Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 105: Thiếu niên ý khí



Thẩm Lãnh dẫn người sau khi rời khỏi thành An gần như ngựa không dừng vó đi thẳng về hướng nam, nhưng sau khi rời khỏi thành An trăm dặm hắn liền dẫn đội ngũ chuyển hướng chạy đến Lô Lan. Mạnh Trường An trước đây ở biên thành Lô Lan, đó là khu vực phòng thủ của tướng quân Quách Lôi Minh.

Thẩm Lãnh đến chỗ bên ngoài cách thành Lô Lan không xa thì bảo đội mười người chờ ở trong rừng, một mình hắn thay thường phục đi vào thành Lô Lan, không mang binh khí, không mang bất cứ thứ gì có thể chứng minh hắn là chiến binh thủy sư, giống như bách tính bình thường vậy.

Thẩm tiên sinh có một đôi tay khéo léo, làm giấy thông hành như thật, lúc bị kiểm tra ở cổng thành Thẩm Lãnh không căng thẳng chút nào, binh sĩ gác cổng kiểm tra không có vấn đề gì thì cho hắn vào.

Sau khi vào thành Thẩm Lãnh nghe ngóng tìm đến bên ngoài một tòa nhà. Tòa nhà này quy mô không nhỏ, ở cửa còn có quân binh thủ vệ nữa.

Hắn đi vào tửu lâu ở đối diện tòa nhà gọi hai món ăn và một bình rượu, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài. Ăn từ lúc chiều muộn đến khi trời tối đen, Thẩm Lãnh đứng dậy tính tiền, và nói chuyện phiếm với chưởng quầy vài câu.

"Ta nghe nói nhà đối diện kia là một vị tướng quân biên quân của chúng ta? Chẳng trách lại khí phái như vậy."

"Nhà của Bùi Khiếu Bùi tướng quân, có thể ngươi không biết Bùi Khiếu tướng quân là ai nhỉ. Đó chính là thân chất tử của đông cương đại tướng quân, nghe đồn sau này hắn chính là đông cương đại tướng quân mới, tòa nhà này cũng không tính là khí phái đâu, dù sao cũng chỉ là mua để ở tạm, sớm muộn gì Bùi tướng quân cũng phải về đông cương."

"Chẳng trách, nếu ta có thể tòng quân đi theo Bùi tướng quân, sau này nhất định sẽ thành danh."

Thẩm Lãnh thả thêm mấy đồng tiền nữa: "Chưởng quầy, Bùi tướng quân có ở nhà không?"

"Người trẻ tuổi, ngươi cũng đừng mong đầu cơ trục lợi, Bùi tướng quân chắc là không có ở nhà, có một thời gian không thấy hắn ra vào, với lại ngươi có thể lấy cái gì ra để khiến cho Bùi tướng quân phá lệ nhận ngươi? Yên ổn mà làm việc vẫn tốt hơn, nghề nào cũng có thể ra trạng nguyên, ta thấy ngươi trẻ trung khoẻ mạnh, hay là ở lại làm tiểu nhị cho ta thì thế nào?"

Thẩm Lãnh cười ha ha: "Ta đi thử thời vận trước, nếu như hết chỗ kiếm ăn sẽ đến chỗ chưởng quầy ngươi kiếm việc mưu sinh."

Chưởng quầy trợn mắt với hắn một cái: "Nếu ngươi có thể vào phủ tướng quân, ta cho ngươi cái quán này luôn."

Thẩm Lãnh giống như có chút khó xử: "Xem ra gặp tướng quân là hơi khó, chưởng quầy ngươi có biết thủ hạ đắc lực nhất của tướng quân là ai không? Hoặc là người có quan hệ thân cận nhất với tướng quân, ta không vào phủ tướng quân được, thử xem có thể lợi dụng từ chỗ khác hay không, lỡ như ta thành công, sau này không chừng chính là đông cương tướng quân đấy, ta có thể đánh, ở thôn chúng ta năm ba người không phải đối thủ của ta."

Chưởng quầy lườm hắn một cái, thật sự là không chào đón loại người trẻ tuổi không có kiến thức mà còn muốn trèo cao này, khoát khoát tay ý bảo Thẩm Lãnh mau đi đi.

Thẩm Lãnh móc móc lục lục từ trong túi tiền ra khoảng nửa lượng bạc đặt vào trong tay chưởng quầy: "Ta ngàn dặm xa xôi tới đây, vẫn mong chưởng quầy giúp đỡ ta, vốn muốn cầu kiến đại tướng quân Thiết Lưu Lê, xem ra là càng không có cơ hội."


