Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 22: Người vợ cam chịu



Không cần nghi ngờ, Tưởng Nguyên Trung rõ ràng đang khó chịu oán trách, Đới Húc nghe vậy, không lập tức dò hỏi, mà yên lặng nhìn hắn một lúc, đợi đến khi Tưởng Nguyên Trung mất kiên nhẫn mới hỏi: "Cậu bảo anh rể cậu lăng nhăng bên ngoài, có chứng cứ gì không?"

"Không có!" Tưởng Nguyên Trung rất phản cảm với vấn đề này, hắn phất tay, "Tin hay không thì tùy! Tôi không có nghĩa vụ cung cấp chứng cứ cho anh chị! Tôi cũng không phải thám tử, không rảnh đi chụp lén, thay người ta bắt gian! Dù sao Quản Vĩnh Phúc cũng không phải thể loại tốt đẹp gì, anh chị tin hay không tùy thích, cũng không biết chị tôi thích anh ta ở điểm nào, một hai cứ đòi đến với nhau, hai người bọn họ kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, chị tôi đã chịu đủ uất ức, kết quả chính anh ta chăm sóc không tốt, hại chị tôi mất con, cả nhà chúng tôi cũng chưa mắng hắn cái gì, sau này anh ta làm ăn kiếm được chút tiền liền bỏ rơi chị tôi, một chút cảm giác áy náy cũng không có, cũng chỉ có phụ nữ ngu ngốc như chị tôi mới nhẫn nhịn, có ai chịu nổi cục tức này chứ! Không chỉ một mình chịu đựng, chị ấy còn thay tên vong ân bội nghĩa Quản Vĩnh Phúc kia che giấu, không cho người nhà phê bình, càng không cho mọi người ra mặt giúp đỡ. Chỉ có tôi là người xấu, không được cảm ơn còn bị trách mắng, tôi chịu đủ rồi. Cho nên nói không chừng lần này mặc kệ Quản Vĩnh Phúc mất tích hay phong lưu bên ngoài, cho dù có chết, tôi cũng không muốn phối hợp đi tìm anh ta!"

"Cậu nói như vậy có phải hơi chủ quan rồi không? Nếu Quản Vĩnh Phúc không đối xử tốt với chị cậu, chị cậu cần gì phải suy nghĩ thay anh ta? Hơn nữa thời điểm chúng tôi đi tìm chị của cậu Trương Dĩnh để tìm hiểu tình hình, tôi thấy cuộc sống của chị ấy khá tốt, nhà lớn, trong nhà còn nuôi chó, cuộc sống tự do thỏa mái, không phải chính chị ấy cũng thỏa mãn sao?"

Tưởng Nguyên Trung nhăn mày phản bác: "Anh thì biết cái gì? Anh quen chị tôi sao? Anh biết chị ấy là người thế nào không? Anh chỉ mới gặp chị ấy một lần, anh cảm thấy chị ấy sống hạnh phúc sao? A, có nhà, nuôi chó, như vậy là hạnh phúc? Chị tôi căn bản không phải thích rảnh rỗi, ở nhà không làm gì hết có thể khiến chị ấy buồn chết! Từ nhỏ chị ấy đã là người như vậy! Bây giờ anh thấy chị ấy nuôi chó, ngoại trừ nuôi chó, chị ấy còn ai bên cạnh không?" Nói rồi, hắn nhìn Phương Viên, "Anh ta là đàn ông, không hiểu tôi cũng không cảm thấy lạ, nhưng chị là phụ nữ, chị sẽ hiểu suy nghĩ của phụ nữ đúng không? Nếu là chị, cả ngày bị nhốt trong nhà nuôi chó nuôi mèo, còn chồng của mình cả ngày ở bên ngoài, ngoài mặt thì nói buôn bán không thể về nhà, trên thực tế là chơi mạt chược, uống rượu, làm bậy, còn không cho chị hỏi, chị vừa hỏi, anh ta liền nói mình vất vả ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, chị không cảm ơn còn quay lại oán trách, đúng là không hiểu chuyện, chị nói muốn chia sẻ với anh ta, cùng anh ta làm ăn, anh ta sống chết không cho chị nhúng tay vào, còn trở mặt cãi nhau, chị sẽ nghĩ sao? Chị sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?"

