Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 86: Căn cứ ở tận thế (4)



Làm xong cơm chiều thì đông đủ người nhà họ Lâu đã trở về.


Lúc Thu Dung trở về, quân phục huấn luyện màu xanh lá trên người có chút bẩn, cô vội vàng vào phòng vệ sinh tắm rửa, thay quần áo ở nhà. Hai cha con Lâu Đường, Lâu Triển nối tiếp vào cửa, cuối cùng là Nghiêm Cách dẫn Lâu Nghiên đang ôm cái ba lô trong lòng trở về.


Vừa thấy ba lô kia của Lâu Nghiên, thành viên nhà họ Lâu biết rõ trong lòng cô lại đi làm gì, chẳng qua là ở trong căn cứ, đành tùy ý cô chơi đùa, họ muốn nhìn xem cô có thể chế tạo ra thứ gì.


Trong thời gian ăn cơm, Lâu Triển nói với Lâu Điện, đã tìm được một căn hộ cho họ ở gần đây, ba phòng ngủ một phòng khách hai nhà vệ sinh, ngày mai họ có thể đến xem bên trong cần chuẩn bị gì không, thì kêu người ta chuyển qua.


"Ông nó, sao lại đi tìm phòng ở cho bọn Tiểu Điện? Ở trong nhà không tốt à? Trong nhà đâu phải không có phòng!" Bác gái tức giận nói, trừng mắt nhìn chồng và con trai, cho rằng đây là ý kiến của họ.


Vốn trong lòng Lâu Đường còn buồn rầu, không ngờ năng lực làm việc con trai mình nhanh như vậy, mới nói buổi sáng, buổi chiều đã chuẩn bị xong. Lúc này ông nghe vợ mắng, trong lòng ông càng bực, mơ hồ có chút hối hận hôm nay mình đồng ý quá nhanh.


"Bác gái đừng giận, đây là ý của chúng cháu." Lâu Điện mỉm cười trấn an, quy trách nhiệm vào mình, miễn cho cha con Lâu Đường bị mắng.


Chờ một bữa cơm qua đi, vợ bác cả không thể không đón nhận chuyện này. Biết là ý của bản thân Lâu Điện, hơn nữa không miễn cưỡng chút nào, bà đành chấp nhận.


Sau khi ăn xong, Lâu Đường kêu ba người Lâu Triển, Lâu Điện, Nghiêm Cách vào thư phòng bí mật thảo luận, Lâu Nghiên tìm Lâu Linh so tài đánh nhau trong sân. Thu Dung mang con trai vây lại xem, nhân tiện chỉ điểm võ thuật cận chiến cho hai người.


Mặc dù Lâu Nghiên là người thường, nhưng cô rèn luyện từ nhỏ, thân thể nhẹ nhàng vô cùng linh hoạt. Điểm ấy Lâu Linh đánh không lại cô, sức mạnh suông cũng không bắt được cô. Song nếu Lâu Nghiên bị bắt, chỉ có con đường thua. Đó là do sức chiến đấu của Lâu Nghiên đặt trên vũ khí tinh xảo, thân thủ cô uyển chuyển nhanh nhẹn hợp với đủ loại vũ khí tinh xảo, nếu rời khỏi căn cứ, cũng có thể tự bảo vệ mình, điều kiện tiên quyết là vũ khí của cô không bị dùng hết.


Chờ hai người ngừng chiến đấu, nền chân trời đã chuyển sang màu tím, bầu trời thăm thẳm, khiến lòng người ta cởi mở hơn.


"Bây giờ chị dâu quản lý một đại đội ạ?" Lâu Linh hiếu kỳ hỏi, không thể tưởng tượng được Thu Dung lúc này giống như người mẹ hiền hậu dịu dàng đang ôm con, lại là một nữ sĩ quan quân đội ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh.


Thu Dung cười nói: "Đúng vậy, không phải tất cả quân nhân đều có thể đột phá dị năng sau tận thế. Tuy là người thường, sức chiến đấu của họ không hề thua kém với dị năng giả, điều quan trọng nhất là họ có kỷ luật nghiêm minh, nghe lệnh làm việc. Mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ không giống dị năng giả kiêu căng, không ai phục ai, thường bởi vì không tuân theo mệnh lệnh, không hợp tác tốt theo đoàn đội, vì vậy mất mạng, thậm chí liên lụy những người khác..."


