Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 8: Xúc cảm mạnh mẽ của Tô Thích



Mùa xuân đến rồi, vạn vật lại xanh tươi.

Thành phố B ở phương Bắc của Trung Quốc, sự nóng lạnhthất thường của thời tiết giao mùa đông - xuân vốn khiến người ta không dễ cảmnhận được bước đi của nàng Xuân. Nhưng năm nay, Ngụy Nhất lại cảm nhận rõ ràngđược điều đó, có lẽ bởi bên cô đã có Tô Thích.

Tô Thích mỉm cười như mây mù tan biến, hoa tươi khoesắc, vậy là Ngụy Nhất đã sớm có cả bầu trời xuân.

Có thể nói Ngụy Nhất là khắc tinh với xe đạp, tới tậnbây giờ mà vẫn chưa biết đi. Nhưng Tô Thích lại có thể, hơn nữa còn đi xe mộtcách điệu nghệ. Tô Thích cũng từng nhẫn nại hướng dẫn cho cô vài ngày, kết quảlà cánh tay và bắp chân Ngụy Nhất đầy những nốt bầm tím do bị ngã. Tô Thích vừagiúp cô xoa xoa bắp chân vừa ngước mắt lên nhìn, nói đừng học nữa, sau này anhsẽ đèo em.

Những ngày sau đó, trong khuôn viên trường Đại học Sthường thấy cảnh Tô Thích đi xe đạp đèo Ngụy Nhất nhỏ nhắn dễ thương. Ngụy Nhấtngồi sau xe Tô Thích, mỗi khi Tô Thích nói lớn “ôm eo anh đi” thì Ngụy Nhất lạingượng ngùng vòng tay ôm lấy anh.

Cơn gió thổi bên tai Ngụy Nhất không chỉ mang theohương thơm của cỏ cây mà còn hòa quyện cả mùi đàn ông đặc biệt chỉ có riêng ởTô Thích nữa. Ngụy Nhất vốn nhút nhát, Tô Thích chỉ cần đạp nhanh một chút làcô lại hoảng sợ, hét thất thanh rồi nép đầu vào lưng anh.

Khi đó Tô Thích cứ ngỡ mình đang ở độ tuổi thiêu niênngưỡng mộ tình yêu. Anh đèo cô bạn gái bé nhỏ đang độ tuổi thanh xuân phơiphới, gào thét dưới ánh mặt trời, hò hét trong đất trời mùa xuân.

Thường ngày, công việc của Tô Thích rất bận nhưng anhluôn tranh thủ thời gian đến tìm Ngụy Nhất. Hoặc chơi bóng, hoặc ép Ngụy Nhấtchạy bộ rèn luyện sức khỏe, sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối tuần lại lái xe đikhắp nơi tìm chỗ ăn ngon hay chỗ chơi thú vị, vừa thoải mái lại không lo sợ,không bao giò xuất hiện những tình huống bối rối như khó khăn trong quay vòngvốn. Vừa có vẻ lãng mạn của tình yêu sinh viên lại có sự hưởng thụ về vật chấtcao hơn so với các bạn học bình thường khác.

Việc có thể thi thoảng tạm xa rời nhà ăn trong trườngĐại học S khiến Ngụy Nhất vô cùng sung sướng, nhưng ngoài niềm vui ra lại cóchút ái ngại, lo lắng bản thân mình từ nay sẽ không ngừng sa đọa trong hố sâuhủ bại của chủ nghĩa tư bản... Nhìn ba cô bạn cùng phòng bị cái nhà ăn luônbiến đổi không ngừng đó hành hạ tới nỗi gầy yếu vàng vọt, còn bản thân mình lạiđược nuôi dưỡng chu đáo, béo trắng lên thấy rõ, vậy là trong sự ái ngại còn cóthêm vài phần áy náy nữa.

Nhưng cuộc sống an nhàn luôn khiến người ta cảm thấythoải mái, hơn nữa, khả năng thích ứng của loài người cũng vô cùng thần kỳ, kểcả có sa đọa đến mấy trong một hố sâu hơn nữa rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc vàthản nhiên đón nhận nó. Điều khiến Ngụy Nhất bất ngờ lại chính là, bản thânmình đã trở thành một cô bé Lọ Lem thời hiện đại, trải qua câu chuyện mà đángra sẽ bị người và thần đều phẫn nộ và bị mắng chửi cho mất mặt, nhưng lại khôngbị người đời đố kị hay ganh ghét, ngay cả ba cô bạn cùng phòng cũng chỉ rầu rĩthốt lên vài câu như “thiên thần đã giáng xuống phàm trần rồi”, sau đó thìnhanh chóng cảm thấy thanh thản, cứ mở miệng lại thốt ra câu “ông chồng Tô Thíchcủa cậu”.