Chưởng quầy cầm bạc cũng vẫn xem thường Thẩm Lãnh, tên keo kiệt này, nhưng nể tình nửa lượng bạc này nên y chỉ chỉ sang bên trái: "Cách nhà Bùi tướng quân không xa, trên cổng có treo hai cái đèn lồng là nhà của chủ bộ Hình Khả Đạt Hình đại nhân dưới trướng tướng quân, ngươi có thể qua bên đó thử thời vận, lỡ như Hình đại nhân nói vài lời giúp ngươi, không chừng tướng quân thật sự nhận ngươi thì sao."

Thẩm Lãnh thiên ân vạn tạ, ra khỏi tửu lâu, trước hết đi một vòng qua cổng phủ tướng quân của Bùi Khiếu, không bao lâu đã bị quân binh trước cổng đuổi đi, làm cho lão bản tửu lâu cười không ngậm được miệng, mắng một câu ngu ngốc rồi trở lại dọn đồ.

Thẩm Lãnh theo đường lớn đi về phía trước một lúc thì đến bên ngoài nhà Hình Khả Đạt, đưa tay gõ cửa, bên trong có người hỏi là ai, Thẩm Lãnh hạ giọng nói: "Đi thông báo với Hình đại nhân, tướng quân phái ta từ Phong Nghiễn Đài trở lại có chuyện gấp, ngươi chuyển lại đúng lời ta nói cho Hình đại nhân nghe ông ta sẽ gặp ta."

Tiếng bước chân bên trong nhanh chóng biến mất hiển nhiên là đang chạy vào nhà, không bao lâu cửa mở ra két một tiếng, một gã sai vặt áo xanh đón Thẩm Lãnh vào: "Ngươi là người bên cạnh tướng quân? Tại sao chưa từng nhìn thấy ngươi?"

Trước đó chưởng quầy tửu lâu kia hiếu kỳ liệu Thẩm Lãnh có còn bị đóng cửa đuổi đi nữa hay không, vốn đã đi xuống lầu nhưng lại trở lại, đứng bên cửa sổ nhìn thử, thầm nghĩ thật là kỳ lạ, gã sai vặt trong nhà Hình đại nhân kia chớ không phải là ngốc, sao lại thật sự để cho người đó đi vào?

Thẩm Lãnh sau khi vào cửa một chưởng đập lên gáy gã sai vặt, người đó lập tức mềm nhũn ngã xuống.

Nhà của cấp bậc quan viên chủ bộ này tất nhiên không sẽ quá lớn, Thẩm Lãnh tìm đến chỗ đang sáng đèn, thấy trên cửa sổ giấy của một gian phòng trong số đó chiếu ra bóng của một nam nhân, hắn đi qua đứng ở ngoài cửa hạ giọng nói: "Hình đại nhân, ta vào trong nói chuyện được không? Tướng quân có chuyện khẩn cấp phái ta trở về thông báo."

Cửa mở két một tiếng, chủ bộ Hình Khả Đạt dáng người hơi béo kéo cửa phòng ra: "Tướng quân có chuyện gì mà khẩn cấp như thế... Ngươi là ai?"

Thẩm Lãnh không trả lời, đá một cước vào bụng Hình Khả Đạt trực tiếp đạp người bật trở lại trong phòng.

Thẩm Lãnh xoay tay đóng cửa phòng lại, một bàn tay bóp cổ Hình Khả Đạt xách y lên sau đó nhấc lên cao. Hình Khả Đạt hai chân đạp loạn, nhưng không bao lâu liền dần dần mất sức lực, mặt bắt đầu trắng bệch sau đó chuyển thành tím tái.

Mắt thấy y sắp không xong rồi, Thẩm Lãnh ném y xuống đất: "Hỏi ngươi mấy câu, nói thật thì có lợi cho ngươi."

"Ngươi... Khụ khụ, rốt cuộc là ai?"

Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh Hình Khả Đạt, nhìn thấy trên mặt bàn có một cái chặn giấy, giơ tay cầm xuống liên tục nện vài nhát lên cổ tay Hình Khả Đạt, tay kia bịt miệng Hình Khả Đạt không cho y kêu lên.

Sau mấy nhát đập, trên mặt Hình Khả Đạt đã toàn là mồ hôi.

Thẩm Lãnh hạ thấp giọng nói: "Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của ta chưa? Trong nhà người không có quân binh hộ vệ, ngươi gọi người cũng không có ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm ta ra tay nặng hơn một chút thôi, nếu như ngươi chuẩn bị xong thì ta sẽ buông tay ra, hỏi cái gì ngươi đáp cái đó là được."

