Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 124: Ô Long Lệ Kình



Thanh Liên vo gạo, sau đó cho vào vung, ở bên dưới vung có một hỏa phù để đun cơm. Trong lúc đun cơm nàng đem rau đi rửa, vừa suy nghĩ về điểm công huân.

Hệ thống này thực chất đã tồn tại từ lâu, nó xuất hiện dưới hình dạng phần thưởng của các nhiệm vụ ủy thác từ các tông môn,

Rột roạt!

Điểm công huân này, người ở huyện Một đóng góp chiến tích, giành được công huân cũng chỉ có thể sử dụng nó ở huyện Một, không thể qua huyện Hai sử dụng được và ngược lại. Đây chính là hạn chế lớn nhất của loại tiền tệ này.

Dù một người sống ở huyện Một trăm năm, có số công huân tích lũy hơn mấy vạn thì qua huyện Hai cũng chỉ là con số không, công sức tích góp trăm năm đổ bể.

Đột phá được hạn chế này thì nó mới trở thành loại tiền tệ mới được.

“Không thể phát hành công huân ra giấy, bởi có thể bị làm giả...” Thanh Liên tay sắc tỏi, đầu không ngừng nghĩ về nó.

Xèo! Xèo! Thanh Liên bỏ rau lên xào, tay kia điều khiển hỏa phù tránh cho cơm cháy.

Xong xuôi tất cả, nàng bày bữa ra bàn. Như mọi ngày, bữa cơm chỉ có cơm trắng rau xanh, Thanh Liên đã ăn như thế năm năm nay rồi.

“Cửa ải trước mắt là phải để người dân chấp nhận đã, những hạn chế này có lẽ sẽ có cách khắc phục.” Thanh Liên gắp một đũa cơm, đưa lên miệng nhai.

Các ngón tay không ngừng chuyển động tạo ra trận pháp nhỏ trên mặt bàn, đây là trận pháp linh hồn mà lão tiền bối Phạm Tu sáng tạo, dùng để ghi chép lại những cuộc chiến của Vạn Xuân Vương.

Nhờ có những ghi chép này mà Vạn Xuân Vương đã sống sót được qua bao nhiêu trận chiến sinh tử.

Cảnh tượng mờ ảo hiện ra trong trận pháp, đây là cảnh xảy ra ở rừng Ba Vì tuần trước, khi Thanh Liên đụng độ với đám trinh sát Tần quốc.

Một 'Thanh Liên' nhỏ xuất hiện trong trận pháp đánh với ba tên trinh sát kia, sau đó bọn chúng hợp thể triệu hồi Vương Tiễn, một trong Tứ Tướng của Tần quốc và là quân Vương của chúng.

Nàng và Vương Tiễn giao tranh quyết liệt, ăn miếng trả miếng, cả hai gần như bồi cả mạng vào.

Thanh Liên nhớ lại lần đó, tuy Bôn Lôi đao pháp của Vạn Xuân Vương hơn Vương Tiễn về mặt đao kỹ thua ở lực đạo thế nhưng Thanh Liên vẫn còn cảm thấy còn tồn tại một chênh lệch vô hình nào đó, không phải xuất phát từ kinh nghiệm và tu vi.

Thanh Liên phóng to hình ảnh lên, nhìn sâu vào kinh mạch của cả hai lúc đó.

Linh sư đối đầu với linh sư, có rất nhiều yếu tố tác động đến kết quả của một cuộc chiến. Trí lực như kinh nghiệm, tâm tính và ngộ tính, thiên phú như linh căn tu hành và thân thể mạnh mẽ vượt xa người thường, ngoại lực như binh khí và công pháp. Trong các yếu tố ấy, công pháp đóng một vai trò rất lớn.

Con người có tất cả 365 huyệt đạo, ngoài 36 tử huyệt ra thì những huyệt còn lại đều có thể cộng hưởng với linh lực. Tùy vào phẩm cấp của công pháp mà có thể điều động số huyệt đạo tương ứng để bạo phát linh lực bản thân.

Công pháp Nhân giai có thể điều động tối đa 120 huyệt, Địa giai tối đa 240 huyệt, trên Địa giai là Thiên giai.

