Trường Sinh Giới

Chương 121: Tổ Long?



Khí tức của hai chiếc cổ thuyền hoàn toàn tương phản, khiến cho người ta cảm giác có khác biệt quá lớn. Yến Khuynh Thành âm thầm cắn răng. Nếu không phải là không có biện pháp khác. Nàng tuyệt sẽ không ngồi lên chiếc cổ thuyền này, chỗ này không phải là dành cho nhân loại, rõ ràng là thuyền ác quỷ.

Gần. Lại gần hơn. Quân Vương Thuyền sắp cập bờ. Hình dáng trở nên rõ ràng trong tầm mắt của bọn Tiêu Thần, trên thân thuyền đen kịt trạm khắc đầy đồ án ác quỷ, đám u minh khí vụ bốc lên, lượn lờ chung quanh cổ thuyền màu đen này, ở trên thuyền có một ngọn đèn mờ mờ rất lớn. Phát ra từng tia sáng tà ác, khiến cho cổ thuyền càng thêm vẻ âm trầm đáng sợ.

Quan sát kỹ càng, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cùng hít một ngụm khí lạnh, lúc đầu bọn họ cũng không nhìn rõ. Đến giờ mới phát hiện ra toàn bộ Quân Vương Thuyền trông giống như một cái đầu lâu lộn ngược đang há miệng ra. Chỉ là cái miệng đang mở ra rất to, có hình tròn giống như một vầng trăng. Mà vầng trăng này đang hướng miệng về phía không trung. Hình thành nửa trên của thân thuyền. Các bộ vị khác của đầu lâu chìm trong biển vàng.

Rất dễ khiến cho người ta có liên tưởng không tốt, có thể nào là chiếc cổ thuyền này được luyện hóa ra từ một chiếc đầu lâu khổng lồ?

Một tia sáng xám ghê rợn từ trên cổ thuyền vắt ngang tới bờ biển, hình thành một cây cầu tử vong, khiến cho người có thể dọc theo nó mà đi lên Quân Vương Thuyền.

"Lên thuyền đi, có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Ma Qủy quay về phía Tiêu Thần cười cười. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đa tạ!" Tiêu Thần hướng về phía Ma Qủy thi lễ.

"Không cần khách khí. Đây là việc ta phải làm, ta đã nói là chắc chắn sẽ trọng báo Kha Kha." Ma Qủy thản nhiên cười.

"Y nha. . ." Kha Kha tựa hồ cũng không cảm kích. Thở phì phò chạy về phía cách đó không xa, trảo nhỏ nhẹ nhàng vung lên, một tia sáng bảy màu hiện lên, đem một đống lớn dừa, dứa, cam, lê tím, táo chất trên bãi biển như một tòa núi nhỏ toàn bộ bao phủ ở bên trong. Rồi sau đó vui vẻ chạy về, đem toàn bộ lên quỷ kiều màu đen, đưa lên Quân Vương Thuyền.

Hiện giờ, cái bụng nhỏ tròn vo của nó đã phình lớn , có thể nói là không có kiêng kỵ gì đối với các loại thực vật. Có rất nhiều loại hoa quả nó rất thích nên cố ý bảo Tiêu Thần hái giùm nó.

Nhìn một đống hoa quả lớn như vậy dễ dàng được đưa lên cổ thuyền, Kha Kha đặc biệt có cảm giác thành tựu. Lộ ra thần sắc vô cùng thỏa mãn.

Ngay khi bọn Tiêu Thần chuẩn bị lên thuyền, phía sau bọn họ bỗng truyền đến từng trận tiếng long khiếu như tiếng sét đánh điếc tai. Tiếng quỷ khiếu vừa dừng, long khiếu lại nổi lên, khiến cho tràng diện có chút kinh nhân.

Tiêu Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười cái long ảnh khổng lồ xuất hiện trên bờ biển, hướng về phía này mà rít gào. Chính là mười mạch vương tộc lớn trong Long tộc. Bao gồm Bạo Long, Sư Vương Long, Bát Tí Ác Long, Kiếm Long…. Không nhiều không ít chính là mười con. Chính là mười mạch vương tộc lớn!

"Đây là. . ." Yến Khuynh Thành vô cùng kinh hãi, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một tia sợ hãi, Long tộc cường đại ngay cả Ma Qủy cũng không dám trêu chọc, nếu hiện tại đám man long này phát động công kích. Hậu quả thiết tưởng không cần phải nghĩ.

"Ô. . ." Một trận tiếng rên trầm thấp truyền đến, tiểu long không hề chớp mắt, lưu luyến không rời, chia tay với mười mạch vương hệ lớn trong Long tộc, chính là con tiểu long quật cường xám đen, vô cùng cao ngạo. Là tiểu long luôn không ngừng khiêu chiến chung quanh.

Nó lưu luyến bồi hồi trước mười con Long tộc cấp cao, thủy chung không muốn rời đi.