Ngụy Nhất là một cô gái cẩn thận, dù danh xưng đó luônkhiến Ngụy Nhất cảm thấy vui sướng và vinh dự, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, côvẫn không dám tự nhận mình là bạn gái Tô Thích. Trong tâm trí của Ngụy Nhất,khuôn mẫu của tình yêu dù có thay đổi như thế nào cũng không nằm ngoài quy luậtvề bản chất và mục đích của nó. Còn về việc để có một tình yêu hao tâm tổn trí,thấp thỏm lo âu như thế nào thì Đại Hàn dân quốc có quyền được phát biểu trướcnhất, ngày nào họ chẳng hướng dẫn chúng ta cách theo đuổi tình yêu đến cùngtrên kênh truyền hình Hồ Nam, họ lo sợ thanh thiêu niên trong nước còn ấu trĩ,hiểu biết ít, trên con đường đi tìm tình yêu sẽ bước vào đường vòng, ngã rẽ.

Dưới sự hun đúc của các cô gái môi trầm của Hàn Quốc,chúng ta đã học được rất nhiều kiến thức ngoài sách vở. Ví dụ như, những cô gáiquá thông minh, xinh đẹp nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp; Các cô ngốcnghếch với câu cửa miệng là “không được, không được” thì lại nhận được sự coitrọng của nhân vật nam chính; Một cặp tình nhân, nếu muốn nên vợ nên chồng, đầutiên, nhân vật nữ chính không hề có chút rung động hay mong nhớ gì, ngây thơđến mức khiến người ta xem mà phát ngán, rồi lại phải trải qua sự giày vò, hànhhạ vô tình của bà mẹ kế độc ác, sau đó ở tập thứ hai trăm, khi tình yêu ở khúcquanh co uốn lượn, đang độ đơm hoa kết trái thì hai nhân vật chính phải gieomình từ trên cầu cao, đường sắt.., Trải qua không biết bao nhiêu lần giật mìnhquay đầu lại, người đó đã được rèn luyện tâm trí rất nhiều khi phải đối diệnvới bước đường cùng, đúng vào lúc khán giả bực bội giơ cao chiếc điều khiển lênđịnh chuyển sang kênh khác thì hai nhân vật chính lại quỳ xuống dưới mưa, ômhôn thắm thiết trong tiếng sấm chớp đầy trời.

Tâm trí đau khổ, cơ thể rã rời, đường đời trắc trở nhưthế mới được coi là sở hữu một tình yêu cảm động, đáng ngợi ca.

So sánh một chút, tình yêu của cô và Tô Thích không hềcó những sợi tơ hồng vấn vít, cùng chẳng phải trải qua hoàn cảnh hà khắc, điềunày khiến Ngụy Nhất rất nản lòng.

Tô Thích thậm chí chưa hề thố lộ rõ ràng tình ý củamình với Ngụy Nhất. Mỗi khi bên nhau, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, lúc tạmbiệt thì chúc nhau ngủ ngon, giống như bạn bè, lại càng giống anh trai. NgụyNhất đem những tình tiết trong phim truyền hình so sánh với những gì mà cô đãtrải qua, cô không hề có cảm giác an toàn đối với phong độ quân tử một cách tựnhiên của Tô Thích. Ngụy Nhất thường nghĩ, nếu như ngay cả những cơ hội thôngthường như bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào còn rất ít thì chắc sẽ phải vôvọng về khoảnh khắc ôm hôn thắm thiết của các đôi yêu nhau mà thôi.

Chỉ đành trong lúc đêm khuya thanh vắng, âm thầm lặnglẽ, thản nhiên khát vọng về nụ hôn của Tô Thích, tưởng tượng cảnh Tô Thích thổlộ tình cảm. Nghĩ tới khi đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy bản thân mình thật hạ lưubỉ ổi. Lại nghĩ tới Trâu Tướng Quân cùng với nụ hôn đầy ngang ngược, cách thứcxử lý sự việc thật cường bạo của anh ta, nghĩ tới mức nghiến răng nghiến lợi -cái tên lưu manh đó! Ngụy Nhất cũng đã hứa rằng cả đời cũng không nói cho bấtkỳ ai biết kể cả bị bầm gan tím ruột về sự xâm hại của anh ta đối với cô saukhi uống rượu say ở khu giải trí ấy.

