Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 158: Hợp tác



“Cô yên tâm, tôi không có ác ý, chỉ muốn nói một câu với Ninh tiểu thưthôi.” Cố Doanh Nặc không nhìn hai vệ sĩ lực lưỡng phía sau, trực tiếpnói với Ninh Vân Hoan: “Ninh tiểu thư, tôi biết cô có ấn tượng không tốt với chị tôi đúng không? Hiện giờ tôi cũng không khác gì Ninh tiểu thư,tôi muốn hợp tác với Ninh tiểu thư.”

Nếu không phải nghe được từchị, hơn nữa Ninh Vân Hoan còn thấy vẻ oán hận giữa hai lông mày CốDoanh Nặc, chỉ sợ sẽ không nhận ra cô ta.

”Cố nhị tiểu thư?”Giọng nói Ninh Vân Hoan kinh ngạc khiến trong lòng Cố Doanh Nặc âm ỉđau, bây giờ cô ta đang ở độ tuổi thiếu nữ như hoa, chưa đầy mười támtuổi, nhưng hôm nay đã trở thành dáng vẻ như quỷ này, người trước kiaquen biết cô ta còn không nhận ra cô ta, tất cả đều do đôi cẩu nam nữ Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên kia làm hại!

”Sao cô lại trở thànhnhư vậy?” Ninh Vân Hoan nhìn thấy oán độc trong mắt Cố Doanh Nặc, cố ýhỏi, sau đó nhìn thấy sắc mặt cô ta hơi vặn vẹo, lại nhìn thấy cái chânkhông tự nhiên kia của cô ta, thở dài: “Có chuyện gì, lên xe trước rồinói sau.” Bây giờ Cố Doanh Nặc biến thành dáng vẻ này, không biết tạisao cô ta đến tìm mình, nhưng Ninh Vân Hoan cũng không muốn trò chuyệnvới cô ta trước cổng trường thế này, tuy lúc này không phải thời điểmtan học, nhưng đứng quá lâu sẽ làm người khác chú ý, cô vẫn không quênnhững thế lực khổng lồ của đám đàn ông sau lưng Cố Doanh Tích đâu.

”Phu nhân...” Vệ sĩ cảnh giác nhìn Cố Doanh Nặc, nhưng Ninh Vân Hoan lơ đểnh khoát tay, cô nhìn thấy oán hận của Cố Doanh Nặc, kiếp trước khi cô bịđám người Cố Doanh Tích làm hại thì ánh mắt cũng như vậy, nên không hềnghi ngờ Cố Doanh Nặc đang giả vờ muốn đến hại bản thân, huống chi chânCố Doanh Nặc bị mất thế nào, cô thật sự hơi tò mò.

”Vì sao cô tin tôi?” Đoán rằng mọi việc đều quá thuận lợi, lúc này Cố Doanh Nặc hơi cảnh giác hỏi.

Ninh Vân Hoan thấy dáng vẻ như con thú bị thương của cô ta. Đã sớm không còn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc ở bên ngoài tiểu khu nhà họ Ninh khi ấy, tuy hơi tò mò vì sao chân Cố Doanh Nặc bị mất, nhưng hiện tại Ninh VânHoan không muốn biết được câu trả lời từ cô ta ngay, thấy cô ta vẫn hoài nghi, không kiên nhẫn nói: “Cố nhị tiểu thư, cô có muốn lên xe không?Nếu không thì tôi sẽ đi, tôi hơi tò mò chuyện của cô thôi. Nhưng nếu cômuốn nói tôi sẽ nghe, cô không muốn nói cũng không sao cả, chỉ tốn thêmxíu thời gian thôi, cô cảm thấy bản thân cô có gì đáng để tôi bày mưuhãm hại?”

Nói cách khác việc Ninh Vân Hoan hơi tò mò về chân CốDoanh Nặc, thật ra chỉ dùng để giết thời gian thôi! Đương nhiên Cố Doanh Nặc nghe ra ý trong lời Ninh Vân Hoan, người ta xem chân mình thành trò tiêu khiển, trong nháy mắt Cố Doanh Nặc cảm thấy thật đau lòng, hiệntại cô ta bị gãy chân nên rất đau đơn rất tự ti. Ninh Vân Hoan nhắc đếncái chân này thì lập tức làm miệng vết thương của cô ta như bị xát muối, càng khiến cô ta oán hận Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên, mặc dù tháiđộ thẳng thắn của Ninh Vân Hoan có hơi đả thương người, nhưng lại khiếnCố Doanh Nặc yên tâm hơn.

Ninh Vân Hoan nói thẳng tò mò về châncô ta, cô ta tin thế, sau khi bản thân bị gãy chân thì có rất nhiềungười trong sáng ngoài tối đến thăm hỏi. Đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô ta, lúc này Cố Doanh Nặc không còn nghi ngờ nữa, không nói hai lờiđỡ cái chân gãy rồi bước lên xe. Có thể nhìn thấy cô ta vẫn chưa quenđược với chân giả, đi rất chậm, được vài bước, thì mồ hôi lạnh đã thấmđầy trán, nhưng cô ta không hề rên một lời.