Hai người Lâu Linh và Lâu Nghiên nghe Thu Dung kể chuyện cô hướng dẫn quân đội làm nhiệm vụ. Ở ngoài Thu Dung chính là sĩ quan quân đội, không giống Lâu Triển, anh là đội trưởng bộ đội đặc chủng trực tiếp chấp hành nhiệm vụ đặc thù, binh lính dưới quyền chính là thân binh của anh (1), chỉ chịu sự chỉ huy của anh, cũng là bộ đội tinh nhuệ đáng tín nhiệm nhất của nhà họ Lâu.


(1) binh sĩ thân cận nhất, cũng chỉ những người phục vụ sinh hoạt cho thủ trưởng.


Chờ màn đêm buông xuống, mọi người mới về phòng.


Sau khi tắm rửa sạch mồ hôi trên người, Lâu Linh đứng trước cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa, ngắm nhìn căn cứ trong bóng đêm. Tầm mắt từ rặng núi non dưới bầu trời sao kia chỉ lộ ra đường nét màu đen đến bên trong căn cứ, sau đó lại nhìn sân nhỏ nhà họ Lâu.


"Nghĩ gì thế?"


Một giọng nói êm dịu vang lên, đôi tay vòng qua trên eo cô, lưng cô dán vào ngực người phía sau, cả người cô được ôm chặt trong ngực anh. Nhiệt độ cao nguyên tương đối thấp, gió đêm thổi lất phất, cho dù hai người kề sát nhau cũng không cảm thấy quá nóng.


Lâu Linh yên tâm làm ổ trong lòng anh, nói: "Tùy tiện nhìn loạn. Aizz, anh nói xem em có nên trồng một gốc cây mây biến dị ở trong sân không?" Có cây mây biến dị ở đó cũng là một loại bảo vệ, tuy rằng trong căn cứ rất an toàn, nhưng Lâu Linh vẫn lo lắng ngày thường chỉ có vợ bác cả và cháu trai ở nhà sẽ gặp phải sự việc ngoài ý muốn.


"Ý kiến hay."


Nghe anh đồng ý, Lâu Linh cười thích thú, sau đó đã bị anh xoay người. Anh cúi đầu ngậm môi cô, lông mi dài cụp xuống giống như cánh bươm bướm nhẹ nhàng rung rung, khiến lòng cô xúc động, chờ đôi mắt kia mở ra, như ngọc thạch đen bóng trong suốt, lại giống như rơi đầy ánh sao nhỏ vụn.


Anh vuốt ve cánh môi cô, thật lâu mới rời khỏi, nhét cô vào trong ngực, tường thuật: "Hôm nay anh đã đưa đống vật tư trong không gian cho bác cả... Ừm, ban nãy ở thư phòng, anh giao cho bác cả vi rút zombie đang nghiên cứu lấy được trong sở căn cứ lần trước, ắt hẳn rất nhanh căn cứ sẽ đầu tư nghiên cứu, nếu tìm ra..."


Ngay tức khắc hai mắt Lâu Linh lấp lánh nhìn anh, cảm thấy đây thực sự là một tin tốt. Về phần tư liệu vi rút zombie kia, Lâu Triển có thể lợi dụng nó để bàn điều kiện với quân bộ của căn cứ thủ đô, cùng nhau chung sức, viện nghiên cứu căn cứ thủ đô cũng hợp tác đầu tư kinh phí. Nếu như tìm ra thuốc giải độc kịp thời, sau này sẽ có vũ khí đối phó zombie, có một ngày sớm hay muộn loài người sẽ chiến thắng zombie, thu hồi lại phần đất đai bị mất.


