Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng

Chương 7



Trăng sáng sáng quắc chiếu trên lầu các, trong phủ đệĐường gia ngọn đèn dầu tươi sáng.

Uyển Diễn nụ cười chân thành đi cùng Đường Cẩn Tư cùngvới Đường lão phu nhân đến yến hội đãi khách trong cao lầu, cùng nhau hưởngdụng bữa tối tinh xảo.

Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe Đường lão phu nhân cùngUyển Diễn thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, mà Đường Cẩn Tư cực ít mở miệng,như không tồn tại, ngay cả thức ăn cũng chỉ có ăn vài miếng.

Uyển Diễn cảm thấy Đường Cẩn Tư không yên lòng, khôngkhỏi nổi lên nghi kỵ. Nàng nhìn thấy bên bàn có một chỗ trống, đó là vị tríthuộc về tỷ tỷ.

Trong lúc đó, Uyển Diễn cảm thấy có chút ngơ ngẩn.

“Tỷ phu đang suy nghĩ gì đấy?” Thật lâu không thấyĐường Cẩn Tư có động tĩnh, Uyển Diễn nhịn không được đặt câu hỏi.

Đường Cẩn Tư nghe được thanh âm của nàng, lấy lại tinhthần nhìn qua nàng một cái, trong mắt xẹt qua cảm xúc mơ hồ không rõ.

Uyển Diễn thấp thỏm tiếp tục hỏi:“Là đang nghĩđến tỷ tỷ sao?”

Đường Cẩn Tư chấn động.

Uyển Diễn suy đoán như vậy cũng không ngạc nhiên, điềuhắn kinh ngạc chính là tâm tư của mình lại sẽ bị Uyển Diễn không thân thiết mộtcâu nói trúng.

Từ lúc nào, hắn trở nên không giấu được tâm sự như vậyrồi?

“Tỷ tỷ nàng về nhà mẹ đẻ , nên dùng qua bữatối mới có thể trở lại.”

“Ta biết.” Đường Cẩn Tư ôn nhu trả lời Uyển Diễn.

Đột nhiên, bên tai xẹt qua mẫu thân phát ra tiếng cườimỉa, Đường Cẩn Tư nghi hoặc nhìn mẫu thân một cái.

“Các ngươi tiếp tục ăn, ta no rồi, đi về phòng trước.”Đường lão phu nhân để khăn tay lau miệng xuống, điềm nhiên như khôngmang theo nha hoàn rời đi.

Trong giây lát, lâu các to như vậy, người làm tứ tán,chỉ còn Uyển Diễn cùng Đường Cẩn Tư hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, nhưng lạicó khoảng cách, không cách nào gần sát tâm đối phương.

Uyển Diễn len lén thở dài, Đường Cẩn Tư giống như trởnên có điểm không giống như trước? (Bại hoại! Thấy anh rể yêu chị thì ghen à?Cút!!!)

“Tỷ tỷ muội……nàng…..” Hắn vô ý thức mởmiệng.

Uyển Diễn buồn bực nhìn hắn, không biết hắn muốn nóicái gì về Uyển Ước? (Bựcđê, cho bực đến sáng mai)

“Nàng…… Có phải hay không từ nhỏ đã như vậy……” ĐườngCẩn Tư nói đến một nửa dừng lại, không nghĩ ra từ chuẩn xác có thể hình dungchuyển biến của Uyển Ước.“Nàng gây cho ta không ít ngạc nhiên cùng mừng rỡ.”

Hắn ung dung cười một tiếng, lơ đãng nhìn về phíatrăng sáng. Bỗng nhiên phát giác, trăng sáng sáng rỡ kia cực kỳ giống vợ củahắn, ngẫu nhiên mượt mà, ngẫu nhiên lại không trọn vẹn, biến hóa khôn lường.

“Tỷ tỷ mặc dù có chút cố chấp, nhưng sẽkhông mù quáng, kiên trì đến ngu muội, cũng sẽ không có ác ý.” Uyển Diễn khôngtự chủ được vì Uyển Ước nói chuyện.

“Ta hiểu.” Đường Cẩn Tư nghiêm túc tường tận xem xétnàng. Khuôn mặt này giống Uyển Ước như đúc, nhưng thể hiện ra phong tình khácbiệt, hào quang bức người. Kỳ quái là, cảm giác rung động vì Uyển Diễn lúc banđầu, hắn giờ phút này đã quên hết.

Đường Cẩn Tư hoang mang .

Trong đoạn thời gian này, trong đầu hắn đều là thânảnh Uyển Ước. Nàng tức giận mà rời đi, nàng khó có thể dứt bỏ quan tâm đối vớihắn, các loại cử chỉ tình ý thuộc về nàng, từng chút chiếm cứ trái tim của hắn.

Cố chấp của hắn đối với Uyển Diễn, tựa hồ đã bị thânảnh Uyển Ước đuổi đi .

