Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 138



Một câu này của Sở Ngôn vừa dứt, Bùi Tình là người đầu tiên sửng sốt.

Làm Mc, cô không thể tra cứu thông tin tại trường quay, chỉ có thể nghe Sở Ngôn tự thuật, mà các khán giả dưới sân khấu từ sớm khi nghe Sở Ngôn thốt ra cái tên này đã bắt đầu tìm kiếm. Tuy rằng rất nhiều người trong bọn họ ngay cả cái tên “Edward Elgar” kia cũng không nghe trọn vẹn, thế nhưng tuyệt đối có người nghe được.

Lưu Tiểu Bối là người đầu tiên tra ra tư liệu: “Không thể nào?! Đây là nhạc sỹ cổ điển hơn một nghìn hai trăm năm trước?!!!”

Những khán giả ngồi bên cạnh Lưu Tiểu Bối, tuy rằng không phải thực sự đang ngồi cạnh thế nhưng cũng nghe được tiếng kinh hô này. Rất nhanh, cũng có không thiếu khán giả tra ra vị nhạc sỹ nọ, sau đó bọn họ đều ngơ ngẩn.

Bất luận là khán giả tại hiện trường hay người đang xem qua kính VR, tất cả đều đồng loạt dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn thiếu niên trên sân khấu.

Chỉ thấy Sở Ngôn cười khẽ, gật đầu nhìn về phía Lưu Tiểu Bối, thấp giọng nói: “Đúng vậy, Edward Elgar đại sư đúng là nhà soạn nhạc trứ danh tại thế kỷ 19.”

Toàn thể khán giả đều ồ lên.

Biết đây là loại cảm giác gì sao?

Nếu đặt ở nghìn năm trước, giống như ngôi sao được yêu thích của bạn đột nhiên nói cho bạn biết ‘Nhạc sỹ tôi thích là một cầm gia trứ danh của Đường triều, từ khúc của ngài ấy có《ABC》, 《XYZ》 và 《DEF》, tất cả tôi đều rất thích.” vậy!

Thế giới có những chuyện chính là tàn khốc như thế, cho dù ở nghìn năm trước cũng có rất nhiều người không biết Edward Elgar là ai, mà ở nghìn năm sau, theo bánh lăn thời gian chuyển động, càng ngày càng có nhiều nhân tài kiệt xuất ra đời, càng khiến cho mọi người không đủ tinh lực để mắt đến một vị nhạc sỹ đã từng tài hoa kinh diễm nhạc đàn như thế.

Danh tiếng của Edward tuy từng vang dội, thế nhưng dù sao cũng không bằng Beethoven hay Mozart, cũng giống như mọi người đều biết Lý Bạch, Đổ Phủ nhưng không nhất định biết Cố Huống và Thượng Quan Nghi[1]. Tỷ như Cố Huống, ông cũng từng viết ra danh ngôn như ‘Tay cầm tam xích Long Tuyền kiếm, chẳng chém gian tà thệ chẳng về’, thế nhưng những người không biết ông chung quy vẫn chiếm đa số.

Trong lúc khán giả đang tìm kiếm tư liệu về Edward Elgar, thanh âm ôn hòa réo rắt của Sở Ngôn cũng đồng thời vang lên bên tai họ: “Âm nhạc của Edward giai điệu du dương, tôi thích nhất là tác phẩm tiêu biểu《Tại thành London 》của ông, mỗi lần nghe thấy đều giống như có thể cảm thụ được phong cách lịch thiệp và cảnh sắc nhã nhặn của nước Anh thời kỳ ấy. Tôi có thể không thưởng thức và giám định được hết sự tuyệt vời của ca khúc này, thế nhưng mỗi lần nghe nó đều cảm thấy tâm tình khoan khoái.”

