Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 87: Cứu viện ở tận thế (1)



Không kịp thu xếp đồ đạc, hai người rời khỏi văn phòng Lâu Đường trực tiếp đi về hướng quân doanh. Lâu Đường cùng đi qua đó với họ, sắc mặt vô cùng nặng nề.



Khi họ đến quân doanh thì Thu Dung đã nhận được tin tức, đang chờ sẵn ở đó, lúc này cô mặc quân trang, đã chuẩn bị xong. Lâu Triển dẫn hai người đi qua, chào quân lễ trước, ánh mắt nhìn về phía cô có phần ôn hòa, căn dặn: "Đi đường cẩn thận."



Thu Dung chào lại theo nghi thức quân đội, sau đó dùng tư thế oai hùng hiên ngang cười với anh, đáp: "Sẽ không để anh thất vọng!"



Đợi sau khi tất cả lên xe, Lâu Triển đứng ở chỗ cũ thật lâu, nhìn về hướng xe biến mất.



Sau khi Lâu Linh lên xe, chợt phát hiện em gái nhỏ đang ló đầu ngồi ở ghế sau của xe, cô ngạc nhiên, hỏi: "Tiểu Nghiên, sao em lại ở đây?" Nhưng sau đó cô đoán hiển nhiên ban đầu cô bé trốn ở phía sau đầu xe, chờ xe lăn bánh mới nhô đầu ra, không cần phải nói, mục đích vì đề phòng Lâu Triển tìm ra mình, không cho cô rời khỏi căn cứ.



Lâu Nghiên mím môi nói: "Anh hai gặp chuyện không may, đương nhiên em không thể ngồi nhìn." Dứt lời, cô lấy ra một chiếc máy to cỡ bàn tay, rất tinh vi từ trong ba lô bên cạnh mình, giới thiệu với bọn họ: "Đây là máy lần theo dấu vết, chỉ cần đến gần chỗ anh hai ở, đèn báo hiệu sẽ phát sáng. Hơn nữa các anh chị không cần lo lắng, em có thể tự bảo vệ mình."



Thu Dung ngồi ghế bên cạnh tài xế, người lái xe cũng là một nữ binh mặc đồ rằn ri chỉnh tề, lúc trước Thu Dung đã giới thiệu qua, tên là Triệu Văn. Nghe xong cô ấy trả lời: "Máy theo dõi của em gái Tiểu Nghiên rất tiện lợi, có cô bé tham gia, có thể mau chóng tìm được cậu Hai."



Lâu Linh nhìn về phía Thu Dung, cất giọng hỏi: "Chị dâu, bác trai bác gái biết Tiểu Nghiên đi cùng không?"



"Bác gái biết, bác trai, A Triển và Nghiêm Cách đều không biết." Thu Dung nói, khóe môi toát ra ý cười.



Mặt Lâu Linh cứng ngắc, ngay cả bác gái cũng yên lòng để cho con gái rời khỏi căn cứ, nhưng giấu giếm cánh đàn ông nhà họ Lâu, có thể suy đoán ra là đàn ông nhà họ còn cố chấp hơn phụ nữ, cho nên phải gạt bọn họ. Bản thân hiểu rõ con gái mình, bác gái cả mới yên tâm để con gái đi theo.



Lâu Điện vẫn không lên tiếng, thấy dáng vẻ cô không còn lời nào để nói, không khỏi buồn cười, ôm cô vào trong ngực, nói: "Đường còn dài, em ngủ một lát đi."



Lâu Điện săn sóc khiến ba cô gái khác trong xe không nhịn được liếc mắt nhìn họ. Lâu Điện thản nhiên như thường, Thu Dung và Triệu Văn đều là người trưởng thành, hai người không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, không nhịn được hé miệng cười trộm. Chỉ có Lâu Nghiên nhất thời không nghĩ ra ẩn ý trong đó, hỏi: "Tối hôm qua chị Linh ngủ không ngon ạ?"