“Tỷ phu?” Uyển Diễn vươn tay, quơ quơ trước mặt ĐườngCẩn Tư đang lầm vào trầm tư, chờ hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lộ ra ýcười.“Nhiều lần mất hồn như vậy, thật sự là đang suy nghĩvề tỷ tỷ đi?”

“Thật rõ như vậy sao?” Hắn cho là tâm sự của mình luônluôn giữ kín như bưng.

“Tỷ phu, chúng ta…… Có lẽ không nên……” Uyển Diễn đứtquãng nói lấy,“Không nên làm cho tỷ tỷ thất vọng.”

Nàng không khỏi nhớ lại tỷ tỷ đối nàngtốt, còn có tình cảm tỷ muội hai người thân mật, rốt cục, Uyển Diễnkhông đành lòng vì bản thân mà chen chân vào hôn nhân của tỷ tỷ. (Giờ mới khôn ra đấy)

“Chúng ta nói cha mẹ bọn họ hủy bỏ hôn ước.” Nàng trấnđịnh suy nghĩ, quyết đoán nói cho Đường Cẩn Tư.

Hắn trầm ngâm, không nói tiếng nào.

Một hồi lâu, Uyển Diễn cho là hắn không bỏ được, hắnlại ngoài dự đoán nói ──

“Ta kỳ thật cũng có nghĩ tới, nhưng bây giờ còn khôngvội. Sau này, ta còn muốn nhìn chuyển biến của Uyển Ước nhiều một chút, muộicho nàng không ít kích thích, khiến nàng đối với ta càng thẳng thắn .”

“Gì?” Uyển Diễn nghe không hiểu lời nói hàm hồ củahắn.

Đường Cẩn Tư lịch sự nho nhã nói:“Bởi vì muội, mà UyểnƯớc trở nên càng ngày càng thú vị.”

Uyển Diễn ngạc nhiên.

Đường Cẩn Tư uống một hớp rượu, trên mặt từ từ hiện ravẻ ngọt ngào, như đang hưởng thụ loại tư vị tốt đẹp nhất.

Hắn có thể vì Uyển Ước buông tha cho các cô gái thiênkiều bá mị trên đời không ?

Hắn tin tưởng hắn có thể, cũng toàn tâm toàn ý vĩnhviễn bảo vệ nàng…… Bất quá, cái quyết định này hắn không có ý định nhanh nhưvậy nói cho Uyển Ước biết.

“Tỷ phu……” Uyển Diễn đột nhiên dùng một loại ánh mắtxa lạ nhìn, có chút phòng vệ nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư,“Huynh không phải cốý muốn cho tỷ tỷ lo lắng, vì huynh thấp thỏm, mới muốn kết hônvới muội đi?”

“Muội đem ta nghĩ thành kém cỏi quá, muội muội.” Lúctrước, hắn thật sự là đối với nàng cảm thấy hứng thú, đến nay vẫn cảm giác phảitừ bỏ nàng có điểm đáng tiếc.

Chỉ là, bây giờ đối với hắn mà nói, người quan trọngnhất biến thành Uyển Ước. Hắn không có dư thừa tâm tư suy tính những nữ nhânkhác.

Uyển Diễn không đưa ra bình luận, yên lặng nghĩ đến,có lẽ hắn chính là người kém cỏi, chỉ là không có người phát hiệnra?

“Tỷ phu, muội xác định…… Muội không muốn gả chohuynh.”

“Thật là làm cho ta tiếc nuối. Muội trước đừng nói lộra, tạm thời dùng yên lặng đền bù tiếc nuối của ta.” (Biến thái + Vô sỉ)

Từ trong ngữ điệu nhẹ nhàng lưu loát của hắn, nàngnghe không ra có bất kỳ tiếc nuối nào.

“Huynh nghĩ giấu giếm tỷ tỷ?”

Đường Cẩn Tư một tay giơ lên, hướng Uyển Diễn cười mộttiếng,“Ta muốn hiểu rõ nàng hơn.”

Bắt đầu từ sau khi đông về, trời đặc biệt mau tối, mặttrời luôn xuống núi sớm, cả vùng đất liền một mảnh u ám.

Uyển Ước từ nhà mẹ đẻ hồi phủ, nghe nói muội muội đãrời đi. Tỷ muội hai người ở trên đường đi qua, không có nhìn thấymặt, hai bên khúc mắc trong lòng đến nay vẫn không thể xóa đi.

Uyển Ước cố gắng không thèm nghĩ muội muội cùng trượngphu chung đụng như thế nào nữa, nàng đầu tiên đi xem Bảo Nhi trước.

Cái nha hoàn này biến mất cùng xuất hiện vô cùng dịthường, cùng với biểu hiện run sợ trong lòng nàng rất kì lạ, còn có bí mật giấugiếm không nói, cũng làm cho Uyển Ước vì nàng lo lắng.

“Phu nhân.” Ở trong sân hạ nữ nhìn thấy Uyển Ước, rốirít hành lễ.