”Lên đi.” Ninh VânHoan lên xe trước, nhìn thấy Cố Doanh Nặc vất vả vịn cửa xe, không khỏithở dài, đưa tay dìu cô ta, khuôn mặt Cố Doanh Nặc đỏ bừng, sau một lúclâu mới khẽ nói câu cảm ơn.

”Trước kia tôi đã đắc tội với Ninhtiểu thư rồi. Tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi cô. Tôi hối hận vì lúctrước không nghe lời cô, nếu không sẽ không đến mức phải rơi vào kết cục hôm nay.” Cố Doanh Nặc cắn môi, nước mắt rưng rưng run rẩy khom lưngvới Ninh Vân Hoan. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, Ninh Vân Hoan lạinói không nên lời, bây giờ Cố Doanh Nặc hận Cố Doanh Tích thấu xương,không biết Cố Doanh Tích đã làm gì cô ta, nhưng cũng là người bị CốDoanh Tích hại, trước kia hai người cũng chỉ cãi nhau vài câu thôi, hiện tại thấy cô ta như vậy, Ninh Vân Hoan sống mấy đời, trong lòng cũngkhông đến mức quá chấp nhặt không thể bỏ qua việc nhỏ này.

Cô thở dài, lấy ra một lon nước có ga từ tủ lạnh bên cạnh đưa cho Cố Doanh Nặc: “Sao lại thế?”

Sau khi cô ta gặp chuyện không may thì không ai hỏi cô ta một câu ‘sao lạithế’, người trong nhà đều bảo vệ Cố Doanh Tích, bởi vì ả hư thai, CốNhàn đau lòng chỉ hận không thể nâng niu Cố Doanh Tích trong lòng bàntay, ngược lại người bị hại là cô ta thì trở thành đứa con gái khônghiểu chuyện trong miệng Cố Nhàn, trong lòng Cố Doanh Nặc oán hận nhưngkhông ai biết, cô ta ủy khuất nhưng hoàn toàn không có ai hỏi thăm nửacâu, Cố Doanh Tích mất đi một đứa bé, nhưng đứa bé đó là của bạn trai cô ta, là một đứa nghiệt chủng! Làm sao ả có thể sinh đứa bé đó ra chứ, về sau đứa trẻ kia sẽ gọi cô ta là gì?

Những lời này Cố Doanh Nặckhông dám nói ra, chuyện đáng xấu hổ này, Cố Doanh Tích không biết thẹncòn làm ra, bản thân là em gái thân thiết của cô ta, từ nhỏ đến lớn tuyCố Doanh Tích luôn săn sóc cô ta, nhưng không lẽ cô ta không trả giá cho Cố Doanh Tích sao? Lúc trước Cố Doanh Tích có thể học đại học Đế Đô, cô ta và Cố Doanh Ngữ phải đi nhặt đồ bỏ trên đường hơn hai ba năm! Về sau nếu Cố Doanh Tích không quen biết mấy người đàn ông kia, cô ta và CốDoanh Ngữ vẫn phải tiếp tục chịu sự mắng nhiếc của người khác để xincơm, cô ta cũng trả giá cho Cố Doanh Tích vậy, nhưng ả đàn bà không biết xấu hổ này dám quyến rũ bạn trai của cô ta, không hề nghĩ đến những hisinh đó của cô ta!

Trước kia Cố Doanh Nặc sùng bái chị mình baonhiêu, hiện giờ căm hận ả bấy nhiêu, rất nhiều ủy khuất nghẹn trong lòng cô ta, người mẹ tốt đẹp thân thiết kia, hiện giờ lại nói cô ta cố tìnhgây sự, thằng bạn trai làm sai chuyện mới khiến cô ta gặp phải hoàn cảnh như bây giờ, thì nhìn cô ta với ánh mắt như cô ta không biết điều vậy!

Chỉ một câu hỏi đơn giản của Ninh Vân Hoan đã gợi lên nỗi chua xót tronglòng Cố Doanh Nặc, sau khi gặp chuyện không may, thì đây là người đầutiên hỏi cô ta như thế, đương nhiên cô ta tủi thân, đương nhiên cô tamuốn nói chuyện gì đã xảy ra, người nhà thân thiết của cô ta không chocô ta có cơ hội mở lời, ngược lại là người trước kia cô ta căm ghét, vậy mà có thể hiểu được cảm nhận trong lòng cô ta.

”Chị tôi có thaivới bạn trai tôi, lúc hai người làm chuyện đó, thì bị tôi bị bắt gặp, vì đôi nam nữ chó má đó, mà tôi xảy ra tai nạn xe.” Nói xong, Cố Doanh Nặc từ từ nói ra việc chân cô ta có thể giữ được, nhưng hai người Cố DoanhTích và Tống Mẫn Nhiên lại chìm đắm trong khoái cảm yêu đương vụng trộmnên chậm trễ thời gian giải phẫu cho cô ta, đến nỗi chân cô ta phải bịcắt mất, Cố Doanh Nặc càng nói ánh mắt càng đỏ bừng:

”Ninh tiểuthư, tôi biết cô không thích Cố Doanh Tích, hiện tại tôi cũng hận chịta, nếu Ninh tiểu thư muốn đối phó với chị ta, xin cô cho tôi một cơhội, để tôi có thể làm chút việc.” Hiện tại cô ta không có chân, CốDoanh Tích lại êm đẹp, Cố Doanh Nặc nuốt không trôi cơn tức này, cô muốn Cố Doanh Tích phải thảm hơn mình gấp trăm lần, cô ta muốn Cố Doanh Tích phải trả giá gấp vạn lần vì hành vi của mình!

