Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 47: Đánh nhau



"Cậu là quá lo cho Trương Ức Dao nên mới cẩn thận đều phòng, hay trước đó Tào Nguyệt Đình đã làm gì khiến cậu bây giờ phải như vậy?" Nghe hắn nói thế, Đới Húc cũng bỏ qua tranh luận về Trương Ức Dao, bắt đầu hỏi thăm về Tào Nguyệt Đình.

Không biết có phải vì vừa rồi lỡ miệng để Đới Húc bắt được sơ hở hay không, tuy nhắc đến Tào Nguyệt Đình, Lương Khang vẫn tỏ vẻ chán ghét, nhưng thái độ của hắn đã không còn thái quá, không còn tính công kích như trước: "Trước kia cô ta từng gây chuyện tương tự, cũng nhiều năm qua rồi, tuy mấy năm nay cô ta rất thành thật, cũng sợ thể hiện bộ mặt hung dữ với tôi, tôi sẽ không thích, nên cô ta vẫn luôn giả bộ dịu dàng, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà! Những chuyện trước kia cô ta làm, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ, nếu lỡ đâu lần này nóng nảy, cô ta muốn đối phó Tiểu Dao như vậy, tôi chắc sẽ tức chết mất."

"Trước đây cô ấy từng làm gì? Cậu nói đã qua lâu rồi, không phải là chuyện lúc học đại học chứ?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang lắc đầu: "Đương nhiên không phải, lúc trước chắc chắn là đầu óc tôi úng nước mới đồng ý ở bên cô ta, với những chuyện cô ta từng làm, tôi nghĩ bản thân động vào không nổi! Vừa rồi không phải tôi nói rồi sao, khi đó chúng tôi còn cao trung, căn bản chưa ở bên nhau, là cô ta đơn phương quấn lấy tôi, còn nói với người khác chúng tôi là một cặp. Khi đó cô ta đúng là ảo tưởng mình là bạn gái của tôi. Không phải tôi nói quá, trước khi chính thức đến với Tào Nguyệt Đình, tôi có thích vài cô gái khác, nhưng không mối quan hệ nào thành công được, đều tại con chó điên Tào Nguyệt Đình kia, ai dám gần tôi một chút, cô ta đều hận không thể xé xác người ta! Thời còn cao trung, có một nữ sinh trường ngoài có ý với tôi, tôi khi đó thích thỉnh thoảng đi đánh bida, mà nữ sinh đó cũng rất thích chơi, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt. Nưx sinh đó vốn dĩ tôi không để ý lắm, nhưng không biết Tào Nguyệt Đình nghe ai nói, thế mà lặng lẽ xử lý cô ấy."

"Cụ thể thế nào?"

"Cụ thể tôi không rõ lắm, chuyện đó tôi cũng là tôi nghe người ta nói, hơn nữa nói Tào Nguyệt Đình không tốt, mấy người sẽ lại cảm thấy người bạn trai cũ này bụng dạ hẹp hòi, sau khi chia tay còn hất nước bẩn lên bạn gái cũ. Nữ sinh đó lúc chạy tới mách lẻo với tôi, khiến tôi cũng bị dọa sợ, gương mặt kia, nửa bên sưng phù, hoàn toàn không giống người trước đó tôi quen, hơn nữa còn nhiều chỗ trầy xước. Cô ấy vén ống tay áo ống quần lên cho tôi xem, trên cánh tay và đùi đều bầm tím, vừa hỏi tại sao lại như vậy, cô ấy nói là bị Tào Nguyệt Đình đánh, ban đầu tôi còn không tin, tôi vốn không nghĩ Tào Nguyệt Đình xấu như vậy, chỉ cho rằng cô ta cao lớn thô kệch, đầu óc chắc cũng đần độn mà thôi, kết quả nghe mọi người kể lại, tôi coi như được mở rộng tầm mắt."

"Được rồi, cậu có thể bớt nói quá vài câu, đi vào chuyện chính được không? Tào Nguyệt Đình rốt cuộc đã làm gì?" Mã Khải mất kiên nhẫn, thúc giục Lương Khang, hi vọng hắn có thể đi vào chủ đề.

Lương Khang không vui, trừng mắt nhìn cậu một cái: "Nữ sinh đó nói với tôi, ban đầu cô ấy không quen biết Tào Nguyệt Đình, cũng không biết giữa Tào Nguyệt Đình và tôi rốt cuộc có chuyện gì, cô ấy đang đi trên đường, Tào Nguyệt Đình bỗng nhiên xông tới đẩy cô ấy một cái, cô ấy không kịp đề phòng, cả người bị xô vào tường, da mặt trầy xát, cô gái kia cũng không phải đèn cạn dầu, cả ngày đều ở bên ngoài giao du với nhóm côn đồ, sao có thể để yên cho Tào Nguyệt Đình! Cô ấy mắng Tào Nguyệt Đình, Tào Nguyệt đình liền cãi lại, hai người tranh cãi, cô gái kia càng nổi giận, liền ra tay đánh Tào Nguyệt Đình. Ban đầu Tào Nguyệt Đình không có ý định đánh nhau, hai người ồn ào như vậy, xung quanh lập tức có người vây xem, chờ mọi người nhìn rõ người ra tay trước là cô gái kia, Tào Nguyệt Đình mới đánh trả. Mấy người không biết thể lực Tào Nguyệt Đình lúc đó đâu, cô gái kia căn bản không phải đối thủ của cô ta! Thấy Tào Nguyệt Đình đánh vào tay chân cô gái kia không buông, người vây xem sợ xảy ra chuyện, vội gọi 110, sau khi 110 tới hỏi chuyện là thế nào, bọn họ đều nói là đối phương đánh mình, cảnh sát phải tìm nhân chứng khác, kết quả vừa hỏi, anh đoán xem người ta nói gì?"