“Bảo Nhi hiện tại ở trong phòng nàng sao?” Uyển Ướchỏi một đứa nha hoàn.

“Nàng…… Cả ngày cũng không thấy nàng ra khỏi cửaphòng, cũng không có đi ăn cơm, ở ngoài cửa gọi nàng, nàng cũng không đáplại……” Nha hoàn hơi có bất an phúc đáp.

Bảo Nhi cùng nha hoàn bình thường có chút bất đồng, làthị nữ thiếp thân của Uyển Ước, cho nên tại Đường gia đãi ngộ so với nha hoànkhác tốt hơn nhiều, ngay cả ở phòng cũng có một gian phòng riêng.

Uyển Ước bỏ lại nha hoàn kia một bên, một mình đi vềhướng phòng ngủ của Bảo Nhi, chỉ thấy đóng cửa, đã khóa lại. Uyển Ước gọi BảoNhi vài tiếng, không có nghe nàng trả lời, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Nàng xoay người, đang muốn gọi người phá cửa mà vào,thình lình, cánh cửa từ bên trong đẩy ra.

“Tiểu thư?” Bảo Nhi suy yếu gọi.

Uyển Ước quay đầu lại, thấy Bảo Nhi sắc mặt trắngbệch, tâm căng thẳng.“Em ngã bệnh sao?”

Bảo Nhi lắc đầu, bởi vì ngôn ngữ yêu thương quan tâmcủa Uyển Ước mà đỏ vành mắt.

Uyển Ước thương tiếc đưa tay xóa đi nước mắt ở khóemắt Bảo Nhi.

Bảo Nhi nức nở nghẹn ngào một tiếng, bất ngờ quỳ rạpxuống bên chân Uyển Ước.

“Bảo Nhi?” Uyển Ước vội vàng nâng đỡ nâng nàng.“Em rốtcuộc làm sao vậy? Có tâm sự gì, cứ việc nói cho ta biết, không nên giấu ở tronglòng làm khổ chính mình!”

Uyển Ước mang Bảo Nhi vào nhà, đem cửa phòng đóng lại,để cho Bảo Nhi ngồi ở trên giường, rút khăn lụa lau nước mắt nàng không ngừngrơi xuống.

Bảo Nhi hiểu, không có mấy người chủ nhân sẽ đối vớingười làm của mình tốt như vậy. Nàng nghẹn ngào, ôm lấy Uyển Ước, cố nén sợ hãinói:“Tiểu thư, cô gia thật đáng sợ, ngài phải cẩn thận hắn!”

“Cẩn Tư?” Uyển Ước cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nhìnthẳng Bảo Nhi, xác định Bảo Nhi sợ hãi không có chút nào làm bộ, thoáng chốc,vài cái suy đoán đáng ghê tởm xẹt qua đầu óc.

Cẩn Tư đối với Bảo Nhi làm cái gì?

Uyển Ước sợ hãi, không dám suy nghĩ sâu xa, nhịn xuốngtất cả hoài nghi, ôn nhu hỏi Bảo Nhi,“Hắn làm sao vậy?”

Bảo Nhi che mặt khóc thút thít,“Hắn ra lệnh cho em khôngthể nói cho ngài, nếu không…… Nếu không……”

“Hắn uy hiếp em?” Uyển Ước khó có thể tin. Trượng phulịch sự nho nhã của nàng “Khi dễ” nha hoàn của nàng sao?

“Hắn…… Hắn đem em đưa đến kỹ viện, tiểu thư,em không phải là bị lừa gạt, em không có ở đây trong khoảng thời gian này, làbị cô gia phái người mang tới kỹ viện. Hắn nói, nếu như em lắm miệng,sẽ để cho em cả đời ở tại chỗ đó.” Bảo Nhi nhịn không được gào khóc, đem lòngtràn đầy ủy khuất cùng khủng hoảng thổ lộ hết ra.

Nàng khóc lóc kể lể khiến Uyển Ước tâm giống như hồnước bị từng viên đá ném xuống, kích động khiến nàng thần hồn đều loạn.

“Hắn tại sao phải làm như vậy?” Uyển Ước mờ mịthỏi.“Hắn để cho người ta tổn thương em?”

Bảo Nhi lắc đầu,“Cô gia chỉ là để cho người ta bức emxem…… Xem chuyện đáng sợ trong kĩ viện, không có tổn thương em, nhưng là, nhưnglà hắn không phải là người tốt, cô gia tuyệt đối không phải là người tốt!”

Uyển Ước hoảng loạn luống cuống ôm Bảo Nhi, bàn tayđặt tại trên lưng nàng vỗ nhẹ.“Nói cho ta biết, hắn tại sao phải uy hiếp em?”

“Bởi vì em phát hiện cô gia hắn…… Lừa tiểu thư.”

Uyển Ước hoang mang mặt có chút thất thần.

