Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 102: Kỳ ngộ



Gió trên tường thành cuốn đi chút mùi máu tanh cuối cùng vào khoảng không xa xa, một đội kỵ binh Đại Ninh đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài khiến cho người Hắc Vũ không thể không thối lui. Đối với người Hắc Vũ mà nói Phong Nghiễn Đài trước nay đều không phải phúc địa, trận ác chiến xảy ra tại đây lần trước vẫn là cơn ác mộng trong lòng bọn họ.

Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn thoáng qua, có khoảng một trăm tên thân binh của Bùi Khiếu còn sống, đều đã bị tước binh khí trói lại quỳ gối trên bãi đất trống, mỗi người đều mang một biểu cảm cực kỳ trống rỗng, trông còn giống người chết hơn cả những cái đầu người rơi trên mặt đất kia.

Đương nhiên bọn họ biết vận mệnh của mình là gì, cho dù Mạnh Trường An không giết bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ chết.

"Ngươi định ở đây bao lâu?"

Mạnh Trường An hỏi.

Thẩm Lãnh tựa vào tường thành khẽ hất tóc cảm giác mình khá là ngầu: "Tối đa một ngày, trong thành Trường An còn một cô nương xinh đẹp đang chờ ta nữa, đẹp lắm đấy."

"Ồ..." Mạnh Trường An có chút tiếc nuối: "Ở đây không có rượu lâu năm."

Thẩm Lãnh: "Đưa tiền đi."

Mạnh Trường An hơi nhếch khóe miệng: "Chính lục phẩm giáo úy cộng thêm huân chức ngũ phẩm Thượng Kỵ đô úy, sao vẫn là cái bộ dạng như bíp thế."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi không nói ta cũng quên, nào, hành một quân lễ cho ta xem, nghiêm túc chút, bộ dạng qua loa chưa chắc đã đẹp."

Mạnh Trường An nhìn hắn một cái: "Ta vẫn chưa thua."

Thẩm Lãnh suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện có chút phiền phức: "Xâm nhập biên cảnh quân địch mấy trăm dặm thăm dò địa hình và vẽ được bản đồ, còn mang về mấy trăm bách tính Hắc Vũ mang ý nghĩa tượng trưng cực lớn, hai chuyện này đều làm cho bệ hạ nở mặt nở mày, nhất là chuyện thứ hai, bệ hạ mà biết sẽ vui không khép chân được."

Mạnh Trường An: "Không khép chân được? Tại sao trước đó bệ hạ phải dạng chân ra?"

Thẩm Lãnh: "A... Ngươi thật sự là một kẻ chẳng có chút hài hước nào, nếu hai công lao lớn này mà báo lên, đoán chừng thưởng lớn là khó tránh khỏi, ngươi đã là chính lục phẩm giáo úy, sợ chỉ tùy tiện ban thưởng thôi đã là ngũ phẩm tướng quân rồi, nói cách khác thì khả năng ta còn đang trên đường trở về là ngươi đã thắng rồi."

Mạnh Trường An: "Nói thử cảm nhận của ngươi đi."

Thẩm Lãnh: "Bây giờ ta giết người diệt khẩu còn kịp."

Mạnh Trường An trầm mặc một hồi rồi nghiêm túc hỏi: "Trang Ung đối đãi với ngươi vẫn tốt chứ?"

"Tốt."

"Ừ... Lần trước chúng ta nói, thi xem ai tới ngũ phẩm trước, xem ra ta thắng chắc rồi, cho nên..."

"Ta sẽ không đến đây với ngươi, nhìn bản mặt thối đó của ngươi lâu sẽ khiến người ta chán ghét."

Thẩm Lãnh quay người nhìn về phía bên ngoài thành, nghĩ đây chính là cánh đồng tuyết bắc cương, chính là nơi cùng người Hắc Vũ ngày ngày giao phong tháng tháng chém giết. Mạnh Trường An lựa chọn nơi này cũng không chỉ là vì bản thân gã, là gã muốn thật nhanh chóng leo lên, như vậy mới có thể bảo vệ được cái gì đó... Ví dụ như tình bằng hữu.

"Nghe nói người Hắc Vũ rất dữ?"

"Cũng chỉ như vậy."

"Nghe nói nữ nhân Hắc Vũ đều rất trắng, rất cao, ngực còn to?"

"Ừ."

"Ngươi đã thấy?"

"Đã thấy, không đẹp bằng Thẩm Trà Nhan."

