Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 471: Đánh lén



Mở phong ấn Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm là một chuyện vô cùng khó khăn. Đến hiện tại Nhiếp Ngôn cũng chỉ mới mở được một tầng phong ấn mà thôi. Để thanh vũ khí thần cấp siêu cường này có thể hồi phục lại vinh quang ngày trước, hắn chỉ có thể cắn răng bước tiếp.

Nhiếp Ngôn nhìn qua đồ rơi ra từ Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, là vài món đồ tàn phiến bạch ngân.

Tàn phiến Cuốc Chim Bạch Ngân: Số lượng 1/8.

Phải tìm đủ 8 mảnh mới có thể ghép thành Cuốc Chim Bạch Ngân. Đây là công cụ của thợ mỏ sử dụng khi đào khoáng, không biết thuộc tính sẽ thế nào. Thợ mỏ cũng là một trong những nghề nghiệp rất quan trọng trong Tín Ngưỡng!

Vật phẩm cần thu thập tàn phiến để ghép lại, bình thường đều là đồ tương đối không tệ. Tỷ như Phân Cát Chi Nhận của Nhiếp Ngôn. Tuy nói đến thời điểm hiện tại, công kích đã có chút thấp, nhưng skill thêm vào khi sử dụng Phân Cát Chi Nhận vẫn là không tệ.

Hoàng Kim Địa Long full máu, Nhiếp Ngôn lại tiếp tục dụ một tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đến. Đánh vài lần hắn lại thi triển Vong Linh Tế Lễ. Rốt cuộc sau khi xử lý liên tục hai tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn thì cũng thành công thu phục được một tên, biến tên này thành tay sai chỉ đâu đánh đấy của hắn.

Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn có năm vạn máu giờ trở thành sáu vạn máu. Phòng ngự, công kích… các thuộc tính đều tăng lên trên phạm vi lớn.

Có tên này rồi, vậy chuyện đối phó với mấy tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhiếp Ngôn kéo theo tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn từng bước, từng bước tiến sâu vào bên trong.

Đại khái khoảng hơn mười phút đồng hồ, trên mặt đất đã có thêm năm, sáu cỗ thi thể Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn.

Nhiếp ngôn sử dụng nỏ, kéo thêm hai tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, để đám sinh vật triệu hoán quấn lấy, sau đó thi triển Vong Linh Tế Lễ. Ngay lúc này, cảm giác mẫn tuệ của hắn bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó. Có tặc!

Chỗ này toàn bộ là quái cấp chín mươi, nếu là đạo tặc bình thường sẽ không đến nơi này luyện cấp.

Nhiếp Ngôn cẩn thận suy nghĩ lại. Hắn đánh một trận phía ngoài thành Hoàng Kim, sau đó lại trước mắt bao nhiêu người một mình tiến vào đây. Đám có ý đồ xấu với hắn, hẳn là thấy vậy nên theo vào.

Trong lòng Nhiếp Ngôn lạnh xuống, nếu dám đi vào theo, vậy nhất định phải làm cho bọn chúng chỉ có đường vào mà không có lối ra.

Mấy tên kia trốn ở góc phòng, chắc chắn sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhiếp Ngôn lại tiếp tục làm việc của mình, mở rộng đội quân Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn.

Trong góc tối, sáu cặp mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Nhiếp Ngôn.

“Thiên Phạt lão đại, Cuồng tặc Niết Viêm đang sử dụng kỹ năng gì thế kia, thật là quá mạnh mẽ đi” Một tên đạo tặc kinh hãi nói. Skill Nhiếp Ngôn thi triển ra lại có thể thu phục Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn tinh anh cấp 90, biến nó thành quái triệu hồi của mình. Chuyện này thật khó tưởng tượng.

“Mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cách xa Cuồng tặc Niết Viêm một chút, ít nhất cũng phải ba mươi mét trở lên. Năng lực cảm giác của hắn quá mạnh mẽ, không khéo là bị hắn phát hiện ngay.” Thiên Phạt ngưng trọng nói, hắn không biết cảm giác của Nhiếp Ngôn xa đến đâu, chỉ có thể cố giữ khoảng cách với Nhiếp Ngôn xa hơn một chút. Skill thu phục Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn của Nhiếp Ngôn làm hắn vô cùng thất kinh.