Bảo Nhi hít mũi một cái, đem những gì nghe thấy nói ra──

“Kỳ thật cường đạo chúng ta tại trong miếu đổ nát gặpphải đêm đó, cùng cô gia là một phe, hắn bị thương cũng là giả, hắn lừa tiểuthư!”

Uyển Ước hai mắt trợn tròn, nói không ra lời.

Bảo Nhi cắn răng, bất chấp cảnh cáo cùng thủ đoạn củaĐường Cẩn Tư đáng sợ đến cỡ nào, thà rằng hy sinh mình cũng không thểhại tiểu thư đem hạnh phúc cả đời chôn vùi cho cái nam nhân trong ngoài khôngđồng nhất kia! (Đángsợ thật! Rét run *gió tuyết phiêu phiêu*)

“Tiểu thư, ngài đi hỏi người hầu thân tín của cô giađi! Hắn cái gì cũng biết, chính là hắn mướn đám ‘Cường đạo’ kia , Bảo Nhi thề,em không có nói láo!”

Trong phòng ngủ, tản mát ra ánh đèn dầu xán lạn, mộtđạo thân ảnh mảnh khảnh chiếu vào trên cửa sổ, biểu hiện trong phòng có người.

Đường Cẩn Tư nhìn đạo thân ảnh đi tới đi lui kia, mỉmcười vào phòng.

Uyển Ước quấn lấy cái bàn không ngừng dạo bước, ngheđược tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại. Trượng phu của nàng trở về phòng .

“Nàng về nhà lâu chưa ?” Hắn tiến sát vào nàng.

Ánh nến ấm áp đem mặt ôn nhu của nàng chiếu rọi khiếnrực rỡ chói mắt dị thường, vẻ đẹp hàm súc kia, trói buộc tâm hồn của hắn, đemhào quang thân ảnh trong trí nhớ của hắn về Uyển Diễn hoàn toàn đuổi đi.

Uyển Ước không chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên động thủníu lấy vạt áo của hắn, xúc động lôi kéo xiêm y của hắn.

“Uyển Ước?” Hắn vì nàng “Cuồng dã” mà kinh ngạc.

Uyển Ước mặt không chút thay đổi, coi thường kinh ngạccủa hắn, động tác thật nhanh cởi xuống áo ngoài của hắn, quần áo trong, đươngkhi ngón tay chuẩn bị giật xuống áo lót của hắn, hắn vội vàng chiếm lấy hai cổtay nàng.

“Để ta tự làm!” Đường Cẩn Tư từ biểu hiện cứng ngắctrên mặt thê tử, đoán rằng chuyện bất hạnh khả năng sắp phát sinh.

Uyển Ước không hợp tác, tăng thêm khí lực thoát khỏisự kiềm chế của hắn, dùng sức xé rách áo lót che đậy thân thể của hắn ──

“Uyển Ước!” Đường Cẩn Tư bị áp bức quá quát lên, hắncho tới bây giờ đều là lịch sự nho nhã, thân thể vĩ đại tản mát ra khí thế bứcngười.

Uyển Ước trấn định như thường.

Dù cho bị khí thế của hắn áp bách, thái độ nàng tỉnhtáo, động tác cương quyết, khắp nơi cho thấy so với hắn càng kiên định, càngkhó dùng quyết tâm kháng cự.

Đường Cẩn Tư có ít luống cuống, suy nghĩ đột nhiên trởnên loạn, đã bị nàng nắm lấy cơ hội thuận lợi bỏ đi một món xiêm y cuối cùngcủa hắn. (ACK,thế cái chương trước vừa nói lột quần áo đưa nhau lên giường rồi cơ mà. Sao bâygiờ mới lột ra tìm vết thương là dư lào??)

Hắn cười khổ,“Quần có phải hay không nên giữ lại để tựta cởi?” (Botay.com)

“Thương thế của chàng ở đâu?” Nàng làm mặt lạnh, mở tohai mắt trên làn da của hắn tìm kiếm.

Mấy ngày hôm trước hắn mới bị thương, từ xiêm y chảyra máu đỏ tươi, ngay cả đại phu đều nói hắn mất máu quá nhiều. Nhưng mà hiệnnay, hắn khôi phục mới có vài ngày, trên người cần phải còn lưu lại miệng vếtthương.

Đúng là, nàng tìm không được.

Da của hắn bóng loáng vô cùng, một chút vết thươngcũng không có!

Uyển Ước trong cơn giận dữ, ngửa đầu trừng hắn,“Thươngthế của chàng đâu? Như thế nào không thấy?”

Đường Cẩn Tư thừa nhận đã có chuẩn bị đối phó với tứcgiận của nàng, bình tĩnh hỏi ngược lại:“Nha hoàn của nàng nói cho nàng biếtrồi?”

Tiếng khóc của Bảo Nhi tại trong đầu Uyển Ước vọnglên, từng câu từng chữ kia lên án Đường Cẩn Tư làm Uyển Ước tâm dần dần phátrét.