"Ồ..."

Thẩm Lãnh cười: "Chẳng lẽ còn cần ngươi nói cho ta biết sao? Trên thế giới này đâu có nữ nhân nào đẹp hơn Trà gia."

Mạnh Trường An không nhịn được lắc đầu: "Vậy tại sao ngươi còn hỏi?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta tưởng là ngươi nghe nói con gái Hắc Vũ vừa cao vừa đẹp nên mới đến bắc cương, còn nghe nói trên người họ có mùi thịt dê."

Mạnh Trường An: "..."

Gã và Thẩm Lãnh kề vai nhau đứng trên tường thành, nhìn đội kỵ binh Đại Ninh từ xa chạy về phía Phong Nghiễn Đài bên này, dần dần đã có thể nhìn thấy rõ chiến kỳ Đại Ninh đang tung bay, còn có chữ Võ trên cờ tướng quân bay phần phật trong gió.

"Chuyện này không bình thường, tại sao lại là ngươi tới?"

Mạnh Trường An hỏi.

Thẩm Lãnh cười nói: "Ai biết được tại sao lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp đó lại thích ngươi như vậy, vì thế không tiếc phái người ngàn dặm xa xôi đến tìm ta, bảo ta mau chóng đến Phong Nghiễn Đài cứu ngươi một mạng, có phải ngươi giấu ta nhận cha nuôi ở thư viện không?"

Mạnh Trường An: "Viện trưởng già lắm rồi."

"Ông nuôi?"

"Cút..."

Lát sau sắc mặt Thẩm Lãnh nghiêm túc lại: "Thật ra trong lòng ngươi đại khái cũng đã đoán được chuyện là thế nào chứ, bệ hạ tám phần là muốn thanh trừ tai hoạ ngầm trong quân, người như Bùi Khiếu không phải ngẫu nhiên xuất hiện một tên, ở tứ cương tứ khố mười chín vệ Đại Ninh... Không, là trong hai mươi vệ chiến binh, người như Bùi Khiếu chắc hẳn không ít."

Mạnh Trường An gật đầu: "Đúng thế, đều là con cháu các huân thần, nhất là sau khi bệ hạ đăng cơ tình hình trở nên càng phức tạp hơn. Lúc trước bệ hạ vô cùng có uy vọng trong quân, uy vọng này là dựa vào người như Bùi Đình Sơn, Thiết Lưu Lê lập nên cho người, cho nên bệ hạ khó tránh khỏi sẽ chiếu cố bọn họ nhiều một chút, mà chính bởi vì niệm tình cũ, sẽ khiến bọn họ trở nên cao ngạo hơn, Bùi Đình Sơn chính là ví dụ tốt nhất."

Thẩm Lãnh: "Bệ hạ muốn không phải bách niên mà là lâu dài hơn, cho nên tất nhiên sẽ thanh trừ tai hoạ ngầm trong quân. Trước đây lúc bệ hạ ở trong quân đã trọng dụng người vốn không phải xuất thân huân thần như Bùi Đình Sơn, Thiết Lưu Lê chính là một kiểu đối kháng, một kiểu thái độ. Lúc Đại Ninh khai quốc những huân thần đó ngang ngược là chuyện mà ai cũng biết, các đời hoàng đế Đại Ninh cũng đa phần sẽ mắt nhắm mắt mở, dù sao khai quốc gian nan, không có những huân thần này thì Đại Ninh cũng sẽ không có mấy trăm năm giang sơn vạn dặm như hiện tại."

"Cho nên phần lớn những người bệ hạ dùng trong quân võ là người xuất thân hàn môn. Hiện tại thì sao, Bùi Đình Sơn một mình gánh vác Bùi gia khổng lồ, tay của lão ta đã che chắn đông cương kín mít không kẽ hở, giống như bạc tài bảo trong nhà mình vậy, không chịu để cho người ngoài đụng vào, nhưng cái đó không phải của lão ta, là của Đại Ninh."

Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh, đột nhiên phát hiện cái tên lúc trước nhìn có vẻ ngốc nghếch lỗ mãng này đã trở nên chín chắn như thế.

"Bệ hạ dùng người, là để đối kháng huân thần, mà bây giờ những người này lại biến thành huân thần."

Thẩm Lãnh: "Cho nên chúng ta nên vui vẻ?"

"Vẫn chưa tới lúc vui vẻ."