"Bọn họ đều nói là cô gái kia đánh Tào Nguyệt Đình." Nghe đến đây, cơ bản Đới Húc hiểu hết.

"Đúng vậy, bọn họ đều nói là cô gái kia đánh Tào Nguyệt Đình, Tào Nguyệt Đình nhẫn nhịn tới lúc không thể chịu nổi mới đành đánh trả, nếu không không biết sẽ như thế nào. Tôi thật không ngờ Tào Nguyệt Đình lại thủ đoạn như vậy, chiêu này của cô ta đúng là quá ác, cô gái kia dù có giải thích thế nào cũng không nói rõ được!"

"Hình như không đúng lắm, không phải cậu nói cô gái kia đâm vào tường, mặt sưng lên, còn trầy da sao? Cảnh sát xử lý luôn theo trình tự, không phải chỉ dựa vào mắt, chẳng lẽ không nhìn ra vết thương trên mặt cô ấy? Sao có thể tùy tiện tin rằng cô gái kia vô duyên vô cớ đánh Tào Nguyệt Đình?" Mã Khải cảm thấy câu chuyện của Lương Khang có lỗ hổng.

Lương Khang xua tay: "Đương nhiên không phải như thế, tôi nói Tào Nguyệt Đình nham hiểm không phải vì cô ta đổ tội cho cô gái kia, cô gái kia nói, lúc ấy Tào Nguyệt Đình thừa nhận với cảnh sát, bản thân đang vội, chạy nhanh không kịp nhìn đường, vô tình đụng vào cô gái đó, tông cô gái đó vào tường, cô ta là người tập thể thao, cơ thể rắn chắc, cho nên chuyện khi đó quán tính cũng không bình thường, cô ta đã xin lỗi, nói sẽ đưa cô gái kia tới bệnh viện kiểm tra, kết quả cô gái kia không buông tha mà đánh cô ta, ban đầu cô ta cảm thấy mình là người có lỗi nên mặc cô gái đánh, sau thật sự không chịu nổi nên mới phòng bị."

"Vậy sau đó chuyện này giải quyết thế nào?" Đới Húc hỏi.

"Cả hai bị đưa đến đồn công an điều tra, đều không bị thương nghiêm trọng, hơn nữa bọn họ chỉ mới là học sinh, vẫn chưa 18, cảnh sát chỉ khuyên một lúc rồi thả đi. Chân trước rời khỏi đồn công an, chân sau Tào Nguyệt Đình liền thay đổi thái độ, bảo cô gái kia cách xa tôi ra, lần này chỉ là chút giáo huấn, nếu còn có lần sau, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Cô gái kia lúc này ới hiểu tại sao bản thân lại bị Tào Nguyệt Đình gây chuyện, cô ấy tức giận, liền chạy về đồn công an nói với cảnh sát là Tào Nguyệt Đình cố ý đổ tội cho mình, kết quả cảnh sát người ta thiếu chút tưởng cô ấy mắc bệnh tâm thần, cô gái kia bị cảnh sát mắng một hồi, nói nếu còn gây chuyện sẽ kêu người nhà tới xử lý, cô gái kia sợ quá, nên đành phải thôi."

Câu chuyện Lương Khang kể khiến Phương Viên cảm thấy như một bộ phim, lúc trước từng gặp Tào Nguyệt Đình một lần, nhưng cô thật không ngờ suy nghĩ của cô gái này lại phức tạp như vậy, vì trả thù, thế mà nghĩ ra cách quá phức tạp này.

Đương nhiên, tiền đề là đây không phải do Lương Khang bịa đặt, câu chuyện này Phương Viên vẫn tin Lương Khang, dù sao hắn cũng không dự đoán trước được cảnh sát sẽ tới tìm mình, không nhất thiết phải bịa đặt câu chuyện tỉ mỉ như vậy. Phải biết rằng một khi nói dối, càng phức tạp sẽ càng dễ lộ tẩy.

"Nữ sinh bị đánh kia học gần trường hai người sao? Tên là gì?" Nghe hắn kể xong, Đới Húc lại hỏi.

Lương Khang lắc đầu: "Không nhớ, đã qua mấy năm rồi, khi đó vốn dĩ cũng không thân, bây giờ đột ngột hỏi, tôi không nghĩ ra."

"Vậy nếu tôi thử nói mấy cái tên?" Đới Húc cho hắn lựa chọn khác.

"Không chừng có thể nhớ tới."

"Có phải Vạn Huệ Tiệp không?" Đới Húc hỏi.

Lương Khang lập tức lắc đầu: "Chắc chắn không phải cái tên này, họ không đặc biệt như thế."