Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 46: Chia tay



Sau khi về nhà, Diễm Tinh chui vào phòng thay quần áo sau đó lên giường nằm đắp chăn. Cô còn định hôm nay sẽ cố gắng hoàn thiện bản thiết kế của mình, ai ngờ đâu dì cả lại đến đột ngột như vậy khiến cô trở tay không kịp. Không biết có phải do ảnh hưởng bởi sức khỏe của cô từ bé hay không mà mỗi lần dì cả ghé thăm cô đau muốn chết đi sống lại. Cô chỉ có thể nằm trên giường trong vòng một ngày trong những ngày như thế này. Hôm nay gắng gượng được trước Trình Tuyết cô đã lôi hết sức mình ra để nói chuyện với cô ta lâu như vậy.

Diễm Tinh nằm trên giường, lúc sau Tiểu Mỹ đem túi chườm và nước ấm lên cho Diễm Tinh. Cô uống nước xong rồi ôm túi chườm mơ mơ màng màng ngủ mất. Mà không hề hay biết bên ngoài kia đang dậy lên một trận sóng gió.

Ở bên ngoài, mọi người truyền tai nhau tin tức tiểu thư chi thứ 2 của Triệu Gia, Triệu Lâm Lam chính là nhà thiết kế chính của thương hiệu thời trang cao cấp Aline đồng thời cũng là nhà sáng lập ra thương hiệu thời trang này. Tin này khiến cho không chỉ trong giới mà ngay cả ngoài giới cũng rất quan tâm. Chuyện của Aline và Ellie ai ai cũng biết, mỗi lần hai thương hiệu này đối đầu tất cả các trang bao đều đưa tin. Mà hiện tại Ellie đang tụt xuống so với Aline, lại thêm thông tin nhà thiết kế chính của Aline là Triệu Lâm Lam khiến ai ai cũng bất ngờ. Không ngờ rằng vị tiểu thư chi thứ hai của Triệu Gia lại tài giỏi như vậy. Mới 18 tuổi đã sở hữu trong tay một thương hiệu thời trang có tiếng. Như vậy so với vị tiểu thư chi thứ nhất thì có phần nhỉnh hơn. Dù sao vị tiểu thư chi thứ nhất của Triệu Gia sở hữu công ty giải trí hành đầu trong nước là của Triệu lão gia để cho, còn vị tiểu thư chi thứ hai này là đi lên bằng chính thực lực của mình.

Tần Phong ngồi trong văn phòng của mình tại tầng cao nhất của tập đoàn Tần Thị nhìn thấy những bài báo mới đăng nhếch nhẹ khóe môi, đáy mắt lóe lên tia chết chóc. Cô gái nhỏ của hắn là đối tượng để những người như vậy mang ra bàn tán? Thông qua chiếc điện thoại bàn trong phòng hắn gọi: "Jason!"

"Thiếu gia, thiếu gia cho gọi ạ." Chỉ trong chốc lát, Jason đã đứng bên ngoài cửa cung kính nói với Tần Phong.

"Xem xem ai là người đã viết những bài báo này! Tất cả đều ghi nhớ cho tôi!" Mắt hắn không nhìn đến những tin tức trên máy tính nữa, giọng nói mang theo vài phần tà khí. Hôm nay đám người này dám đem cô gái nhỏ hắn nâng niu đi bàn tán, vậy thì cũng nên sẵn sàng nhận cơn thịnh nộ từ hắn đi.

Jason là thư ký riêng và cũng là người đi theo Tần Phong từ nhỏ. Hiện tại giới truyền thông đang sôi trào chuyện gì anh đương nhiên biết, vì vậy chỉ lạnh nhạt cúi đầu nói: "Vâng." Sau đó lập tức lui ra ngoài làm việc.

Mạn Nhu sau ngày say rượu hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Giống như Triệu Tuấn Khải nói, có những thứ đã không thuộc về cô nữa thì cô cũng không nên cố giữ. Cô cố gắng giữ chỉ khiến cho mọi chuyện càng trở nên mệt mỏi hơn mà thôi.

Mạn Nhu thay quần áo sau đó đến nhà của Thẩm Tử Mặc, hôm nay cô muốn nói rõ ràng một lầm cho xong.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mắt, tâm trạng Mạn Nhu hơi trùng xuống. Cô hít sâu một hơi đi vào bên trong. Dì giúp việc thấy Mạn Nhu đến đột nhiên biến sắc, cười gượng nói: "Mạn Nhu tiểu thư, cô đến thăm thiếu gia sao?"