Mạnh Trường An nhìn đội ngũ bên ngoài thành đang càng ngày càng gần: "Tại sao ta lần này không có viện binh bắc cương? Rõ ràng gần trong gang tấc lại không chịu cứu? Là vì con người như Thiết Lưu Lê băn khoăn quá nhiều, ông ta biết bệ hạ muốn làm gì, muốn nhằm vào ai, thế nhưng chính ông ta cũng có thể là một trong những người bệ hạ muốn nhằm vào, cho nên ông ta làm việc tất nhiên sẽ không kiên quyết như vậy."

"Dây cũng có thể không phải là suy nghĩ một mình ông ta."

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Loại bỏ rắc rối à... Người bệ hạ muốn không phải là nhân tài được bảo bọc mọi bề, ví dụ như Bùi Khiếu, thật sự ngu ngốc như vậy, không đáng một đồng như vậy ư? Đứng thứ hai kỳ thi lớn toàn quân, năm đó chỉ đứng sau Võ Tân Vũ, những điều này đã đủ để nói rõ hắn ta rất mạnh, nhưng mà tại sao nhìn bề ngoài cũng không cường đại? Là vì người như vậy đã quen đi đường tắt, hơn nữa lúc đi đường tắt cũng không có ai cản trở."

"Lúc chúng ta vẫn còn đang cạnh tranh với những người khác lao đi trên một con đường lớn, còn hắn cưỡi con ngựa cao to mà người trong nhà cho nhẹ nhàng vượt qua chúng ta, sau đó chúng ta lao tới chỗ mục tiêu khổ sở suy nghĩ làm thế nào để mở kim quang đại môn kia ra, hắn đã từ cửa sau đi vào, ngồi bên trong chăm chú nhìn chúng ta bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống."

Mạnh Trường An nói: "Đây là loại người bệ hạ ghét."

Thẩm Lãnh: "Ừm... Cho nên người mà bệ hạ muốn là một đám người đi ra từ hoàn cảnh sinh tử thật sự, như ngươi, như ta."

"Mặc kệ sống chết sao?" Mạnh Trường An lẩm bẩm nói một câu.

"Đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt."

Mạnh Trường An nhìn thấy Võ Tân Vũ đã ở dưới tường thành vẫy tay về phía mình: "Ta đi giả vờ nói một tiếng cảm ơn."

Thẩm Lãnh: "Của ta thì sao?"

Mạnh Trường An: "Ngươi thật sự muốn nghe ta nói cảm ơn?"

Thẩm Lãnh: "Cũng có thể đưa tiền."

Mạnh Trường An: "Tại sao ta cảm thấy ngươi đặc biệt tham tài rồi."

Vốn định xuống thành đi nghênh đón Võ Tân Vũ nhưng gã đột nhiên đứng lại, lúc quay người nhìn về phía Thẩm Lãnh trong ánh mắt đều là sự lo lắng và cảnh giác. Gã biết rõ xuất thân của Thẩm Lãnh, không có người nào biết rõ hơn gã, gã cũng có thể cảm nhận được sống khổ cực là cảm giác gì. Mười hai tuổi sau khi rời nhà gã đã không bao giờ lấy một đồng tiền nào trong nhà nữa, thậm chí gã đi làm bốc vác ở bến thuyền giống như Thẩm Lãnh. Tất cả những gì Thẩm Lãnh trải qua, gã đều đã từng nếm trải, gã biết cái gì là hấp dẫn lớn nhất.

"Ngươi còn không hiểu ta à." Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngươi không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."

Mạnh Trường An nheo mắt cười: "Lần sau sẽ không."

Gã đi xuống dưới thành, bước chân đã nhẹ nhàng hơn vài phần, gã nhìn thấy được sự trong veo trong ánh mắt Thẩm Lãnh.

"Đương nhiên ta tham tài." Thẩm Lãnh ở sau lưng gã nói với vẻ hơi nghiêm túc: "Sau này ta phải nuôi vợ đấy."

Bước chân Mạnh Trường An khựng lại: "Lý tưởng đó của ngươi cũng lớn thật."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi thật sự không nhận viện trưởng làm cha nuôi?"

"Không."

"Vậy sau này ngươi có hứng thú làm cha nuôi của con ta không?"

Mạnh Trường An tiếp tục đi về phía trước: "Ta chưa chắc sẽ thua."

Thẩm Lãnh ngây ra: "Làm cái gì... Cái này cũng muốn thi?"

