Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 67: Trí tuệ thời tận thế (5)



Mấy ngày sau, bốn người vào núi hằng ngày, trải qua khóa huấn luyện, ba người đều có tiến bộ rõ ràng.


Tuy rằng Đàm Mặc vẫn ôm ý đồ tấn công Lâu Điện nhưng đó chỉ là phản ứng nảy sinh vì sợ hãi cường giả. Mỗi lần đến bữa cơm, cậu sẽ thu hồi địch ý, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm một bên chờ ăn. Thỉnh thoảng Lâu Linh nói chuyện với cậu, cậu ta cũng trả lời chứ không nói với mỗi Lâm Bảo Bảo như trước.


Đàm Mặc có trực giác của dã thú đánh giá một người tốt hay xấu. Mặc dù cậu biết Lâu Điện có thể uy hiếp đến tính mạng mình, nhưng sau khi Lâu Điện không giết bản thân, cậu ta bớt phóng túng đi nhiều, có thêm Lâm Bảo Bảo ở cạnh quản lý, mọi chuyện bình an vô sự. Về phần cậu ta có công kích con người không, hiện tại ở trong núi chưa gặp người ngoài nên họ không biết. Có điều, chí ít lời ba người Lâm Bảo Bảo, Lâu Điện và Lâu Linh nói, cậu sẽ tiếp thu một chút.


Tranh thủ cơ hội này, Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo rèn luyện luôn. Đối tượng luyện tập chính là thú biến dị với thực vật biến dị trên núi, các cô học cách chiến đấu với thú biến dị, làm thế nào phát hiện thực vật biến dị âm thầm ẩn núp.


Đương nhiên, trong quá trình này cũng có một mặt bất đắc dĩ. Bởi vì mỗi lần thú biến dị phát hiện ra bọn họ, muốn tấn công thì một số con nhỏ yếu sẽ bị hơi thở từ người Đàm Mặc tỏa ra dọa chạy mất. Còn mấy con mạnh mẽ thì hai cô không kịp chạy, huống chi đối đầu trực diện? Đến khi Đàm Mặc thu liễm hơi thở, vất vả dụ dỗ thú biến dị đến, hai cô gái chưa kịp ra tay, Đàm Mặc giống như thú hoang nhào tới, cắn cổ thú biến dị trực tiếp cắn chết, uống máu.


Hai cô gái: = 皿 =! Đậu xanh!


Mỗi lần như vậy, nhìn miệng Đàm Mặc đầy máu, Lâm Bảo Bảo sẽ nổi bão, túm cổ áo Đàm Mặc đập bộp vào đầu cậu, để cậu ta chừa thói cắn thú biến dị, phải ăn thịt chín. Đương nhiên, lần nào vẻ mặt Đàm Mặc cũng mờ mịt nhìn cô ấy, hết sức vô tội, không biết mình làm gì sai.


Ở trong núi vài ngày, bọn Lâu Linh thấy trên mình bắt đầu có mùi giống người rừng, riêng Lâu Điện vẫn sạch sẽ chỉnh tề như cũ. Anh đứng dưới gốc cây, điệu bộ ấy vô cùng thu hút người khác, như thể không phải người phàm. Điều này làm cho hai cô gái rất hâm mộ, thắc mắc không biết anh làm như thế nào. Rõ ràng mọi người đi cùng nhau, mỗi ngày hứng gió chịu nắng mà anh vẫn giữ dáng vẻ sạch sẽ trắng trẻo, còn ba người phơi nắng đen sì.


Hôm nay, lại đi một vòng quanh núi, Lâu Linh quay đầu, xung quanh toàn núi non, cánh rừng trước mặt trở nên dày đặc. Lâu Điện chậm rãi đi bên cạnh cô, nhàn nhã như đang tản bộ lúc rảnh rỗi, tuyệt không nhìn ra bọn họ hiện tại ở sâu trong rừng núi, nơi mà đầy rẫy thú với thực vật biến dị nguy hiểm.


Đằng trước Đàm Mặc chạy lăng xăng như Tazzan. Dường như khi ở trên núi, cậu ta sống thoải mái hơn, mỗi ngày đuổi chim bắt thú, bao nhiêu con thú biến dị bị cậu ta kết liễu. Lâm Bảo Bảo đi bên cạnh cậu, nhìn bốn phía, đề phòng có thú biến dị ẩn núp đánh lén.


Lâm Bảo Bảo nhanh chóng nhận ra hôm nay họ đi hơi xa, hơn nữa trời đã tối dần, quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, cô hỏi: "Linh Linh, điện hạ, trời tối rồi, chúng ta về chưa?"


Lâu Điện nhìn bầu trời, nói: "Về thôi." Ban đêm qua đêm trong núi cực kì nguy hiểm.


Thấy Lâu Điện vuốt cằm, Lâm Bảo Bảo vội gọi: "Đàm Mặc!" Đợi anh quay đầu thì cô nói tiếp: "Chúng ta về thôi, ngày mai lại đến."