Nhìn cô cao hứng như thế, nụ cười trên mặt rực rỡ như mặt trời, khiến tim anh giống như được tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm nóng, cả người đều ấm áp. Trải qua tận thế tuyệt vọng, loài người đang chờ đợi hòa bình, mặc dù không phải tất cả mọi người sẽ mong mỏi xã hội pháp trị phổ biến quay lại, nhưng phần lớn người người đều hi vọng. Anh không có ý kiến với tận thế hay hòa bình, nhưng nếu là ước nguyện chân thành của cô, cũng là nguồn hi vọng của anh.


Ngày thứ hai, Lâu Điện đi theo Lâu Triển nhận chìa khóa, rồi đi xem nhà mới.


Phòng ở mới là một khu nhà trọ, nằm trên một con đường sạch sẽ, cách nhà họ Lâu mười phút đi đường. Ở giữa con đường này đều là người nhà quân nhân, thoạt nhìn hàng xóm có vẻ thân thiện, không vì tận thế mà sinh ra tâm tình tiêu cực. Có lẽ căn cứ quản lý thỏa đáng, đủ vật tư, không thiếu đồ ăn, cho nên người nhà những binh lính này được lợi, cuộc sống không tệ, đương nhiên sẽ không nảy sinh tâm trạng tiêu cực.


Dùng chìa khóa mở cửa, Lâu Linh hưng phấn chạy tới chạy lui quan sát phòng ở, đầu tiên xem phòng ngủ chính, lại xem một gian cho khách ngủ lại và một phòng sách, có hai nhà vệ sinh, một phòng bếp, phòng khách lớn nối liền với ban công. Nói đến diện tích, căn nhà trọ này còn kém xa nơi bọn họ ở trước kia tại biệt thự, thậm chí với công tử nhà giàu như Lâu Điện có thói quen ở nhà cao cửa rộng, nó quả thực giống lồng chim. Chẳng qua trước mười tuổi Lâu Linh đã sống chen chúc với mẹ trong nhà trọ nhỏ nên cô không chê căn hộ này, ngược lại có chút hoài niệm, đặc biệt là cảm giác "Nhà chúng ta" này, càng khiến cô ưa thích. Về sau, đây là nhà bọn họ.


Thấy cô vui vẻ, tuy Lâu Điện không biết vì sao cô phấn khích như thế, chỉ cần cô thích, cái khác hoàn toàn không thành vấn đề.


Tiếp đó, Lâu Điện bắt đầu lấy đồ đạc từ trong không gian để trang trí nhà họ. Vật dụng trong nhà trọ ban đầu để lại đều là các loại bàn ghế tủ giường, thấy không thích thì đổi lại. Hai người sắp xếp xong trong một buổi sáng, đặc biệt là phòng ngủ chính, đầy đủ tiện nghi. Chỉ cần căn cứ Tây Bắc không bị phá, có lẽ họ sẽ ở chỗ này rất lâu, cho nên thu xếp rất tỉ mỉ.


Lâu Linh đã thúc đẩy một bụi cây mây nhỏ biến dị ở giữa ban công, cành lá dây mây xanh biếc quấn vào lan can, từ xa nhìn lại, một khoảng màu xanh biếc dạt dào, có lợi cho lòng người.


Thời điểm giữa trưa, Lâu Nghiên túm Nghiêm Cách đến tìm họ, vốn là hỏi xem có cần giúp gì không. Có điều vừa nhìn thấy sắp xếp bên trong, miệng cô mở to rồi khép lại, trong lòng nghĩ thầm dị năng không gian thật tiện lợi, thoáng chốc là xong.


Ở nhà họ Lâu hai ngày, bọn Lâu Linh chuyển qua đây. Sau đó Lâm Bảo Bảo nghe nói họ chuyển đến nhà mới, chạy tới xem, tụ tập ăn một bữa mừng tân gia vô cùng náo nhiệt, xem như tăng thêm chút hơi người cho căn hộ này. Thậm chí Lâu Điện cầm ra các loại bia hoa quả để mọi người uống đủ.


"Chúng tớ đã bàn bạc xong, dự định ngày mai nhận nhiệm vụ ra ngoài căn cứ." Sau khi ăn xong, Lâm Bảo Bảo bưng tách trà vừa uống vừa bày tỏ: "Chung quy không thể nhốt Đàm Mặc trong căn cứ mãi. Hai người thì sao, có muốn cùng đi không?"