"Vâng, Tử Mặc có ở nhà không ạ?" Mạn Nhu gật đầu cười nhẹ nói, xem như không thấy biểu hiện vừa rồi của dì giúp việc.

"Dạ, thiếu gia..." Bà còn chưa kịp nói hết, ở trên tầng có hai bóng dáng đi xuống. Mạn Nhu theo phản ứng nhìn lên, thấy Chu Thiên Ân cung Thẩm Tử Mặc sóng vai đi xuống nhà. Đáy mắt Mạn Nhu lóe lên tia đau khổ nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thường, nhu hòa nói: "Tử Mặc."

Thẩm Tử Mặc đâu nghĩ hôm nay Mạn Nhu sẽ đến đây. Anh ta cũng không có ý định sẽ đi tìm Mạn Nhu xin lỗi nữa. Trong khoảng thời gian yêu Mạn Nhu, số lần anh ta nói lời xin lỗi đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần hai người có trục trặc hầu như đều là Mạn Nhu xuống nước trước chứ không phải Thẩm Tử Mặc. Cho nên anh ta nghĩ lần này dù có thế nào Mạn Nhu cũng sẽ đến gặp anh ta, kể cả anh ta có thật sự làm sai. Mà lần nãy cũng đâu phải mỗi anh ta sai, Mạn Nhu trước mặt Chu Thiên Ân nói anh ta như vậy, khiến anh ta mất mặt. Cho nên Thẩm Tử Mặc nghĩ anh ta có quyền tức giận đối với Mạn Nhu, cũng không cần đi dỗ dành cô. Nhưng không ngờ Mạn Nhu lại đến nhanh như vậy.

Thẩm Tử Mặc trong lòng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra không có gì, tay còn tự nhiên khoác vai Chu Thiên Ân nói: "Nhu Nhi, em đến rồi à."

Mạn Nhu nhìn hai người trước mắt, trong lòng trùng xuống nhàn nhạt cười: "Ừ, em đến rồi."

Chu Thiên Ân nãy giờ đi bên cạnh Thẩm Tử Mặc hất cằm nhìn Mạn Nhu bằng ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng nói lộ vẻ ôn nhu: "Nhu Nhi, cô đừng hiểu lầm, tôi là có chuyện mới đến gặp Thẩm thiếu một chút thôi."

Thẩm Tử Mặc xua xua tay: "Không sao, cô ấy đều hiểu, cô đừng lo lắng."



Mạn Nhu nghe vậy cũng gật đầu cười nói, trong ánh mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng, giống như chuyện của hai người này không còn ảnh hưởng đến cô nữa: "Đúng vậy, tôi không để ý gì cả."

Thẩm Tử Mặc nhìn Mạn Nhu hôm nay có chút lạ, ánh mắt hơi đổi bỏ tay đang khoác người Chu Thiên Ân ra, đi nhanh xuống cạnh Mạn Nhu giống như không có gì xảy ra cười nói: "Hôm nay dì giúp việc nấu đồ rất ngon, đều là những món em thích, em vào ăn đi." Sau đó đưa tay muốn kéo Mạn Nhu đi vào bên trong.

Nhưng tay hắn còn chưa chạm được vào tay Mạn Nhu thì cô đã tránh mất. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Ân đang đứng trợn mất ở bên kia rồi quay sang nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Em không đói, anh cùng Chu tiểu thư ăn đi, hai người còn có việc, khi nào xong việc em sẽ gọi cho anh, em có chuyện muốn nói."

"Bình thường không phải sẽ ăn trưa ở đây với anh sao?" Thẩm Tử Mặc thấy Mạn Nhu có vẻ không ổn, trong lòng không hiểu sao dâng lên bất an nhẹ giọng nói với cô. Những lần trước cãi nhau, thái độ của Mạn Nhu chưa bào giờ bình thản như thế này. Ánh mắt cô nhìn hắn giống nhìn một người xa lạ. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã của Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc biết lần này cô thật sự tức giận rồi.

"Hôm nay em không muốn bình thường như vậy nữa, sau này cũng thế!" Mạn Nhu cười cười, sau đó nói tiếp: "Anh còn có việc, cứ ăn trưa đi, chuyện của em nói sau cũng được."