Hình Khả Đạt ra sức gật đầu, hiển nhiên là đã sợ tới mức từ bỏ việc chống cự rồi.

Thẩm Lãnh buông tay ra: "Ngươi có biết chuyện Bùi Khiếu muốn giết Mạnh Trường An không?"

Hình Khả Đạt ngẩn người, sau đó gật đầu.

"Ngoài ngươi ra còn có ai biết? Mấy người?"

"Ta..." Hình Khả Đạt mấp máy miệng: "Ngươi muốn... Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh nhíu mày, giơ cái chặn giấy lên muốn nện xuống, Hình Khả Đạt vội vàng nói: "Phụ tá tướng quân Tống Hứa, Trần Sinh, Vương Trác Quần biết, còn có tướng quân phó tướng Bùi Cường cũng biết, tướng quân dẫn người đi Phong Nghiễn Đài, Bùi Cường ở lại Lô Lan tọa trấn."

"Chỉ năm người các ngươi?"

"Chỉ năm người chúng ta, chuyện thế này làm sao tướng quân có thể để cho quá nhiều người biết, chỉ mấy thân cận với tướng quân như chúng ta."

"Người nào ở gần nhất?"

"Gần cái gì nhất?"

"Cách nhà ngươi gần nhất."

"Trần Sinh."

"Dẫn ta đến nhà hắn."

Không bao lâu, chưởng quầy tửu lâu kia liền nhìn thấy trong nhà Hình đại nhân cửa mở, Hình đại nhân cùng tên kia kề vai sát cánh đi ra đường lớn đi đến một bên khác. Chưởng quầy sững sờ, thầm nghĩ tên kia thế mà thật sự có một chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã thân cận với Hình đại nhân rồi.


Hình Khả Đạt gọi cửa nhà Trần Sinh. Vốn là đều là thủ hạ thân cận của Bùi Khiếu nên quan hệ cũng không tệ, trong đêm đến nhà, Trần Sinh còn tưởng Hình Khả Đạt có việc gì gấp, nhìn nhìn Thẩm Lãnh ở sau lưng Hình Khả Đạt: "Người này là ai?"

"Trong nhà ta mới có thân thích tới đi theo ta, sau này giúp vài việc cho ta."

"Ồ, đến thư phòng nói chuyện đi, sao tướng quân lại phái người tìm ngươi trước? Không có lý nào... Có chuyện gì gấp như vậy mà khiến ngươi đến ngay trong đêm."

Hình Khả Đạt đi theo Trần Sinh vào thư phòng, Thẩm Lãnh cũng theo vào ngay sau đó, Trần Sinh sắc mặt lạnh đi: "Một hạ nhân sao cũng tùy tiện vào, ra ngoài cho ta!"

Thẩm Lãnh ồ một tiếng, liếc mắt nhìn thấy trên bàn sách có giá bút treo một hàng bút lông, hắn chọn một cây tương đối thô, sau đó đột nhiên quay người lại một tay bịt miệng Trần Sinh, cán bút đâm vào huyệt thái đương.

Buông tay, thi thể rơi xuống đất.

Thẩm Lãnh nắm bả vai Hình Khả Đạt: "Đến nhà tiếp theo."

Sau một nén nhang, phụ tá Tống Hứa của Bùi Khiếu cũng ngã xuống trong thư phòng của mình, trên ngực cắm một thanh đao, y vốn cũng tập võ, trong thư phòng treo đao kiếm, Thẩm Lãnh tháo đao xuống giết người chỉ mất thời gian hai tức mà thôi. Lúc này Hình Khả Đạt đã y như cái xác không hồn, ngay cả sợ hãi cũng không còn, chỉ lmáy móc dẫn Thẩm Lãnh đến nhà tiếp theo.

Phụ tá Vương Trác Quần chết hơi chậm một chút, cũng là dạng người trung niên văn nhược tay trói gà không chặt, bởi vì trong phòng thật sự không có vật nhọn mà giá bút lại cách xa, Thẩm Lãnh đành phải túm lấy gáy hắn ta đập bốn năm phát vào tường, vỡ sọ mà chết.

Ra khỏi nhà Vương Trác Quần liền đi ngược trở lại, đến nhà cuối cùng là phủ đệ Bùi Khiếu. Phó tướng Bùi Cường là thân tín do Bùi Khiếu mang từ nhà đến, ở ngay trong phủ Bùi Khiếu.

Hình Khả Đạt giống như cái xác không hồn đi phía trước, hai thân binh gác cổng thấy là y cũng chào hỏi, mở cửa cho y đi vào. Ngay khoảnh khắc vào cửa Thẩm Lãnh đột nhiên rút hoành đao đeo bên hông một thân binh, một đao cắt rơi hai cái đầu người.

