Trường Sinh Giới

Chương 127: Chưởng giáo Bất Tử Môn



Sau khi đi ra khỏi khu rừng rậm rạp hơn mười dặm, ven đường bọn họ phải tránh né không ít tu giả, rốt cuộc cũng tới được trọng địa của Bất Tử Môn. Chỉ thấy phía trước tiên vụ lượn lờ, núi non mờ ảo, thực sự là bảo địa linh tuệ trong trời đất.

Tiếp tục đi về phía trước, mùi hoa thoang thoảng, thác bay suối chảy, tựa như tiến vào động thiên phúc địa của thần tiên.

Tiêu Thần trong lòng dao động, đây tuyệt đối là thánh địa a. Tổ sư Bất Tử nhất hệ Tà Vương ở Nhân Gian Giới để lại uy danh cực lớn, quả thật là nhân vật danh chấn cổ kim. Ở Nhân Gian Giới hắn chưa từng nghĩ có thể gặp được Tà Vương, dù sao đó cũng là nhân vật trong truyền thuyết ngàn năm trước, đối với hắn mà nói là rất xa xôi, nhưng bây giờ đã đi đến trọng địa của Bất Tử Môn.

Đây thực sự là khu vực ẩn cư của vị Tà Vương kinh tài tuyệt diễm kia sao?

"Tà Vương ở đây sao? Các vị bình thường có thể nhìn thấy không?" Tiêu Thần hỏi một gã đệ tử ở bên cạnh, nhất thời khiến cho sắc mặt của tên đệ tử kia trở nên xám xịt, kỳ quái nhìn hắn vài lần nhưng cũng không trả lời hắn.

"Không hận thù đến mức như vậy chứ? Đem ngươi ném vào trong biển lớn chính là tiểu thú trắng muốt này chứ không phải ta a." Lời nói tựa hồ chẳng hề để ý gì khiến cho tên đệ tử kia tức giận, trực tiếp xoay người rời xa hắn ba thước, không hề nhìn hắn.

Đi vào bên trong phong cảnh tiên sơn tươi đẹp này, vượn trắng nhảy nhót, hươu nai chạy nhảy, còn có cả tiên hạc bay lượn, tiếng nước chảy "đinh đinh đông đông" , nước từ trên đỉnh núi chảy xuống làm đẹp cho các tòa điện ven sườn núi, tiên khí mờ ảo, quả thật là một nơi siêu trần tịnh thổ.

Bỗng nhiên Tiêu Thần nhìn thấy hai con quái vật lớn đang bay lượn vòng quanh trên bầu trời tiên địa, chính là hai con Dực Long màu đen, chiều cao đạt đến mười bảy mười tám thước, cánh duỗi dài ra chừng ba mươi thước, vảy toàn thân lóe ra hào quang mờ mờ, hai cánh co duỗi tạo ra từng trận gió, khiến tiên vũ màu trắng ngà không ngừng lưu động.

"Huynh đệ, các ngươi ở nơi này thế nào lại có Dực Long a?" Tiêu Thần có chút kinh ngạc.

Có một đệ tử của Bất Tử Môn tức giận nhìn hắn một cái, nói:" Đây chính là Hắc Long do giáo tổ thứ bảy của chúng ta thu phục làm hộ giáo."

"Khí phái thật lớn a, không ngờ lại thu phục được cả Dực Long hung mãnh bậc này làm hộ giáo, rất giỏi, đây chính là bán thần a."

Ở trước sơn môn, Tiêu Thần lại nhìn thấy một con quái thú có ba đầu thật lớn, chiều cao chừng mười thước, toàn thân giống như mặc giáp, tựa như một lão hổ, lẳng lặng nằm ở bậc thang, bộ dáng vô cùng hung mãnh, không cần phải nói cũng biết đây chính là mãnh thú hộ giáo.

"Ai nha, sư muội rốt cuộc cũng bình an trở về rồi, ta đã lo lắng cho ngươi suốt một thời gian dài a." Một thanh niên nam tử có chút tuấn lãng mang theo một vài người ra trước sơn môn nghênh đón, thoạt nhìn tựa như một người rất lợi hại, khi đôi mắt lơ đãng quét về phía Tiêu Thần liền lộ ra một tia sáng.