Nàng bất khả tư nghị nhìn trượng phu của nàng,hỏi:“Chàng thật sự đem Bảo Nhi……”

Hắn không đợi nàng hỏi xong, lập tức phúc đáp nói:“Hùdọa nó mà thôi.”

Hắn thần thái không hề áy náy, cực kỳ giống con em thếgia hơi chút ỷ thế hiếp người, cùng trượng phu dịu dàng lịch sự nho nhã trongsuy nghĩ, tưởng như là hai người.

“Nàng cũng chỉ là đứa nhỏ nha!”

“Hạ nữ thôi.”

Hắn không đếm xỉa tới giọng nói khiến nàng thở gấpcông tâm.

“Chàng, chàng chẳng lẽ đã quên thân phận của chàng,bất chấp lễ nghi liêm sỉ sao?” Trượng phu của nàng rõ ràng là một người lịch sựnho nhã như vậy, như thế nào đột nhiên liền trở nên xa lạ rồi?“Chàng không phảilà hài tử bốc đồng nha!”

“Uyển Ước, nàng luôn ngạc nhiên, dễ dàng kích động,như vậy đối với cả người không khỏe mạnh. Bảo bối của nàng không phải là vẫnthật tốt ở nhà chờ nàng chiều chuộng nâng niu sao?” Ngữ khí của hắn ngoại trừkhông đếm xỉa tới ra, còn tràn ngập ra một vị dấm chua.

“Chàng, chàng cưỡng từ đoạt lý, chàng không biết đedọa một tiểu cô nương như vậy thật là quá đáng?”

“Nó nửa đêm lén lén lút lút giám sát ta, cũng hù dọađến ta, ta liền không có chất vấn nàng, nó cũng không phải là thật là quá đángsao?”

“Nàng là nghe ta phân phó, thay ta chiếu cố chàng a!Nói cho cùng, chàng nếu không lừa gạt ta, việc ác của chàng như thế nào lại bịBảo Nhi phát giác? Chàng quá vô lại !”

“Nghỉ ngơi trước đi!” Hắn hời hợt cắt đứt trách cứ củanàng, đề nghị,“Đợi ngày mai tìm thời gian, ta lại cho nàng tùy ý xử trí.”

Uyển Ước ngẩn ngơ, mờ mịt hỏi:“Chàng một chút ý tứphản bác cũng không có?”

Nàng dự trù qua hắn sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽhướng nàng sám hối…… Hoặc làm sáng tỏ cái gì. Nhưng mà, hắn không chỉ không có,còn một bộ mây trôi nước chảy, thái độ không thèm quan tâm, hoàn toàn khôngnhận sai!

Uyển Ước ngũ tạng đều thiêu đốt, tức giận đến mấtkhống chế, lạnh lùng nói:“Chàng hoàn toàn không muốn ăn năn sao?”

Đường Cẩn Tư than một tiếng, bất đắc dĩ nói:“Khôngphải là ta không muốn, mà là ta cùng không quen, nàng có gặp thì giới thiệu chota biết.” (Cóai không quen con “ăn năn” không? Vào làm với anh Cẩn Tư làm bạn.)

“Chớ có nói đùa!” Nàng nắm chặt hai đấm, dạy dỗ tốtnhất chính là khiến nàng bị người yêu phản bội, lừa gạt, sau khi châm chọc, vẫnkhông thể bỏ lại lý trí, dừng lại tặng hắn quyền đấm cước đá.

“Nghỉ ngơi đi?” Hắn ôn hòa đáp lại kích động của nàng,rồi lại hào hứng, ý xấu kích thích nàng,“Hay là, nàng muốn thức trắng đêm chiếucố bảo bối của nàng?”

“Đường, Cẩn, Tư!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi từtrong miệng Uyển Ước truyền ra.“Ngươi căn bản là, là mặt người dạ thú, hèn hạxấu xa ngụy quân tử!”

Một hơi trách mắng nàng biết lời nói hơi ác độc, UyểnƯớc dứt khoát xoay người, bước dài ra cửa, đang khi chân của nàng mới vừa bướcra ngoài phòng, một đôi tay từ phía sau vờn quanh ở eo của nàng.

“Lại muốn rời nhà đi ra ngoài?” Đường Cẩn Tư trêu tứchỏi.

Tiếp theo hắn khẽ động một cái, lại xoay tròn gótchân, thoáng chốc, thân thể mềm mại của nàng bị ôm lấy, nhanh chóng rơi xuốngtrên cái bàn tròn trong phòng.

“Buông ra, không cho chạm vào ta!” Uyển Ước nhịn xuốngkinh hô, ngồi vững vàng thân thể, lập tức đánh vào tay của hắn, muốn hắn thốilui.