Nghe thế, Ninh Vân Hoan không khỏi cảm thấy thật máu chó, cô nhớ kiếp trước lúc Cố DoanhNặc chết, nhưng bây giờ cô ta chỉ bị gãy chân thôi, không nhịn được nói: “Vậy mà cô còn sống à?”

”Lời này là sao?” Cố Doanh Nặc vừa ngheNinh Vân Hoan nói, không khỏi dừng một lát, sự bất an dâng lên tronglòng, cô ta nhớ đến chuyện bê bối của Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích,lại nghĩ đến bề ngoài Tống Mẫn Nhiên lịch sự tuấn tú nhưng thật ra rấtnhẫn tâm, nhất thời u mê: “Ninh tiểu thư, cô, ý cô là, vậy mà, thật ralà nói, là nói...”

Cố Doanh Nặc bị tưởng tượng của bản thân dọasợ đến mức toàn thân run rẩy, lạnh lẽo cả người, nếu cô ta đoán khôngsai, ý Ninh Vân Hoan là, có phải, có phải như trong tưởng tượng của côta không?

Ninh Vân Hoan vừa mới thốt ra câu nói kia xong, vốn cho rằng Cố Doanh Nặc hoài nghi bản thân mình, nhíu mày, đang nghĩ ngợi,muốn nói gì đó, Cố Doanh Nặc đã tức giận:

”Có phải đôi nam nữ chó kia, sau khi biết chuyện xấu hổ này bị bại lộ nên muốn giết người diệt khẩu không?”

Lại thật máu chó, Ninh Vân Hoan nhịn không được vuốt mặt, không biết sao Cố Doanh Nặc cứ đẩy mọi chuyện lên đầu Cố Doanh Tích vậy. Sau khi cô gáinày gặp chuyện không may thì tính tình thay đổi, cứ suy nghĩ mấy tìnhhuống cẩu huyết hay gặp trên phim, tuy hành động Cố Doanh Tích thu hậucung mà vẫn còn lập đền thờ khiến Ninh Vân Hoan khinh thường, nhưng ảluôn tự nhận mình có thuộc tính thánh mẫu thiện lương, sẽ không có gangiết người diệt khẩu đâu, những thứ dơ bẩn này đều do đám đàn ông của ảra tay thôi, nếu không sao có thể phô ra sự trắng trong thuần khiết củaả?

Tuy nhiên chuyện này làm Ninh Vân Hoan cảm thấy khá kỳ lạ, cho dù trong sách hay chính bản thân Ninh Vân Hoan từng trải qua hai đời,thì Cố Doanh Nặc đều đã xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng chỉ có một điềukhông giống với kiếp trước, Cố Doanh Nặc không chết như trong sách vàkiếp trước, cô ta còn sống, tuy đã mất đi một chân, nhưng cuối cùng vẫncòn sống.

Mà theo thám tử hồi báo, vốn Cố Doanh Tích nên hết hyvọng vì thật ra Tống Mẫn Nhiên thật sự thích Cố Doanh Nặc, không giốngtrong sách, cậu ta lợi dụng Cố Doanh Nặc, chỉ xem cô ta như cầu nối đểtiếp cận Cố Doanh Tích mà thôi, thật ra, nếu cậu ta thật sự thích CốDoanh Nặc, nhưng kịch bản lại muốn an bài cậu ta ở cùng một chỗ với CốDoanh Tích, vậy thì, vì Cố Doanh Nặc thật lòng thích cậu ta nên có lẽ sẽ nhường đường cho ‘tình yêu đích thực’ của Tống Mẫn Nhiên và Cố DoanhTích, nên cô ta muốn rút lui, trừ việc Tống Mẫn Nhiên không hề thích côta ra, thì chỉ có Cố Doanh Nặc muốn tự mình đi tìm chết thôi.

Cho dù Tống Mẫn Nhiên không thích Cố Doanh Nặc, nhưng chỉ cần cô ta vẫn làem gái Cố Doanh Tích, cho dù hai người yêu chết đi sống lại, vẫn còn một tồn tại gượng gạo là Cố Doanh Nặc ở giữa, hai người không thể quangminh chính đại ở với nhau, mà nếu thật sự như trong kịch bản, thì nhấtđịnh phải loại bỏ chướng ngại Cố Doanh Nặc này, cho nên, nếu Tống MẫnNhiên lấy danh nghĩa hoài niệm người yêu, muốn ở cùng Cố Doanh Tích thìsẽ danh chính ngôn thuận rồi.