Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 138



Xế chiều hôm đó, Trình Anh được đưa vào phòng cấp cứu.

Sau khi nhận được tin tức, Triển Mộ chạy tới rất nhanh.

Thương Lam đứng ở trong góc, đầu tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn nhìn đèn đỏ ở trên tường.

Đoán rằng do cô quá sợ hãi, anh tự tay vuốt mái tóc của cô, an ủi: "Yên tâm đi, cô ấy không có việc gì." Ngay khi thấy vết máu trên quần áo cô thì anh lo lắng hỏi: "Em có bị thương không?"

Không biết có phải do ảo giác hay không, khi chạm vào cô anh liền cảm thấy cô khẽ run rẩy.

Lúc này chị Lưu bước ra từ trong thang máy, nhìn chằm chằm vết máu trên người Thương Lam, sắc mặt chị chợt thay đổi: "Cậu . . . . Cậu chủ, thật xin lỗi, con . . . . con tôi xảy ra chút chuyện. . . . . . Nếu tôi không đi đã không xảy ra chuyện như vậy. Thật xin lỗi. . . . . . Thật sự xin lỗi. . . . . ."

Chị vừa nói vừa rơi nước mắt. Chồng chết sớm, con trai lại không có tiền đồ, vì chút chuyện mà đánh nhau với người ta đến mức phải nằm viện. Hiện tại tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai chị. Nếu như mất đi công việc này, chị thật sự không biết phải làm sao.

"Thôi, chị về trước đi." Triển Mộ khoát tay, dáng vẻ không giống như đang cân nhắc.

". . . . .Cậu chủ." Vẻ mặt chị Lưu lộ ra lo lắng, thấp thỏm nhìn anh một cái.

"Trở về đi, ngày mai quay lại đi làm."

Chị Lưu nghe vậy, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ, trong miệng liên tiếp nói cám ơn.

Về phần chị đi lúc nào Triển Mộ cũng không có để ý, anh chỉ cố quan sát phản ứng của Thương Lam.

Ở trước mặt anh, cô không khóc không nháo, chỉ ngồi im lặng như vậy, một đôi mắt to tròn nhìn thất thần, không có cảm xúc như mọi ngày, ngược lại nhiều hơn một chút. . . . . .

Một chút cảm xúc ưu buồn vốn không thuộc về cô.

Thấy vậy, Triển Mộ nguy hiểm nheo mắt lại, đôi mắt che giấu cơn sóng ngầm đang nổi lên.

Ngồi chồm hổm, anh nhìn thẳng vào mắt cô nhưng lại chỉ thấy sự mờ mịt bên trong đó.

Ánh mắt vô hồn như một cái động sâu không thấy đáy, làm cho người ta không tìm thấy nửa điểm cảm xúc.

Nhưng mà sự điềm tĩnh, ưu thương quen thuộc này sao lại xuất hiện trên người một kẻ ngốc . . . .

Giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên anh ngừng thở, thận trọng ôm cô vào trong ngực, động tác dịu dàng như nâng niu một thứ đồ dễ vỡ.

Thương Lam không cự tuyệt, chỉ quay mặt qua, đôi mắt cố chấpnhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Một lát sau anh dò xét, gọi một tiếng bên tai cô: "Bảo bối."

Vừa dứt lời, rất nhanh anh liền được cô đáp lại.

Đồng thời cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của cô, trong mắt anh bỗng sáng lên. Rất sợ hù dọa cô, cánh tay cũng không dám dùng sức, chỉ là tiến gần bên tai cô, gọi tên cô không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Lam –

Đừng đi. . . . . . Vợ của anh. . . . .

*****

Khi nhận được điện thoại của thư kí thì Ngụy Vô Lan đang chiến đấu hăng say trên người một cô gái tóc vàng.

Bởi vì Trình Anh, trong một tháng này tâm tình của anh ta vẫn không tốt lắm. Thấy cô ấy thì phiền, không thấy được thì càng phiền hơn.

Mà tin tức Trình Anh bị đâm phải vào viện, không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu anh ta, cũng dội lên hỏa khí tích tụ nhiều ngày nay.

