So với ba tuần trước, bản lĩnh của hắn đã tăng hơn mười lần. Một vài trận pháp chủ chốt cũng đã học thành.

Có điều, tại sao thời khắc mấu chốt vừa rồi hắn lại chững đi một nhịp?

“Uy lực của một kích vừa rồi có thể nói là hàng đầu trong linh sĩ rồi.” Thanh Liên quay lưng, lấy nước tưới những cây kiểng trong sân. “Huynh đã luyện thành kiếm ý, lĩnh ngộ đủ trận pháp ngũ hành, có thể tiếp tục luyện khí.”

Chí Nam nằm bệt dưới đất, nghe mà không đáp lại, mặt hướng lên bầu trời đêm cùng các vì sao mờ mờ ảo ảo. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại quãng thời gian bên trong truyền thừa.

Hắn cố gắng vươn mình vì mẫu thân, vì đám trẻ, vì y quán. Lúc bọn họ mất đi, hắn cũng đánh mất tín niệm này, hắn không còn biết mình tồn tại vì điều gì, chỉ biết lấy báo thù làm mục tiêu, truy cầu lẽ sống.

“Điện hạ, nếu có kẻ làm hại đến người thân của mình, ngài sẽ làm gì?” Hắn bỗng hỏi.

Thanh Liên không quay đầu, tay vẫn tưới nước: “Cường giả vi tôn, mạnh thì sống, yếu thì chết. Đó là số mệnh của họ, không phải ta, cũng chẳng liên quan đến ta.”

Chí Nam hơi siết chặt tay, rồi thả ra, cười nhạt. Câu trả lời chẳng ngoài mong đợi, kẻ lãnh huyết như nàng, sao có thể để ý đến những thân tình này chứ.

“Sao có thể không liên quan được?” Chí Nam ngồi bật dậy: “Thân nhân bằng hữu bên cạnh, có thể chia sẻ vui buồn. Đối diện với thế giới tàn khốc này, không tránh khỏi có vài phút mềm yếu, gục ngã, đơn độc trước trời đất bao la. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu có ai đó để làm chỗ dựa tinh thần, có thể để ta yên tâm ngả lưng sao?”

Chí Nam nhớ đến từng ký ức trong truyền thừa, bất giác thốt lên: “Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau.”

“Thú vị.” Thanh Liên quay đầu: “Huynh mà cũng nói được câu này sao.”

“À, là của Bạch Phong Vân. Nếu không có nàng ấy kêu gọi mọi người cùng nhau hợp lực, e rằng tất cả đã chết trong truyền thừa.” Nhờ sự nhiệt huyết ấy đã nâng đỡ khoản thời gian khó khăn kia.

Thanh Liên bước qua người hắn, ngồi tựa len bậc thềm, giơ tay đón lấy giọt sương: “Vẫn là câu nói đó, cường giả vi tôn. Kẻ yếu tìm kiếm nơi dựa dẫm, kẻ mạnh vốn đã là đại thụ. Không sợ nước dâng, không sợ sóng tới, trời có sập vẫn có thể đứng yên sừng sững.”

Kẻ yếu tìm kiếm nơi dựa dẫm, kẻ mạnh vốn đã là đại thụ.

Câu nói vang vảng trong đầu,

Lúc này đã gần nửa đêm, như mọi khi, Thanh Liên gác hết mọi việc lại, lấy cây sáo trúc quen thuộc của mình ra. Những giọt sương đêm ngưng tụ, chạm nhẹ lên mái tóc trắng.

Chí Nam ở phía sau nhìn thiếu nữ tóc trắng trước mắt. Giữa trời đất mênh mông, giữa không gian rộng lớn trải dài vô định, giữa biển người đông đúc ấy... nàng đứng đó một mình, vững vàng như đại thụ.

“Điện hạ, có phải ngài đã quên giao kèo của chúng ta không, rằng ta sẽ được ban thưởng nếu thành công lĩnh ngộ trận pháp ngũ hành.” Chí Nam phe phẩy cái quạt ướt nhẹp của mình. Hắn lẩm nhẩm chú ngữ rồi làm khô quần áo mình lại.

“Ta chưa từng hứa gì cả.” Con hàng này, lại định làm gì đây?

“Ta mặc kệ, ta muốn thưởng.” Chí Nam bày ra bộ dạng trẻ con ăn vạ.

“Huynh muốn thưởng cái gì?”

Nghe câu hỏi, bỗng khuôn mặt Chí Nam hơi không được tự nhiên, để ý kỹ sẽ thấy hai tai hắn hơi hồng lên.

“Ta muốn nằm lên đó.” Chí Nam hơi quay mặt đi hướng khác, chỉ chỉ về phía đôi đùi nhỏ của Thanh Liên.

Thanh Liên khẽ cười: “Huynh có phải trẻ con không vậy.” Nàng đã lau xong cây sáo, nói: “Muốn nằm thì cứ nằm đi.”