"Khuynh Thành bái kiến Tần Nghị sư huynh."

"Sư muội thế nào lại khách khí với ta như vậy, ha ha, nhanh cùng ta đi gặp chưởng giáo sư bá, lão nhân gia đã chờ ngươi khá lâu rồi, sau đó sư huynh ta sẽ giúp ngươi đón gió tẩy trần, để chúc mừng ngươi bình an trở về." Tần Nghị cười dài nói xong, sau đó quay đầu lại nhìn tiểu long màu đen, nói:" Đây là một con long vương sao, là sư muội thu phục sao?"

" Không phải, đó là Tiêu Thần thu phục."

" Chà, vị Tiêu huynh đệ này, hi vọng chúng ta sẽ thân cận hơn." Đến lúc này Tần Nghị mới chính thức xoay người nhìn về phía Tiêu Thần.

" Tốt lắm." Tiêu Thần tùy ý đáp ứng.

Đi vào động tiên này, không lâu sau Yến Khuynh Thành liền đi gặp chưởng giáo Bất Tử Môn, ngoại trừ vị Nhị sư huynh kia, tất cả những đệ tử khác đối với Tần Nghị tựa hồ rất sợ hãi.

Tiêu Thần bị an bài đến một khu nhà ở gần Thúy Trúc Lâm, đợi chừng một canh giờ liền có người đến mời Tiêu Thần, chưởng giáo Bất Tử Môn muốn gặp hắn, ba bộ xương khô cùng hai con tiểu thú không được đi kèm nên Tiêu Thần để bọn chúng yên tĩnh ở lại đây.

Ở trên đường đi Tiêu Thần gặp lại Tần Nghị, tuy rằng đối phương cũng mỉm cười chào hắn, nhưng trực giác nói cho Tiêu Thần rằng tên Tần Nghị này tựa hồ cũng không phải thực sự thân cận.

" Tiêu huynh trở thành Toái Ma Chủng Thần đỉnh lô của sư muội ta tu luyện?" Vừa đi Tần Nghị vừa hỏi.

" Đúng vậy, trùng hợp là ta cùng Khuynh Thành tiểu thư có nhân quả thế này."

" Chà, rất kỳ quái a, ta xem tu vi Tiêu huynh tựa hồ mạnh hơn sư muội ta không ít, nàng tại sao lại có thể lựa chọn như vậy?" Nói đến đây, Tần Nghị nhìn Tiêu Thần cười nói: "Nói đúng ra là tu luyện Toái Ma Chủng Thần đều lựa chọn người mình căm thù nhất, như vậy mới có thể cấp tốc xúc tiến đột phá cảnh giới vốn có của tu luyện giả, Tiêu huynh cùng với sư muội ta có hiềm khích sao?"

Tuy rằng lời nói có chút bình thản, lại có chút quan tâm nhưng trong lời nói này có chuyện a, có ý khiêu khích lại kèm theo hàm ý cảnh cáo.

" Thật sao, tu luyện Toái Ma Chủng Thần còn có quy củ kỳ quái thế sao?" Tiêu Thần cười nói: " Thực sự là ta và Khuynh Thành tiểu thư là bạn tri kỷ cùng chung hoạn nạn, ở trên Long Đảo chúng ta có thể nói là đã trợ giúp lẫn nhau nên mới có thể cùng sống, nàng nói bởi vì tin tưởng ta nên mới chọn ta làm đỉnh lô, bởi vì một khi nàng tu luyện thần công thất bại cũng sẽ không lo lắng bị ta quản chế, bởi vì nàng biết ta sẽ không hại nàng."

Tần Nghị thần sắc không đổi, cười nói: " Đa tạ Tiêu huynh chiếu cố, bằng không sư muội đã gặp phải nguy hiểm, hẳn chưởng giáo sư bá sẽ rất thương tâm. Nàng chính là người mà chưởng giáo sư bá đặc biệt coi trọng, lúc này phái nàng đi chính là muốn ma luyện nàng một phen, tương lai có thể đảm nhận trọng trách, nói không chừng chưởng giáo tương lai chính là nàng đó."