Mười con rồng cấp cao đã tiến rất gần đến cảnh giới long vương. Tất cả đều tiến lên phía trước sảng khoái vây quanh tiểu long. Bạo Long xanh lục, Sư Vương Long vàng kim, Bát Tí Ác Long bạch kim tất cả đều cúi đầu. Cưng chiều liếm thân thể tiểu long, từng tia sáng mờ ảo mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể tiểu long. Bọn chúng cũng tràn ngập sự không cam lòng.

Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành yên lòng, mười con man long lớn tuyệt đối sẽ không công kích bọn họ. Bọn chúng là đến tiễn tiểu long quật cường.

Ma Qủy lộ ra thần sắc khiếp sợ, ngơ ngác nhìn một đám man long phía trước, khẽ thì thào: "Chẳng lẽ là. . . Điều này có thể sao! Không có khả năng. Nhưng đây là. . ."

Cùng lúc đó. Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cũng nghĩ tới một loại khả năng nào đó. Chỉ là bọn họ đều lộ ra thần sắc khó tin.

"Không phải. Khẳng định là không phải!" Trải qua một hồi ngẩn người sau, Ma Qủy thanh tỉnh lại. Ngay lập tức phủ định phán đoán vừa rồi của nó.

Cùng lúc, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cũng phủ định khả năng đó. Bọn họ đồng thời mở miệng nói: "Không có khả năng là tiểu Tổ Long!"

Ma Qủy dùng sức lắc lắc đầu, rồi sau đó nhìn về phía Tiêu Thần nói: "Ta nhớ rõ ngươi từng đã cứu con tiểu long này, xem ra hảo tâm của ngươi sẽ có hồi báo. Con tiểu long này tuy rằng không có khả năng là Tổ Long, nhưng tầm quan trọng của nó đối với Long tộc mà nói. Quyết không thấp hơn long vương. Lúc này, nó rời đi cùng các ngươi. Tất nhiên sẽ đi theo ngươi. Đối đãi nó cho tốt vào. Ta nghĩ, một cái truyền thuyết sẽ nổi lên trong Long tộc, chính là con tiểu long có tiềm lực vô hạn này."

Yến Khuynh Thành ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ cùng đố kỵ nhìn Tiêu Thần, hiện tại bất cứ ai cũng có thể nhìn là ra tiểu long này không hề bình thường, không hề còn là tiểu long ngu ngốc trước kia nữa. Mặc dù không giống như lúc mười một con tiểu long vương kia rời đi, có đông đảo man long trên Long Đảo đưa tiễn. Bất quá, lúc này tuy chỉ có mười con cự long đưa tiễn, nhưng mỗi một con đều đại biểu cho một mạch vương hệ lớn của Long tộc a, rất dễ khiến cho người ta có cảm giác rằng thân phận của tiểu long tựa hồ ngay cả ở trong Long tộc cũng chỉ có một vài con rồng mới biết. Đây là một con tiểu long thân thế tràn ngập sự thần bí.

"Nó rốt cuộc có thân phận như thế nào, ngươi nghĩ đến loại truyền thuyết nào trong Long tộc?" Yến Khuynh Thành nhìn về phía Ma Qủy, nàng rất muốn biết đáp án.

"Ta cũng không rõ lắm. Chỉ là nhìn thấy một đoạn phỏng đoán được ghi chép lại trên một miếng tàn bi của Long Đảo. Có một con rồng sẽ không rời Long Đảo cùng với các long vương. Nó sẽ độc hành."

"Có thật là tiểu Tổ Long không?" Yến Khuynh Thành hỏi dồn.

"Chắc là không phải đâu. Trên miếng tàn bi đã ghi lại danh xưng là long vương, không có khả năng " một con rồng " như vậy lại có danh xưng là Tổ Long." Tuy nhiên, nói tới đây, Ma Qủy rất không được tự tin. Hắn cảm nhận lực lượng của tiểu long quật cường, lại khẳng định lại: "Nó còn xa mới cường đại bằng bọn tiểu long vương, làm sao có thể là tiểu Tổ Long? Khẳng định là không phải."

Kha Kha chớp động cặp mắt to, tò mò đánh giá đám man long. Nó biết tiểu long quật cường một sừng sẽ đồng hành cùng nó, liền phát ra tiếng hô vui vẻ: "Y nha" vừa kêu vừa về chạy phía trước, không hề e ngại mười đại man long kia.

Tiêu Thần định cản lại thì đã không kịp. Mà Ma Qủy nở nụ cười đầy vẻ thâm trầm, hắn muốn từ phản ứng của đám Long tộc mà phỏng đoán thân thế của tiểu thú này thâm sâu đến mức nào.