Anh ta dời khỏi người cô gái tóc vàng, thậm chí không còn kịp mặc quần áo, chỉ tiện tay túm lấy chiếc áo sơmi khoác vào, mang dép, rồi như điên chạy vào bệnh viện.

"Triển Mộ." Nhìn hai người đang ôm nhau, trên mặt Ngụy Vô Lan không che giấu được kinh hoảng: "Cô ấy thế nào?"

Thở hổn hển, anh ta nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, cánh cửa thủy tinh phản chiếu bóng dáng của anh ta, mái tóc xốc xếch, quần áo không chỉnh tề.

Đây có lẽ là khoảnh khắc chật vật nhất trong hai mươi bốn năm sống của anh ta.

"Vừa mới vào không bao lâu."

Hô hấp của Ngụy Vô Lan dồn dập, chỉ cảm thấy trái tim giống như nhảy ra bên ngoài cơ thể: "Làm sao lại có chuyện, ngày hôm qua còn rất tốt. . . . Ngày hôm qua cô ấy còn rất tốt cơ mà!"

Một trận trầm mặc đi qua, anh sốt ruột bước đi, bỗng ánh mắt nhìn qua Thương Lam thì trở nên lạnh lẽo.

Nét mặt của cô thẫn thờ mà đình trệ, xuyên qua bả vai Triển Mộ, cố chấp nhìn về phía ánh đèn đỏ rực trên tường.

"Lại là vì cô phải không?" Giọng Ngụy Vô Lan lạnh lùng khác thường, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy.

Giống như cảm nhận được địch ý của anh ta, Thương Lam không nhịn được lại run rẩy.

Triển Mộ đúng lúc trấn an: "Đừng sợ."

Quay người lại, trong lời anh lộ ra một sự uy nghiêm: "Có gì bất mãn thì cậu có thể nhằm thẳng vào tôi."

Ngụy Vô Lan hít sâu một hơi: "Anh biết rõ có người muốn động đến cô ta. . . .Vậy mà. . . . . . Trước khi tìm đến cô ấy, tại sao không nói cho tôi biết?"

Triển Mộ liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Cậu là gì của cô ấy? Nếu ngay cả bản thân cô ấy còn không nói cho cậu biết, vậy tôi cần gì phải làm điều thừa nữa?"

Trong lòng Ngụy Vô Lan trầm xuống, không nói được lời phản bác nữa.

Anh ta chán nản ngồi dựa vào tường, lần đầu cảm giác mình ngây thơ đến buồn cười. Bản thân cũng đã lớn rồi, vậy mà đối xử với người trong lòng lại như đứa trẻ mười một mười hai tuổi. Thích mắng cô ấy, thích bắt nạt cô ấy, thậm chí ngoài mặt biết cô ấy có tình cảm với mình nhưng vẫn dây dưa với phụ nữ khác khiến cô ấy khó chịu. . . . . .

Nhớ lại khoảng thời gian hai người bên nhau, Ngụy Vô Lan giơ tay lên tát chính mình một bạt tai.

Mà ở phía bên này, ánh mắt Triển Mộ phức tạp nhìn anh ta. Trầm mặc một lát, đột nhiên anh mở miệng nói:

"Vô Lan, cuộc sống của con người đều ngắn ngủi. Nếu gặp được. . . . . . vậy thì đừng bỏ lơ cơ hội của mình."

Giống như anh, ỷ vào tuổi trẻ ngông cuồng, trong mắt chỉ có công danh và lợi ích, đến khi nhận ra thì đã là cả một đời.

"Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì?" Anh ta trầm mặc nhìn đèn đỏ ngoài cửa.

Vô dụng. . . . Cô ấy không tỉnh lại, anh nói gì cũng đều vô dụng.

Hành lang bệnh viện đột nhiên trở nên an tĩnh khác thường. Thương Lam duy trì một tư thế đã rất lâu rồi, cô bất động không nói lời nào, cho dù Triển Mộ nói gì, làm gì, cô hoàn toàn không có phản ứng.