Lâu Linh liếc Lâu Điện, lắc đầu: "Mấy ngày nay Lâu Điện bận giúp đỡ bác cả, không rảnh. Nếu các cậu ra ngoài, phải cẩn thận."


Vài ngày nay, quả thật Lâu Điện bề bộn nhiều việc, anh vội vàng theo bác cả đi trấn áp những thế lực không nghe lời. Bởi vì Lâu Triển trở về, một số thế lực không an phận nổi dậy, bắt đầu lén lút giở trò. Lâu Điện không khách sáo đi nghiền ép từng thế lực một. Anh đang hành động âm thầm, những người khác chỉ biết anh là người của Lâu Đường, nhưng không biết anh là người ở đâu, hơn nữa cấp bậc dị năng cao bao nhiêu, thậm chí ngay cả dị năng anh là gì cũng không rõ. Sau vài lần bị giáo huấn, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như thế cũng giúp đám người Lâu Đường thở phào nhẹ nhõm. Bằng không nếu để những thế lực kia quấy rối, sẽ xuất hiện vấn đề lớn khi quản lý và bảo đảm an toàn của căn cứ .


Lâm Bảo Bảo gật đầu cười, tiếp tục kể cho Lâu Linh nghe, dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Cách, ông Mạc đã tìm được một công việc ở nhà ăn dị năng giả. Hai đứa bé Mạc Oánh Oánh, Trần Lạc Sênh ban ngày có thể học tập trong ngôi trường mà căn cứ xây dựng. Nội dung học không chỉ trên sách vở, còn có các loại võ thuật chiến đấu và bản lĩnh thoát thân, đều do binh lính xuất ngũ trong quân đội đến dạy.


Bốn người Đàm Mặc, Lâm Bảo Bảo, Dịch Tranh, Trần Khải Uy tạm thời tạo thành một đội dị năng. Bọn họ vốn nhắm Lâu Điện cho chức đội trưởng, ai ngờ hiện nay Lâu Điện bận giúp Lâu Đường, không có biện pháp tập hợp thành đội với bọn họ, buộc bọn họ phải tổ chức thành một đội trước. Còn vấn đề đội viên, Lâm Bảo Bảo tạm thời quyết định không nhận.


Hiện tại bọn họ ở căn cứ Tây Bắc, người phụ trách căn cứ chính là bác cả Lâu, cho nên không tất yếu phải mở rộng thế lực, chỉ cần chính bọn họ đủ mạnh, đã thành một thế lực làm người ta không thể khinh thường. Hơn nữa nếu muốn tuyển đội viên, cũng không biết nhân phẩm đối phương như thế nào, thói đời bây giờ không tốt, dù sao phải cẩn thận một tí, miễn cho sơ suất hại đến người một nhà.


Sau khi tiễn bước mọi người, Lâu Linh bắt đầu dọn dẹp phòng, nhét đầy bọc rác rồi trực tiếp đưa cho người đàn ông bên cạnh, giống như ông lớn vòng tay quanh ngực nhìn cô bận rộn, để anh đi quăng rác.


Lâu Điện dùng một ánh mắt lạ lùng nhìn cô, sau đó nhận lấy túi rác đi vứt, lưu lại Lâu Linh với sống lưng phát lạnh, một cảm giác nguy hiểm khiến lông tơ cô dựng đứng, cảm giác được mối nguy đáng sợ.


Dự cảm Lâu Linh thật chính xác, đợi buổi tối Lâu Điện đem cô lăn qua lộn lại giống như rán cá mặn thì cô mới nhớ ra cuộc nói chuyện ban đầu ở nhà họ Lâu. Ở địa bàn của mình, đã nhận được lời hứa của cô, cho nên anh nghĩ muốn thế nào cũng được. Cô thật đáng thương, tuy rằng là dị năng giả, nhưng cấp bậc dị năng không cao bằng anh, thể chất cũng không tốt như anh, chỉ có thể đau khổ chịu chèn ép.