"Ừm..." Lâu Linh trả lời qua loa, vừa lặng lẽ đưa tay véo cánh tay Lâu Điện một cái, bị anh nắm trong tay, cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi làm ổ trong lòng anh.



Khi bọn họ xuất phát đã qua buổi trưa, đại khái khoảng một giờ, ánh mặt trời vẫn rất nắng gắt, song vì gấp rút lên đường, mọi người chỉ có thể chịu đựng nhiệt độ cao này. Xe chạy về thẳng về phía trước trên quốc lộ, đường xá tạm coi là dễ đi, chủ yếu vì căn cứ Tây Bắc phái người của quân đội đi thông đường, dọn qua những tuyến đường dẫn đến thành phố lân cận, cũng thường xuyên để dị năng giả hệ thổ giúp sửa đường.



Đến chạng vạng, mắt thấy sắc trời gần nhá nhem tối, Thu Dung ra lệnh tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm.



Lâu Nghiên táy máy nghịch màn hình dụng cụ trong tay, nói: "Đằng trước cách ba mươi km có một thôn nhỏ, rẽ bên phải..."



Thu Dung nghe xong, không nói hai lời, để Triệu Văn quẹo phải, theo chỉ dẫn của Lâu Nghiên lái xe qua con đường nhỏ, tín nhiệm dành cho Lâu Nghiên là tuyệt đối. Cô không phụ kỳ vọng, nên rất nhanh xe họ chạy vào một thôn trang nhỏ, trong thôn không còn người sống sót, nhưng có zombie và zombie thú vật.



Mọi người xuống xe, nhanh chóng diệt trừ hết những con zombie đã tiến hóa đến cấp hai trong thôn này. Zombie thú vật toàn là một số vật nuôi gà vịt, nên bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, sau đó xử lý thi thể chúng rồi tìm chỗ nghỉ ngơi.



Nhà ở đây đều trát bùn đất, cửa bằng tấm ván gỗ, có thể thấy trước tận thế, nơi này là một thôn nghèo khó. Mọi người cũng không để ý nhà là bùn đất, tùy tiện tìm một căn phòng khá lớn để dọn dẹp. Chuyến đi này bọn họ có tổng cộng mười một người, ban đêm còn phải phân một nửa số người canh gác bên ngoài, ở một gian cũng đủ.



Sau khi dọn dẹp xong phòng ở, họ dứt khoát làm cơm tối ngay trên bãi đất trống trong thôn, nấu các loại mì phở đơn giản, cho thêm chút thịt hộp và rau cải. Đợi một lúc để nguội bớt, mọi người giải quyết bữa tối rất nhanh.



Sau khi ăn xong cơm tối, Lâu Linh ngậm bàn chải đi rửa mặt đánh răng, nhân tiện đề cao hai gốc cây mây biến dị hỗ trợ gác đêm. Dị năng bây giờ của cô đã tăng lên, một lần có thể thúc đẩy hai cây mây biến dị dài hai mươi mét. Có điều để dáng dấp chúng khỏe mạnh hơn, chờ sau khi phôi phục dị năng, cô lại truyền thêm hai lần dị năng cho chúng.



Cây thường xuân được dị năng đề cao nên cành lá sinh sôi tươi tốt, bò xuôi theo mặt tường đến nóc nhà, đám lá cây lay động trong gió đêm, tăng thêm mấy phần ý vị xanh biếc trong lành cho nhà đất, coi như có phần mát mẻ. Mà cây thanh sắt chỉ yên tĩnh làm ổ ở trong góc, im ắng không gây chú ý cho người khác.