“Nàng đừng ngây thơ như vậy.” Hắn một tay cầm giữ haitay của nàng, đem đầu ngón tay nàng giống như móng vuốt mèo hoang không an phậnvững vàng ôm trọn tại trong lòng bàn tay.“Ngẫu nhiên tùy hứng mấy lần xem nhưtình thú, ta có thể chịu được, nhưng thường xuyên tính tình nóng nảy, cố tìnhgây sự , có phải hay không quá mất ‘Phụ đức’ rồi?” (Phụ đức = Đức của ngườilàm vợ. – Trước khi bàn đến ‘Phụ đức’ những người nào đó nên xem lại ‘Phu đức’đi)

“Ngươi lại còn mặt mũi chỉ trích ta cố tình gây sự?”Uyển Ước cảm thấy hoang đường, giống như người làm sai là nàng, hắn giống nhưlà cái người bị hại.

“Hôm nay, ta chính là vạn phần hoài niệm nàng đã từngôn thuận.” Hắn cảm khái, sau khi có gan trải qua liền tang thương buồn bã.

Uyển Ước hít sâu, hô hấp sâu hơn, cố gắng cứu mìnhthần trí sắp bị đốt thành tro bụi, lạnh như băng cảnh cáo hắn,“Ngươi ── cách xata một chút!”

Nam nhân lịch sự nho nhã, dung mạo xinh đẹp như cũ,thái độ nhu hòa như cũ, nhưng thần thái trên mặt hắn lúc này đây là sự trêu tứcchưa từng có.

Hắn nhẹ nhàng gần sát bên môi nàng, trả lời:“Nghe lời,phu nhân.”

Uyển Ước giận trừng, dùng sức giơ chân lên, hướng hắnkhông hề đề phòng đá tới hạ thân.

Đường Cẩn Tư tránh đi, bắp đùi vẫn bị nàng đạp đến mộtcước, hắn bị đau lui về sau hai bước. Uyển Ước nhảy xuống bàn, hắn lại tiến tớigần nàng, chặn lại nàng.

Nàng không chút khách khí cúi đầu, cắn hắn căng ghìmchặt cánh tay của nàng.

Đường Cẩn Tư nhịn không được châm chọc,“Phu nhân, tudưỡng của nàng đi đâu rồi?”

Uyển Ước phản kích nói:“Đã cùng với lương tri củangươi mất đi rồi !”

Hắn cầm cổ mảnh khảnh của nàng, khống chế hành độngcủa nàng, lực đạo không ôn nhu nhưng cũng không thô bạo, đắn đo nặng nhẹ vừaphải, sẽ không làm nàng cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy khó chịu,vĩnh viễn không cách nào tiếp nhận trượng phu lịch sự nho nhã trong cảm nhậncủa nàng sẽ làm ra hành vi bá đạo như thế.

Hắn coi thường kháng cự của nàng, cúi đầu, thò ra đầulưỡi liếm sạch miệng máu bên nàng từng giọt đều là từ vết thương trên tay hắn.Tiếp theo giơ cánh tay lên, nhìn nhìn rõ vết cắn, sâu kín thở dài.

“Loại người có thể làm ra những hành vi như nàng cũngkhông phải là một hai ngày có thể học thành, chắc hẳn lúc trước có kinh nghiệmphong phú đi?”

Nàng vứt bỏ lý trí, nắm lên ngón tay của hắn vừa mạnhmẽ cắn một cái, mặc kệ cử động như vậy thật mất phong độ, chỉ muốn cùng hắnđấu, một ngụm ngột ngạt trào lên.

Đường Cẩn Tư bị nàng cắn dở khóc dở cười, đau đến muốnnàng dừng lại, bất đắc dĩ nàng chính là không chịu nhả ra. Hắn chỉ bắt lấy tóctơ của nàng ti, đem nàng kéo ra.

Uyển Ước không cam lòng yếu thế, dẫm ở chân của hắn,thừa dịp hắn lúc né tránh, dùng sức đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, như một dũngsĩ hăng hái chiến đấu, nhất cổ tác khí giạng chân ở trên người hắn, giơ lên haiđấm đánh hắn.

(Lời editor: Vợ chồng đánh nhau, hàng xóm ngồi xem vuiquá!!)

Nhất định phải dạy dỗ hắn ──

Lừa gạt tình cảm của nàng, đe dọa Bảo Nhi, chết cũngkhông nhận sai…… Nàng không thể tha thứ hắn!

Uyển Ước hận đến hàm răng ngứa ngáy, đầy trong đầu đềulà ý niệm muốn tổn thương Đường Cẩn Tư, muốn hắn biết rõ đau đớn, muốn hắn cầuxin tha thứ nhận sai lầm!

Nguyên một đám quả đấm rơi xuống bả vai, lồng ngực, bịđánh Đường Cẩn Tư nghẹn họng nhìn trân trối, cái nữ nhân ngang ngược này thậtsự là vợ của hắn sao? (Hic, dã man con ngan)

“Nàng đủ rồi!” Hắn động tác nhanh nhẹn kiềm chế ở cổtay của nàng.