Cũng may, Trâu Tướng Quân đã tìm đến người phụ nữ khácđể giải tỏa, sau khi tỉnh táo lại, hầu như chẳng nhớ gì tới người con gái nhưcô nữa. Chi là một sự việc nhỏ bé có chút xáo trộn nhưng lại không hề nguyhiểm, một người luôn tự phụ như anh ta sao có thể bận tâm nhiều cơ chứ.

Sau khi từ Chí Tôn trở về, Ngụy Nhất không gặp lạiTrâu Tướng Quân nữa. Cô rất ít khi về nhà, khi thì ở lì trong trường, khi lạicùng Tô Thích tận hưởng thế giới của riêng hai người. Chỉ cần lơ đễnh một chút,tuyệt đối sẽ không chạm mặt. Cô và Trâu Tướng Quân vốn là hai người thuộc haithế giới khác nhau, ngoài việc anh ta là anh rể tương lai ra, cô không muốn cóbất kỳ mối liên hệ nào khác với anh ta cả.

Kỳ thi tiếng Anh cấp bốn bắt đầu ghi danh.

Con gái thường hay học lệch, Ngụy Nhất lại nằm trongnhóm dẫn đầu của đám học lệch trong nhiều năm qua. Những môn học khác, kết quảhọc tập của cô rất tốt, ngoại trừ môn tiếng Anh.

Trong suốt mười năm học tập gian khổ của Ngụy Nhất,môn tiếng Anh cô luôn xếp ở vị trí cuối lớp. Xét về tính chất ổn định thì chưabao giờ khiến người ta phải thất vọng. Với trình độ của Ngụy Nhất, muốn quađược kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, chẳng khác nào một câu chuyện viển vông. ĐiềuKhiến người ta yên vui thanh thản nhất chính là, tôn chỉ của cô sinh viên NgụyNhất là cần cù bù thông minh và quyết tâm thực hiện tới cùng. Giờ đây, khi cònmột thời gian khá dài nữa mới tới kỳ thi tiếng Anh cấp bốn, lại chẳng có mônhọc nào cần ôn tập, có thể coi là thời điểm tập hợp đủ các yếu tố thiên thờiđịa lợi nhân hòa, cô quyết tâm, hăng hái, gửi gắm hết hy vọng vào kỳ thi cótính chất khốc liệt này, chiến đấu một sống một còn với chứng chỉ tiếng Anh cấpbốn ấy. Nếu được ngôi sao may mắn chiếu rọi thì còn có thể sống sót mà quađược.

Vậy là, khi đi ghi danh, Ngụy Nhất lại là người tiênphong, bừng bừng nhiệt huyết, vô cùng tích cực.

Sau khi Ngụy Nhất đã trở nên thân quen với Tô Thích,bản tính hay làm nũng đã được bộc lộ. Ngụy Nhất chu đôi môi nhỏ xinh lên, thanvãn với Tô Thích, nói rằng ba cô bạn cùng phòng hay ăn quà vặt, âm thanh phátra lại quá ầm ĩ; ghế ngồi trong thư viện hay giảng đường quá lạnh; đường về nhàxa vời vợi, trời lại nhanh tối... nếu lần này không thi được chứng chỉ tiếngAnh cấp bốn nhất định là do môi trường học tập không thuận lợi.

Tô Thích mỉm cười, nói một cách thần bí: “Cô bé, đểanh đưa em tới một nơi”.

Vậy là Ngụy Nhất dắt xe đạp ra để Tô Thích đèo đi. Rấtgần, ở ngay gần trường học, hai người đứng trước cổng của một khu chung cư.

Ngụy Nhất hỏi chúng ta đi đâu vậy. Tô Thích chỉ mỉmcười, không trả lời, nắm tay cô cùng đi vào bên trong.

Khu chung cư Xuân Thành, tòa nhà c, 26 - 1. Vị trí khôngđược coi là đắc địa nhưng khung cảnh đẹp, không khí thoáng đãng, cây cối xanhtươi, hệ thống an ninh đảm bảo.