Trong lúc Sở Ngôn nói ra những lời này, khán giả cũng nhanh chóng tìm kiếm được khúc nhạc《Tại thành London kia》. May mà âm nhạc cổ điển được bảo tồn tốt hơn những ca khúc giải trí khá nhiều, nghìn năm qua vẫn còn những dàn nhạc diễn tấu, vậy nên khán giả cũng có thể nghe được khúc nhạc này trên mạng.

Quả nhiên giống như lời của Sở Ngôn, bài hát này thực sự khiến lòng người thư thái, phảng phất cảm nhận được ánh nắng mơn trớn trên da thịt.

Lưu Tiểu Bối tự lẩm bẩm: “Sở Nghiên Nghiên cư nhiên thích loại âm nhạc như vậy nha, thực sự là… thực sự là quá lợi hại rồi!”

Không chỉ là Lưu Tiểu Bối, trên khắp các tinh cầu của Hoa quốc cũng không thiếu khán giả cạn lời với sở thích này của Sở Ngôn, không ngừng tán thưởng. Tuy rằng bọn họ không biết người tên là Edward Elgar kia, cũng không biết khúc nhạc《Tại thành London》nọ rốt cuộc là thế nào, bất quá bọn họ có một loại cảm giác mờ mịt: Người có thể thưởng thức loại âm nhạc này nhất định đặc biệt lợi hại!

Hơn nữa đây còn là nhạc sỹ trứ danh của hơn một nghìn năm trước!

Sở Ngôn khẳng định vẫn luôn thích âm nhạc cổ điển mới có thể yêu thích một vị nhạc sỹ ‘không nổi danh’ như vậy!

Đương nhiên, cũng có không ít người khinh thường bĩu môi: “Nói cái gì thích nhạc cổ điển? Nhất định là tự phịa ra! Đều là tác phẩm của hơn một nghìn năm trước, người bình thường sao có thể biết được? Cũng không phải Mozart hay Beethoven. Sở Ngôn nhất định là vì muốn biểu hiện mình thích nhạc cổ điển, giả vờ bản thân có thưởng thức sang trọng cao quý đi?”

Bất quá ngay khi vài khán giả phát biểu như vậy trên diễn đàn giao lưu trực tiếp của《Cùng trò chuyện》, không tới một phút sau bọn họ đã kinh ngạc nghe thiếu niên đang ở trên sân khấu kia chậm rãi kể lại cuộc đời của vị đại sư âm nhạc này, mãi đến tận ca khúc cuối cùng của ông. Đồng thời dưới sự đề nghị của Mc ngân nga ra vài đoạn nhạc yêu thích nhất.

Khán giả khiếp sợ: “…” Sợ đến cá khô nhỏ của ta đều rơi có được không!!!

Bùi Tình không hổ là Mc đã dày dạn chiến trường, trước đây lúc cô phỏng vấn những khách mời khác cũng không ít người phát biểu bất ngờ, khiến cô vô cùng giật mình. Vậy nên khi Sở Ngôn nói bản thân thích nhất là Edward Elgar, các khán giả hoàn toàn không nhận ra Bùi Tình đang kinh ngạc, cô phi thường ung dung xử lý tình huống này, bất quá trong lòng lại không ngừng vang vọng ‘Mợ nó, ta cư nhiên không biết cái này’.

Chờ Sở Ngôn giới thiệu xong một phen, Bùi Tình và rất nhiều khán giả đều cho rằng Sở Ngôn là đang đọc thuộc lòng.

Nếu như nói thích một nhạc sỹ trong mấy trăm năm gần đây, ừ, có khả năng rất lớn. Nếu như nói yêu thích Beethoven, Mozart, Tchaikovsky này nọ cũng không khó hiểu, dù sao danh tiếng của những vị này bao nhiều năm nay đều chưa từng vơi đi.

Thế nhưng cố tình lại muốn nói mình yêu thích một vị nhạc sỹ cổ điển hơn một nghìn năm trước, vả lại danh tiếng còn không quá nổi bật….