Đàm Mặc nhìn cô một lúc mới hiểu điều cô nói. Anh chàng có vẻ không tình nguyện, có điều thấy dáng vẻ Lâm Bảo Bảo đi một mạch luôn thì đành quay ngược về. Chẳng qua vốn dĩ cậu ta đang chậm rì rì, đột nhiên không hiểu sao chạy tới cực nhanh, Lâm Bảo Bảo chưa kịp phản ứng đã bị cậu vác lên bằng một tay. Đàm Mặc lợi dụng đám dây mây lơ lửng khắp nơi, lao đi vun vút trong rừng.


Bên kia, Lâu Điện có cùng phản ứng, tương tự ôm lấy Lâu Linh, nhảy thật nhanh lên trạc cây, lợi dụng cành lá rậm rạp để tăng tốc. Lâu Linh đoán đã xảy ra chuyện, cô cắn chặt môi đề phòng mình kêu ra tiếng, trong tay nắm một hạt giống cây thanh sắt, chuẩn bị thúc giục nó tấn công bất cứ lúc nào.


Tốc độ hai người đều vô cùng nhanh, gió thổi soàn soạt bên tai.


So với Lâu Linh được Lâu Điện ôm trong tư thế công chúa, bụng Lâm Bảo Bảo áp trên vai Đàm Mặc, thiếu chút nữa cô nôn ọe, dư quang nơi khóe mắt nhìn Lâu Điện cũng ôm Lâu Linh, sánh ngang với bọn họ, cô liền cảm thấy có biến, sống chết cắn răng chịu đựng, cố gắng thả lỏng thân thể, tránh kéo chân bọn họ.


Sau khi đi hết rừng cây, trước mặt là một bụi cỏ. Sau tận thế, cỏ dại sinh trưởng tươi tốt, cao tầm nửa người, thậm chí có nhiều chỗ cao hơn đầu người. Trong bụi cỏ hình như có cái gì đó chuyển động uốn lượn, thỉnh thoảng tạo ra một cơn sóng.


Đột nhiên, Đàm Mặc trực tiếp tung Lâm Bảo Bảo lên, chân giẫm một cái, thân thể như dã thú đột ngột nhào về phía con mãng xà.


Lâu Điện đặt Lâu Linh xuống trạc một cây đại thụ, sau đó nhảy từ trên cây xuống. Một cú nhảy mà xa tận mấy mét, trùng hợp hai chân đạp lên thân thể con rắn khổng lồ trong bụi cỏ. Anh vung kiếm chém nó song không có tác dụng mấy.


Khi quan sát rõ con rắn kia, Lâu Linh hít một hơi khí lạnh. Nó dài khoảng ba mươi, bốn mươi mét, vượt quá giới hạn bọn họ nhận thức. Đường kính nó cực lớn, vóc dáng khổng lồ ẩn hiện trong bụi cỏ, bị đuôi của nó quất một cái cũng đủ khiến một gốc cây cổ thụ trăm năm đổ rạp.


Ánh mắt Lâu Linh trầm trọng, cô thúc đẩy hạt giống cây thanh sắt trong tay sinh trưởng, sau đó dùng cây thanh sắt cuốn Lâm Bảo Bảo ở dưới cây lên trên. Hai người nghiêm túc và cảnh giác xem cảnh chiến đấu giữa hai người với rắn cách đó không xa, ngoài hô hấp hơi nặng nề thì không hề la hét chói tai như những cô gái khác.


Ban đầu cách thức chiến đấu của Đàm Mặc rất giống một con dã thú, chẳng qua sau mấy ngày nay do Lâu Điện chỉ đạo, cậu đã biết cách ứng biến linh hoạt. Hiện tại đối mặt với con rắn đáng sợ, cậu không dám để nó quấn lấy, lúc né trái lúc tránh phải. Đa phần cậu dùng nắm đấm, sau mỗi cú đấm đều để lại trên mình con rắn một vết lõm, đáng tiếc không thể làm xước da nó hay chảy máu nhưng cũng tạo thành thương tổn ở mức độ nhất định.


Lâu Điện thành thạo tấn công vào 7 tấc của con rắn, chẳng qua da con mãng xà to này rất cứng rắn, kiếm không thể tạo ra vết thương trên người nó, chỉ có thể dùng không gian nhận. Không gian nhận có thể để lại dấu vết trên kim loại, đối phó với con rắn đã qua tiến hóa tất nhiên không thành vấn đề.


Cự mãng bị không gian nhận gây thương tích, mùi máu tươi kích thích nó phát cuồng. Nó cuồng nộ, thân thể vặn vẹo, bụi cỏ xung quanh bị thân thể nó quét qua đổ rạp, rất nhiều cây nhỏ cũng bị đập gãy.


Lâu Điện thừa dịp nó phát cuồng thì bắn ra hai vết không gian nhận, cắt vào mắt nó, hai mắt chảy xuống huyết lệ khiến cho cự mãng càng điên cuồng. Cái lưỡi rắn dài nhỏ thò ra thụt vào, cảm nhận mấy mùi khác biệt. Hai cường giả nhân loại trước mắt rõ ràng nó không đánh lại, chẳng qua nó cảm giác được trên cây cách đó không xa có hai người tương đối yếu ớt. Nó dùng đuôi hất văng hai người, lao nhanh về phía hai cô gái.