Phương Viên không tỏ thái độ, cô đương nhiên không cảm thấy hạnh phúc, cho dù không nghe Tưởng Nguyên Trung kể, chỉ nhìn cuộc sống của Trương Dĩnh, cô cũng không cảm thấy đó là một chuyện hạnh phúc, chẳng qua mỗi nhà mỗi cảnh, nói không chừng Trương Dĩnh là người thích cuộc sống an nhàn, nhưng hiện tại nghe Tưởng Nguyên Trung kể, giả thiết đó trên cơ bản đã không thể thành lập, dù sao ngay cả chính Trương Dĩnh cũng từng mong muốn tới cửa hàng giúp đỡ, lại bị Quản Vĩnh Phúc từ chối, ở vấn đề này, Tưởng Nguyên Trung nói thật.

Thấy Phương Viên không nói lời nào, không biết cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Tưởng Nguyên Trung tự mình đưa ra phán đoán, tức giận hừ một tiếng: "Hừ, tôi hỏi chị làm gì! Cũng phí lời! Anh chị cùng một phe, anh ta hướng về Quản Vĩnh Phúc, chị còn có thể nói gì? Ở đây, chỉ có người không ngại làm kẻ xấu như tôi mới đi đòi lại công bằng với Quản Vĩnh Phúc, kết quả thằng khốn Quản Vĩnh Phúc kia còn muốn đánh tôi, nếu không không phải chị tôi che chở anh ta, một tay thôi tôi cũng đủ giải quyết Quản Vĩnh Phúc! Nếu chị tôi đã nói không sao, vậy thì chính là không sao, anh chị đừng lo chuyện bao đồng!"

"Cậu và Trương Dĩnh là chị em họ hả? Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy tình cảm chị em họ tốt như vậy, nếu không phải hai người không cùng họ, tôi đã tưởng là chị em ruột." Đới Húc không tiếp tục tranh cãi với hắn, mà khen ngợi một câu, "Chị em ruột nhà người ta chưa chắc đã có tình cảm tốt như hai người."

"Đương nhiên." Tưởng Nguyên Trung thản nhiên gật đầu, "Chị tôi là người thân nhất trên thế gian này của tôi, khi tôi còn nhỏ ba mẹ tôi ly hôn, ba tôi tái hôn, căn bản mặc kệ tôi, còn mẹ ruột thì ngại dẫn theo con trai không thể tái giá, cũng không cần tôi nên ném tôi ở chỗ ba, còn bà mẹ kế kia đối với tôi cũng không tốt, suốt ngày đánh mắng. Sau này dì Hai tôi không nhịn được, nên nhận nuôi tôi, nhưng vợ chồng dì rất bận, nên đều là chị tôi chăm sóc lo lắng, sau khi chuyển qua đó, ngày thường chỉ có hai chị em tôi bầu bạn với nhau, tôi đi học về sớm sẽ ngồi trước cổng trường chờ chị, chị tan học sẽ lái xe đạp chở tôi về nhà, sau đó nấu cơm cho tôi ăn. Đừng thấy chị tôi không lớn hơn tôi là mấy, nếu không có chị ấy, tôi có lẽ đã không có ngày hôm nay, cho nên nếu có kẻ nào bắt nạt chị tôi, tôi nhất định sẽ không để yên!"

Khi nghe đến đoạn Tưởng Nguyên Trung kể ba mẹ mình ly dị từ nhỏ, bản thân không nhận được tình thương, Đới Húc lặng lẽ nhìn Phương Viên đứng cạnh, thấy cô chỉ chú ý lắng nghe, biểu cảm không có gì thay đổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa tập trung về phía Tưởng Nguyên Trung.

"Ngoại trừ không cho chị cậu nhúng tay vào chuyện làm ăn buôn bán bên ngoài, Quản Vĩnh Phúc còn chỗ nào đối xử với chị cậu không tốt không? Ví dụ như ngược đãi?" Đới Húc hỏi.

"Anh ta dám! Nếu anh ta dám động đến một ngón tay của chị tôi, tôi khẳng định sẽ xử đẹp anh ta! Cho dù là chị tôi cũng không ngăn cản được! Hơn nữa đáng giận nhất chính là chuyện này, nếu anh ta thật sự công khai đối xử với chị tôi không tốt, tôi còn có thể đánh hắn một trận, trút giận cho chị mình! Nhưng trước nay hắn chưa làm gì cả, chỉ có bạo lực tinh thần thôi! Tôi nói anh chị nghe, đây là nguyên nhân tôi chướng mắt thằng khốn Quản Vĩnh Phúc kia nhất! Anh ta quá giảo hoạt! Chị tôi là người trung thực, cứ bị anh ta dắt mũi mãi, đứa em trai này chẳng qua chỉ là người ngoài, không thể lo lắng được gì."

"Vậy cậu có nghe chị cậu Trương Dĩnh kể rằng Quản Vĩnh Phúc ở bên ngoài gặp chuyện gì hay đắc tội ai không?" Nghe hắn phàn nàn hết, Phương Viên mới hỏi.