Chẳng lẽ là đang muốn khoe khoang mình vô cùng hiểu rõ nhạc cổ điển, đối với nhạc cổ điển cực kỳ lý giải? Bằng không, những người yêu thích nhạc cổ điển bình thường cũng không thể thể moi móc ra được một vị nhạc sỹ không quá có danh tiếng từ cả nghìn năm trước như vậy!

Bùi Tình không khỏi khẽ vì Sở Ngôn thở dài, cô cho rằng lần này Sở Ngôn thực sự là đi sai một nước cờ, vì muốn thể hiện bản thân thích nhạc cổ điển đã làm ra vẻ quá mức.

Vậy nên Bùi Tình liền dự định đem lời nói dối này của Sở Ngôn viên lại cho tròn, cô bổ sung một câu “Không ngờ Sở Ngôn lại hiểu trường phái âm nhạc cổ điển như vậy nha.”

Nào ngờ Bùi Tình vừa dứt lời, Sở Ngôn lại tỏ vẻ hơi ngơ ngẩng, sau đó chợt lên tiếng: “Edward Elgar không phải thuộc trường phái nhạc cổ điển, ông là trường phái âm nhạc lãng mạng.”

—— tiếp theo chính là một tràng giới thiệu chi tiết.

Trong lúc Sở Ngôn đang nói, đồng tử của cậu phảng phất lấp lánh ánh sao, trong giọng nói cũng mang ước ao vô hạn. Bùi Tình nghe nge một hồi, bất chợt ý thức được mình đã thật sự hiểu làm thiếu niên này. Nếu không phải yêu thích nhạc cổ điển từ tận đáy lòng, làm sao có thể hiểu rõ được như vậy? Thậm chí lúc vừa nói tới còn tỏ ra cao hứng đén thế?

Thoáng cái, Bùi Tình đối với Sở Ngôn có chút tâm tình kính nể.

Mà phía sau kính VR, khán giả cũng trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đợi đến khi Sở Ngôn nói xong, bọn họ chờ không kịp vỗ tay ầm ỹ, thậm chí có khán giả tại hiện trường còn thét to “Sở Nghiên Nghiên, tôi biết đàn violon, tôi sẽ đàn cho cậu nghe nhé”.

Đối với việc này, Sở Ngôn bất đắc dĩ nhún vai, cười nói: “Thế nhưng tôi không biết dùng nhạc cụ, chỉ là người yêu thích nghiệp dư, làm sao bây giờ?”

Fans nọ nhanh chóng đáp lại: “A a a a tôi sẽ đàn cho cậu nghe! Đàn cho cậu nghe cả đời!”

Sở Ngôn nghe vậy liền cười xòa.

Phỏng vấn lại tiếp tục.

Nếu như nói nhạc sỹ của nghìn năm trước đã khiến cho Bùi Tình rung động, như vậy tiếp theo cô đã tiếp nhận sự rung động làn thứ hai, thứ ba, thứ năm thứ sáu… đến tận khi chết lặng.

Sở thích của thiếu niên này thật sự quá rộng, thậm chí có vài yêu thích của cậu Bùi Tình ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, thế nhưng Sở Ngôn vừa tròn hai mươi lại có thể nói đến miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt giới thiệu rất nhiều việc mà phần đông mọi người đều không biết.

Sau phần phỏng vấn sở thích, ấn tượng của Sở Ngôn để lại cho Bùi Tình chính là một loại hào phóng lại ưu nhã thong dong.

Bùi Tình hỏi chuyện khắc sâu ấn tượng nhất trong đầu Sở Ngôn là gì, Sở Ngôn hồi tưởng một chút, cư nhiên mí mắt rũ xuống, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Hẳn là công việc bán thời gian đi.”

Nghe câu này xong, Bùi Tình cũng là ngơ ngẫn, cô hỏi lại: “Công việc bán thời gian?”

Sở Ngôn gật đầu: “Vâng, lúc ấy em chưa tiến vào giới giải trí, cha mẹ em qua đời từ sớm, khi đó em còn trẻ không hiểu chuyện, rất nhanh đã tiêu hết di sản, sau đó bắt đầu làm rất nhiều loại công việc bán thời gian để kiếm tiền.”