Cho đến khi phòng cứu cấp được mở ra, bác sĩ thông báo bệnh nhân đã ua cơn ngu hiểm, lúc này cặp mắt kia mới chậm rãi khép lại.

Nhìn cô gái ngủ say trong ngực, trong lòng Triển Mộ không khỏi kinh hoảng. Anh vỗ mặt của cô muốn gọi cô tỉnh, ai ngờ cô gái chỉ "Ừm" một tiếng, tìm một vị trí thoải mái hơn tiếp tục ngủ say.

Sắc mặt của anh khẽ thay đổi, chẳng lẽ tất cả vừa nãy chỉ là ảo giác của anh sao?

Sau khi Ngụy Vô Lan đưa Trình Anh về phòng bệnh thì bóng dáng liền biến mất. Mà ở hôm sau, Triển Mộ cũng phát hiện Thương Lam không ổn.

"Chú, của ai?" Cô kéo váy trên người, gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đang cài nút áo cho cô, Triển Mộ kinh ngạc ngước mắt nhìn: "Em nói cái gì?"

"Váy, của người nào?" Thương Lam nháy mắt mấy cái, caafmkeos về phía mũi mình ngửi, sau đó còn hít sâu mấy hơi.

Nghe thấy hương cỏ thơm mát, cô cười nói: "Thơm."

"Váy là của em." Dừng lại trong tay động tác, Triển Mộ nhìn cô đầy thâm ý.

"Không phải của cháu." Thương Lam lắc đầu một cái.

". . . . . ."

Rất sợ anh không tin, cô chu miệng lên lầu bầu: "Không phải. . . . .Của Lam."

"Đây là váy em và Trình Anh đi mua ngày hôm qua, em quên rồi sao?" Triển Mộ nhíu mày, sức tay lớn dần.

Thương Lam đau mà kêu lên một tiếng, tức giận kéo tay của anh ra.

"Chuyện hôm qua em đã quên rồi sao?" Âm thanh của anh lớn hơn vài phần.

Nhìn sắc mặt Triển Mộ đột nhiên thay đổi, Thương Lam chỉ có thể thu tay lại, rụt rè lắc đầu, nói: "Ngày hôm qua. . . . Ở nhà xem Na Tra, ăn . . . . Ăn dưa. . . ."

Nhìn dáng vẻ cố nhớ lại của cô, tim anh đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu. Đột nhiên đè lên vai của cô, giọng nói như muốn ăn thịt người: "Đó là ngày hôm trước."

"Ngày hôm trước sao?" Thương Lam bị đau kêu rên, đẩy cánh tay của anh ra. nhưng hôm nay Triển Mộ cùng bình thường không là một kiểu, nhìn anh ánh mắt của cô làm cô sợ.

"Đau! Chú. . . . . . Đau!" Kể từ sau khi Thương Lam mang thai liền chuyển mình thành một Tiểu Bá Vương trong nhà. Đừng nói người ngoài, ngay cả Triển Mộ khi trở về nhà cũng phải để ý sắc mặt của cô.

Nhưng hôm nay mặc cho cô kêu la thế nào, anh cũng không có ý buông tay.

"Em thật sự đã quên sao?"

Anh khó nén được kích động trong lòng. Nếu chuyện sống lại hoang đường như vậy cũng có thể xảy ra ở trên người hai bọn họ, như vậy quên đi chuyện ngày hôm qua có thể là kì tích một lần nữa hay không.

"Quên gì?” Thương Lam nghi ngờ hỏi lại lời của anh, khuôn mặt ngẩng lên, đôi mắt đen nháy trong sáng như dòng suối mát. Nhưng khi anh càng muốn nhìn sâu để hiểu rõ bên trong thì nơi đó giống như có một tấm lụa mỏng ngăn cách anh. . . .

Thương Lam nghĩ muốn thoát ra thì cả người đã bị ôm vào lòng anh. Cảm nhận được cơ thể hơi run rẩy của anh, cô"Ah" một tiếng, ở trong lòng anh ngẩng đầu lên.