"Giản tiểu thư, nếu đã đến không bằng ăn một chút. Nếu không tôi sẽ ngại lắm." Chu Thiên Ân bị Thẩm Tử Mặc bỏ mặc trên cầu thang đi xuống nói. Lời nói của cô ta giống như cô ta mới là chủ nhà còn Mạn Nhu chỉ là khách đến chơi, cô ta còn đi xuống đứng bên cạnh Thẩm Tử Mặc như hai người họ mới là một đôi.

Mạn Nhu sao không hiểu ý cô ta, nhưng hôm nay cô đến đây cũng không phải muốn tranh cãi với cô ta cho nên cô nói: "Ngại gì đâu chứ, là tôi đã quấy rầy việc của hai người. Tôi đi trước, hai người cứ ăn tự nhiên." Nói xong cô quay người bước ra ngoài, để mặc Chu Thiên Ân với Thẩm Tử Mặc vẻ mặt không tin bên trong.

Mạn Nhu đi một mạch ra ngoài ngồi vào xe, bảo lái xe đi đến đoạn đường cách nhà Thẩm Tử Mặc một đoạn. Cô ngồi trên xe, dáng vẻ vẫn như bình thường, khóe miệng khẽ cong.

Người lái xe ở bên trên không biết Mạn Nhu đến đây làm gì, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu thư, chúng ta có đi tiếp không ạ?"

"Không, chờ một chút, tôi còn phải quay lại nơi đó một lát." Mạn Nhu lắc đầu nhìn cái điện thoại trong tay.

Khoảng 5 phút sau, điện thoại của Mạn Nhu đồ chuông, trên màn hình hiện lên 2 chữ Tử Mặc. Mạn Nhu nhìn hai chữ trong màn hình khóe miệng khẽ nhếch. Cô nhấn nút nghe, một giọng nói hơi lo lắng từ đầu dây bên kia vang lên: "Nhu Nhi, chuyện là công việc của anh cũng đã xong rồi. Khi nãy nghe em nói em có chuyện muốn nói với anh, vậy anh đến nhà em gặp em nhé."

Mạn Nhu cười nhẹ: "Không cần, nếu công việc của anh xong rồi em quay lại nhà anh, dù sao em cũng chưa đi xa."

"Vậy cũng được." Nghe được giọng của Mạn Nhu không có chút gì không vui lại thấy cô tự động muốn quay lại, Thẩm Tử Mặc thở phào một hơi. Hôm nay xem ra Mạn Nhu cũng không phải giận gì quá đáng. Có lẽ do lúc nãy thấy hắn thân cận với Chu Thiên Ân nên mới như vậy. Nhưng anh cũng không muốn chọc cô thêm cho nên Thẩm Tử Mặc quay sang Chu Thiên Ân đuổi cô ta về.

Lúc Chu Thiên Ân vừa đi thì Mạn Nhu cũng đúng lúc quay trở lại. Cô đi vào trong nhà đã thấy Thẩm Tử Mặc ngồi trên ghế. Thấy cô vào anh cười tươi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình nói: "Nhu Nhi, em ngồi đi."

Mạn Nhu gật nhẹ đầu ngồi xuống ghế nhưng không ngồi bên cạnh Thẩm Tử Mặc mà là ngồi chỗ đối diện anh ta.

Thẩm Tử Mặc thấy vậy hơi cau mày, nhưng nghĩ rằng cô chưa nguôi giận nên hắn cũng không để ý nhiều: "Nhu Nhi, anh biết ngày hôm qua là anh sai. Anh không nên không tin tưởng em. Nhưng mà trong chuyện này em cũng là người sai. Em không nên ở trước mặt người ngoài nói anh như vậy. Lần này chúng ta huề nhau, ai cũng sai vậy em đừng giận nữa, em xem anh cũng có giận em đâu."

Mạn Nhu nghe hắn nói giống nghe chuyện cười, cô cười mỉa một tiếng: "Tử Mặc, anh nói em làm anh mất mặt. Anh có biết nếu em hôm qua không tự biện hộ cho bản thân mình thì em sẽ thành như thế nào không? Trong khi đó, anh ở cùng em từ bé, biết chắc em là con người như thế nào nhưng anh vẫn không tin tưởng em. Hiện giờ còn trách em làm anh mất mặt."



"Nhu Nhi, trong chuyện này nếu em từ từ nói với anh, anh sẽ..."