Hai linh Sĩ nhất tinh, một bên sử dụng công pháp Nhân giai nếu bạo phát uy lực chỉ có thể phá hủy được tảng đá nhỏ cỡ một ngũ (2m), trong khi bên kia sử dụng công pháp Thiên giai bạo phát uy lực có thể san bằng cả tảng đá cao to hai ba trượng (12m) tương đương với một ngọn đồi.

Theo như Thanh Liên quan sát, cả hai cùng sử dụng Bôn Lôi đao pháp, là đao pháp cấp Địa giai, bên trong cơ thể đã điều động 180 huyệt đạo, cũng là cực hạn của Bôn Lôi đao pháp.

Thi triển mọi thức, cả 180 huyệt đều cộng hướng với nhau, chỉ khác ở chỗ Vương Tiễn là linh Sĩ thập tinh, nàng là thất tinh, thua về lực đạo.

Thanh Liên đã quan sát chiến cảnh này một tuần nay rồi, từ lúc ba tên kia triệu hồi Vương Tiễn tới lúc tàn cuộc. Nàng đã phục chế được các chú ngữ hợp thành công pháp mà ba tên kia dùng để liên tục hồi sinh. Chỉ là trận pháp triệu hồi Vương Tiễn có phần phức tạp.

Chỉ cần làm rõ được trận pháp này, sự hạn chế của điểm công huân sẽ không còn là vấn đề nữa, nó có thể mang đi bất kỳ đâu như tinh thạch.

“Không loại trừ đây là trận pháp linh hồn.” Bỗng nhiên trong đầu truyền tới một ý tưởng.

Dù sao mười vạn năm dài dằng dẵng, luyện trận sư không ngừng nghiên cứu, sáng tạo ra những chú ngữ mới nên tỉ lệ xuất hiện luyện trận sư chú ý tới linh hồn là điều hiển nhiên.

Thanh Liên mở Linh Nhãn, thứ mà tiền bối Phạm Tu sáng tạo nên ra, quan sát trạng thái linh hồn của cả hai. Linh thể của Thanh Liên là một màu đen âm u quái khí, đây có thể là màu sắc của tà lực.

Cho đến giờ Thanh Liên vẫn không thể xác định 'nàng của hiện tại' chính là Thanh Liên hay đã hoàn toàn bị tà linh xâm thực nữa. Mà, dù có là ai đi nữa nàng vẫn sẽ rõ ràng lí do vì sao bản thân còn tồn tại tới nay, là để hoàn thành lời hứa với sư phụ, chỉ đơn thuần là thế thôi.

Thanh Liên nhìn đến linh hồn của Vương Tiễn, nhãn quang phóng ra. Cả người rơi vào trạng thái mê mang, như phiêu du ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Bỗng nhiên Thanh Liên chạm phải một ánh mắt, nàng vội vàng giải trừ Linh Nhãn, cắt đứt toàn bộ trận pháp, khởi động chú ngữ phong bế hoàn toàn phủ đệ này.

...

“Ai?” Vương Tiễn đứng giữa cung điện xa hoa rộng lớn, ông ta nhìn xung quanh quát tháo với ánh mắt ngờ ngệch.

Kỳ quái, vừa rồi có kẻ nào đó vừa xuất hiện trong biển tinh thần của ông ta.

“Vương đại nhân, khanh có chuyện gì muốn bẩm báo với cô?” Một giọng nói vọng xuống từ bên trên, âm thanh chứa đựng sự khó chịu khiến toàn bộ quan viên đứng trong cung bị dọa sợ, kể cả mãnh tướng như Vương Tiễn.

“Thưa bệ hạ, thần không có, chỉ là đêm qua sinh hoạt quá độ, tinh thần có hơi mỏi mệt.” Vương Tiễn vội vàng cúi mình bẩm báo.

Kẻ đang ngồi trên long ỷ, phóng tầm mắt cao cao tại thượng khắp cung điện. Kẻ đã tồn tại mười vạn năm kể từ thời Ngũ Vương khai quốc của Đại Việt, Thủy Hoàng, thiên hạ đệ nhất nhân chư Hoàng, cường giả tối thượng.

Hắc bào thêu kim long, khí thế bễ nghễ thiên hạ cùng đôi mắt sắc nhọn, mỗi khi nhãn quang bắn ra, toàn bộ quan viên bên dưới đều lặng thinh.