Một giây kế tiếp, cô lại như cảm thấy bị ánh mắt khác lạ của anh hút vào, chỉ cần hơi chạm vào thì cả người liền không tự nhiên mà bị cắn nuốt.

"Tiểu Lam, em không thể nào tránh cả đời, đúng không?" Anh đột nhiên hôn cô, cũng không có giống như trước vội vàng thăm dò vào bên trong, ngược lại vươn đầu lưỡi, chậm rãi ma sát, phác hoạ trên môi cô.

Nhìn ánh mắt không hiểu của cô, anh cắn lên cánh môi mềm mại, nỉ non: "Không sao, anh có thể chờ, chờ em tâm cam tình nguyện quay lại. Em biết mà, tính nhẫn nại của anh vẫn luôn rất tốt."

Chấp niệm của anh không ít hơn so với cô. Có lẽ cả đời anh cũng không cách nào đợi được, hoặc có thể sau vài giây, cô liền cười khanh khách xuất hiện ở trước mặt anh. Nhưng mà nhiều hơn là chờ đợi từng ngày từng ngày đến– điên cuồng.

******

Đôi môi sưng hồng của Thương Lam bị che lấp, cô cố gắng tránh khỏi tay của anh.

Hai người dây dưa một hồi ở cửa bệnh viện, cuối cùng dưới thủ đoạn cứng rắn của Triển Mộ, cô chỉ có thể bị ép kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần.

Bác sĩ nhìn phim chụp CT trong tay, nói: "Thưa ngài, vợ ngài rất khỏe mạnh, tất cả xét nghiệm và phim chụp đều bình thường."

Triển Mộ nắm tay không cho cô lộn xộn.

"Tất cả đều bình thường sao?" Ánh mắt của anh phức tạp nhìn cô một cái, nếu bình thường, tại sao cô lại quên chuyện xảy ra ngày hôm qua?

"Về phần bệnh của vợ ngài, có lẽ chỉ là tâm lý có vấn đề. Khi một người phải tiếp nhận kích thích ở bên ngoài hoặc sau khi não bị va chạm, sẽ quên một chút chuyện hay đồ vật mà mình không muốn nhớ. Chúng tôi gọi đó là mất trí nhớ có chọn lọc."

Thương Lam trừng mắt liếc anh một cái, dùng móng tay bấm lên mu bàn tay anh.

Bác sĩ nhìn đôi vợ chồng kì lạ này, tiếp tục nói:

"Có thể là cô ấy bị cái gì kích thích mới có thể lựa chọn quên đi. Những thứ bị quên sẽ từ từ khôi phục theo thời gian, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ. Muốn biết cụ thể, tôi đề nghị ngài nên tìm một bác sĩ tâm lý. . . . . ."

"Chú. . . . Chú . . . ." Ra khỏi cửa bệnh viện, thấy Triển Mộ vẫn trầm mặc không nói, Thương Lam liền kéo một bên tay áo của anh kêu: "Chú . . . . Đói . . . ."

Triển Mộ thoát khỏi suy nghĩ riêng, nhìn mặt trời giữa trưa, cũng đã qua thời gian ăn trưa đã lâu.

Anh lái ô tô đưa Thương Lam đến một nhà hàng lân cận. Nhìn dáng vẻ cô cúi đầu ăn cơm, trong mắt hiện lên sự ảm đạm, chẳng lẽ tất cả ngày hôm qua chỉ là ảo giác của anh.

Hôm sau trở lại công ty, nghe trợ lý thông báo Ngụy Vô Lan đã hai ngày chưa có đi làm, Triển Mộ cau mày gọi cho anh ta một cuộc điện thoại.

Điện thoại không người nào nghe, tới nhà cũng không tìm được người, công việc bỏ mặc không quan tâm khiến anh chỉ cảm thấy kinh ngạc. Ngụy Vô Lan này mặc dù ngày thường cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh nhưng không phải người vô trách nhiệm.

