Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 72: Cực phẩm tỷ tỷ



Công việc trong Cốphủ bắt đầu lu bù lên, chuyện nhận tổ này Cố lão phu nhân giao choNghiêm thị đi làm, nhưng không quá hai ngài, hạ nhân bên dưới đều lêntiếng oán than dậy đất, không có nguyên nhân gì khác chính là Nhị phunhân làm việc không có lực, làm cho mọi chuyện trước sau đều không rõràng, lại hay phê bình người làm, tự nhiên trong lòng người làm sinh raoán trách, hơn nữa đây là lần đầu tiên Nghiêm thị tiếp nhận chuyện trọng đại như vậy, trong lòng tự nhiên có chút đắc ý, dường như là quyền quản gia trong nhà đã rơi xuống tay nàng, ngay cả chuyện khác đều mơ tưởngnhúng tay.

Cuối tháng sáu trời rất nóng, Mộc thị vẫn nhưcũ an bài tốt băng các phòng các viện đề phòng say nắng trúng nhiệt, đối với chuyện nhận tổ quy tông này nàng không nhúng tay vào cũng không co ý kiến gì, mà trong sân Nhị phu nhân, Cố Vũ Trị lại gấp đến độ xoay vòngvòng, hơn nửa tháng đã qua, ngày đó đuổi Thanh Thu ra ngoài, mới qua vài canh giờ, thế nhưng không thấy người đâu nữa, giống như đã biến mất tại Lâm An thành vậy.

"Lão gia, chỉ có con trai của đại canhận tổ quy tông còn cái cô nương Thanh Thu kia tối đa chỉ là một ngoạithất, lão phu nhân không chịu cho nàng vào Cố gia, lão gia cần gì khẩntrương như vậy." Nghiêm thị nhìn mà có chút ghen, mấy lần trước, ThanhThu kia ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể, bộ dáng nhu tình như nướclàm cho Nghiêm thị hết sức xem thường nữ nhân này.

"Ngươi thì biết cái đếch gì, nếu không thấy nữ nhân này, lỡ như người khác nói đứa nhỏ này không là con của đại ca thì tìm đến ai mà làm chứng!" Cố Vũ Trị không phải là Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân nhận định đứa nhỏnày là cốt nhục của con trai lớn của bà, như vậy thì cái người Thanh Thu kia liền không cần ở Cố phủ nữa, trên căn bản Cố lão phu nhân còn làmuốn Mộc thị nuôi đứa bé này, nuôi tại danh nghĩa Đại lang và nàng, làmcon trai trưởng.

Có thể trong lòng CốVũ Trị rõ ràng nhất đứa nhỏ kia đến tột cùng có phải là của Đại ca haykhông, vạn nhất có người nào đến phá rối thì còn có nữ nhân kia là chứng cớ tốt nhất, bất quá là hắn vẫn nghe lời mẫu thân đuổi nàng ra ngoàichỉ trong một lát, chính mình đã phái người đi đón nhưng mãi mà khôngthấy tăm hơi.

"Chứng cớ đều ở đây,chàng cũng điều tra xong, đó không phải là hài tử của Đại ca sao, nữnhân này nếu vào Cố gia sẽ làm bại hoại danh dự Cố gia." Nghiêm thị nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, "Nói không chừng là của chính mình đi."

Cố Vũ Trị không nhiều lời cùng nàng, ra khỏi phòng hướng bên ngoài phủ màđi, mắt thấy chuyện nhận tổ gần đến, cũng không còn nhiều ngày thờigian, không cần vì chuyện nhỏ nhoi như vậy mà phá huỷ hết kế hoạch củahắn.

Trong lúc Cố Vũ Trị khẩn trương,trong Thiên Ngọc các tại Bắc thị của Lâm An thành, Ngâm Hoan đi vào cửahàng, cùng Lý chưởng quỹ đã được mời đến, đi thẳng lên lầu ba, lúc điqua một khúc quanh thì vào một căn phòng, ra hiệu người trông coi đẩymột ngăn tủ, Ngâm Hoan khom lưng đi vào mật thất bên trong, ánh nến yếuớt, bốn phía không có cửa sổ.

Trong mật thất đặt một cái giường lớn cùng hai cái bàn, ngọn nến cháy vô cùngcao, trên giường cột một người, là người đã mất tích nhiều Thanh Thu.Giờ phút này nàng ta đang đầu bù tóc rối nằm đó, ngoại trừ trên mặt cònchút sạch sẽ thì bộ dáng kia giống như là lúc mới vừa đến Cố phủ nhậnthân.