“Sắp khai chiến với Yên quốc, cô hi vọng thú vui của khanh sẽ không làm chậm trễ đại nghiệp của cô.” Thủy Hoàng lạnh giọng cảnh báo, uy áp của Hoàng nghiền ép, như thái sơn giáng xuống người Vương Tiễn.

Vương Tiễn càng thêm khom mình, vội nói: “Bệ hạ, lão thần sẽ đích thân lĩnh quân, chinh phạt Yên quốc lần này để bồi tội.”

Khí thế của Hoàng đã hòa hoãn lại làm các quan viên bên dưới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.



Ở một nơi ngoài biên giới, cách xa lãnh thổ Đại Việt hơn chục dặm nghiên về phía nam, có một doanh trại khổng lồ dưới tường thành lớn, trên tường thành là quốc hiệu của Tấn quốc.

“Lũ vô dụng các ngươi, có việc mang trận pháp triệu hồi vào Thăng Long thôi mà cũng không làm được nữa. Ta nuôi lũ vô dụng các ngươi làm gì.” Một tráng hán mặc chiến giáp xông vào trong phòng, đạp một tên binh sĩ văng đi.

Lực đạo của một cước này mạnh đến nỗi làm huyết mạch sôi trào, binh sĩ kia chết tại chỗ.

“Xin Vương bớt giận, thật sự đám linh sư của Thăng Long phòng thủ quá vững chắc, các trinh sát trong một tháng qua đã chết hơn mười toán rồi.” Một lão nhân quỳ xuống, sợ hãi bẩm.

“Hừ, vô dụng.” Gã quân Vương này ngồi xuống ghế, nhìn tất cả quân sư trong phòng, nói: “Bổn Vương cầm chân Mộc Trung Nhân, linh Sĩ thập tinh, cửu tinh, bát tinh của chúng đều hiện diện trên chiến trường, không lí gì lũ vô dụng các ngươi lại không thể luồng qua đó lắp đặt trận pháp.”

Khí thế lạnh lùng đáng sợ tỏa ra khiến đám lão già quân sư liên tục thoái lui, một lão cắn răng nói: “Chúng ta quả thực đã thăm dò được binh lực hiện tại của thành Thăng Long, theo tính toán, việc đổ bộ lên rừng Ba Vì sẽ vô cùng thuận lợi, chỉ là...”

“Ngưng lải nhải đi, đưa các báo cáo cho ta.”

Các lão quân sư vội vàng dâng lên những báo cáo trinh sát gửi về, gã quân Vương nhìn qua một lượt, bắt đầu lí giải:

“Những nơi đổ bộ kia, ta có thể hiểu được tại sao lại thất bại, nó hoàn toàn khớp với binh lực hiện tại của chúng. Có điều sự thất bại ở Ba Vì... Chẳng lẽ Mộc Trung Nhân còn giấu binh ở đây?”

“Đại nhân, có thể lắm ạ.”

“Ba Vì rất gần với phía nam, nơi đó là thành Hồ, tập hợp toàn bộ những luyện trận sư ưu việt nhất của Đại Việt, không có gì khó hiểu khi bọn chúng muốn phân một phần binh lực ra, tùy thời hỗ trợ.”

Gã quân Vương gật đầu, nói: “Có thể lắm, dù sao các nước đều nhắm vào thành Hồ là chính, một khi không còn luyện trận sư, chúng ta có thể nghiền nát Đại Việt dễ dàng.”

“Được rồi, bổn Vương sẽ không truy cứu nữa, có điều hãy giảm nhân lực trinh sát xuống một nửa đi, linh sư liên tục chết đi mà không đổi được gì, vị kia đã bắt đầu không vui rồi.” Nói xong hắn phất tay ra khỏi phòng, toàn bộ quân sư trong phòng thở phào nhẹ nhõm.



Tại phủ đệ của Thanh Liên, ngay khi đụng phải tinh thần của Vương Tiễn, nàng lập cắt toàn bộ liên kết đi, xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến mình để tránh Vương Tiễn truy ngược.

Tinh thần lực liên tục phóng ra khắp phòng, khiến những cuốn sách, giấy tờ trên kệ rơi bộp bộp xuống đất.