May là Nhiếp Ngôn không có phát hiện, nếu không để Nhiếp Ngôn nhìn ra bọn hắn, không biết chuyện gì sẽ phát sinh nữa. Mấy người có thể thoát, mấy người sẽ bị Nhiếp Ngôn xử lý đây? Lúc này Thiên Phạt chỉ mong bọn Sí Diễm nhanh chân lên chút.

Bọn hắn đều là người của Tru Thần Chi Kiếm, mà Tru Thần Chi Kiếm là công hội mới quật khởi gần đây. Thực lực so với Ngưu Nhân Bộ Lạc còn kém nhiều lắm. Thế nhưng dù có kém thì ở thành Nguyệt Quang, bọn hắn vẫn xứng đáng là đệ nhất. Thiên Phạt, Sí Diễm cũng đều thuộc Đạo tặc bách nhân đoàn của Tru Thần Chi Kiếm, trong đó Sí Diễm là đội trưởng, mà Thiên Phạt thì là một trong các tinh anh. Bọn hắn nhận lệnh từ hội trưởng, truy tung Nhiếp Ngôn. Một phần là muốn nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực Ngưu Nhân Bộ Lạc, mặt khác là muốn kiếm chác đống tiền thưởng giết chết Nhiếp Ngôn của ba công hội kia. Hơn nữa nếu giết được Nhiếp Ngôn còn có thể làm mâu thuẫn giữa Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ và Ngưu Nhân Bộ Lạc càng thêm sâu sắc. Một mũi tên trúng đến ba con chim. Cớ gì mà không làm?

Tru Thần Chi Kiếm cùng với Quang Ám Đế Quốc là những thế lực mới quật khởi gần đây. Chỉ cần bọn hắn không dây dưa vào cuộc chiến giữa Ngưu Nhân Bộ Lạc, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ, như vậy bọn hắn nhất định sẽ không dính chút liên lụy nào. Còn có thể ở giữa âm thẩm chiếm chút tiện nghi.

Thế nhưng, bằng vào mấy người thế này, có thể xử lý được Cuồng tặc Niết Viêm không?

Nhìn thần thái thản nhiên của Nhiếp Ngôn lúc đối mặt với vài tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn cùng một lúc, Thiên Phạt rùng mình suy nghĩ. Cuồng tặc Niết Viêm có thể vững vàng bất bại lâu đến như thế, chưa từng thất bại một lần, quả là có nguyên nhân.

“Đã là tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn thứ ba rồi, rốt cuộc hắn có thể thu phục bao nhiêu tên nữa đây!”

“Con mẹ nó, không biết hắn có thể khống chế nguyên đám Cự Nhân Thợ Rèn này trong bao lâu đây?”

Thiên Phạt nghe đám đội viên phía dưới bàn tán, lại nhìn Nhiếp Ngôn phía xa, đang được ba tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn và một con Hoàng Kim Địa Long vây quanh bảo vệ. Một thân trang bị Ám Kim, trong tay là Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm với ngọn lửa hừng hực, cho người ta cảm giác kinh hãi mãnh liệt.

“Các ngươi đã quay phim chưa”

“Ta đang làm rồi”

Mấy tên đạo tặc bàn tán, bọn hắn núp sau một pho điêu khắc. Kiến trúc phức tạp nơi này giúp bọn hắn có được một chỗ bí mật để ẩn nấp.

Một lát sau, Thiên Phạt nhận được tin tức, Sí Diễm mang theo sáu người nữa đã tới. Những người này đều là đạo tặc tinh anh, đứng đầu trong Tru Thần Chi Kiếm, cộng thêm cả Thiên Phạt tổng cộng đã có tám người.

“Các ngươi di chuyển ra phía ngoài hành lang, nhưng đừng đi quá xa đấy!” Thiên Phạt phân phó đám đội viên. Bọn hắn muốn tìm cơ hội đánh lén Cuồng tặc Niết Viêm, mấy tên đạo tặc bình thường này ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân, chẳng thà để bọn hắn đi ra ngoài hành lang trông chừng.