Tiểu thú đáng yêu tựa quả cầu nhung trắng muốt không sợ trời không sợ đất, rất nhanh vọt tới bên cạnh tiểu long quật cường xám đen, kêu lên chít chít. Hưng phấn nhảy lên trên lưng tiểu long. Rồi sau đó lại chạy một vòng chung quanh nó, hoàn toàn không để ý đến mười gã vương giả đã tới rất gần cảnh giới long vương.

Tiểu long quật cường phi thường bất mãn, cúi đầu nhìn Kha Kha, phát ra tiếng gầm gừ, bất quá, nó cũng không có quá nhiều địch ý. Dù sao bọn chúng coi như cũng là chỗ quen biết cũ, tựa hồ đã biết tiểu thú nghịch ngợm này vốn trời sinh bướng bỉnh.

Chỉ là. Mười con man long ánh mắt toàn bộ trợn lên . Gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo thụ trên đầu tiểu thú trắng muốt. Rồi sau đó toàn bộ ngửa mặt lên trời thét dài, thanh chấn trời cao, bọn chúng giống như nhân loại phát hiện tân đại lục. Gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thú trắng muốt.

Mười con man long tạm thời không ra tay với Kha Kha. Ánh mắt chúng nhìn về phía tiểu thú tràn ngập thần sắc kỳ quái, tựa như hoài nghi, phẫn nộ, khiếp sợ … các loại cảm xúc.

Cuối cùng, Bát Tí Ác Long hành động đầu tiên. Nó hướng về chiếc mũ bảo thụ trên đầu tiểu thú trắng muốt vung ra một cự trảo như muốn tháo xuống. Xa xa, Tiêu Thần khẩn trương tới cực điểm. Sợ tiểu thú trắng muốt sẽ bị Long tộc giết chết.

Tiểu thú Kha Kha tuyệt không sợ hãi. Nhìn thấy một cự đại long trảo chụp tới chính mình. Nó thở phì phò, trừng mắt nhìn Bát Tí Ác Long, y nha hô lên một cách phi thường bất mãn. Tựa hồ như tức giận mà chất vấn cái gì.

Làm người ta kỳ quái chính là Bát Tí Ác Long tựa hồ hoàn toàn nghe được. Nó do dự chậm lại cự đại long trảo, không lập tức hạ xuống. Nhưng rồi lại phi thường không cam lòng, ở khoảng không trên đỉnh đầu của Kha Kha lắc qua lắc lại.

Các vương hệ man long khác cũng đều do dự. Cuối cùng, con Sư Vương Long có tính cách hung bạo vươn cự đại long trảo lấp lánh vàng kim đến. Mạnh mẽ hướng về Kha Kha ấn xuống, nó giống như quyết tâm đoạt lại thánh thụ Long tộc.

"Y y nha nha. . ." Tiểu thú trắng muốt tựa hồ tức giận tới cực điểm, trừng lớn cặp mắt to tràn ngập linh khí. Ra sức huy động trảo nhỏ, phất ra một tia sáng bảy màu hình cái lồng chụp về phía Sư Vương Long, định lấy cầm cố thuật giam cầm nó.

Chỉ là, Sư Vương Long chính là đã tiếp cận long vương trong Long tộc, tuy rằng bị phong ấn một thân tuyệt thế cường đại thần thông, nhưng thân thể cường hãn vẫn có thể khiến cho ngay cả thần cũng cảm thấy run rẩy, cầm cố thuật thần bí tuy bao phủ lên long trảo khổng lồ của nó, nhưng trong nháy mắt, ánh sáng bảy màu liền vỡ vụn, bị nó dễ dàng phá bỏ.

Xa xa, Ma Qủy thở dài nói: "Long tộc quả nhiên đáng sợ nhất, lợi thế bẩm sinh không phải chủng tộc khác có thể so bì được."

Còn Tiêu Thần thì lại đang lo lắng tới cực điểm. Hắn sợ Kha Kha sẽ chết.

Cầm cố thuật tuy không thể phong tỏa cự trảo vàng kim của Sư Vương Long, nhưng con man long này đã đã tự dừng lại, ánh sáng bảy màu hiển xuất ra cầm cố thuật chính là đại thần thông của Long tộc, trong trạng thái cường thịnh thì sẽ không phải chỉ là một cầm cố thuật đơn giản như vậy mà có thể hủy diệt tất cả trở ngại, càn quét tất cả trở ngại. Mười con man long vương tộc nếu không phải bị phong ấn lực lượng. Bọn chúng đều có thể thi triển ra loại pháp tắc cường hãn này của Long tộc, đây chính là đại thần thông của vương hệ Long tộc.

"Y y nha nha. . ." Kha Kha hào không e ngại nhìn bọn chúng, thở phì phò dùng trảo nhỏ chỉ vào từng tên một, tựa như đang chất vấn cái gì. Điều này khiến cho Tiêu Thần và Ma Qủy ở ngoài xa nhìn nhau, bọn họ không thể đoán, không thể suy đoán nổi là vì sao con tiểu thú lại tỏ dáng vẻ như vậy.