“Không hổ là trận pháp trong Thập Đại Trận của sư phụ.” Công dụng của trận pháp ghi chép này đã vượt xa những gì Thanh Liên biết.

Thanh Liên ôm đầu, hai luồng tinh thần chỉ mới chạm trán thôi mà đã gây tê liệt, suýt chút nữa là vỡ nát rồi. Tinh thần lực của quân Vương quá khủng khiếp, không phải là thứ mà bản thân hiện tại có thể đối mặt được.

Tinh thần lực thăng tiến tự nhiên hoặc thông qua chém giết. Dù Thanh Liên biết trong tinh thạch còn sót lại tinh thần nhưng quả thật là rất ít ỏi.

Với tốc độ thăng tiến tinh thần lực hiện tại, ước chừng phải trăm năm nữa mới có thể đạt đến cao giai trong Tướng lĩnh, thời gian quá lâu. Nàng buộc phải tìm ra công pháp tu luyện tinh thần lực càng sớm càng tốt.

Thế nhưng tất cả công pháp liên quan đến tinh thần đều đã thất truyền trước thời đại Ngũ Vương khai quốc. Đã có bao nhiêu luyện trận sư truy tìm nó, tất cả cho đến giờ vẫn là con số không tròn trĩnh.

Thành Hồ không có công pháp này, ngay cả sư phụ nàng là Trần Lĩnh, đệ nhất luyện trận sư Đại Việt cũng không có, chỉ để nó phát triển một cách tự nhiên.

“Không có bất cứ thông tin nào, sao có thể tìm được đây?” Thanh Liên vừa sắp xếp lại các sổ sách, giấy tờ vừa suy nghĩ.

Khi nàng cầm lấy một tờ giấy, định để nó lên kệ thì chợt dừng tay, ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn lại hình vẽ trên đó, là một trận pháp truyền tống đặc trưng, chuyên dụng để đi tới một tọa độ nhất định.

Đây là trận pháp để vào được không gian của Hắc Dạ tông, năm năm qua đã quá nhiều việc xảy ra, nàng suýt quên mất thứ này.

“Sư phụ từng bảo, Hắc Dạ là tông môn ma đạo, cũng là tông môn của các luyện trận sư năm đó. Có lẽ nào ở đó có công pháp tinh thần lực không nhỉ?” Thanh Liên suy tư.

Khả năng rất thấp, mười vạn năm này, bao nhiêu luyện trận sư trong lịch sử đã thất bại trong việc tìm kiếm nó rồi. Sao một thế lực mới thành lập ba trăm năm trước lại có thể sở hữu công pháp ấy được?

Tuy nghĩ thế nhưng Thanh Liên vẫn quyết định đến đó một phen xem sao, dù sao cũng không mất mát gì.

Nàng cụ hiện tinh thần, vẽ ra các chú ngữ tương tự như hình, ghép lại tạo thành trận pháp truyền tống.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên biến mất khỏi căn phòng.

Tinh thần và thể xác xuyên qua không gian, đặt chân đến Hắc Dạ tông. Không gian tăm tối, những màn sương đen bao phủ khắp nơi, tạo nên sự huyền bí khó tả.

Thanh Liên nhìn xung quanh, nơi này vẫn như lần đầu nàng đặt chân đến, vẫn là tử khí âm u tịch mịch đến rợn người, sương đen lượn lờ quanh những ngôi mộ, che lấp những gì bên ngoài kia.

Bỗng tinh thần Thanh Liên dâng lên cảm giác nguy hiểm, nàng nhìn về màn sương vô định kia, một cặp mắt đỏ tươi ẩn hiện trong sương đen.

Vù... ù... ù...

Sương xung quanh bị một vật thể hấp thụ, Thanh Liên nhận ra vật đó, là yêu đao của sư phụ.

Gào... Một tiếng gầm lớn, kinh động toàn bộ không gian.

Một bóng đen khổng lồ thân cao chục trượng, trải dài cả dãy núi hiện ra trước mắt Thanh Liên.

“Lệ Kình?”

Trước mặt nàng không còn là Hấp Huyết Đằng Xà của năm đó nữa mà là hung thú quân Vương, Ô Long Lệ Kình.