“Tốt, chúng ta đi, Thiên Phạt lão đại, các ngươi nhớ cẩn thận một chút”

Thiên Phạt gửi tin cho Sí Diễm, mang theo sáu người khác Tiềm Hành đi vào.

Sí Diễm là một trung niên, thân thể có chút gầy gò. Một thân áo đen bó sát người, trong tay là hai thành chủy thủ xanh thẫm. Lúc này hắn đang trong trạng thái Tiềm Hành, như một bóng ma ẩn phía góc tường. Tám người bọn hắn, trong đó Sí Diễm là Thiên Phạt tuyệt đối có kỹ năng hàng đầu. Những người khác cũng là cao thủ tương đối mạnh mẽ.

Nhìn Nhiếp Ngôn phía xa, Sí Diễm nói: “Chưa đến thời cơ thích hợp, nhất định không được động thủ, nghe lệnh của ta, một khi xuất thủ nhất định phải lôi đình nhất kích, ngay lập tức giết chết Cuồng tặc Niết Viêm. Nếu không dứt khoát không ra tay! ” hắn cũng hiểu được, lần đánh lén này nếu thất bại mà nói…, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Khoảng cách giữa đám Sí Diễm và Nhiếp Ngôn lúc này ít nhất cũng ngoài ba chục mét, bọn hắn núp sau pho điêu khắc Hoàng Kim Điêu, Nhiếp Ngôn căn bản không thể phát hiện ra bọn hắn được.

Nhiếp Ngôn vừa thành công thu phục thêm con Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn thứ tư. Chân mày khẽ nhíu. Đám đạo tặc kia như là hư không tiêu thất vậy. Không thấy xuất hiện nữa? Chả nhẽ bọn chúng đã rời khỏi?

Lúc trước mấy tên đạo tặc kia, năng lực ẩn nấp quá kém mới có thể bị Nhiếp Ngôn phát hiện ra dù khoảng cách là khá lớn, tới hơn ba mươi mét. Hiện tại lại bất đồng, khả năng ẩn nấp của bọn Sí Diễm, Thiên Phạt cao hơn nhiều cho nên Nhiếp Ngôn không cảm giác ra được.

Nhiếp Ngôn lệnh cho bốn Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không sử dụng Vong Linh Tế Lễ để lấy full quái. Bốn là đủ rồi, chả may gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Vong Linh Tế Lễ còn có chỗ cần dùng đến.

Có bốn Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn làm tay chân, lá gan Nhiếp Ngôn lớn hơn rất nhiều. Không ngừng dẫn quái đánh quái.

Bốn thân hình cao lớn, trên da hiện lên màu vàng lợt, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, trong tay là thiết chùy khổng lồ thủ vệ bên người Nhiếp Ngôn. Sí Diễm càng nhìn càng thấy lòng trầm xuống, nghĩ thầm: Cuồng tặc Niết Viêm rốt cuộc từ đâu mà kiếm được kỹ năng như vậy, thật sự là quá đáng sợ ah!

Đang suy nghĩ, Thiên Phạt ở một bên chợt lên tiếng: “Phía ngoài truyền đến tin tức, có một đội đạo tặc đang tới đây. Số lượng không rõ, hình như là người của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ hộ, giờ chúng ta xử lý thế nào?”

Sí Diễm trầm mặc chốc lát rồi nói: “Để bọn chúng vào đi, chúng ta tránh mặt một chút!"

“Ngao cò đánh nhau!" Ánh mắt Thiên Phạt Sáng lên, nhìn Sí Diễm hỏi.

Sí Diễm gật đầu. Sau đó bọn hắn lập tức tiềm hành ra chỗ xa hơn, chuẩn bị ở một bên xem kịch vui.

Một đám đạo tặc của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ tiến vào đại điện. Tổng cộng khoảng ba bốn mươi người. Là thành viên thuộc đạo tặc đoàn của Thần Thánh Thủ Hộ và Pháp Sư Liên Minh, bình thường những nhiệm vụ ám sát kiểu này đều là tổng hội giao cho người của đạo tặc đoàn xử lý.