"Anh ta ở bên ngoài gặp phiền phức gì liên quan gì tới tôi!" Tưởng Nguyên Trung khịt mũi khinh thường, "Tôi không rảnh quan tâm, tôi chỉ biết, nếu anh ta dám phản bội chị tôi, vậy anh ta thật sự gặp phiền phức rồi đấy!"

"Anh ta từng có dấu hiệu trong phương diện này sao?" Phương Viên không bị thái độ thiếu kiên nhẫn của Tưởng Nguyên Trung làm lung lay, mà tiếp tục dò hỏi.

"Không có, tôi đoán thôi, lúc hai người đó yêu nhau, tôi đã cảm thấy Quản Vĩnh Phúc không đáng tin cậy, có điều bụng chị tôi đã lớn, gia đình tôi cũng không thể ngăn cản!" Tưởng Nguyên Trung oán hận, "Có một lần tôi nghe dì với dượng nói Quản Vĩnh Phúc vốn không muốn kết hôn, là nhà chúng tôi yêu cầu, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý, kết quả thế nào! Sau khi sảy thai, chị tôi rất muốn lại có thêm một đứa con, nhưng Quản Vĩnh Phúc cứ ra sức khước từ, kéo dài tới bây giờ, chị tôi đã hơn 30 rồi, còn bao nhiêu năm cơ hội nữa chứ! Những năm qua, chị tôi đều lặng lẽ chịu đựng, rất ít khi về nhà ngoại, cũng không chia sẻ với tôi, cho nên lần này nếu Quản Vĩnh Phúc lại gây ra chuyện gì, tôi mong anh chị suy xét một cách khách quan được không? Đừng để chị tôi lại chịu thiệt!"

"Cậu yên tâm, việc này chúng tôi biết." Đới Húc gật đầu.

Tưởng Nguyên Trung nghi ngờ đánh giá anh một phen, không nói câu nào liền bỏ đi.

Đới Húc cũng không gọi hắn lại, chuyện gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi, giữ hắn ở lại cũng không có ý nghĩa. Hai người rời khỏi trường tiểu học, Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp còn đang bôn ba tìm bộ phận khác của thi thể, Đới Húc và Phương Viên xong việc bên này liền lái xe qua hội họp với họ, hỗ trợ chuyện tìm kiếm thi thể. Bận rộn đến khi trời tối đen, mọi người vừa nóng vừa mệt, cả người dính đầy mồ hôi, thậm chí còn chưa ăn uống, vốn định cùng nhau đi ăn rồi ai về nhà nấy nghỉ ngơi, kết quả khi có thể tan tầm, bốn người đều chỉ muốn về nhà tắm rửa.

Gần đây Phương Viên ăn uống khá ít, hôm nay cùng nhóm Đới Húc bận rộn, cả ngày chưa ăn uống gì, dạ dày cô đã vô cùng khó chịu. Đới Húc mua bốn chai nước lạnh, bọn họ uống giải khát, sau khi sắp xếp công việc này mai, bọn họ chia tay về nhà nghỉ ngơi.

Đới Húc và Phương Viên trên đường lái xe về nhà, trời bỗng đỗ mưa to, cơn mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, thời điểm bọn họ về tới nhà, mưa cũng ngừng lại, cơn mưa này thật sự đã xua tan cái nóng của ban ngày, bầu không khí sau cơn mưa vô cùng mát mẻ, hai người dừng xe rồi, dọc đường lát đá quanh chung cư đi về nhà.

Nếu cứ bình yên lặng lẽ như vậy, một ngày của Phương Viên cứ thế lại trôi qua, chỉ tiếc, khoảng thời gian an bình này rất nhanh đã bị phá vỡ.

Sắp tới dưới lầu, trên đường nhỏ giữa chung cư, Đới Húc và Phương Viên bắt gặp một người đàn ông thoạt nhìn 50 tuổi đi tới, bên cạnh là một cô gái trên dưới 20 tuổi, nét mặt không vui, hai người dường như đang giận lẫy, không ai ngẩng đầu, cứ đi về phía trước. Phương Viên vừa thấy người tới, lập tức đi chậm lại, khi còn cách hai người kia chỉ còn mấy mét, cô thật sự muốn quay đầu bỏ chạy.

Đới Húc phát hiện cô khác thường, còn chưa kịp dò hỏi, hai người đối diện ở ngay trước mặt, người đàn ông trung niên vừa thấy Phương Viên liền sửng sốt, hỏi: "Sao con lại ở đây?"

Phương Viên miễn cưỡng cười chào hỏi: "Ba."