Kéo thi thể vào trong đóng kín cửa, Thẩm Lãnh liếc nhìn Hình Khả Đạt một cái: "Cảm ơn."

Hình Khả Đạt run rẩy gật đầu, cũng không biết muốn biểu đạt có ý gì.

Thẩm Lãnh một đao quét ngang cắt rơi đầu Hình Khả Đạt, sau đó đi nhanh vào bên trong. Trong nhà này có thân binh của Bùi Khiếu, nói ra thì chết hơi vô tội, dù sao lần này bọn họ cũng không có đi giết Mạnh Trường An, nhưng mà đương nhiên Thẩm Lãnh cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Phó tướng của Bùi Khiếu nghe thấy tiếng động lúc từ bên trong lao ra trong tay đang cầm đao. Hắn ta võ nghệ không tầm thường, người có thể được Bùi Khiếu tín nhiệm nhất đương nhiên là có chút bản lĩnh, chỉ là ở trước mặt Thẩm Lãnh ngay cả ba tức cũng không có chống đỡ được đã bị một đao chọc thủng ngực.

Thẩm Lãnh đứng ở trong viện nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó cảm thấy vách tường trắng toát kia không tệ, vì vậy nhúng máu của Bùi Cường lưu lại một hàng chữ trên tường, giống như lúc ở Trường An.

Muốn giết Mạnh Trường An, tất chết trước Mạnh Trường An.

Trong một canh giờ mà thôi, Thẩm Lãnh đã giết hết thân tín của Bùi Khiếu ở Lô Lan, những người này còn sống chính là sự uy hiếp đối với Mạnh Trường An, phải biết sau khi nhận được tin Bùi Khiếu chết bọn họ cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo với Bùi Đình Sơn. Thẩm Lãnh muốn tranh thủ một chút thời gian cho Mạnh Trường An, tận lực để cho tin tức Bùi Khiếu chết truyền đến đông cương chậm một chút.

Đến chậm thì Bùi Đình Sơn không kịp trả thù, không lâu sau khẳng định có chỉ ý sai Mạnh Trường An dẫn những người Lang Quyết kia đến thành Trường An diện thánh, trước lúc này, Thẩm Lãnh không muốn để cho Mạnh Trường An gặp sự cố nữa.

Lúc sáng sớm chưởng quầy tửu lâu mở cửa, chỉ huy tiểu nhị quét sạch cửa ra vào, sau đó nhìn thấy Thẩm Lãnh từ trong phủ Bùi tướng quân kéo cửa ra đi ra còn duỗi lưng. Thẩm Lãnh nhìn thấy y còn nhấc tay lên chào hỏi, rất chân thành nói cảm ơn, sau đó đóng cửa lại liền đi.

Đi được vài bước Thẩm Lãnh lại quay đầu lại: "Hôm qua ngươi nói nếu ta vào được phủ tướng quân, sẽ tặng quán này cho ta?"

Chưởng quầy lúng túng.

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ta không cần, thức ăn ở chỗ ngươi không ngon."

Lần này chưởng quầy sững người lâu hơn, thầm nhủ là mình nhìn lầm. Tên này bản lĩnh thật không nhỏ, thế mà lại nghỉ đêm trong phủ tướng quân, xem ra lần sau đến tửu lâu ăn cơm nữa thì mình phải khách khí hơn một chút, nói không chừng tương lai thật sự là một vị tướng quân.

Lúc Thẩm Lãnh đi ra ngoài thành còn thuận tiện mua hơn mười cái bánh nướng vừa ra lò, hơn mười cái bánh bao thịt nóng hổi, những thứ có thể mua được trên con đường này đã sắp bị hắn mua hết rồi, sau đó ra khỏi thành, ở trong rừng cùng thủ hạ ăn rất no bụng, rất thoải mái. Với sức ăn của chừng mười hán tử này, ăn hết cả phố cũng không tính là việc khó gì.

Cưỡi ngựa về nhà.

Tin tức phải vài ngày sau mới đến thành A Lê, nghe nói thủ hạ thân tín của Bùi Khiếu bị giết hết trong một đêm, Thiết Lưu Lê đang luyện chữ tay cầm bút cũng hơi run run, sau đó chợt cười to, mắng một câu tên nhóc khốn khiếp cũng thật sự dám gây chuyện phiền phức cho ta. Ông ta ghi bốn chữ rồng bay phượng múa lên giấy tuyên.

Thiếu niên ý khí.

Nét bút rất rõ, mực in đậm trên giấy.