Ngày thứ hai rời giường, hai chân Lâu Linh mềm nhũn như sợi mì, e rằng không thể chạm đất. Cô hận đến mức thẳng tay nhéo hông anh, tay cô bị anh mỉm cười nắm lại, niềm nở xoa bóp cho cô.


"Em không phải nói tùy anh muốn làm gì đều được à?" Giữa hai lông mày Lâu Điện tràn đầy thỏa mãn, tinh thần sảng khoái, có thể tưởng tượng được qua tối hôm qua anh rất hài lòng.


Cô nổi giận: "Vậy anh cũng không thể quá mức như vậy!" Trước kia cô còn có thể xuống giường, hiện tại ngay cả giường đều không xuống được, sự thật khiến cô hiểu rõ trước kia anh ra tay còn nhẹ chán.


Lâu Điện từ chối cho ý kiến, được voi đòi tiên không chỉ là lợi ích phụ nữ, cũng là quyền lợi của nam giới. Anh không thể đè nén khát vọng trong lòng đối với cô, cho nên tối hôm qua mới giày vò cô hung ác.


Nằm trên giường nửa ngày mới khôi phục. Lâu Linh thấy anh ra vẻ rảnh rỗi, hôm nay không cần đến chỗ Lâu Đường, bèn kéo anh đi dạo căn cứ.


Không ngờ vừa ra cửa không lâu, Hoa Chử hấp tấp đến tìm họ, nói Lâu Đường tìm bọn họ, bảo họ đến văn phòng bác ấy ngay bây giờ .


Lâu Linh bắt gặp sắc mặt anh ta hơi trầm xuống, hỏi: "Hoa đại ca, xảy ra chuyện gì?"


Hoa Chử vừa dẫn họ đến tòa nhà hành chính của căn cứ vừa đáp: "Lâu Thượng mất tích!"


Hai người Lâu Điện đều kinh ngạc, Lâu Linh chưa gặp mặt Lâu Thượng, nhưng mấy ngày nay ở chung vui vẻ với thành viên nhà họ Lâu, hiển nhiên cô không muốn Lâu Thượng gặp chuyện không may.


Ba người vội vội vàng vàng đến tòa nhà hành chính, Hoa Chử chào binh sĩ canh giữ ở cửa, người nọ nhận ra anh, cũng biết Lâu Điện đã nhiều ngày thường đi chung với bác cả Lâu, chưa kiểm tra đã cho bọn họ thông qua. Đến cửa văn phòng, binh lính ngoài cửa lập tức vào trong thông báo.


Vào văn phòng, phát hiện cha con Lâu Đường, Nghiêm Cách đông đủ. Trong văn phòng còn có một người đàn ông, là dị năng giả, song bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quần áo trên người rách lỗ chỗ, còn dính một lượng máu lớn. Trên mặt anh ta đầy máu và bùn đất bẩn không thấy rõ diện mạo.


Lông mày Lâu Đường hiện rõ vẻ sốt ruột, nhìn thấy họ tiến vào, gật gật đầu, nói với Nghiêm Cách: "Trước hết cháu cho người dẫn cậu ấy đi bệnh viện, để trị thương."


Người đàn ông kia bắt đầu giãy dụa, nói: "Sư trưởng Lâu, tôi không sao, hơn nữa tôi biết đường, hãy để tôi dẫn bọn họ đi."


Lâu Đường lắc đầu, để Nghiêm Cách dẫn người xuống, sau đó ngỏ ý với hai người: "Tiểu Điện, có lẽ làm phiền cháu đi một chuyến, đám Tiểu Thượng không biết gặp phải tình huống khó khăn gì, mất tích ở vùng muối biển. Bác bảo Thu Dung cử những người này xuất phát cùng các cháu, cháu..."


Lâu Điện khẽ cười, thưa: "Bác trai yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa anh hai quay về."


Lâu Đường mỉm cười gượng gạo, vỗ vỗ bả vai anh, lại liếc nhìn Lâu Linh một cái, căn dặn bọn họ cẩn thận.


————————


Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:


Mục tiêu của Lâu Linh: Phản kháng biến thái!


Mục tiêu của Lâu Điện: Áp đảo em gái!