Lâu Nghiên đi theo Lâu Linh giống như cái đuôi, nhìn thấy Lâu Linh đề cao cây biến dị, cái miệng nhỏ há thật to, sờ sờ lá cây thường xuân. Phát hiện lá cây này biết di động, không để cô chạm vào, cô bật cười khanh khách, hỏi: "Chị Linh, bụi cây trong sân nhà cũng là cây thường xuân này ạ? Chúng nó thật sự có thể phân biệt địch ta?"



"Việc này..." Lâu Linh sờ mũi, "Dĩ nhiên là không thể, song nếu có người không đi cửa chính, muốn trèo tường vào, sẽ quấy nhiễu đến cây biến dị, chị sẽ có cảm giác, cây biến dị cũng trực tiếp ném người đó ra bên ngoài."



Thu Dung và Triệu Văn cũng ở bên cạnh nhìn, nghe lời Lâu Linh nói, Thu Dung âm thầm gật đầu, thầm nghĩ có cây biến dị của Lâu Linh, người già và trẻ con trong nhà càng an toàn, họ yên tâm hơn.



Lúc này, mấy người đi tuần tra vùng lân cận cũng trở về, trong đó có Lâu Điện. Anh đi tới, nói với Thu Dung: "Em cảm giác được gần khu này có cái gì đó không đúng, đoán chừng còn có zombie thú vật, buổi tối cẩn thận một chút."



Thu Dung ngạc nhiên, hỏi lại: "Ý chú là, chúng đặc biệt ẩn nấp khi chúng ta ở lại, đợi buổi tối mới đến tập kích? Zombie thú... thông minh như vậy ư?"



Khóe môi Lâu Điện cong lên như có như không, nói: "Không phải thông minh, mà là sinh ra trí tuệ, xem ra chúng ăn không ít tinh hạch đồng loại để tiến hóa."



Nghe nói vậy, mọi người im bặt. Nếu zombie động vật cũng sản sinh trí khôn, thế thì không phải là zombie cũng sinh ra trí khôn sao? Hơn nữa nếu có thể sinh ra trí tuệ, vậy cấp bậc sẽ là bao nhiêu? Hiện tại loài người mạnh nhất chỉ có cấp ba, cường giả cấp bốn chưa phổ biến, không ngờ zombie còn tiến hóa hơn hẳn nhân loại. Tiếp tục như thế, tương lai loài người có hi vọng không?



Lâu Điện phát hiện biểu cảm bọn họ rất xấu, động viên: "Không cần lo lắng, đây chỉ là tình huống cá biệt, chẳng qua may mắn mà thôi." Loài người muốn lên cấp thật ra rất dễ dàng, chỉ cần cắn nuốt tinh hạch dị năng giả loài người là được. Song loại chuyện tự giết lẫn nhau này, chỉ cần là người bình thường sẽ không chấp nhận. Nếu như bạn đồng ý, chứng minh người khác cũng có thể xuống tay với bạn, lấy tinh hạch của bạn để tiến cấp. Bởi vì loài người có lý trí, có tình cảm trói buộc hành vi bản thân, cho nên lên cấp tương đối chậm. Đương nhiên, cũng có những kẻ không từ thủ đoạn vì trở nên mạnh mẽ, thậm chí tàn sát đồng loại con người, nếu bị người khác phát giác sẽ trở thành kẻ phản bội của đám đông.



Mà loại sinh vật zombie này, chỉ có bản năng cắn nuốt, thích máu thịt tươi sống, cũng cảm thấy hứng thú với tinh hạch kẻ mạnh cấp cao đồng loại. Cho nên, việc Lâu Điện thích làm nhất là thu thập tinh hạch zombie và zombie động vật cấp cao để đi câu zombie.



Mọi người lo lắng trùng trùng trở về phòng nghỉ ngơi, đêm nay trừ Lâu Nghiên, những người khác đều phải gác đêm, đồng thời lên tinh thần, đối phó tình huống bộc phát bất cứ lúc nào.