Tốc độ cự mãng cực nhanh, Lâu Điện và Đàm Mặc đồng thời lao người ra cản. Lâu Linh sớm có chuẩn bị, chỉ huy cây thanh sắt trói chặt thắt lưng cô với Lâm Bảo Bảo, hai người mượn cơ hội nhảy xuống cây. Trước khi đuôi cự mãng quét đến đại thụ thì hai người đã ở bên ngoài mấy mét, đại thụ lay động vài cái, bị cự mãng quét gãy đổ.


"Đi mau!"


Hay cô gái nắm tay nhau cùng chạy, vừa chạy vừa xoay người ném dây mây biến dị và quả cầu nước cô đọng lại ở cường độ cao. Quả cầu nước nện lên đầu con rắn khổng lồ, sau đó nổ tung, nước bị áp súc rất mạnh làm cho nó đau đớn, phát ra tiếng rít.


Lâu Linh cũng chỉ huy cây thanh sắt cuốn lấy thân thể cự mãng, đồng thời không ngừng bơm thêm dị năng để cây thêm chắc khỏe, tránh bị sức mạnh đáng sợ của con quái vật vùng vẫy.


Ngay thời điểm Lâu Linh để cây thanh sắt cuốn lấy cự mãng thì hai người Lâu Điện đuổi kịp. Lâu Điện phóng người lên đạp lên đầu nó, sau đó trực tiếp cắm kiếm vào đầu nó, kiếm xuyên qua đầu, trực tiếp ghim xuống mặt đất, đồng thời mấy đạo không gian chồng lên nhau, xâm nhập vào đầu cự xà, làm cho tất cả máu thịt bên trong nát bét như tương. Một cú đấm của Đàm Mặc đánh vào 7 tấc cự mãng, da rắn nổ tung, máu thịt tung toé, phun lên mặt cậu ta.


Con rắn khổng lồ liên tục gặp công kích, thân thể vặn vẹo kịch liệt, sức mạnh đáng sợ khiến đống cỏ trên mặt đất bay tán loạn tạo thành một cái hố to, một đống hỗn độn, cây cối xung quanh không cây nào may mắn thoát khỏi.


Lâu Điện đá Đàm Mặc bay ra xa, chạy đến trước mặt hai cô gái, nhấc họ lên, đưa họ rời khỏi phạm vi con rắn giãy dụa, tránh cảnh trúng đòn tấn công của nó trước khi chết. Với đòn kia, nếu người bị đập trúng, chắc cơ thể bị cắt thành hai đoạn.


Cự mãng vặn vẹo hơn mười phút rồi tắt thở, mặc dù không có động tác lớn, nhưng cả thân mình con rắn khổng lồ thi thoảng run run. Trong không khí toàn mùi máu tươi, còn có mùi đặc trưng của rắn, từ từ tỏa ra bốn phía, hấp dẫn đám thú biến dị ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó.


Khi con rắn chết, tâm trạng mọi người dần bình tĩnh lại, trái tim đập thình thịch quay về thong thả.


Lâm Bảo Bảo túm lấy Đàm Mặc thoạt nhìn chỉ ngây ngốc, thấy mặt cậu đầy máu, khóe miệng run rẩy, hỏi: "Em không bị thương chứ?" Phát hiện vẻ mặt cậu vẫn mơ hồ, biết câu nói quá phức tạp cậu không hiểu, cô đổi cách diễn đạt khác: "Em đau ở đâu?"


Ngón tay Đàm Mặc chỉ vào một bả vai đầy máu me, nói: "Chị, đau."


Lâm Bảo Bảo cẩn thận vén chỗ áo lên, trông thấy máu me be bét, một vết thương sâu tận xương, khi đuôi cự xà quất tới cậu không tránh kịp, cuối đuôi quét qua vai thế mà còn để lại vết sâu như thế. Nếu bọn họ không cẩn thận bị nó quát trúng, không chết cũng mất nửa cái mạng.


Hô hấp ai nấy đều nặng nề, lần đầu tiên phát hiện, núi rừng mọi ngày luôn yên tĩnh trở nên vô cùng nguy hiểm. Dã thú biến dị còn khủng bố hơn zombie.


Lâu Điện liếc sắc trời, trải qua trận chiến này, vầng thái dương đã xuống núi. Anh nhíu mày, hiện tại không đủ thời gian để quay về, đêm nay chắc bọn họ phải qua đêm trong núi.


—————


Tác giả có chuyện muốn nói:


Mục tiêu hôm nay:


Lâu Linh: Chinh phục thú biến dị!


Lâu Điện: Giết chết con rắn biến dị!


Lâm Bảo Bảo: Dạy dỗ em trai!


Đàm Mặc: Ăn ăn ăn...