" Nói như vậy thì Khuynh Thành tiểu thư dường như được chưởng giáo của quý phái rất coi trọng a."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, có thể nói là liên miên không ngừng.

" Tiêu huynh tương lai đã có tính toán gì chưa?" Tần Nghị cười hỏi.

" Không có tính toán gì, nếu như quý phái không chê, ta xin được quấy rầy một phen, ở lại một thời gian cùng Khuynh Thành tiểu thư kết giao nhiều hơn." Tiêu Thần hồi đáp không chút đỏ mặt.

Sắc mặt Tần Nghị không khỏi biến đổi, chỉ là rất nhanh liền hồi phục lại, Tiêu Thần cười thầm, tiểu tử dám theo ta dò la, ta không tin không dìm được ngươi.

Bởi vì tu vi Tiêu Thần hơn xa so với Yến Khuynh Thành, qua đoạn thời gian Yến Khuynh Thành chính thức bắt đầu tu luyện Toái Ma Chủng Thần, liên hệ cùng Tiêu Thần càng trở nên chặt chẽ, có thể nói trừ khi kỳ tích phát sinh nếu không sẽ hoàn toàn bị Tiêu Thần quản chế.

Tần Nghị hơi bình tĩnh lại, cười nói: " Tiêu huynh cũng không nên nghĩ nhiều a, sư muội là người chưởng giáo sư bá rất coi trọng, tương lai hẳn có thể tiếp nhận vị trí lớn, thiết nghĩ muốn trở thành chưởng giáo Bất Tử Môn thì hẳn không thể cùng tu giả bên ngoài tiếp xúc thân thiết được."

" Đây cũng không phải là tin tức tốt a, ta đối với Khuynh Thành tiểu thư cực kỳ ngưỡng mộ, hai bên đều có cảm tình tốt, nhưng ta cũng hi vọng không phải nguyên nhân bởi vì ta mà Khuynh Thành tiểu thư bỏ đi chức vị chưởng giáo a." Tiêu Thần thật sự là mặt dày, nói tựa như một sự thật hiển nhiên, khiến Tần Nghị nghe mà hỏa khí bốc lên mấy lần, chỉ muốn cho hắn mấy đập, nhưng hắn thân là thanh niên cường giả một thế hệ của Bất Tử Môn nên không thể làm ra loại việc vô lễ này được.

Tiêu Thần không biết là tên đệ tử bên cạnh đã đem những lời này nhớ kỹ, một lát nữa là sẽ rơi vào trong tai Yến Khuynh Thành.

Không bao lâu sau bọn họ tới trước cửa một tòa điện hùng vĩ, Tần Nghị dừng lại để cho một nữ đệ tử khác dẫn Tiêu Thần vào.

Bên trong khu vực to lớn này rất yên lặng, hương khói lượn lờ, một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng trong đại điện, trên mặt chồng chất nếp nhăn, thoạt nhìn tựa hồ chừng bảy tám mươi tuổi, khiến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ dị, lão nhân rõ ràng đang ngồi trên kia nhưng lại phảng phất như không có sự tồn tại của lão, giống như nơi đó chỉ là một đoàn không khí, chứ không phải một lão nhân đang ngồi xếp bằng.

Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ! Thân là chưởng giáo Bất Tử Môn, tối thiểu hắn cũng phải là bán thần.

" Ngươi chính là Tiêu Thần?"

" Vâng, bái kiến tiền bối." Tuy rằng Tiêu Thần đối với một số đệ tử của Bất Tử Môn không có hảo cảm, nhưng đối với lão nhân này vẫn còn có thêm một tia kính sợ.

" Là ngươi giết chết Vương Hạo sư đệ?" Chưởng giáo Bất Tử Môn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ra vấn đề này.