Chỉ huy đám đạo tặc đoàn lần này là một đạo tặc tên Hắc Ám Vũ Dực. Người này khoảng chừng 30 tuổi, toàn thân là một bộ sáo trang cấp ám kim.

“Ảnh Sát đâu?” Hắc ám vũ dực hỏi.

“Không biết, hắn không báo cho chúng ta biết vị trí của hắn. Vừa tiến vào thành Hoàng Kim xong hắn đã biến mất.” Một đạo tặc trả lời.

Hắc Ám Vũ Dực nhíu mày, hắn cực ghét Ảnh Sát. Tên này cao ngạo tự phụ, đã thế còn thường xuyên tự tiện hành động. Hắn không cách nào chỉ huy được, bất quá phía trên cũng đã có thông báo xuống, Ảnh Sát chỉ là đội viên tạm thời của bọn hắn, do đó Hắc Ám Vũ Dực không có quyền quản Ảnh Sát.

Hắc Ám Vũ Dực cảm thấy quyền lực của mình đang bị uy hiếp, hắn không rõ phía trên tại sao phải phái một tên như vậy gia nhập vào nhóm bọn họ. Hắn rất muốn cho tên Ảnh Sát kia một trận, bất quả mặc kệ hắn khiêu khích thế nào Ảnh Sát cũng không xuất thủ đối phó hắn. Hắn cảm giác được rõ ràng mỗi lần Ảnh Sát nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. Loại ánh mắt này làm hắn vô cùng không thoải mái.

“Đừng động tới hắn. Tất cả đội viên nghe kỹ cho ta, hôm nay chúng ta đi ám sát Cuồng tặc Niết Viêm, chỉ có thể thắng, không cho phép bại. Tất cả mọi người phải ghi nhớ, hành động của đoàn đội là cần sự phối hợp chặt chẽ giữa các thành viên. Có một số việc, không phải chỉ một người là có thể giải quyết được” Hắc Ám nói trên kênh tổ đội.

Một đám đạo tặc trong kênh, nghe vậy đều răm rắp xác nhận.

Nhiếp Ngôn và bốn tên Ác Ma Cự Nhân Thợ Rèn đang đi về phía đại điện, đột nhiên cảm giác được gì đó. Trong lòng hắn chợt động, có tặc!

Hắn rõ ràng cảm giác được, mình đang bị một đám đạo tặc theo dõi. Nhân số đối phương rất nhiều, hiện đang cách hắn khoảng hơn hai mươi mét.

Hơn hai mươi mét đối với những đạo tặc khác mà nói đã là khoảng cách vô cùng an toàn. Đạo tặc bình thường rất khó có thể vươn cảm giác ra ngoài hai mươi mét, nhưng với Nhiếp Ngôn thì tuyệt đối không phải như vậy.

Các hạng thuộc tính của Nhiếp Ngôn, toàn bộ đã vượt qua nhận thức của đám người chơi này rồi, đạt tới mức mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Bất kỳ đạo tặc nào cũng đừng mơ tưởng có thể vượt qua thuộc tính của Nhiếp Ngôn. Đại học giả, Đại tiên tri, Thợ săn Ác Ma, Vạn phu trưởng… những danh hiệu này là do Nhiếp Ngôn từng chút, từng chút một tích lũy. Người chơi khác căn bản không cách nào so sánh được với hắn.

Bất kỳ một đạo tặc nào khác, trừ khi có kỹ năng đặc thù, nếu không đừng mơ tưởng có thể tránh khỏi cảm giác của Nhiếp Ngôn mà tiến vào phạm vi năm mét xung quanh hắn. Dĩ nhiên là ngoại trừ vài kỹ năng ẩn nặc đặc thù của đạo tặc.

Hơn ba mươi tên đạo tặc, phân bố sau bốn pho tượng. Trong đại điện tràn lên một bầu không khí ngưng trọng. Sau một khắc nữa thôi, nơi này sẽ biến thành một mảnh tu la sát tràng.