“Đừng…rống lên với ta!” Nàng dùng cái trán đụng cằmcủa hắn.

Loại phương thức công kích dã man này, nàng là từ đâuhọc được?“Nàng xem một chút bộ dạng nàng đi, cùng người đàn bà chanh chua cókhác nhau không?”

“Vậy hãy để cho ta đi, đừng có lại đụng ta, không cầnphải xuất hiện ở trước mặt ta!” Nàng lớn tiếng rống lại.

Đường Cẩn Tư sửng sốt, hai tay như xưa sít sao kiềmchế nàng, không có bởi vì nàng áp bách mà dãn ra. Để cho nàng đi, lần nữa rờikhỏi hắn?

Không! Hắn không để cho nàng đi!

Cho dù nàng ôn thuận nghe lời đã như hoa héo tàn, nửađiểm không còn, nhưng là hắn vẫn không có ý nghĩ muốn buông tha cho của nàng.

“So với nàng ngoan ngoãn trước kia, ta là càng ưathích nàng có chút mất khống chế hơn…… Chỉ là, đêm nay nàng hơi dã man. Ta làkhông có ghét bỏ nàng, bất quá, tốt nhất nàng nên cương nhu hòa hợp.”

“Ai nói với ngươi những thứ này!” Nàng mau bị hắn làmcho bức điên rồi, uể oải che môi của hắn.

Đường Cẩn Tư trở tay đè lại đầu ngón tay của nàng, chủđộng dùng đầu ngón tay của nàng vuốt phẳng cánh môi của hắn. Không khí dữ dằnmột khắc trước đó đảo mắt đã bị làm nhạt, bị một cỗ nhu tình đậm tới mức tìmkhông ra chỗ che giấu.

“Làm sao nàng sẽ cho rằng ta chịu cho nàng rời điđây?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Nữ nhân này, là hắn cưới nhầm. Xác thực, người ngay từđầu hắn hướng tới không phải là nàng. Thế nhưng hắn cưới nàng, đâm lao phảitheo lao tiếp nhận nàng, thậm chí mắc thêm lỗi lầm nữa …… Bị nàng vây ở giữavõng tình, không cách nào bứt ra.

“Nàng không có ngồi ở trên người ta, ẩu đả ta trước,ta đã không muốn buông nàng ra. Hiện tại, sau khi nàng ở trên người ta đây lưulại nhiều vết thương như vậy, ta càng không khả năng cho nàng đi!” Hắn từ từhiểu, thứ mình cần đã dần dần bị Uyển Ước cải biến.

Nàng đối với hắn rất quan trọng. Vô luận nàng là ai,nàng đã ở trước mắt thật sâu khắc ấn kí thuộc về nàng trong lòng hắn.

Đường Cẩn Tư phút chốc ngồi dậy, đè lại cái ót UyểnƯớc, không lưu tình ngậm lấy miệng của nàng, liều mạng mút vào, nảy sinh ác độcgặm cắn, vừa như trừng phạt nàng, vừa giống như thổ lộ kích tình hắn không hiểurõ lắm.

Uyển Ước ở dẫn dắt của hắn bị buộc phụ họa, gia nhậpchiến hỏa hắn khơi mào……

Hai bên nhẫn tâm cắn nát miệng đối phương, tại giữaxúc động kịch liệt, cuồn cuộn không dứt máu tươi nhiễm đỏ bờ môi hai người.

Mùi máu tươi làm Uyển Ước lấy lại tinh thần, đang muốnthoát ly sự kiềm chế của hắn, dường như hắn sớm có phát hiện, cắn lưỡi của nàngkhông tha.

Nàng nổi giận nảy ra, giống như con cá mất nước lênbờ, vất vả trương lấy miệng không ngừng hấp khí, không thoát khỏi được hắn dâydưa, chỉ có thể phát ra “Ừ ô ô” Thanh âm biểu đạt nàng oán hận.

“Phóng ── ô ── mở ──” Nàng chuyển vươn ngón tay, dùngsức đẩy ra môi của hắn, vặn lấy gương mặt của hắn, đầu lưỡi lại vây ở trongmiệng hắn, khó có thể thoát đi.

Lúc này, ngoài cửa có một hồi tiếng bước chân lungtung dồn dập tiến tới gần.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thời gian nháy mắt, chỉ thấyĐường lão phu nhân dẫn một đám người làm đi vào cửa chính rộng mở ngoài phòngngủ.“Các ngươi đang ầm ĩ làm những thứ gì, cách vài toà viện nhỏ mọi người cũngnghe thấy tiếng các ngươi la hét, rốt cuộc làm sao vậy?”

Uyển Ước giật mình nhìn lại,“Nương?”

Nàng cũng không biết được mình cùng Đường Cẩn Tư cãivã lớn tiếng như vậy, lại sẽ truyền ra ngoài: Càng không ý thức được lúc này áonàng mất trật tự ngồi ở ngang hông Đường Cẩn Tư, tư thái kia có bao nhiêu kinhngười.