Vừa nhìn có người tiến đến, Thanh Thu ngẩng đầu lên, trong miệng lầm bầm hô, "Thả ta ra ngoài."

Ngâm Hoan từ Thanh Nha trong tay nhận lấy một chén nước, bước đến gầngiường, đem chén đến bên cạnh Thanh Thu, Thanh Thu rất nhanh cúi đầu đem nước uống sạch sẽ, đón lấy giương mắt nhìn lồng thức ăn đang tản ra mùi hương trong tay Thanh Nha.

"Đều nhiềungày rồi mà Nhị thúc cũng không tới tìm ngươi, chỉ sợ hắn cho là ngươichết." Thanh Thu hoàn hồn, thân thể dựa trên vách tường, "Ta không hiểungươi nói cái gì, Thất tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, tạisao ngươi lại trói ta lại, nếu Cố gia tìm không được ta thì có thể ngươi sẽ gặp phiền toái đó."

"Phiền toáisao?" Ngâm Hoan nở nụ cười, nhìn nàng một thân chật vật, Ngâm Hoan cầmlấy một ngọn nến đưa lại gần mặt nàng, "Ngươi chưa một lần gặp ta, làmsao biết ta là Thất tiểu thư, chắc ngươi đã học thuộc bài ha, còn trongCố phủ thì Cố lão phu nhân chỉ để ý hài tử sẽ không quản ngươi, ngươichết hay biến mất, đỡ phải có người đắn đo, Cố gia cần là cần huyết mạch mà phụ thân lưu lại, ngươi cảm thấy Cố gia sẽ phái người tìm ngươisao?"

"Cho dù ngươi chết ở chỗ này,cũng sẽ không có người biết, mà con của ngươi sống trong Cố phủ, ngươiđoán hắn sẽ như thế nào?" Sáp nến nóng hổi rơi trên cổ Thanh Thu làmnàng ta bị đau lui về phía sau, nhưng ngọn nến kia không ngừng tiến tớigần, dường như muốn làm phỏng gương mặt nàng.

Ngâm Hoanthấp giọng lầm bầm, "Ngươi biết không, trong hồ nước lớn của Cố gia đãchết không ít người, chỉ cần buộc một tảng đá lớn vào thân người, quăngngươi xuống dưới, hơn nửa đêm, cũng sẽ không sợ ai thấy, thi thể cũng sẽ không nổi lên, vài ngày sau, liền trở thành mồi cho cá."

"Ngươi... ngươi muốn thế nào." Thanh Thu nghe mà sợ, bị nhốt ở chỗ này suốt nửatháng, mỗi ngày chỉ có một chén nước cùng một cái bánh bao, đói bụng thì ngủ, nhưng cảm giác vừa không chết đói, đói đến choáng váng mặt mày rất khó chịu. Hôm nay lại nghe Cố gia Thất tiểu thư vừa nói như vậy, khẳngđịnh chính mình không trốn thoát, mệnh đã nằm trên tay người khác, lạicàng sợ hãi.

"Vậy thì ngươi nói một chút về cha của contrai ngươi đi." Ngâm Hoan ngồi xuống, đem nến đặt lại trên bàn, "Tạibiên quan ngây người cũng nhiều năm, nhất định ngươi biết nói tiếng địaphương ở đó đi."

"Ta chỉ ru rú trong nhà, không thườngxuyên nói chuyện với người khác, tiếng địa phương ở đó ta không biếtnói." Thanh Thu vội vàng giải thích, "Nhưng Dật Thiên thật sự là hài tửĐại lang."

"Đừng lúc nào cũng nhắc Đại lang, cái tên nàycủa phụ thân ngươi có tư cách gọi sao." Ngâm Hoan đột nhiên nghiêm nghịcắt ngang lời nàng, "Ngươi ở chỗ kia cũng lâu, mà phụ thân của con ngươi cũng chu cấp hẳn là không thiếu đi, tại sao ngươi phải tới đây chịu cực khổ chứ?"

"Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến cửa hàng." NgâmHoan đang nói, ngoài mật thất đột nhiên có người thông báo, Ngâm Hoannhìn Thanh Thu, "Ngươi suy nghĩ thật rõ ràng đi, con người khi chết rồithì không còn gì nữa đâu”.