Tô Thích rút chìa khóa ra mở cửa, căn hộ không rộng,có ba phòng kèm thêm một phòng đọc sách. Căn hộ quay lưng về hướng Nam, mặttiền hướng về khuôn viên khu chung cư, tràn ngập ánh sáng, cũng rất yên tĩnh.Điều quan trọng là rất gần trường học của Ngụy Nhất. Tô Thích dẫn Ngụy Nhất đitham quan lần lượt từng phòng, tới phòng nào cũng mỉm cười hỏi, có thích không.

Ngụy Nhất đút hai tay vào túi áo: “Đây có được coi làcung vàng cất giấu mỹ nhân không?”.

Tô Thích bật cười ha hả, hỏi: “Vậy em có cho phép anhcất giấu không?”.

Ngụy Nhất vừa thốt ra câu hỏi đó liền cảm thấy bảnthân mình quá buông thả, đường đột xúc phạm thiên thần. Thực ra cô đã bị nhiễmcách ăn nói bạo gan của ba cô bạn cùng phòng. Đang trong lúc vô cùng ân hận,không ngờ Tô Thích lại thừa cơ hùa theo. Da mặt Ngụy Nhất vẫn chưa đủ độ dày,cô ngại ngùng quay mặt đi.

“Sau này em đến đây ôn bài nhé!”, Tô Thích nói.

“Căn hộ của ai vậy?” Ngụy Nhất rất thích cách tranghoàng và môi trường ở đây, cứ đưa tay vuốt ve đồ đạc mãi.

“Của anh.”

“Ổ! Em biết rồi!”, Ngụy Nhất lắc lư mái đầu, nheo mắtnhíu mày một hồi, làm ra vẻ thông minh, “Từ lâu đã để ý tới nữ sinh của trườngmình rồi? Ngay cả phòng ở cũng được chuẩn bị sẵn! Anh thành thật khai ra mau,có dùng kính viễn vọng nhìn trộm vào ký túc xá nữ không hả?”.

Tô Thích yêu chiều gõ gõ vào mũi cô: “Bậy bạ nào.Chiều qua mới làm thủ tục chuyến nhượng xong”.

Ngụy Nhất tròn xoe mắt nhìn anh, sáng sớm hôm qua côvừa than vãn với anh rằng không có chỗ để học bài, buổi chiều anh đã mua ngaycăn hộ đắt tiền này! Ngụy Nhất cảm động vạn phần: Dịp may ở cuộc đời này thậttrùng hợp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!

“Cô bé, có thích không?”, Tô Thích hỏi, nhìn sâu vàomắt cô, hoàn toàn trong sáng, không có chút cố ý nịnh bợ hay khoe khoang gì.

Ngụy Nhất cảm thấy một nỗi xúc động mạnh mẽ trào dângtrong lồng ngực, cô không kiềm chế được liền sà vào vòng tay anh. Cô lại cảmthấy xấu hổ vì sự bạo dạn của mình, vùi đầu mãi vào lớp áo anh, không chịungẩng lên, tham lam hít hà mùi đàn ông mát dịu nhẹ nhàng rất riêng của anh.

Tô Thích thấy cô cứ đứng yên như vậy hồi lâu liền vỗvỗ vào đầu cô, “Sao thế?”.

“Em bỗng cảm thấy anh giống...”, Ngụy Nhất đang cố tìmtừ ngữ để diễn đạt.

“Hả?”, Tô Thích động viên cô nói tiếp.

“Em cảm thấy anh rất giống Tôn Ngộ Không.” Khó khănđến mấy cũng có thể giải quyết được, cái gì cũng có thể biến ra ngay được, thậtđúng là một trang nam tử có tài biến hóa khôn lường.

Tô Thích bật cười thành tiếng, ôm chầm lấy Ngụy Nhất,vòng ôm thật chặt, rồi lại buông tay ra, khẽ khàng hỏi: “Nói như vậy, trông anhgiống khỉ lắm sao?”.

“Là Tề Thiên Đại Thánh.”

Hai người đều bật cười, bầu không khí thật âm áp yêuthương.

“Sau này anh sẽ ở đây”, Tô Thích nói.

“Ờ. Á? Hả?” Ngụy Nhất vốn nghĩ căn hộ của anh ấy, anhấy dọn đến ở là chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy lăn tănbởi cô cũng ở đây, điều này... điều này chẳng phải là sống thử như người ta vẫnkháo nhau sao?