Mà sau khi anh ta mất tích, mỗi ngày Triển Mộ đều đưa Thương Lam đến bệnh viện thăm Trình Anh. Sức khỏe cô ấy khôi phục không tệ, người cũng lạc quan. Cũng may lúc bị thương không phải phải chỗ nguy hiểm, cho nên không cần phải lo lắng sau khi cô khỏi sẽ để lại di chứng.

"Trên tay chị là cái gì?" Thương Lam nằm ở bên giường, chỉ băng quấn ở trên bả vai cô, khuôn mặt cười đến ngây thơ.

Loay hoay cắm bó hoa bách hợp vào trong bình, Triển Mộ đi tới cầm tay của cô nói: "Tiểu Lam, cần phải trở về." Anh quét mắt bụng của cô: "Chúng ta không nên ồn ào đến việc nghỉ ngơi của cô Trình."

Mặc dù Thương Lam không vui, nhưng cũng phối hợp bò dậy từ trên giường.

"Triển Mộ, anh tìm được chưa, rốt cuộc là ai. . . . . ." Sắc mặt Trình Anh nghiêm túc, cũng vì để ý đến Thương Lam còn ở đây nên cô ấy, cô cũng không nói rõ.

Triển Mộ im lặng một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng: "Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi tự có chừng mực." Mắt anh thu lại, đưa Thương Lam rời đi. Ngay khi xoay người lại, trong mắt phát ra ý lạnh.

Lần này đối phương muốn tránh sự truy xét của anh mà cố ý mời sát thủ từ nước ngoài đến, cũng tiện cho anh ta nhanh chóng bỏ trốn sau đó. . . .

Nếu như chuyện này xảy ra vào ba mươi năm sau thì không đến nửa ngày anh đã có thể lấy được đáp án. Nhưng bây giờ không được, mạng lưới tin tức của anh còn chưa lớn đến mức có thể điều tra được người ở nước ngoài . . . .

*****

Sau lần đó, hai người bình an vô sự vượt qua mấy ngày. Chỉ là bị nhốt mấy ngày liền nên Thương Lam cảm thấy mất hứng.

Vừa mới bắt đầu cô quấn chị Lưu, quậy ầm ĩ đòi ra khỏi cửa. Chị Lưu không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Triển Mộ.

Qua mấy lần, cô cũng nhìn thấu "Cách thức" bên trong. Sau khi biết nói với chị Lưu cũng vô dụng, cô xoay người bắt đầu quấn lấy Triển Mộ, cả người nho nhỏ dính lấy anh không buông, đi làm hay tan việc cũng bám chặt theo, nếu không để cô đi cùng thì liền an vị ngồi trên mặt đất khóc lớn, tính khí này thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Đang lúc Triển Mộ bắt đầu dùng đủ loại biện pháp để thăm dò manh mối nhưng vẫn không có kết quả thì sự việc lại rẽ sang một bước ngoặt khác.

Buổi chiều anh nhận được cuộc điên thoại bí mật, năm phút trước Ngụy Vô Lan vào phòng làm việc của anh.

"Ngụy Vô Lan." Triển Mộ vội vã chạy về công ty.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, sau khi thấy thanh niên gục xuống bàn ngủ say, anh thu hồi lai lời trách cứ sắp nói ra.

Dường như anh ta rất mệt mỏi, vẻ mặt tái xanh đến dọa người, lông mi thật dài, quầng thâm dưới đáy mắt có thể nhìn rõ. . . . . .

Thấy vậy, động tác trên tay Triển Mộ bất giác nhẹ nhàng. Chỉ mới mấy ngày, cả người Ngụy Vô Lan gầy đi trông thấy, ánh mắt dời khỏi gương mặt anh ta, nhìn về phía chiếc túi giấy đựng tư liệu bên cạnh.

Đó là hàng loạt các ghi chép đã được sắp xếp lại, bên trong chi chít những số liệu, một cái tên quen thuộc đập vào mắt anh.

Lật xuống chút nữa, từ trong túi rơi ra vài tấm hình, bên trong là hình ảnh Thương Trung Thời và Trần Lệ ôm chặt nhau không rời.