Ngâm Hoan rất nhanh đi rangoài, vừa tới lầu hai, Cố Ngâm Sương vừa vặn đi tới, thấy nàng xuống,cười nói với Lý chưởng quỹ sau lưng, "Thất muội vội vàng gì vậy, chẳnglẽ muội làm chuyện gì mờ ám sao."

Lý chưởng quỹ ngượngngùng cười, Ngâm Hoan ra hiệu hắn đi xuống, nàng mang theo Cố Ngâm Sương vào một phòng trống ở lầu hai, "Nhị tỷ tại sao hôm nay lại rảnh rỗi màđến đây chứ."

Cố Ngâm Sương nhìn thoáng qua khe cửa vềphía căn phòng ở lầu ba , quay đầu lại hỏi nàng, "Thất muội, vừa rồi tỷnghe nghe muội đi xuống từ lầu ba, lầu ba muội dùng làm gì vậy?"

"Lầu ba cũng là phòng trống thôi, muội đi lên đó kiểm tra thôi." Ngâm Hoanđưa ly trà cho nàng, "Nhị tỷ còn chưa nói vì sao tỷ tới đây nha."

"Thất muội thật hăng hái, hôm nay lửa cháy tới nơi mà muội còn lạnh nhạtđược." Cố Ngâm Sương ngồi xuống, bưng ly trà nhưng không có ý uống.

"Tại sao tỷ nói lửa cháy đến nơi?"

"Ài, phòng lớn đã tìm được đứa con trai lưu lạc bên ngoài về, cũng gần tớingày nhận tổ quy tông, Thất muội à, nếu muội quay về Trúc Thanh viện thì sai người báo trước với ta một tiếng, để ta sai người dọn dẹp cho muội, chứ phòng của muội lâu rồi không có ai ở, sợ là không được sạch." CốNgâm Sương nhìn vẻ mặt ung dung của nàng, nhịn không được châm chọc mộtcâu.

"Chuyện hắn nhận tổ quy tông và chuyện muội có trởvề Trúc Thanh viện hay không có quan hệ gì, muội là con thừa tự của mẫuthân, hắn nhận thức tổ, thì liền trở thành em trai muội thôi." Ngâm Hoan cầm bánh hạnh nhân trong đĩa trước mặt ăn, ngước mắt nhìn Cố NgâmSương, "Nhị tỷ tỷ tới đây chỉ muốn nói cho muội chuyện này thôi sao?"

"Cố Ngâm Hoan, muội đây thật khờ hay là giả ngu, đứa bé kia chính là muốnđoạt lại tất cả của Đại bá phụ để lại, hắn sẽ được nuôi tại danh nghĩaĐại phu nhân, cũng là thân phận con trai trưởng, muội chỉ là một đứa con gái thừa tự, nói không chừng Lão phu nhân muốn muội trở lại Trúc Thanhviện đi, Đại phu nhân bây giờ đã có người dưỡng lão, thì Thất muội ngươi còn cần nữa sao."

Cố Ngâm Sương nhoẻn miệng cười, nàngchính là muốn thấy Cố Ngâm Hoan bị đuổi khỏi Tử Kinh viện, đến nàng trởlại Trúc Thanh viện, xem nàng còn có thể trấn định như hiện tại nữa haykhông.

"Nhị tỷ, tỷ đây rất hi vọng muội muội trở lại Trúc Thanh viện sao, bất quá chỉ sợ làm Nhị tỷ thất vọngrồi, Trúc Thanh viện này, muội sợ là trở về không được, hay là Nhị tỷvẫn nên quan tâm nhiều hơn cho chuyện chung thân đại sự của mình đi, hôn sự Tam tỷ đều được định rồi đấy, không biết Tứ thẩm sẽ chọn một hộ nhưthế nào cho Nhị tỷ ngươi nha." Ngâm Hoan chậm chạp uống trà, đột nhiêntrên lầu có âm thanh của vật nặng ngã xuống sàn, Cố Ngâm Sương vội đứngdậy mở cửa.

"Thất muội, trên lầu củamuội thật là ầm ĩ, tỷ đi lên xem thử có chuyện gì xảy ra." Dứt lời CốNgâm Sương phăng phăn đi tới, Thanh Nha không kịp ngăn cản, sắc mặt Ngâm Hoan trầm xuống, lập tức đứng dậy đi theo.