Đường lão phu nhân hơi thở không yên quan sát bộ dạngcon trai cùng thê tử, ngữ điệu hoang mang hỏi:“Uyển Ước, con đối Cẩn Tư làm cáigì?”

“Con……” Uyển Ước khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, cúiđầu nhìn Đường Cẩn Tư trần truồng nửa người trên, ngón tay đặt ở trên miệng hắnnhư bị bỏng rụt trở về.

“Nương, chúng ta đang đùa đây! Ngài không cần lolắng.” Đường Cẩn Tư liếc đám người làm đứng cửa xem kịch vui liếc một cái, mấyđạo nhân ảnh núp ở sau lưng Đường lão phu nhân lập tức biến mất.

“Được rồi, không cần giải thích.” Mẫu thân phất phấttay, điều hòa hô hấp, rút ra ngoài phòng ngủ, dùng giọng điệu bất đắc dĩnói:“Ta đóng cửa, các ngươi…… Tắt đèn sau đó tiếp tục, còn có, thanh âm tốtnhất nhỏ một chút.”

Uyển Ước há mồm cứng lưỡi, vội vàng phản bác:“Khôngphải vậy, con cùng hắn không phải là ──”

“Lạch cạch” Vừa vang lên, cửa bị đóng lại.

Đường Cẩn Tư điềm nhiên như không giơ tay, vịn lấy eoUyển Ước,“Tiếp tục sao?” (Bựa!)

“Chàng còn muốn tiếp tục?” Uyển Ước giận quá thànhcười, sau khi phát tiết tức giận đầy ngập, còn lại ủy khuất nhưng không cáchnào tiêu trừ.“Chàng không có lời nói muốn nói với ta sao?”

Nàng tối tăm nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư, hắn dungnhan bình tĩnh làm cho không người nào có thể suy đoán nội tâm của hắn phức tạpđến cỡ nào.

Uyển Ước bất lực nghĩ đến, nàng căn bản không hiểu rõtrượng phu của nàng. Hắn lịch sự nho nhã là gạt người, vẻ mặt hắn cho nàng từtrước…… Đều là giả, hắn lừa gạt hắn nàng.

“Ta cho là chàng là một người ôn nhu.” Uyển Ước phithường thất vọng.

Đường Cẩn Tư không nói một lời, dụng tâm quan sát thầnsắc của nàng, như đang thưởng thức một bức họa.

Uyển Ước kỳ vọng hắn có thể giải thích, cho nàng mộtlí do hợp lý, làm cho nàng tha thứ hắn, lại cùng nàng hướng Bảo Nhi xin lỗi,khiến nàng có cơ hội đi khoan thứ hắn đối với mình lừa gạt cùng đối với Bảo Nhihãm hại.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không làm theo ý muốn củanàng, nàng làm sao có thể khoan thứ?

Tư vị khổ sở từ lục phủ ngũ tạng vọt lên tới cổ họngcủa nàng, kích thích khiến hốc mắt nàng phiếm hồng. Nàng không thể phân biệt,hắn có phải là…… Căn bản không quan tâm khoan thứ của nàng?

Tay Đường Cẩn Tư dừng lại tại thắt lưng Uyển Ước, từtừ di chuyển đến khuôn mặt lo lắng không yên của nàng, đáp lại lời nàng,“Tacũng vậy cho nàng là một thê tử ôn thuần. Nếu bản tính hai bên đều đã ngoài đốiphương dự liệu, ta và nàng cho dù ngang tay, ai cũng không thiệt thòi.”

“Chàng cho rằng chàng đang ở đây cùng ta nói mua bán,ta thiếu chàng một chút hàng, chàng cũng cho ít một chút tiền?” Uyển Ước mỉamai nở nụ cười, tưởng tượng không ra quan hệ vợ chồng nhà khác có giống bọn họhay không?

Đường Cẩn Tư đôi môi vừa động, đang muốn nói cái gìđó, Uyển Ước nhanh tay lẹ mắt che lại miệng của hắn.

“Nói cái gì cũng không cần nói.” Nàng không muốn nghenhững lời nói khiến người ta tức điên lên nữa, những lời của hắn thật giếtngười không đền mạng.

Uyển Ước đẩy hắn ra, đứng thẳng người lên, xách theolàn váy đi ra ngoài cửa.

Đường Cẩn Tư đưa tay ra, đầu ngón tay sát qua xiêm ycủa nàng, chưa kịp lưu lại nàng, tiếng cửa mở, như sét đánh ghé vào lỗ tai hắnrơi xuống.

“Nàng đi đâu?” Hắn ở bên trong cửa hỏi, thanh âm cóchút vội vàng.

“Rời khỏi chàng.” Nàng ở ngoài cửa trả lời, ngữ điệukiên cường.

Lúc này đây, nàng sẽ không lại trở về bên cạnh hắn!