Lời này Sở Ngôn nói được nửa thật nửa giả, cha mẹ của nguyên chủ quả thực qua đời sớm, nguyên chủ cũng phung phí di sản, thế nhưng ngay khi tiêu hết tiền nguyên chủ liền tiến vào giới giải trí, có thể nói đến tận giây phút cuối cùng cũng chưa từng vì ba đấu gạo khom lưng qua lần nào.

Thế nhưng Sở Ngôn lại không giống.

Đời trước y đã từng có lúc trọn chín ngày, từ sáu giờ sáng thẳng tới sáu giờ tối đều bôn ba giữa chốn thành thị hoa lệ, chỉ vì tìm kiếm cơ hội mưu sinh. Khi đó y đi bộ tới ban chân đau buốt, một ngày chỉ dám ăn một ổ bánh mì không, vì tiết kiệm tiền y còn làm ra rất nhiều việc. Đến buổi tối ngày thứ chín, y mệt mỏi ngồi xổm bên vệ đường, mờ mịt nhìn xung quanh, viền mắt không nhịn được ươn ướt.

Thành thị lớn như vậy, mỗi người đều vội vàng lướt qua, chỉ có thiếu niên kia ngồi trên vệ đường vẻ mặt mê man.

Không ai chú ý đến sự hiện hữu của y, cái thành thị này lúc nào cũng hoa lệ rực rỡ, hoàn toàn không liên quan gì đến y. Y không có thân nhân cũng không có bạn bè, y giống như đã bị thế giới từ bỏ, chỉ vì một túi bánh mì và một phần tiền thuê nhà cư nhiên làm đến trình độ như vậy.

Đương nhiên, sau khi cảm giác tuyệt vọng trôi qua, Sở Ngôn vẫn phải đứng lên, tiếp tục vì sinh tồn mà bôn ba.

Sau đó đương nhiên liền tốt rồi, Sở Ngôn được phía phát hiện ngôi sao khai quật đưa vào giới giải trí, chậm rãi dốc sức cố gắng, bị tôn làm người mới thiên tài, lại bằng vào vẻ ngoài xuất chúng thu được rất nhiều tài nguyên, cầm tù vô số fans trung thành, thậm chí lấy được cúp Ảnh đế.

Chuyện về sau Sở Ngôn đương nhiên không có khả năng kể ra, thế nhưng y chỉ nói phần trước đã có không ít khán giả bất giác ướt hoen viền mắt, đợi đến khi nghe Sở Ngôn nói “Bất quá hiện tại rất tốt, có rất nhiều người quan tâm tôi cũng có rất nhiều người yêu thích tôi.”. Rốt cục cũng người không nhịn được rơi lệ.

/Sở Ngôn trước kia hóa ra từng trải qua việc như vậy, thực sự không ngờ đến!/

/QAQ ô ô ô ô, Sở Nghiên Nghiên của mị, Sở Nghiên Nghiên của mị! Vì sao không muốn ngồi xe điện siêu tốc? Là vì tiết kiệm một đồng tiền sao? Chân của cậu không đau sao? Ô ô ô!!!/

/Thật xót xa mà, hoàn toàn không ngờ hai năm trước Sở Ngôn lại sinh hoạt như vậy… Hức hức hức, thật muốn xuyên về thời điểm đó đi tìm Sở Nghiên Nghiên, chế nhất định sẽ dẫn cậu ấy đi ăn thật ngon, nhất định không để cậu ấy chịu khổ đến thế!/

Ngay cả Bùi Tình cũng không ngờ hiệu quả của tiết mục kỳ này lại là như vậy.

Trước kia những khách mời từng xuất hiện trên《Cùng trò chuyện》đều là tinh anh trong ngành nghề của mình, bọn họ không phải mỗi người đều sẽ bị kỹ xảo của Bùi Tình mê hoặc, thậm chí có rất nhiều người có thể đảo khách thành chủ khống chế không khí toàn trường, khiến người cười vang hoặc là dâng lên tràng pháo tay ủng hộ.

