Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 86: Lời nói gợn sóng



Trong phủ cũng có ít nhiều người biết chuyện này, nghe hắn nói xong, tất cả đều nhìn về phía Lâm Ngọc Châu. Trong mắt Lâm Ngọc Châu xuất hiện phẫn nộ khó nhịn, nhưng rất mau đã tươi cười, nhu hoà nói: "Đúng vậy, những hộ vệ kia đã bị đại tỷ nghiêm phạt, tứ đệ không giận thì tốt rồi."

Xử phạt? Là xử phạt mà không phải xử tử?

Bỏ qua cho Lâm Ngọc Châu không nói, Lâm Thương Hải vậy mà có thể bỏ qua cho hai hộ vệ kia. Đến mức kiếm hai kẻ thế thân Lâm Thương Hải cũng không làm, huống chi hai hộ vệ kia rõ ràng đã phạm pháp.

Ha, phụ thân tốt của hắn quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, lại cho hắn thêm một lý do tuyệt hảo để trả thù.

Có lẽ là do thời tiết nóng bức, gần đây thân thể lão thái thái không được tốt, ngủ rất nhiều, thời gian tỉnh táo rất ít. Ngay cả buổi sáng cũng uể oải, hệt như vẫn chưa tỉnh ngủ, không có tinh thần.

Đối với đông đảo các tôn tử tôn nữ thỉnh an cũng chỉ gật gật đầu có lệ, chỉ đến khi nhìn đến Lâm Tịch Cẩn, nhớ đến những chuyện xảy ra ở hội chùa, không đành lòng tôn tử, hỏi nhiều thêm một câu: "Tôn nhi ở trong Hiền Vương phủ thế nào?"

Lâm Tịch Cẩn cười đáp: "Tổ mẫu, tôn nhi rất tốt, Hiền Vương phủ mọi người rất hoà thuận."

Lão thái thái lại nói: "Được, vậy là tốt rồi, Hiền Vương phủ không giống tướng quân phủ, đó là thiên gia quý tử, chớ có tuỳ hứng khiến cho Hiền Vương điện hạ tức giận."

Bà lại nhìn một vòng quanh phòng, tầm mắt dừng lại trên người Nguyệt di nương, nói: "Nếu hiện tại là ngươi chưởng gia, vậy thì phải làm chuyện nên làm, chỉ dạy cho Tứ tôn nhi của ta nhiều một chút, cho hắn hiểu rõ, không thể lại có lệ như trước đây nữa."

Nguyệt di nương cười đáp ứng, Lâm Ngọc Châu trong lòng vừa đố kị vừa hận, Lâm Tịch Cẩn dựa vào cái gì có thể được người khác chú ý? Dựa vào cái gì một tên tiểu tử xấu xí bước ra từ sân viện hạ nhân lại nhận được nhiều sự chú ý như vậy? Nàng thì lại bị ném qua một bên.

Hơn nữa cái gì gọi là "có lệ như trước kia"? Một tên tiện tiểu tử như hắn, chẳng lẽ còn muốn nương tự mình dạy dỗ, đúng là nằm mơ.

Nghĩ vậy, nàng chạy đến quỳ sát người lão thái thái làm nũng, đầu gác lên đùi lão thái thái, cố ý mềm giọng: "Có Tứ đệ, tổ mẫu không thương tôn nữ nữa."

Tuy là biểu hiện tranh sủng, nhưng Lâm Ngọc Châu hiển nhiên không giống người khác, mọi người hiểu ý cười cười, lão thái thái cũng yêu thương mà thở dài: "Thương, sao lại không thương? Tổ mẫu rất là yêu thương ngươi."

Lâm Ngọc Châu cười đến nở hoa, bỗng nhiên con ngươi sáng ngời: "Tứ đệ ở Hiền Vương phủ sống rất tốt, tổ mẫu căn bản không cần phải lo lắng. Tứ điện hạ đi đâu cũng sẽ ôm Tứ đệ trong ngực, vô cùng thương yêu."

Lời này đúng là vô cùng ác ý, đi đến đâu cũng ôm, còn không phải nói hắn là nam sủng, tiểu quan ti tiện sao?

Mọi người sắc mặt đều thay đổi, lão thái thái là trực tiếp đen mặt: "Tôn nhi, đại tỷ của ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự không biết quy củ như vậy, hành động như những kẻ ti tiện đó?"