"Lãnh Tử."

"Ừ."

"Sau này ta sẽ không bao giờ để ngươi chạy xa như vậy tới cứu ta nữa."

"Èo, ai muốn đến? Khổ cực như vậy, phiền toái như vậy."

"Đúng thế, cho nên sau này ta vất vả hơn một chút."

"Èo, vậy thì không cảm ơn, dù sao ngươi cũng không cảm ơn ta."

Mạnh Trường An đã đi xuống bên dưới tường thành, sai thủ hạ mở cửa thành ra, Võ Tân Vũ dẫn theo hai ngàn kỵ binh tiến vào trong Phong Nghiễn Đài, người Hắc Vũ ở xa xa phía ngoài thành thoáng dừng lại trong chốc lát, xác định đã không tìm được cơ hội nữa thì lập tức đi xa. Thẩm Lãnh đứng ở chỗ tường thành cao nhìn đội ngũ dần dần biến mất kia, dường như cảm nhận được trong đó có một ánh mắt cực kỳ hung ác.

"Bọn sói nhãi nhép này." Thẩm Lãnh thở dài: "Quả nhiên khó đối phó hơn thủy phỉ."

Dưới thành, Mạnh Trường An nghênh Võ Tân Vũ đón vào, Võ Tân Vũ nhìn gã bằng ánh mắt ngập ý cười, nhưng chỉ nói hai chữ: "Chúc mừng."

Mạnh Trường An chắp tay, không nói.

Võ Tân Vũ từ trên lưng ngựa nhảy xuống liếc nhìn lên tường thành, nhìn thấy bóng lưng Thẩm Lãnh, sau đó có chút cảm khái nói: "Các nữ nhân sẽ luôn không hiểu, đối với nam nhân mà nói một huynh đệ thật sự quan trọng cỡ nào, bọn họ thậm chí còn ghen ghét nam nhân của mình có những lúc đối xử với huynh đệ còn tốt hơn với họ một chút... Nói thật, ta cũng rất ngưỡng mộ ngươi, ta không có một huynh đệ nào như vậy."

Mạnh Trường An ngữ khí bình tĩnh nói: "Tướng quân có, mỗi một binh sĩ dưới trướng tướng quân đều là huynh đệ như thế này."

Võ Tân Vũ biến sắc, chắp tay: "Thụ giáo."

Hắn ta nhìn nhìn Bùi Khiếu nằm trên mặt đất ở chỗ xa, tướng chết đó thực sự hơi thê thảm.

"Bạo lực như vậy sao?"

"Đã cố gắng nhẹ nhàng."

"Ồ..." Võ Tân Vũ trầm mặc một hồi rồi nói: "Đại tướng quân đang ở thành An, nửa ngày là có thể đến nơi, ngươi và huynh đệ ngươi đến thành An đi, đại tướng quân đã ở đó chờ các ngươi rồi, chuyện ở đây giao cho ta."

Mạnh Trường An gật đầu, không có nghi ngờ bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào, đương nhiên Võ Tân Vũ cũng biết ở thời khắc nguy hiểm nhất này trong lòng Mạnh Trường An sẽ nghĩ đến cái gì, ngay cả gã ta cũng nghĩ đến những điều đen tối đó, huống chi Mạnh Trường An đặt mình trong trong đó.

Nhưng hai người đều là người thông minh, một người không hỏi, một người không nói.

Mạnh Trường An hướng về phía Thẩm Lãnh vẫy tay, sau đó xuống Thẩm Lãnh khách khí nói với Võ Tân Vũ vài câu, lập tức dẫn theo người của bọn họ rời khỏi Phong Nghiễn Đài, nơi này cách thành An quả thực không xa, phóng ngựa chạy như điên chỉ cần một canh giờ đến nơi. Thành An là thành mới xây dựng, sau khi Phong Nghiễn Đài bị bỏ hoang, chỗ đó chính là biên thành cứ điểm mới.

Đợi sau khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đi, Võ Tân Vũ vẫy tay gọi thân binh của mình đến: "Giết hết đi, sau đó mai táng đàng hoàng, dù sao bọn họ cũng thân bất do kỷ."

Một đám thân binh xông lên, một lát sau hơn trăm tên thủ hạ của Bùi Khiếu đã bị chém ngã.

Mùi máu lại bốc lên một lần nữa, xộc vào mũi xông thẳng lên đầu, rất lâu vẫn không tiêu tan.