Cố Ngâm Sương đi lên lầu ba, đẩy mạnh cửa phòng trống thượng hạng trêngian lầu ba, người ngồi bên trong sợ hết hồn, tất cả nghiêng đầu lạinhìn nàng, "Ai đó!"

Cố Ngâm Sương nhìntình hình bên trong, trong phòng có nhiều người, âm thanh kia dường nhưlà do bàn ghế ngã xuống sàn, trên mặt đất còn hư hư thực thực dấu vếtnước đọng, liền có chút ít lúng túng, một vị tiểu thư đứng đầu lộ vẻkhông vừa ý nói, "Có chuyện gì đây, chưởng quỹ đâu!"

"Thực xin lỗi các vị tiểu thư, gia tỷ này của ta có chút... hi vọng mọi người không trách tội, thực xin lỗi, thực xin lỗi a." Ngâm Hoan đi tới, chỉchỉ đầu của mình, đối với khách nhân trong phòng thực xin lỗi. (Mây: Ý chỉ NS có vấn đề về đầu óc, muahhaaaa, mà đúng là có thiệt)

Đi xuống lầu dưới, đóng cửa lại, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng, ầmầm nổi giận, "Cố Ngâm Hoan, ngươi nói ai có vấn đề về đầu óc hả”.

Ngâm Hoan thu hồi vẻ mặt nhận lỗi vừa rồi, chỉ chỉ đầu của mình, "Nhị tỷ, tỷ nghe được một chút động tĩnh cứ như vậy bị kích động chạy lên đó, hỏicũng không hỏi trực tiếp xông vào, cái này không phải là có vấn đề thìlà gì, hôm nay muội vừa ra khỏi cửa tỷ liền đi theo, nói đi, tỷ rốt cuộc muốn làm gì."

Ngâm Hoan không cònkhách khách khí khí với nàng nữa, mới ra cửa không được bao lâu, nàng ta liền đi theo, vừa tới nơi này tìm chính mình, ánh mắt còn nhìn thẳngvào tầng ba, vừa rồi mới nghe một chút động tĩnh, vẻ mặt liền chuyểnsang hưng phấn, giống như phát hiện được chuyện gì.

"Nghe nói cái người Thanh Thu mang tiểu thiếu gia về đã mất tích, vừa ra khỏi Cố phủ người liền biến mất, Thất muội a, Nhị tỷ biết muội đây là lolắng thân phận của mình sẽ thay đổi, nhưng cũng không cần hành động nhưvậy, nếu để người khác phát hiện muội bắt cóc, đây chính là tội lớn a."Cố Ngâm Sương thấy nàng nói như vậy, cũng liền thản nhiên ngồi xuống,cầm lấy một ly trà tinh trí ở trong tay vuốt vuốt.

"Cáigì là của muội thì sẽ là của muội, muội có đem người giấu đi cũng vôdụng, đứa bé vẫn được nhận tổ quy tông, bất quá Nhị tỷ à, tỷ làm saobiết được Thanh Thu mất tích a, đúng là Cố lão phu nhân sai người đuổinàng ta ra ngoài, đâu ai nói đem nàng giết diệt khẩu đâu." Ngâm Hoannhìn nàng cười cười, thông minh quá sẽ bị thông minh hại đi, tự cho làđi theo mình thì bắt được điểm yếu của mình sao, muốn đem thân phận kếnữ của mình kéo xuống sao.

"Thất muội, nếu như muội chỉtrói người lại Nhị tỷ cũng có thể lượng thứ, bất quá nếu chuyện này bịngười phát hiện thì có thể ngay cả Trúc Thanh viện muội cũng đều trở vềkhông được, vì ngăn cản hài tử Đại bá phụ nhận tổ quy tông, cư nhiên lại hành động nhẫn tâm như thế."

Cố Ngâm Sương khóe miệngxẹt nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa truyềnđến âm thanh tiễn khách của Lý chưởng quỹ, Ngâm Hoan còn nghe được mộtít tiếng bước chân lên lầu, làm như vô tình liếc qua cửa sổ, cười, "Xemra Nhị tỷ vẫn luôn rất quan tâm đến Ngâm Hoan."

"Muộimuội mặc dù đang ở trong Tử Kinh viện, nhưng dù sao vẫn là em gái ruộtcủa tỷ, tỷ làm sao có thể không quan tâm muội được”. Cố Ngâm Sương đáymắt toàn sự chân thành, thật muốn diễn cho xong vở kịch tỷ muội tìnhthâm.