Mà hôm nay…

Nhìn nụ cười rộng rãi lại quan của thiếu niên trước mặt, lại liên tưởng đến bộ dạng đối đáp trôi chảy từ đầu tới giờ, Bùi Tình cảm thấy Sở Ngôn có thể đi đến vị trí như hiện nay nhất định đã bỏ ra rất nhiều.

Đóng phim dễ dàng sao?

Không dễ dàng.

Không ít diễn viên bị thương trong lúc đóng phim, không ít diễn viên ngày đêm vất vả chỉ vì muốn tìm được cảm giác tốt nhất.

Làm một ngôi sao, dễ dàng chứ?

Không dễ dàng.

Không ai có thể tưởng tượng được phía sau sự ngăn nắp lượng lệ của một minh tinh là bao nhiêu mồ hôi cong sức, Bùi Tình biết, Sở Ngôn từ lúc ra mắt đến bây giờ đã hơn hai năm, số ngày nghỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tổng cộng lại chỉ sợ cũng không quá bốn mươi ngày.

Trước đó Sở Ngôn thật sự có chút hiểu lầm, tuy rằng Mc của 《Cùng trò chuyện》thực sự sẽ vì rating của tiết mục mà cân nhắc, hy vọng có thể đào móc một ít tin tức riêng tư của khách mời. Thế nhưng Bùi Tình vốn cũng là fans của Sở Ngôn, cô thực sự rất thích 《Tiếng vọng nơi góc biển》, rất thích 《Tinh quang 》.

Bùi Tình đã gặp qua rất nhiều khách mời đủ kiểu đủ loại, có bề ngoài tuyệt mỹ, có phong phú trừng trải, thế nhưng khi so sánh cùng bọn họ, Sở Ngôn chỉ là ngôi sao trẻ mới hai mươi tuổi, hơn nữa còn là một ngôi sao bận rộn chưa từng nghỉ ngơi, đây hoàn toàn không đáng để cô triệt để dùng hết kỹ xảo đào bới tin tức quan trọng.

Tối hôm đó,《Cùng trò chuyện》 kết thúc mỹ mãn. Tiết mục trực tiếp kéo dài suốt hai giờ, có một số khán giả đã sớm rời khỏi hiện trường, đồng thời sau khi tiết mục kết thúc cũng có vô số fans điên cuồng bìnhluận, thậm chí có rất nhiều người bắt đầu yêu thích Sở Ngôn từ chương trình《Cùng trò chuyện》này.

Một giờ sau, rating của 《Cùng trò chuyện》công bố, rất nhiều cư dân mạng tò mò nhìn xem, sau đó triệt để ngơ ngẩn!

——————

1/ Cố Huống và Thượng Quan Nghi”

Cố Huống: (725-814) tự Bô Ông, người Hải Diêm, Tô Châu (nay thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc). Từng làm quan dưới triều Đường Túc Tông. Thơ của Cố Huống mang đượm phong cách thông tục, chất phát khiêm tốn, kế thừa chủ nghĩa hiện thực của Đổ Phủ, là tiên phong cho trường phái Tân nhạc phủ. Thi tập trứ danh có 20 quyền, đáng tiếc phần lớn đã thất truyền。

Thượng Quan Nghi: (608-664) tự Du Thiều, người Giáp Huyện, Giáp Châu (nay thuộc tỉnh Hà Nam) đời Sơ Đường, đỗ tiến sĩ khoảng năm Trinh Quán, làm quan dưới đời vua Thái Tông. Ông làm thơ không nhiều, tên tuổi của ông có lẽ còn xa lạ với nhiều bạn, nhưng nếu nhắc đến cháu gái ông chỉ sợ ai cũng biết, chính là Thượng Quan Uyển Nhi trứ danh dưới tay Võ Tắc Thiên.