Trong phòng khá nhỏ, mọi người ngủ ngay trong túi ngủ, Lâu Điện và Lâu Linh được phân công canh gác từ nửa đêm, đó là Lâu Điện yêu cầu. Bởi vì chờ đến khi trời càng khuya, hẳn là những zombie thú kia sẽ có hành động, không bằng để anh trấn giữ. Thu Dung hoàn toàn không có ý kiến đối với yêu cầu của anh, cô cũng biết một hai về năng lực của anh từ chỗ Lâu Triển, có anh ở đây, cô cũng yên tâm hơn.



Trừ sáu người nghỉ ngơi trong phòng, năm người ngồi trên bãi đất trống trước phòng, dùng đống củi khô đốt lửa trại, ánh lửa chiếu trên mặt đất, tạo ra cái bóng mờ đằng sau lưng. Mọi người yên lặng canh giữ bên cạnh đống lửa, tập trung tinh thần cao độ, chú ý động tĩnh xung quanh.



Lâu Linh ngồi bên cạnh Lâu Điện, hai người ngồi sát nhau. Cô sờ kiếm bên hông, lại giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến mười giờ đêm, bóng đêm thâm trầm, bầu trời chỉ có mấy ngôi sao nhỏ. Đột nhiên, Lâu Điện bẻ gãy một nhánh cây cầm trong tay, ném vào trong đống lửa, ngọn lửa cháy lép bép bốc lên cao.



Theo động tác của Lâu Điện, trong lòng mọi người biết có cái gì đang đến, thân thể có phần căng thẳng, tinh thần tập trung hết mức. Đúng lúc này, cảm giác được phía sau truyền đến khác thường, Lâu Điện nhanh chóng kéo Lâu Linh tránh ra, dĩ nhiên kiếm trong tay anh đã vung ra ngoài. Chỉ nghe thấy một tiếng keng, giống như tiếng kiếm và kim loại sắc bén va chạm vào nhau.



Đợi bóng dáng kia rơi xuống một bên, họ phát hiện hóa ra là một con mèo đen gầy trơ xương. Bộ lông trên người nó lưa thưa, có thể nhìn thấy làn da màu xanh, rất xấu xí, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên ánh tàn nhẫn khát máu. Đây là zombie mèo đã tiến hóa đến cấp bốn, tốc độ nhanh như gió, động tác linh hoạt. Người khác căn bản không có biện pháp nắm bắt động tác của nó, vốn không giúp được gì, do mèo đen giảo hoạt ngược lại không cẩn thận tăng thêm phiển phức, cuối cùng chỉ có thể để Lâu Điện ứng phó.



Sau khi xuất hiện con mèo đen ở đó, Lâu Linh chợt nhận được tin tức cây thanh sắt mang đến, la lên: "Còn có zombie thú khác, mọi người cẩn thận." Vừa dứt lời, cô cảm giác được mình bị cái gì đó nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh lẽo, khi phản ứng kịp, thân thể cô đã bị cái gì đó tấn công, cả người văng về hướng bên cạnh, đập vào tường. May mắn là khi zombie thú kia công kích một lần nữa thì cây thường xuân trên mái nhà vươn ra một sợi dây leo quấn lấy eo cô, xách cô lên trên nóc nhà, đồng thời một nhánh cây đánh về phía hướng tấn công.



Phía dưới đã thành bãi chiến trường, người trong phòng cũng bị kinh động. Thu Dung bước ra đầu tiên, ném ra một quả cầu lửa, zombie thú kia đang tấn công Lâu Linh dễ dàng né tránh, nhờ ánh lửa họ thấy một con zombie sơn dương, khí thế cao hơn hẳn cấp bậc của con mèo đen kia.



Mọi người cũng mất đi giọng nói, lúc này đã cảm giác được sự lợi hại của con sơn dương này, trong lòng run rẩy.



Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:



Mục tiêu của Lâu Linh: Giết chết zombie thú!



Mục tiêu của Lâu Điện: Bảo vệ em gái!