Tô Thích thấy khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ đăm chiêu,biết cô đã hiểu lầm, mỉm cười nói: “Đầu óc nhỏ bé lại nghĩ linh tinh cái gìthế! Anh sẽ không làm gì xâm hại tới em đâu!”.

Ngụy Nhất vốn dĩ rất tín tưởng Tô Thích, anh ấy nóikhông là nhất định sẽ không. Đúng lúc tâm trạng nhẹ nhõm thì trong lòng cô lạitrào dâng một cảm giác hụt hẫng.

Tô Thích hỏi: “Không vui à?”.

Ngụy Nhất lắc lắc đầu, suy nghĩ trong lòng lại khôngthể nói ra được. Người ta là một chàng trai trưởng thành mà còn không có dựđịnh đó, mình là phận gái, lại suốt ngày có những tư tưởng không lành mạnh. Nếuđế anh ấy biết được, thế chẳng phải là ép buộc anh ấy sao.

Vậy là cô lấy lại tinh thần, muốn khéo léo chuyển sangchủ đề khác, suy nghĩ một hồi, bèn hỏi: “Đúng rồi, thế nào gọi là khí chất tiểucông ¹, tâm lý tiểu thụ?”.

Tô Thích sững sờ: “Em học ở đâu ra vậy?”

Ngụy Nhất thấy thái độ của Tô Thích liền đoán rằng đókhông phải là một câu nói tốt đẹp gì, âu sầu thiểu não, các ngón tay đan vàonhau, ngập ngừng:

“Các bạn ở trong phòng nói như vậy. Họ nói anh có khíchất của tiểu công, nhưng tâm lý lại của tiểu thụ.”

Tô Thích nín thinh hồi lâu, cuối cùng bật cười ha hả,vô cùng sảng khoái.

Lúc đó, Tô Thích đang đứng bên cửa sổ phòng đọc sách,hai tay khoanh trước ngực, cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi bay tấm rèm cửa màuxanh da trời, ánh mặt trời mỏng như cánh chuồn chuồn xuyên qua lớp vải rèm, tỏađều trên khuôn mặt với những đường nét thanh tú của anh. Nụ cười đó của TôThích trong sáng như mùa xuân, lại thêm vào chút màu sắc tinh nghịch, thật sinhđộng mà vô cùng cuốn hút. Ngụy Nhất cứ ngây người ra ngắm nhìn.

Tô Thích vui đủ rồi, không cười nữa, cố ý nghiêm mặtlại, nói: “Sau này đừng thảo luận với họ về những chuyện đó nữa, chẳng giốngcon gái chút nào!”.

Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ, cúi đầu, ngoan ngoãn nói:“Vâng”.

Tô Thích nhìn điệu bộ ngây thơ ngốc nghếch của NgụyNhất, cảm giác thương yêu lại trào dâng, anh kéo cô lại bên mình, tay thì gõnhẹ vào mũi cô ra vẻ trừng phạt, miệng lại hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Đóichưa?”.

Tô Thích rất thích gõ vào mũi của Ngụy Nhất, anhthường làm những động tác đó một cách vô thức khi trong lòng cảm thấy yêu mến,thương xót hay bất mãn. Sống mũi của Ngụy Nhất không thẳng lắm, chóp mũi lạihênh hếch, phối hợp ngữ quan thanh tú trên khuôn mặt như một nét chấm phá. NgụyNhất lại không biết điều đó, chỉ thấy đường nét chiếc mũi của mình không đẹp,thường ngửa cổ lên trời than vãn, vô cùng tự ti. Thêm vào đó, hằng ngày lại bịngón tay trỏ của Tô Thích gõ nhẹ vào, từ lâu cô đã không thích như thế, liềnlùi lại phía sau một bước, xoa xoa lên chóp mũi hếch, chu môi lại nói: “Ôi, anhbiến mũi em thành mũi tẹt mất rồi!”.

Tô Thích bật cười, lấy lại vẻ nhã nhặn lịch sự.

Ngụy Nhất chớp chớp mắt, nói: “Anh đã cho phép em đếnở một căn hộ đẹp như vậy, dù thế nào em cũng phải mời anh một bữa. Tiểu công,nể mặt tại hạ một chút đi”.