"Tổ mẫu, ngày đó ta bị những lão tướng đuổi gϊếŧ trong rừng trúc, chân bị thương, Hiền Vương thấy ta đi đường không tiện, cho nên..." Lâm Tịch Cẩn cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại là hai mắt đỏ lên, đáng thương đến cực điểm: "Ta biết đại tỷ hẳn đang nói đến chuyện hội chùa hôm ấy, nhưng mà đại tỷ, ta cùng Hiền Vương điện hạ là có hôn ước đứng đắn, tuy chỉ là nói miệng, nhưng là chính miệng đương kim Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc nói ra, Hiền Vương điện hạ che chở ta một chút, không phải cũng là đương nhiên sao? Đại tỷ, ta đã tha thứ ngươi chuyện ngày ấy muốn gϊếŧ ta, Hiền Vương điện hạ cũng nói nhìn mặt mũi của phụ thân cùng tổ mẫu mới không truy cứu ngươi, ngươi tại sao, tại sao lại còn nói bậy, khiến cho ta bị hiểu lầm chứ?"

Ngay từ đầu Lâm Tịch Cẩn nói, Lâm Ngọc Châu đã có cảm giác không tốt, nàng đã sớm thể nghiệm qua trình độ ăn nói của Lâm Tịch Cẩn, mắt thấy hắn càng nói càng nhiều, tức giận đến hét lên: "Tứ đệ, ta chỉ muốn nói là Tứ điện hạ yêu thương ngươi, sao ngươi lại không đợi đại tỷ nói hết lời, lại nhanh mồm dẻo miệng oan uổng đại tỷ?"

Vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống, dung mạo nàng xinh đẹp, bày ra tư thái yếu đuối từ trước đến nay vô cùng hiệu quả, cho dù ở đây phần lớn là nữ tử, cũng nhịn không được mà tha thứ cho nàng.

Lâm Tịch Cẩn buồn nôn, thở dài trong lòng, cũng lười tiếp tục nhiều lời đề tài này, hắn không phải nữ tử, chẳng lẽ phải học theo Lâm Ngọc Châu, nặn ra hai giọt nước mắt, tranh thủ sự đồng tình của người khác? Hơn nữa, những lời vừa rồi hắn vừa nói, những người đây chỉ cần không phải kẻ ngốc, há có thể không phân biệt được thật giả cùng mức độ nghiêm trọng?

Nguyệt di nương cùng Lâm Ngọc Châu hiện tại cũng coi như đã sắp hoàn toàn trở mặt, lúc này cũng không ba phải giống người khác, nghiêm khắc nói: "Đại tiểu thư, chuyện này đúng là ngươi sai, vừa nãy ngươi nói như vậy, người cơ trí như lão thái thái hiển nhiên hiểu lầm, những người khác làm sao tránh khỏi không nghĩ nhiều? Mặc dù là nói chưa hết, nhưng mà đại tiểu thư cần gì câu sau cách câu trước xa như vậy?"

Lão thái thái không giống Lâm Thương Hải, bà càng trọng nam khinh nữ hơn một ít, mặc dù không quá thích Lâm Tịch Cẩn, nhưng Lâm Tịch Cẩn là nhi tử Lâm Thương Hải, trong lòng bà cũng cũng có một ít địa vị. Bà là người khôn khéo, cẩn thận nghĩ lại liền hiểu được đầu đuôi. Đặc biệt là Lâm Ngọc Châu vừa mới có tâm tư gϊếŧ đệ đệ, không ngờ lại tiếp tục lợi dụng bà chèn ép Lâm Tịch Cẩn, làm bà vô cùng tức giận, lập tức lạnh lùng đẩy Lâm Ngọc Châu đàng quỳ bên đùi ra: "Vốn tưởng ngươi là người thông minh, không biết lại ngu ngốc như vậy, chẳng qua là chỉ mất một cái quý tịch, hành động lại giống như đố phụ, làm người thất vọng."

Thấy lão thái thái thật sự tức giận, Lâm Ngọc Châu cũng sợ hãi, cuối cùng không đấu võ mồm với Lâm Tịch Cẩn nữa, vội vàng ngoan ngoãn nhận sai: "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ vừa rồi thật sự không có ý gì khác, là tôn nữ nói chuyện không suy nghĩ...

Lão thái thái biết nhi tử trước nay rất yêu thương Lâm Ngọc Châu, cho nên cũng không muốn chỉ vì mấy câu nói nháo đến mọi người đều không thoải mái, gật gật đầu: "Về sau làm việc cẩn trọng một chút, xin lỗi đệ đệ ngươi đi, ngươi thân là trưởng tỷ, phải có lòng bao dung."