" Ách …." Tiêu Thần nhất thời sửng sốt, chuyện này là không thể chống chế, lúc trước trên Thần thuyền tất cả mọi người đều chứng kiến hắn dùng Lục Thần thức kết thúc tính mạng của Vương Hạo, tuy rằng bởi vì Kha Kha đã khống chế năng lực hành động của Vương Hạo, nhưng Tiêu Thần rõ ràng cảm giác được Vương Hạo mặc dù cũng là nhân vật đời trước của Bất Tử Môn, nhưng mà so với lão già trước mắt thật là cách biệt một trời một vực, căn bản không thể đem ra so sánh.

Lập tức Tiêu Thần liền thuật lại chuyện tình xảy ra trên Long Đảo, những lời này đã sớm cùng với Yến Khuynh Thành chuẩn bị trước khi ở trên Quân Vương thuyền, bọn họ phải nói đồng nhất mới được.

Trong lúc Tiêu Thần và chưởng giáo Bất Tử Môn nói chuyện với nhau, Yến Khuynh Thành đã xấu hổ tới mức muốn chạy ngay ra khỏi đại điện, nàng đã biết được những lời mà Tiêu Thần vừa nói với Tần Nghị, mặt khác cũng nghe không ít đệ tử khác nhỏ giọng nghị luận rằng, Tiêu Thần có thể sẽ trở thành cô gia của Bất Tử Môn.

" Sư muội, hắn nói lung tung phải không?"

" Tốt lắm, nếu là hắn nói lung tung, chúng ta sẽ giúp ngươi thu thập hắn."

" Thật đáng giận, dám làm hoen ố thanh danh sư muội, phải giáo huấn hắn một chút."

" Có một vài nam đệ tử tức giận bất bình mà cách đó không xa, sắc mặt của Tần Nghị xem ra cũng không tốt lắm, hiển nhiên địa vị của hắn trong thế hệ thanh niên không thấp, không ai dám ở gần hắm lớn tiếng.

Không ít nữ đệ tử lại là có bộ dáng như xem kịch, Yến Khuynh Thành ngày thường không chỉ được lớp lão bối cao thủ sủng ái mà cũng được không tí nam đệ tử vây quanh xum xoe, khó có lúc kinh hoảng thế này.

Bên trong đại điện, chưởng giáo Bất Tử Môn hỏi Tiêu Thần không ít vấn đề, sau đó trong điện yên lặng một lúc, thời gian rất lâu không có âm thanh nào. Qua chừng một khắc thì chưởng giáo Bất Tử Môn mới mở miệng nói: " Có rất nhiều người cũng từ Long Đảo trở về, ta không lâu trước được mật báo, ngươi ở Long Đảo từng thu Khuynh Thành làm nữ nô, có việc này không?"

Nói tới đây, lão nhân không còn hư vô mờ mịt nữa, tựa như xuyên qua một mảng không gian, đột nhiên thực sự xuất hiện trong đại điện, nhất thời một cỗ uy áp cường đại không thể ngăn cản liền phủ lấy Tiêu Thần, khiến tinh thần hắn suýt nữa tan vỡ.

" Ngài chỉ biết một mà không biết hai, ta cùng với Khuynh Thành tiểu thư hoàn toàn vì sống sót nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi, khiến những nhóm đối địch bên ngoài của ta nghĩ là Khuynh Thành tiểu thư đã mất đi chiến lực."

Chưởng giáo Bất Tử Môn nhìn chằm chằm Tiêu Thần một lúc rất lâu, nhãn quang tựa như hóa thành thực chất, tựa như hai thanh lợi kiếm xuyên thấu đến tâm hải của Tiêu Thần. Trong thời gian ngắn ngủi cả người Tiêu Thần đều toàn mồ hôi, gần như hư thoát.

Bất quá hắn rốt cuộc vẫn cứng rắn phản kháng, thà rằng bị tan nát cũng không thể nói ra sự thật, bằng không hắn có thể chết thảm tại đây. Giờ khắc này, Tiêu Thần cảm giác được việc sau lưng có một sư môn cường đại thật là quá trọng yếu.