Tô Thích đưa tay ra, vờ ra vẻ muốn gõ vào mũi của NgụyNhất, cô bèn co giò bỏ chạy, nhưng người nhỏ chân ngắn, sao chạy trốn được mộtngười cao lớn chân dài như Tô Thích chứ. Chỉ chạy được vài bước, cô đã bị tómgọn, anh đưa cánh tay dài ra ôm Ngụy Nhất vào lòng.

Tô Thích cười hì hì, giơ tay phải lên, Ngụy Nhất ômmặt né hết bên này đến bên khác, hai người cứ nô đùa như vậy, cũng không biếtai dừng lại trước, cũng chẳng rõ hình ảnh đã đứng lại như thế nào, dù sao thìkết cục cuối cùng cũng là hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cáchhai đôi môi rất gần.

Ngụy Nhất vừa cười sảng khoái, khuôn mặt vốn trắngngần giờ lại được điểm thêm hai gò má ửng hổng đáng yêu, đứng trước mặt TôThích thở hổn hển. Thấy Tô Thích nhìn mình không chớp mắt, cô sững người lại,thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống trong các bộ phim truyền hình mà mình đãxem, mấy cô gái điên điên khùng khùng đó chẳng phải cũng được các anh chàng bắtlại rồi ôm gọn trong lòng như vậy, sau đó mở miệng ra cắn hay sao? Nghĩ đến đó,cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, cúi đầu xuống.

Cặp đồng tử xinh đẹp của Ngụy Nhất sáng bừng mang theochút yêu kiều tự nhiên và vẻ quyến rũ của tuổi trẻ. Thấy khuôn mặt của Tô Thíchcứ lớn dần, cô cũng từ từ ghé sát mặt mình vào, vừa mừng vừa lo, lại mang theosự chờ đợi mãnh liệt tâm trạng căng thẳng như có một chú thỏ đang ở trong lổngngực cứ nhảy nhót loạn xạ, loạn xạ.

Ngụy Nhất nhắm mắt lại theo bản năng, đôi môi hổng mềmmại khẽ run rẩy.

Nhưng, đôi môi của Tô Thích cuối cùng lại không đặtlên đôi môi của Ngụy Nhất. Đúng lúc hai đôi môi gần chạm nhau, Tô Thích lại ômchặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia vào lòng, khe khẽ lẩm bẩm bằng một giọngmũi đặc sệt:

“Cô bé còn nhỏ quá.”

Anh sợ mình không thể kiềm chế nổi, sẽ khiến cô cảmthấy đường đột.

Ngụy Nhất vừa cảm động vừa thất vọng.

Mọi khâu chuẩn bị cho một nụ hôn đã rất sẵn sàng, cuốicùng lại bị nhân vật nam chính từ chối bởi lý do tuổi tác, nhường nhịn nétránh, Ngụy Nhất rất bối rối. Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, không ai độngđậy trước. Trong không trung còn nghe thấy cả hơi thở dài để điều chế trạngthái tình cảm của Tô Thích.

Rất lâu sau, khi Tô Thích buông Ngụy Nhất ra, khuônmặt anh đã lấy lại vẻ khiêm nhường, điềm đạm, dịu dàng như thường ngày. TôThích ân cần nói: “Đi thôi, cô bé, chúng ta đi ăn cơm”.

Ngụy Nhất đồng tình hưởng ứng.

Trước mỗi sự việc, Tô Thích đều xử lý một cách chu đáođến nỗi khiến người ta không thể soi mói. Cho dù là mối quan hệ phức tạp như tơvò thế nào, anh đều xử lý một cách chu đáo. Mỗi lần hẹn hò, ăn gì, chơi gì, anhđều trưng cầu ý kiến của đối phương, nếu Ngụy Nhất để anh quyết định, anh tuyệtđối sẽ sắp đặt một cách hết sức hợp lý: Khi mời ba cô bạn cùng phòng Ngụy Nhấtđi ăn, trong thực đơn anh chọn đều có món khoái khẩu của từng người; Những món quànhỏ tặng Ngụy Nhất, anh đều không khoe khoang cũng chẳng đột ngột; Lý do mờichị gái Ngụy Trích Tiên của Ngụy Nhất đi ăn cũng không hề quá khiên cưỡng. Làmviệc luôn hướng tới sự hoàn mỹ và không bao giờ để lại tì vết. Nếu không phảilà bới lông tìm vết, lôi ra những khuyết điểm của Tô Thích thì có thể coi anhấy quá quân tử đối với Ngụy Nhất rồi, không hề vượt qua giới hạn khi tình yêumãnh liệt.