Lâm Ngọc Châu cho dù có bao nhiêu không muốn, cũng không thể lại tiếp tục chọc giận lão phu nhân, chân thành thành khẩn nói tạ lỗi với Lâm Tịch Cẩn, Lâm Tịch Cẩn cũng thuận thế bày ra vẻ mặt hoà nhã với Lâm Ngọc Châu, tỷ đệ hai ngươi thoạt nhìn vô cùng hoà thuận, Nguyệt di nương có chút hài hước nói: "Xem kìa, huyết thống đúng là kì diệu, di nương ta lúc nãy làm kẻ ác, bây giờ cũng vẫn là kẻ ác."

Lâm Ngọc Châu bị chọc giận lần nữa, nhưng lần này nàng che giấu rất tốt. Lâm Tịch Cẩn cười cười, không nói gì, hiện giờ chưa nhìn rõ được Nguyệt di nương là địch hay là bạn, cho nên không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Không khí lập tức hoà hoãn xuống, mọi ngươi nói chuyện phiếm một hồi, lão thái thái đột nhiên hỏi Nguyệt di nương: "Thu thị đâu? Đã mấy ngày không nhìn thấy nàng."

Nguyệt di nương nói: "Thu tỷ tỷ ra ngoài phủ, mấy ngày hôm nay tinh thần ngài không tốt, vì muốn chuẩn bị dược thiện(*) cho ngài, nàng đều tự mình đi mua thuốc cùng đồ bổ."

(*)Dược thiện: phương pháp điều trị bằng thực phẩm kết hợp cùng thuốc đông y.

Lão thái thái vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút vui vẻ: "Tốt, tốt, cũng là một phần hiếu tâm khó có được."

Lâm Ngọc Châu lại khinh thường, Thu di nương này còn không phải là thừa dịp đại phu nhân không có trong phủ mà ra ngoài đi dạo, bởi vì ngày thường nàng không có cơ hội ra khỏi phủ. Trong lòng nghĩ như thế, miệng cũng liền nói: "Không có nương ta ở đây, mọi người đều không có quy củ, khi nào thì có thể tự tiện ra phủ như vậy?"

Tinh thần lão thái thái có chút uể oải, không muốn nói nhiều thêm, phất tay: "Được rồi, tất cả về đi."

Lâm Ngọc Châu tất nhiên không cam lòng, nhưng nàng nghĩ đến một chuyện khác, lại nói: "Tổ mẫu, hôm nay là tiết mẫu tử, ta đón nương trở về thăm ngài có được hay không?"

Lão thái thái nghĩ nghĩ, không nói gì, bà biết tại sao Lâm An thị lại bị đưa đến Đại Từ tự, lỗi phạm phải không tính nhỏ, tính đến hiện tại chỉ mới nửa tháng liền đón trở về, không ổn. Bà phất phất tay, tuổi già sức yếu nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đừng quấy rầy ta, ai làm chuyện nấy đi."

Lâm Ngọc Châu cứ nghĩ mình dùng cớ này, lão thái thái nhất định sẽ đồng ý cho nương trở về, không ngờ lại là kết quả này, trong lòng bắt đầu không nhịn được mà oán trách lão thái thái. Lão thái bà này ngày thường nhận nhiều hiếu kính của nương nàng như vậy, một chút chỗ dựa cũng không có, thật là uổng công các nàng hầu hạ.

Lâm Tịch Cẩn biết hôm nay đại phu nhân nhất định sẽ giở trò, hắn rất vui vẻ phối hợp, liền không vội cáo lui mà nói: "Tổ mẫu, ta muốn đến Đại Từ tự thăm mẫu thân một chút."

"Hả... thăm nàng?" Lão thái thái nhất thời lên tinh thần, bà biết tôn nhi này từ trước đến nay không hoà thuận với đại phu nhân, cho nên rất nghi hoặc.

"Dạ, không chỉ tôn nhi đi, các ca ca tỷ tỷ cùng đệ đệ muội muội cũng sẽ đi."

Lâm Tịch Cẩn cười vui vẻ, nói: "Đại tỷ nói đúng, hôm nay chính là tiết mẫu tử, chúng ta làm nhi tử nữ nhi, cũng phải nên làm gì đó, không thể chỉ lo chơi đùa."

Láo thái thái gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, tâm nói quả nhiên là sinh nhi tử gia tộc mới vững chắc, nữ nhi chính là hướng ngoại, sau này gả đi rồi chính là người nhà người khác. Nghĩ như vậy, lão thái thái lại quan tâm dặn dò đám tôn tử một phen, nhưng các tôn nữ, bao gồm Lâm Ngọc Châu đều không nói đến một câu.