Yêu cầu khiếm nhã thế này mà nàng ấy cũng đáp ứng sao? Khoan đã, chính nhân quân tử như hắn nghĩ cái gì mà nói thế.

“Ai dà, làm tiểu nhân dễ, làm quân tử khó. Việc gì dễ thì cứ làm trước.” Chí Nam mặt dày, áp má gối đầu lên đùi Thanh Liên.

Cảm giác này, vẫn như lần đầu... êm quá. Lại khiến người ta có cảm giác an tâm, muốn dựa dẫm, muốn nằm mãi ở đây.

Tiếng sáo du dương cất lên, lấn át không gian tĩnh lặng.

Chí Nam vừa thưởng thức tiếng sáo, vừa nhìn Thanh Liên ở khoản cách gần như này. Vài lọn tóc trắng đậu lên mũi Chí Nam, hắn lấy tay nghịch ngợm.

Hình ảnh hai người hài hòa, có bao nhiêu ái muội cả không gian xung quanh đều chứng kiến, riêng bọn họ, dường như đang chìm vào thế giới của mỗi người.

“Ta không thể vô tình như ngài, thù này vốn đã kết sâu.”

Ba tuần bị giam hãm ở đây, tuy bị nàng bắt ép học đủ thứ nhưng xét thực tế hắn không hề ủy khuất chút nào, thậm chí còn thu lợi lớn. Học được vài trận pháp, có thể tế ra kiếm ý, thứ chỉ các kiếm tu của chiến linh sư có thể làm. Có thể nói lúc này hắn có một sự tự tin nào đó rất mơ hồ về chính bản thân mình.

Nhưng những điều này vẫn không thể nào xóa bỏ huyết thù của hắn được. Những hình ảnh mẫu thân và đám trẻ vẫn luôn hiện diện trong lòng hắn.

“Điện hạ, ngài muốn tìm kiếm sự kích thích, vậy thì tiết mục sau đây có thể là thứ đặc sắc nhất mà ngài từng chứng kiến.”

Xem như là phần hạ màn cho mối thù này.



Tại dãy trọ của Triệu Như Nguyệt, Đại Trà đang chìm sâu vào giấc ngủ...

Ý thức hắn chìm trong bóng tối, cái miệng đỏ tươi vươn ra từ trong hư không, nuốt chửng hắn.

Đại Trà mở mắt, ánh mắt không còn con ngươi, chỉ thuần túy là màu trắng. Hắn cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, khó thở, miệng liên tục lẩm bẩm.

“Cứu... Cứu với...”

Bang!

Thân thể của hắn đã không vận động gần hai tháng, chỉ có ăn và nằm đã trở nên to lớn, vừa xoay mình đổ rầm xuống, tay kéo theo bình rượu trên bàn.

“Cứu... Cứu ta với...”

Đại Trà đang bị bóng đen bên trong thôn phệ. Ý thức nhận ra, phản kháng kịch liệt nhưng lại bình thản đến kỳ lạ, làm hắn chảy nước mắt, cũng không biết vì sao mình phải khóc, như thể trước mắt bản thân sẽ hoàn toàn tan biến, linh hồn diệt vong.

Một tiểu nhị phục vụ đang quét dọn bên ngoài, nghe thấy động tĩnh lớn trong phòng thì lại gần cửa, gõ cửa, nói: “Khách nhân, mọi chuyện đều ổn chứ?”

Đáp lại chỉ là sự yên tĩnh. Lúc tiểu nhị định rời đi thì những tiếng “cứu... cứu với” thều thào truyền ra, tiếng rất nhỏ nhưng tiểu nhị cũng là linh sư, tu vi linh Đồ ngũ tinh nhưng vẫn nghe rõ.

“Khách nhân, đã có chuyện gì ở trong, mong ngài hãy mở cửa.” Tiểu nhị gõ cửa liên tục nhưng không thấy mở cửa, bên trong vẫn là những tiếng thều thào.

“Thứ lỗi cho tiểu nhân. Cứu người quan trọng hơn.” Tiểu nhị vội vàng phá cửa.

Rầm!

“Cứu... Cứu với...”

“Khách nhân...” Tiểu nhị thấy Đại Trà nằm gục trên đất, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng nên vội vàng lại gần, định đỡ hắn dậy thì...

Hắc thủ ở đâu bắt lấy người tiểu nhị, bịt miệng hắn lại. Tiểu nhị sợ hãi định giãy ra, càng giãy, bàn tay càng siết chặt, linh lực trong người liên tục bị nó rút đi.

Chưa đầy mười giây, tiểu nhị chỉ còn là cái xác khô, hơi thở sinh mệnh vụt tắt.

Đại Trà nằm trên đất, nở một nụ cười không rõ là thê lương hãy sợ hãi.

Cánh cửa chầm chậm khép lại.