Cũng giống như lúc này.

Ngụy Nhất thầm nhủ bằng khối óc vốn không được coi làthông minh của mình, nguyên nhân khiến anh lý trí như vậy, liệu có phải do tìnhcảm, liệu có phải anh ấy chưa thực sự yêu mình?

Bữa tối, họ dùng món ăn Tứ Xuyên. Rút kinh nghiệm lầntrước, lần này Ngụy Nhất kiên quyết không uống nước trước. Lần này chiếc lưỡikhông bị bỏng rát nên ăn uống cũng ngon thêm vài phần. Những chuyện phongnguyệt buồn bã trước đó đều bị tống ra khỏi tâm trí rồi.

Sau bữa ăn, Ngụy Nhất kiên quyết đòi trả tiền Tô Thíchbiết cô thực sự cảm động, cũng không ngăn cản. Khi thanh toán, anh khẽ mỉmcười, đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rạng ngời nhìn cô chăm chú đếm từng tờ nhândân tệ rồi đưa cho nhân viên thu ngân. Tiền là do cô có được khi tranh thủ làmthêm lúc rỗi rãi, vì vậy cô cũng rất yên tâm chi tiêu. Thêm vào đó, khuôn mặtlộ rõ vẻ ngạc nhiên của nhân viên thu ngân khi “tận mắt chứng kiến cô gái giàucó bao một chàng trai khôi ngô tuấn tú” khiến cô càng thêm thỏa mãn với tínhcách hư vinh nhỏ bé của mình.

Tô Thích đưa Ngụy Nhất về đến ký túc xá, nói câu tạmbiệt và chúc ngủ ngon, thế là ngày hôm nay lại trôi qua. Dường như ngày nàocũng như thế, sự việc đều rập khuôn, không chút biến chuyển.

Ngụy Nhất quay người đi, cúi đầu rầu rĩ.

Đúng lúc đó, Tô Thích bỗng gọi cô từ phía sau: “Côbé”.

“Dạ?”, cô quay người lại nhìn anh.

Tô Thích bước lên vài bước, kéo tay cô, đặt một vậtcứng bằng kim loại vào và nắm chặt tay cô lại, khẽ nói: “Chủ căn hộ đó là em”,anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười, “Về nghỉ đi nhé!”.

Ngụy Nhất bây giờ mới rạo rực quay người bước lên lầu.Đi đến nhịp nghỉ của cầu thang, cô khẽ quay người lại, thấy Tô Thích vẫn đứng ởchỗ đó nhìn theo bóng của mình và mỉm cười như mọi ngày.

Tô Thích, năm nay anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, đãqua thời xốc nổi, sống thực tế, giống như một con sông đã đầy nước, cứ chầmchậm chảy, không gió to sóng lớn. Nhưng anh ấy lại có sự trưởng thành và ổnđịnh mà các nam sinh trong trường không có được. Mỗi việc anh làm đều vô cùnghợp lý, động tác cũng hết sức vừa vặn. Đã không cố tình khoe khoang, lại khôngcố ý theo đuổi đến cùng. Dòng nước nhỏ chảy dài, gió cuốn mây bay. Hơn nữa, tấtcả mọi việc anh làm đều vì một mục đích - để Ngụy Nhất có cuộc sống tốt hơn.Không có lời cầu hôn lãng mạn, cũng chẳng có ý bày tỏ dục vọng, không có sự banơn một cách thiếu tôn trọng và lại chẳng gắt gao đòi hỏi.

Cô nắm chặt tay lại - ở đó có thứ mà ban nãy Tô Thíchđưa cho cô, chiếc chìa khóa vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Tô Thích.

Đó chính là khởi đầu lời tuyên bố kín đáo mà kiên địnhcủa anh, phải thế không? Cũng chính là tình yêu mãnh liệt của Tô Thích, đúngvậy chứ?

Ngụy Nhất bỗng cảm thây sống mũi cay cay, đưa tay lênsờ thử, cô giật mình thảng thốt vì nước mắt mình lại đang ngốc nghếch tuôn rơi.

________________________________

¹ “Tiểu công”: Thuật ngữ dùngđể nói về nam đồng tính, cùng một đôi với “tiểu thụ”. Tiểu công chỉ bên đóng vainam, “tiểu thụ” đóng vai nữ trong quan hệ nam-nam