Sau khi cỗ uy áp kia biến mất, Tiêu Thần suýt nữa ngã quỵ, nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất là khi hắn nhìn lên thì vị chưởng giáo Bất Tử Môn kia tựa như phá không tiến vào một phiến không gian khác, làm cho thân thể lão tựa như hư vô mờ mịt, cả người giống như một cái hư ảnh.

" Đi thôi, ta đi xem tiểu thú trắng muốt kia rốt cuộc là loại dị chủng nào."

Nghe được chưởng giáo Bất Tử Môn nói như vậy, Tiêu Thần nhất thời sửng sốt, Kha Kha thế nào lại khiến cho vị lão nhân sâu không thể lường này chú ý đây, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Tựa hồ như nhìn được sự lo lắng của Tiêu Thần, lão nhân thản nhiên nói: " Ta không có ác ý, chỉ là không lâu trước nhận được mật báo, tiểu thú kia của ngươi không phải long vương nhưng cũng không phải Vu Long Vương, ta muốn xem rốt cuộc có điểm gì khác nhau." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Khi Tiêu Thần đi ra ngoài đại điện, nhìn thấy vây bên ngoài có không ít đệ tử của Bất Tử Môn, có một số người trợn mắt nhìn hắn, Yến Khuynh Thành sắc mặt không tốt đứng chặn hắn.

" Tiêu Thần ngươi …." Yến Khuynh Thành lời nói vừa cất ra rất nhanh dừng lại, mặt khác những đệ tử khác cũng nhanh nhạy cung kính lùi sang hai bên, bởi vì bọn họ thấy chưởng giáo từ phía sau đi ra, mờ ảo tựa như một đoàn mây mù.

Chưởng giáo Bất Tử Môn thản nhiên nhìn mọi người vài lần, sau đó tiến về phía trước, Tiêu Thần theo sau, đầu tiên là hướng về phía Yến Khuynh Thành nói: " Khuynh Thành tiểu thư, lát nữa ta sẽ tìm ngươi." Sau đó quay lại hướng mọi người: " Lát nữa gặp lại các vị."

Mọi người ngẩn ra một chút, có một vài người còn rất nhanh nắm chặt tay lại, nhưng ở trước mặt chưởng giáo thì không ai dám nhiều lời.

Rất nhanh Tiêu Thần cùng với chưởng giáo Bất Tử Môn liền đi tới khu nhà ở kia, tiểu long cùng với Kha Kha vội vọt tới, chưởng giáo Bất Tử Môn nhìn chúng, sau đó trong mắt lập tức bắn ra hai tia thần quang, nhìn chằm chằm vào chúng.

Hai tiểu thú tựa hồ cảm giác được áp lực cường đại, lập tức giằng co cùng với chưởng giáo Bất Tử Môn.

" Thật là hai tiểu thú kỳ quái." Chưởng giáo Bất Tử Môn nhẹ giọng lẩm bẩm.

" Rống …." Tựa hồ cảm giác được sự cường đại của chưởng giáo Bất Tử Môn, tiểu long hướng về phía hắn gầm lên giận giữ, tựa hồ như muốn cùng hắn quyết chiến, dường như muốn hướng đến lão nhân nói rằng: " Mặc dù không phải long vương nhưng ta có phẩm chất của long vương."

Kha Kha đảo đôi mắt to quay chung quanh thân thể lão nhân , nó tựa hồ rất ngạc nhiên vì sao lão nhân này lại chú ý đến bọn nó như vậy.

" Tiểu thú trắng muốt này tựa hồ rất kỳ quái, ta cần phải tra một bộ sách cổ mới có thể xác định thân phận của nó."

Đúng lúc này ba bộ xương khô đều đi ra, bọn họ đều bộ dạng mê muội, thoạt nhìn khô gầy quái dị vô cùng, nhưng lại khiến chưởng giáo Bất Tử Môn sau khi nhìn thấy dung mạo họ lại quá sợ hãi, so với khi đến nhìn thấy hai tiểu thú kia còn muốn kích động hơn, trong miệng thì thào: " Đây là … như thế nào lại có thể?"