"Anh sẽ tin ư? Nếu em là một cô gái hiền lành luôn nghĩ cho anh thì anh sẽ tin em chắc? Hay là anh sẽ đòi lại công bằng cho em?" Mạn Nhu đánh gãy những lời lẽ buồn cười của Thẩm Tử Mặc.

"Thôi, hôm nay em đến đây không phải để nói chuyện này. Chuyện em muốn nói là Tử Mặc, chúng ta chia tay đi!" Mạn Nhu phất tay giống như không muốn tranh cãi thêm với anh ta nữa.

Thẩm Tử Mặc tròn mắt không tin những gì mình vừa nghe được. Anh ta vừa nghe thấy gì cơ, Mạn Nhu nói muốn chia tay với anh ta?

"Giản Mạn Nhu, em vừa nói cái gì vậy?" Thẩm Tử Mặc gằn giọng hỏi.

"Em nói chúng ta chia tay đi!" Mạn Nhu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tử Mặc không hề do dự lặp lại một lần nữa.

"Em vì những chuyện cỏn con này mà đòi chia tay với anh?" Thẩm Tử Mặc hiện tại đã không còn bộ dáng tươi cười nữa mà thay vào đó là tức giận.

Mạn Nhu nhếch khóe môi cười một cái: "Nếu anh nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi, em không muốn giải thích gì thêm với anh cả."

"Haha, Mạn Nhu, em đừng tưởng rằng em nói như vậy là anh sẽ xin lỗi em. Chuyện vừa rồi anh không hề sai, và cũng sẽ không xin lỗi em đâu. Cho nên em hãy rút lại câu nói ngớ ngẩn đấy đi!" Thẩm Tử Mặc nghĩ rằng cô vì chuyện của Chu Thiên Ân vừa rồi mới giận dỗi nói chia tay với anh ta.

Mạn Nhu nghe vậy, lắc đầu: "Đến bây giờ anh vẫn không hiểu vấn đề nằm ở đâu sao?"

"Không phải anh hiểu em rất rõ ràng sao. Em giận dỗi và nói chia tay với anh để anh xin lỗi em sao. Anh sẽ không bao giờ nói xin lỗi vì những việc anh không làm. Em đừng nghĩ em có thể lấy chuyện chia tay ra để dọa anh." Thẩm Tử Mặc lúc này hai mắt đỏ ngầu. Hắn nhìn Mạn Nhu gằn giọng nói.

"Mạn Nhu em trước nay nói là làm, không dọa người." Mạn Nhu đứng lên, nhìn sâu vào ánh mắt của Thẩm Tử Mặc. Cô không nhận thấy tia áy náy, hối hận hay là tia tình cảm nào. Mà trong ánh mắt đó chỉ có sự tức giận vì nghĩ rằng cô đang đe dọa anh. Điều này khiến trong lòng Mạn Nhu không mấy dễ chịu. Từ trước đến nay cô tưởng cô đã có được người đàn ông này. Nhưng cô lầm rồi, tình cảm của cô không thể cảm hóa được người này. Người luôn luôn cao ngạo và tự cho mình là đúng. Anh ta không chấp nhận cúi đầu nhận sai, cũng không bao giờ chấp nhận chuyện anh ta là người sai.

"Chuyện em muốn nói đã nói xong, em về đây." Mạn Nhu cô không muốn ở chung với người này nữa, nhìn thấy anh chỉ khiến tim cô từng chút từng chút một nhói lên. Đến ngày hôm nay cô mới biết, thì ra trong tim của người này chưa từng có cô.

Khi chân của Mạn Nhu vừa chuẩn bị bước ra ngoài cửa, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nếu hôm nay em ra khỏi đây, vậy từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Em và tôi, giống người xa lạ."

Mạn Nhu cười nhẹ, tiếp tục bước ra ngoài. Cô yêu người này, nhưng chưa đến mức để người ấy có thể chà đạp lên tôn nghiêm của cô hết lần này đến lần khác.

Thẩm Tử Mặc thấy Mạn Nhu không chút do dự đi ra bên ngoài, anh ta đập mạnh chiếc cốc đang cầm trên tay xuống. Ánh mắt hướng theo bóng lưng của Mạn Nhu, hét lớn: "Giản Mạn Nhu, rồi có một ngày em sẽ phải quay lại cầu xin tôi."

Mạn Nhu lên xe, không một chút biểu cảm gì đối với lời nói của Thẩm Tử Mặc, cô lạnh nhạt nói với lái xe: "Đến bar Angel!"